Dục Vọng Chiếm Hữu Của Tiểu Chó Săn

Chương 12: Văn Sâm, đến thao cô




Edit: DiTi

Beta: Đậu Xanh

Không biết cậu dự trữ bao lâu, ước chừng bắn hơn mười cỗ tinh dịch, mới dừng lại.

Ngôn Hi cầm trong tay tinh dịch nóng bỏng, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Nam sinh vừa mới phát tiết, toàn thân sảng khoái, cả người đều tản ra hơi thở lười biếng mê người.

Văn Sâm ôm vòng eo mềm mại mảnh khảnh của cô, đầu cậu hơi hơi chôn vào cổ cô nhẹ ngửi.

" Cô giáo, thật nóng ....".

Giọng nói cậu vừa ngọt vừa giống như đang làm nũng, Ngôn Hi nghe vào lỗ tai đều mềm xuống.

Cô không cảm thấy chính mình nơi nào nóng, rõ ràng là chính cậu tự nghĩ.

" Cái kia, mấy thứ này...".

" Ném đi".

Văn Sâm đá thùng rác phía dưới bàn làm việc của cô, Ngôn Hi thấy thế, một trận trầm mặc.

" Như thế nào, cô luyến tiếc tiểu nòng nọc của em?". Văn Sâm vẻ mặt ái muội mà cắn lỗ tai cô: " Không sao đâu, em có rất nhiều, lão sư muốn nhiều hay ít đều có".

Cậu nói xong, Ngôn Hi nhanh chóng đem đồ vật trong tay bỏ vào thùng rác.

Văn Sâm bật cười, trừng phạt cắn cổ cô, giống như một con hổ con làm nũng: " Cô giáo cũng thật vô tình".

" Văn Sâm".

" Ừm...?".

" Cậu đã ổn chưa?".



Ngôn Hi nhìn cậu, đều phát tiết xong rồi, còn giống như con chó con mà dựa trên người cô, một bàn tay còn đang sờ vú cô.

Cậu giống như đối với nơi đó phá lệ si mê.

" Sao?. Cô mệt rồi hử...?".

Dường như cậu cảm thấy cô muốn chạy, Văn Sâm nắm thật chặt tay.

Ngôn Hi nhìn cậu, gật gật đầu.

Mệt, thân thể bị cậu đùa giỡn nửa ngày, tay cũng bị làm đến đau.

" Vậy tạm thời buông tha cô".

Rốt cuộc đã được nếm ngon ngọt, Văn Sâm không giống lúc đầu quyết không buông tha, tâm tình tốt nhặt áo ngực giúp cô mặc vào.

Ngực cô thật sự lớn, áo ngực đều kéo lại không được, phải dùng tay ép vào một chút.

Tay Văn Sâm vuốt ve vú cô, tiểu huynh đệ vừa mới mềm xuống lại phấn chấn mà ngẩng cao đầu, kêu gào muốn cô.

Thiếu niên 20 tuổi, vừa mới mềm xuống liền lập tức tinh thần phấn chấn tràn đầy tinh lực.

May mà Văn Sâm tự chủ so với người bình thường tốt hơn.

' Tự chủ so với người bình thường tốt hơn' Văn Sâm hô hấp dần dần nặng thêm, hai mắt cấp bách mà nhìn chằm chằm cặp vú to của cô, tròng mắt bất giác lại xuất hiện vài tia máu.

Cậu không nhịn xuống, dùng một chút sức nhéo ngực cô.

" A....".

Ngôn Hi hét một tiếng.

Cậu ngẩng đầu, hô hấp sớm đã rối loạn:" Cô giáo lại kêu lên làm gì?. Còn nghĩ bị làm gì?".



"........" .

Ngôn Hi vừa nghe cách nói chuyện của cậu, liền biết cậu lại muốn, lại không thoát thân được mà tới một lần nữa, cô thật sự ăn không tiêu.

" Cậu đừng nhúc nhích, tôi tự mình làm".

" Cô thật muốn tự làm cho em xem sao?"

Ngôn Hi mặt đỏ lên:" Không phải, cậu...đừng nhìn".

Văn Sâm lúc này cũng không phản kháng, lẳng lặng buông lỏng tay ra.

Ngôn Hi bối rối đưa tay vào áo bra.

Văn Sâm đứng phía sau cô.

Người có bệnh tự kỉ chính là sợ người khác đứng sau mình, bởi vì nó vô cùng không an toàn.

Nhưng người kia là Văn Sâm, Ngôn Hi giống như không sợ nữa, cho dù cô cảm giác có một đạo ánh mắt thèm khát đang bắn phá trên người mình.

" Cô buổi chiều không có tiết học?".

"....Cậu làm sao biết?".

" Em thấy được lịch dạy học của cô".

Ngôn Hi cúi đầu nhìn, lịch dạy học quả nhiên nằm ở trên bàn.

Cô cầm lấy lịch dạy học cất vào trong ngăn kéo.

Cô gái nhỏ hơi hơi cong người xuống, độ cong của mông hoàn mỹ mê người lập tức hiện ra trước mặt Văn Sâm.

Cô hiện tại đưa lưng về phía cậu, nhẹ nhàng ghé vào bàn làm việc.

Văn Sâm thấy cạnh tượng này phảng phất nhìn thấy hình ảnh lão hán đẩy xe*, cô ghé vào bàn làm việc, nhếch chiếc mông đầy đặn lên, nhẹ nhàng lắc lắc, kêu cậu: " Văn Sâm, mau tới thao cô~".*