Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn

Chương 34: Đây là em họ cô




Edit: DiTi

Beta: Đậu Xanh

Thi đấu kết thúc, Ngôn Hi từ trên khán đài đi xuống, vốn định đến sân thể dục mới đi cùng Văn Sâm.

Nhưng không ngờ rằng cậu đã trực tiếp bước ra khỏi đám đông và đi đến chỗ cô.

Ánh mắt của mọi người nhìn theo Văn Sâm, thấy cậu đến bên cạnh cô giáo Ngôn nổi danh là băng sơn mỹ nhân ở trường học.

Ngôn Hi: "........".

Ngôn Hi không thích chỗ đông người, càng không thích bị nghị luận sôi nổi, theo bản năng muốn rời đi.

Nhưng Văn Sâm giống như là muốn tuyên thệ chủ quyền, duỗi tay ôm eo cô.

" Cậu đừng.......".

Ngôn Hi nhanh chóng tránh đi, nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn cậu một cái.

Văn Sâm không bắt được eo cô, lại nắm lấy tay cô.

Lúc này Ngôn Hi tránh không được, tay cậu sức lực cực lớn, đem tay cô siết chặt, mười ngón tay còn đan vào nhau.

"Không ngờ cô giáo Ngôn lại thích chơi trò giả vờ".

" Vừa mới trên khán đài không phải nhìn em đến nghiện sao?. Như thế nào, có phải cảm thấy em siêu đẹp trai không?. Tới đây, cho cô ôm, toàn thân em chỉ cho một mình cô dâm loạn".

Đáy mắt Văn Sâm có ý cười, thoải mái hào phóng mà dang hai tay ra, một bộ dáng muốn được cô chà đạp.

Ngôn Hi xấu hổ đến mức đôi mắt không biết phải nhìn chỗ nào.

Cậu làm sao có thể.....vô liêm sỉ lại còn không biết sợ như vậy?.

" Chúa ơi! Tình huống này là như thế nào?".

" Sâm ca tại sao lại lôi kéo tay cô giáo Ngôn?".

" Còn cười vui vẻ như vậy, bầu không khí giữa hai người thoạt nhìn không thích hợp....".

Xung quanh vang lên một trận âm thanh ồn ào, sau đám người, Phương Ngữ Tư không thể tin được mà mở to mắt, không hề chớp mắt mà nhìn Ngôn Hi.

Cô giáo Ngôn?. Sao hai người có thể?.

Ngôn Hi biết không thể tránh né ánh mắt mọi người, trong lòng hoảng loạn.

Cái khó ló cái khôn, cô duỗi tay sờ sờ đầu Văn Sâm, vẻ mặt từ ái.

" Mọi người tiếp tục chơi, Văn Sâm là em họ tôi, tôi dẫn em ấy về nhà trước".

Nói xong, cô lôi kéo Văn Sâm cùng nhau rời đi.

Mà Văn Sâm giống như một con cún con nghe lời, mặt mày hớn hở mà đi theo cô.

" Chết tiệt, tớ hiện tại có thể xác định, Sâm ca cùng cô Ngôn quả thật có gian tình!. Cậu nhìn Sâm ca kìa, Ngôn lão sư chỉ sờ soạng cậu ấy một cái, cậu ấy liền giống như đứa trẻ dễ bị lừa gạt, chỉ cần cho cái kẹo liền vui vẻ, ngọt ngào!. Nơi nào còn nửa điểm giống với Sâm ca của chúng ta".

" Đúng vậy, hơn nữa không nghe nói Văn Sâm có chị họ nào họ Ngôn!".



" Chị họ?".

Phương Ngữ Tư nhìn bóng dáng Ngôn Hi và Văn Sâm nắm tay nhau rời đi, chai nước khoáng trong tay chậm rãi biến dạng.

Cô bạn thân biết cô đang tức giận, an ủi nói:

" Hẳn là sự thật đi, rốt cuộc....Chưa bao giờ thấy Văn thiếu cười với ai như vậy, cảm giác được quan hệ của hai người họ rất tốt, khả năng chính là chị em".

Văn Sâm chỉ có một người chị tên là Văn Nguyệt.

Phương Ngữ Tư đã cố tình điều tra qua, nhưng chưa bao giờ biết cậu có một người chị họ.

Một người họ Văn, một người họ Ngôn, có khả năng sao?.

Nếu Ngôn Hi là một lão sư bình thường thì thôi đi, nhưng cố tình cô lớn lên lại xinh đẹp như vậy.

Một lão sư 24 tuổi lớn lên lại giống như thiếu nữ 17- 18 tuổi, không giống với một đám nữ sinh hay ríu rít nói cười, trên người cô lại mang theo khí chất không nhiễm bụi trần, làm các thầy giáo đại học A cùng nam sinh động tâm không thôi.

Nếu, Văn Sâm cũng là như thế.....

Ngôn Hi mang theo Văn Sâm hận không thể dính trên người cô đến một quán ăn Trung Quốc.

Tay cô bị cậu siết đến ướt đẫm mồ hôi, cô nói muốn rửa tay, cậu mới buông ra.

"Chị Ngôn Hi không phải không thích chỗ đông người sao?. Tại sao lại đến đây?".

".......".

Còn có thể vì cái gì, nếu là đến chỗ yên tĩnh, nhà hàng Tây ánh đèn lờ mờ, không biết chừng cậu có thể làm gì cô nữa không!.

Như là nhìn ra được suy nghĩ của cô, Văn Sâm ái muội mà cắn lỗ tai cô.

"Chị Ngôn Hi cảm thấy ở chỗ đông người em sẽ không dám sao?".

Ngôn Hi run tay một chút.

Văn Sâm thấy bộ dáng bị dọa sợ của cô, cười không khép miệng được.

Chị Ngôn Hi thật sự là quá đáng yêu.

" Cậu....Từ từ, cậu tại sao biết tôi không thích chỗ nhiều người?".

" Em hỏi chị của em...Em đoán".

Văn Sâm đắc ý vênh váo lỡ miệng nói.

Ngôn Hi ngây ngẩn cả người.

" Cậu hỏi Văn Nguyệt, Văn Nguyệt....biết quan hệ của chúng ta?".

" Chị ấy đã sớm biết".

" Sớm biết?".

" Đúng vậy, em lần đầu tiên nhìn thấy chị, liền hỏi chị ấy chuyện về chị".

Ngôn Hi: ".......".



" Làm sao vậy?. Biểu tình này của chị là cảm thấy áy náy khi đã ngủ với em trai của bạn thân sao?".

" Tôi...tôi không có......".

"......Văn Nguyệt còn cùng cậu nói gì không?".

Ngôn Hi không phải sợ Văn Nguyệt biết chuyện, mà là sợ Văn Nguyệt đem bệnh tình của cô nói ra.

" Không có, chị ấy rất bảo vệ chị, giống như sợ em đem chị ăn sạch vậy".

" Thế nhưng chị ấy chắc chắn không ngờ rằng em đã ăn sạch chị từ lâu".

Người phục vụ bưng cơm ra, Văn Sâm đem tôm lột sạch vỏ đưa đến miệng cô.

Ngôn Hi thoáng yên tâm, lấy một miếng tôm đưa đến miệng Văn Sâm.

Văn Sâm đang lột tôm, thình lình có miếng thịt tôm đến bên miệng, có chút ngây ngẩn cả người.

Cậu cắn một ngụm, giống như một đứa trẻ mà nhìn Ngôn Hi, ánh mắt có chút nôn nóng.

"Chị Ngôn Hi, đêm nay chị có thể không trở về không?".

Thanh âm thiếu niên mang một chút ý làm nũng, làm Ngôn Hi không chống cự được.

Nhưng vừa rồi ở phòng thiết bị bị câu thao đến chết ngập trong khoái cảm thật sự khiến cô sợ hãi.

Không thể bị dáng vẻ này của cậu lừa gạt, cậu ở trên giường căn bản không phải người.

" Tôi không trở về nhà, ba mẹ sẽ lo lắng".

" Có bạn trai cũng sẽ lo lắng sao?".

".....Bọn họ không biết".

" Cho nên vẫn là chị Ngôn Hi không nói cho ba mẹ chị biết sao?".

" Buổi tối trở về, tôi sẽ trở về nói cho bọn họ biết thành quả xem mắt hôm nay".

" Khụ khụ ~".

Văn Sâm thiếu chút nữa bị cô làm sặc chết, vẻ mặt đen nhánh mà nhìn cô.

" Chị là muốn làm em tức chết sao?. Chị thử nói một câu về tên đàn ông kia nữa thử xem!".

Ngôn Hi nghẹn cười không nói gì.

Văn Sâm lột tôm có chút tức giận.

Cậu hận không thể đem tâm của mình móc ra cho cô xem, buổi tối cô còn phải kể về tên đàn ông kia với ba mẹ vợ của cậu, càng nghĩ càng giận.

Không được, nếu chị Ngôn Hi không chịu giới thiệu cậu, cậu sẽ có biện pháp cho ba mẹ vợ 'chủ động phát hiện'.

" Tới khi nào em mới có thể hoàn toàn có được chị Ngôn Hi, hay là nhốt trong phòng tối cũng tốt, ai cũng không thể đụng vào cô, ai cũng không thể nhìn thấy cô, chỉ có em mới có thể như vậy."

Văn Sâm thấp giọng lẩm bẩm.

Ngôn Hi nghe thấy, chỉ cảm thấy cậu như một đứa trẻ đang tức giận.