[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 96: Chương 93






Đình nghỉ mát trong hậu viện Minh Nguyệt Lâu.

Mọi người đều im lặng cúi đầu, lúc đầu các huynh đệ tụ tập uống rượu với nhau, một chuyện hết sức vui vẻ, kết quả lại bị chuyện chọn hội trưởng này làm cho cả đám không còn hào hứng được nữa.
Thấy đã sắp đến canh ba sáng, Minh Nguyệt Lâu cũng đến lúc phải đóng cửa nghỉ ngơi, Loan Vân Bình hơi lớn tuổi hơn so với bọn họ một chút, sóng to gió lớn gì cũng đã từng gặp qua, năm đó khi các thương nhân thế hệ trước còn chưa về hưu, y còn nhỏ tuổi đã dựng lên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể dựng lên một Minh Nguyệt Lâu lớn đến như thế cho nên bây giờ chuyện này cũng không khiến y sợ được, nhìn mấy đứa nhỏ này đều ủ rũ cúi đầu, Loan Vân Bình lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trước.
Ơ? Này! Mấy ca à? Ta thấy cái cần nói cũng đều nói xong rồi, các cậu còn ngồi đực ra đấy cũng không giải quyết được vấn đề gì, hay là về hết đi? Nha?
Mọi người xôn xao ngẩng đầu nhìn y, đều là dáng vẻ khổ não, hồi lâu cũng không ai đáp lại.
Nhìn ta làm gì? Nói gì đi chứ! Loan Vân Bình không khỏi tặc lưỡi, liếc mắt nhìn Tạ Kim lớn tuổi nhất trong số mấy người này, thấy hắn cứ ngây người, đưa tay vỗ hắn một phát: Người nói một câu đi chứ, không phải là sợ đến choáng rồi đấy chứ?
Tạ Kim bị một cái vỗ này của y làm hoàn hồn, hơi bực bội thở dài: Không, ta đang nghĩ chuyện nhà mình.

Ơ hay! Chuyện nhà các người còn phiền hơn cả chuyện chọn hội trưởng nữa! Nhưng cũng vất vả cho người rồi! Loan Vân Bình cười trên nỗi đau của người khác, lại nhìn về phía mấy đứa nhỏ kia, cũng không khách sáo với bọn họ, ghét bỏ phất tay.
Được rồi được rồi! Các đệ cũng đừng ngồi ở đây nữa, mau về đi, ra ngoài lâu như vậy không về là phu nhân của các đệ sẽ lo đấy!
Đột nhiên Vương Cửu Long khẽ giật mình, nghe cách nói này của Loan Vân Bình, hắn mới nhớ tới các phu nhân còn đang uống rượu ở lầu hai, không khỏi đưa tay vỗ trán: Tiêu rồi tiêu rồi! Suýt chút là quên bọn họ luôn!
Loan Vân Bình buồn cười: Đệ nhìn xem đệ đi kìa...Đây không phải là vô tâm vô phế sao? Quên cái gì thì cũng không được quên mất vợ của mình chứ? Chuyện này nếu mà để Cửu Linh biết thì nó đau khổ thất vọng biết bao nhiêu?
Huynh cũng đừng nói cho cậu ấy biết đó! Vương Cửu Long còn hi vọng theo đuổi được Trương Cửu Linh mà, vội giải thích: Không phải trí nhớ của đệ không tốt hay sao? Với lại vừa rồi mọi người đều đang tập trung vào chuyện chọn hội trưởng, không phải đệ cũng đang nghiêm túc nghĩ cách à? Cái này gọi là đệ vì người mà quên mình, đặt quyền lợi chung lên trên lợi ích riêng!
Dẹp cậu đi! Dương Cửu Lương ghét bỏ phất tay, nhớ tới hai ngày trước Tạ Kim mời hắn tới giúp đỡ, hất hất đầu, vẫy tay với mọi người: Ta nói các huynh nghe, nhất định là cậu ta có bệnh, cái miệng cũng không lanh lẹ!
Miệng đệ không có bệnh! Vương Cửu Long nổi giận, lần lượt chỉ vào bọn họ chất vấn: Còn nói đầu óc đệ vô dụng, vừa rồi có ai trong các huynh nhớ đến vợ mình không? Huynh nhớ không? Còn huynh? Ngươi nữa! Không phải đều quên hết sao?
Chưa quên! Dương Cửu Lang là người đầu tiên lắc đầu, những người còn lại cũng lắc đầu theo, ngay cả Lưu Tiểu Đình cũng lắc đầu: Ngay cả người không có vợ như ta cũng chưa.


Nhất thời Vương Cửu Long không nói nên lời, lúng túng quay mặt qua chỗ khác, Dương Cửu Lang cười vỗ vai hắn: Được rồi được rồi, trí nhớ không tốt thì cũng đừng nghĩ nhiều nữa, đừng để lát nữa ngay cả chính mình họ gì cũng quên luôn!
Tất cả mọi người đều bị câu này của hắn chọc cười, bầu không khí cũng dần dịu lại, Loan Vân Bình thấy thật sự đã muộn rồi, cũng lười lảm nhảm với bọn họ nữa, trợn mắt ra lệnh đuổi khách.

Ta thấy các đệ cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, chọn hội trưởng không phải chuyện nhỏ, trong thời gian ngắn cũng không giải quyết được, tóm lại vẫn còn thời gian, hôm nào rảnh ta lại bàn bạc kỹ hơn đi, mau về hết đi, ta còn phải dọn dẹp đóng cửa nữa.
Hả? Sớm vậy đã đóng cửa rồi? Lưu Tiểu Đình hơi sửng sốt, vội đứng dậy, khó lắm mới có người mời cơm, ăn được một nửa đã bị kêu đi, rượu còn chưa kịp nếm là vị gì mà, sao lại phải giải tán rồi?
Còn sớm gì nữa, trống đánh canh ba cũng vang lên cả buổi rồi! Loan Vân Bình bật cười, có lòng tốt nhắc nhở y: Cậu đó, một mình không có ai đi cùng, cũng mau về đi, khoảng thời gian này chú ý một chút đừng đi đường ban đêm, đừng để người ta bắt.
Từ đầu Lưu Tiểu Đình vốn đã nhát gan, lại bị chuyện Châu Cửu Lương bị bắt cóc dọa sợ vô cùng, vội gật đầu: Phải phải phải! Ta phải mau về thôi!
Nhát! Loan Vân Bình vỗ lên gáy y, không nhanh không chậm xoay người sang chỗ khác: Có rảnh thì giúp ta gửi lời hỏi thăm sư phụ cậu!
Được thưa bác! Lưu Tiểu Đình xoay người đáp lời, thực sự sợ bị người ta bắt cóc, vội vàng quay người cúi đầu chắp tay với những người khác sau đó chạy biến.
Tạ Kim đưa mắt nhìn hai người kia đi xa, cúi đầu thở dài, mấy ngày nay hắn bị mấy chuyện vụn vặt quấn lấy, cũng rất mệt mỏi, quay đầu nói với mọi người: Chúng ta cũng về đi thôi?
Được rồi.

Đào Dương gật đầu, hít sâu, đỡ đầu gối đứng lên: Đệ về quan sát tình hình, có thay đổi gì sẽ báo cho các huynh biết.
Có gì cứ báo bọn họ là được rồi, ta không hiểu gì hết, ta nghe theo sắp xếp của mọi người.

Vương Cửu Long cười, thấy chỉ còn lại Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương là ngồi yên tại chỗ, tức giận xô cánh tay Dương Cửu Lang, ghét bỏ nói: Này! Loan ca hạ lệnh trục khách rồi, huynh còn muốn ở lỳ ra đấy không chịu đi à?
Đi! Dương Cửu Lang tựa như mới vừa tỉnh ngủ, vặn eo đứng dậy, thuận tay đỡ Châu Cửu Lương lên, đi nhanh mấy bước vào Minh Nguyệt Lâu.

Trước khi đến bọn họ còn cố hết sức chia làm hai nhóm một trước một sau, lúc trở về cả đám đều có tâm sự nên cũng không cố chia nhóm, cứ đi thành một nhóm về sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu.
Giỏi lắm! Mới có một lát mà đã uống tới như vậy rồi à?
Dương Cửu Lang không tin nổi mà nhìn sân thượng như một bãi chiến trường, bọn họ chỉ mới trò chuyện ở hậu viện cùng lắm là nửa tiếng thôi, mấy vị trên lầu thế mà lại uống đến nằm nhoài ra bàn!
Phóng tầm mắt ra nhìn thì thấy chỉ có mình Trương Cửu Thái là hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt có lỗi nói với họ: Thật ngại quá các vị, các huynh vừa đi là bọn họ bắt đầu cụng ly, ta chỉ có một mình, thật sự cũng không ngăn được nhiều người như họ!
Tạ Kim nhướng mày, rủ mắt nhìn Lý Hạc Đông đang ôm bình rượu ngủ dưới gầm bàn, hơi bất đắc dĩ thở dài: Nên nói ngại là ta mới phải, nếu là cụng ly thì chắc chắn là phu nhân của ta bày đầu.

Cụng ly cũng không thể cứ thế mà uống chứ? Dù sao bản thân cũng nên biết mức độ của mình chứ? Trời ơi! Uống thành cái dạng thì hết rồi thế này? Dương Cửu Lang vừa nói vừa bước qua hết bình rượu này đến bình rượu khác, kéo Trương Vân Lôi đang say ngất ngây vào lòng, nhẹ giọng gọi y: Biện nhi? Biện nhi? Dậy đi!
Cửu Thái, sao không thấy tiên sinh đâu? Châu Cửu Lương vừa mới bước tới nhìn khắp xung quanh, làm sao cũng đều không nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Hạc Đường, vội nhíu mày hỏi Trương Cửu Thái.
Mạnh ca ở bên kia! Vương Cửu Long mở miệng trước, đứng trước lan can, chỉ xuống đường cái dưới lầu, vẫy tay với bọn họ: Các huynh tới mà xem, Đại Lâm cũng ở đó!
Mấy người tỉnh táo xôn xao tò mò tới gần, nương theo ánh trăng nhìn về phía đường cái, hơn nửa đêm trên đường cũng không có người qua đường, chỉ có bóng hai người họ chạy loạn khắp nơi, vô cùng dễ thấy.

Mạnh Hạc Đường hình như vẫn tỉnh táo, còn Quách Kỳ Lân có vẻ mơ hồ, lúc này đang lần lượt gõ cửa hàng xóm xung quanh mời rượu, có lẽ Mạnh Hạc Đường muốn cản hắn lại, liều mạng kéo lấy cánh tay hắn, nhưng lại vì sức không lớn bằng hắn nên chỉ có thể bị hắn lôi đi, chạy theo hắn lung tung khắp nơi.
Dương Cửu Lang ghét bỏ nói: Sao nó uống chút rượu vô là y chang chó hoang vậy?
Gọi là ngựa hoang! Đào Dương chỉnh lại cách dùng từ của hắn, sau đó đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân đang chạy như điên trên đường, bất đắc dĩ đỡ trán: Ta sớm nên đoán được là sẽ như vậy.

Không chạy mấy là tốt rồi.

Tạ Kim nói rồi xoay người lại, đỡ Lý Hạc Đông ở dưới đất dậy, khẽ gật đầu tạm biệt bọn họ: Nhà ta còn có việc, ta đi trước.


Vậy đệ cũng đưa Cửu Linh đi nhé! Về trễ cha đệ lại cằn nhằn! Vương Cửu Linh cũng đỡ Trương Cửu Linh lên, vẫy tay với mấy người Dương Cửu Lang: Hẹn gặp lại nha!
Đào Dương vỗ nhẹ lên cánh tay Châu Cửu Lương: Để đệ đưa bọn họ về.
Nói rồi cũng đi xuống dưới lầu, bây giờ chỉ còn lại Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng là không ai quan tâm, Trương Cửu Thái xung phong nhận việc: Vậy...Ta đưa hai người bọn họ về nhé?
Một mình cậu sao đưa nổi hai người? Hay là để lát nữa bảo Loan ca tìm xe đưa bọn họ về.

Dương Cửu Lang gọi tiểu nhị đến căn dặn, sau đó đột nhiên nhớ tới Lưu Tiểu Đình về nhà một mình, không yên tâm nên lại nói: Cửu Thái, Tiêu Đình về nhà một mình đó, trời đã trễ thế này rồi, cậu ta lại nhát gan, cậu đi tiễn cậu ta đi?
Vậy để đệ đuổi theo cậu ấy.

Trương Cửu Thái gật đầu, đứng dậy đi xuống bậc thang.

Chân trước hắn vừa đi, Cao Tiểu Bối cũng cùng một tiểu nhị đi tới, một người đỡ Tần Tiêu Hiền dậy, một người đỡ Mai Cửu Lượng, tạm biệt bọn họ rồi cũng quay người đi.

Thoáng chốc chỉ còn lại Châu Cửu Lương và Dương Cửu Lang, còn có Trương Vân Lôi say quắc và ba người chạy như điên trên đường dưới lầu.

Châu Cửu Lương nhìn Dương Cửu Lang hỏi: Sao huynh còn chưa đi?
Bọn ta chờ ngươi.

Dương Cửu Lang thuận miệng nói, ngồi lại ghế của mình.

Châu Cửu Lương không khỏi bật cười: Huynh đợi ta làm gì? Hai nhà chúng ta cũng đâu có tiện đường.

Vậy bọn ta đợi Đại Lâm.

Dương Cửu Lang đổi giọng, lắc lắc bầu rượu trước mặt, thấy còn dư một chút nên rót cho bản thân một ly.
Châu Cửu Lương hơi rủ mắt, đi đến ngồi bên cạnh hắn: Cửu Lang, chiều mai ta đi rồi, tiên sinh nhờ huynh chăm sóc nhé.
Trời ơi! Chuyện này đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi cứ yên tâm đi! Dương Cửu Lang nói, lại cười xấu xa nhướng mày với hắn: Dựa vào duyên phận của bọn ta, ngươi nói xem ta có thể bạc đãi huynh ấy được sao?
Châu Cửu Lương cụp mắt: Tất nhiên ta tin huynh, cũng không phải là lo chuyện này, chỉ là sợ...!
Sợ huynh ấy đau khổ? Dương Cửu Lang nói thay hắn, cười khẩy: Ta không quản được, cho nên là ngươi đi thì mau trở lại đi.

Châu Cửu Lương giương mắt nhìn hắn, im lặng một lát mới khẽ gật đầu: Ta sẽ cố gắng hết sức.

Đang nói chuyện thì cuối cùng Đào Dương cũng bắt được Quách Kỳ Lân về, Dương Cửu Lang thấy hắn cũng không đứng lên nổi nên đề nghị với Đào Dương: Nhà ngươi cách chỗ này cũng chỉ mấy bước, hay là đêm nay ngươi đưa nó về đi?
Vậy cha huynh ấy chắc chắn sẽ đánh chết huynh ấy đấy.

Đào Dương cười: Vẫn phiền Loan ca mở một phòng đi.

Nói rồi kéo Quách Kỳ Lân đi tìm Loan Vân Bình, Dương Cửu Lang cũng mặc kệ bọn họ, bế ngang Trương Vân Lôi lên, nói với Châu Cửu Lương: Đi thôi, ta đưa các ngươi về, tránh đụng phải bọn cướp đường.


Châu Cửu Lương vừa định từ chối, Mạnh Hạc Đường đã nói trước: Không được, bọn ta ngồi lại một lát, đợi chút nữa rồi về.

Châu Cửu Lương hơi bất ngờ quay đầu nhìn y, Dương Cửu Lang cũng hơi sửng sốt, hồi lâu mới tỉnh táo lại, gật đầu nói: Vậy được rồi, hai người ngồi đi.

Nói rồi bế Trương Vân Lôi quay người đi, Mạnh Hạc Đường đưa mắt nhìn hắn đi xuống lầu, hít sâu, quay đầu cười với Châu Cửu Lương: Đói không? Lúc nãy cậu cũng chưa ăn gì.
Châu Cửu Lương lắc đầu, hỏi y: Huynh có gì muốn nói với ta à?
Không có gì, thật ra là muốn hỏi cậu, ngày mai...Có phải có thể đi theo ta rồi không? Mạnh Hạc Đường ngồi xuống kế bên hắn, cong môi cười, lại đỏ cả vành mắt.
Châu Cửu Lương lẳng lặng nhìn y: Huynh cũng biết rồi à?
Mạnh Hạc Đường vẫn cười, một giọt nước mắt rơi khỏi hốc mắt, y không nói gì, phản ứng này đã xem như là thừa nhận, Châu Cửu Lương ra vẻ bất đắc dĩ nhíu mày: Hiếm lắm lần này Cửu Lang mới có thể kìm nén lâu như vậy, rốt cuộc là vì sao huynh biết được?
Mạnh Hạc Đường bị hắn chọc cười, nước mắt rốt cuộc cũng đã không kìm được mà tuôn ra: Cậu càng ngày càng gầy, càng ngủ càng lâu, cả ngày lẫn đêm ta đều ở bên cậu, chẳng lẽ không phát hiện được thân thể cậu ngày càng sa sút sao? Từ lúc cậu nói muốn về nhà là ta đã đoán được, có phải cậu...có phải....!
Huynh đừng nghĩ nhiều, không phải ta sẽ chết đâu.

Châu Cửu Lương đau lòng nắm chặt tay y, nói thật cho y biết: Ta chỉ muốn cùng lão Tần ra nước ngoài làm phẫu thuật, chỉ rời đi một thời gian mà thôi.

Thật sao? Mạnh Hạc Đường vội dừng thút thít, nắm lại tay hắn thật chặt.
Thật, không tin thì ngày mai huynh có thể hỏi lão Tần mà? Châu Cửu Lương mỉm cười, giúp y lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhướng nhướng mày nói tiếp: Ta vất vả lắm mới xin cậu ấy được ba ngày, hôm qua đi gặp cha, hôm nay gặp bạn bè, nếu huynh cứ còn khóc nữa, chẳng lẽ mai là ngày cuối cùng ta phải toàn dùng để giúp huynh lau nước mắt à?
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới cười, lại hỏi hắn: Vậy ngày mai, có phải có thể đi theo ta rồi không?
Ngày cuối cùng, vốn chính là dành lại cho huynh mà.

Châu Cửu Lương nói, đưa tay ôm y vào lòng, khẽ nói: Thật ra, mặc dù chỉ là ba ngày ngắn ngủi, ta cũng đã suy nghĩ rất lâu rằng phải sắp xếp thế nào.

Thật sao? Mạnh Hạc Đường tựa trên vai hắn, giương mắt nhìn hắn: Vậy cậu đã sắp xếp thế nào rồi?
Châu Cửu Lương cười, ung dung kể lại: Ba người quan trọng nhất trong đời ta, là người thân của ta, bạn bè và người ta yêu, cho nên ta xin ba ngày, muốn dành cho ba người này.

Ngày đầu tiên, ta không dám dành cho huynh, sợ hai ngày kế tiếp chơi vui vẻ quá không thể ghi nhớ lại từng li từng tí giây phút ở bên cạnh huynh, cho nên, ta dành ngày đó cho người thân, người sinh ra ta nuôi ta lớn, làm bạn với ta lâu nhất.

Ngày thứ hai, ta cũng không dám dành cho huynh, sợ trong đầu nghĩ quá nhiều đến ngày cuối cùng, quá lo lắng cũng sẽ không nỡ bỏ lại huynh, cho nên ta dành cho những người bạn đã đồng hành với ta.

Ngày thứ ba, ngày cuối cùng, ngày quý giá nhất, ta tin trong ngày đó, mỗi một câu nói mà ta nghe được, mỗi một gương mặt mà ta nhìn thấy, đều sẽ in thật sâu vào đầu, cho nên, ta mới có thể quyết định dành tặng ngày thứ ba cho huynh..