[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 88: Chương 85






Ôi trời! Thiếu gia! Ngài còn đi ra được à!
Thấy Quách Kỳ Lân chạy ra từ tiền trang Đại Đức Vân, Đổng Cửu Hàm lo lắng vẫy tay với hắn, hai người lại chui vào con hẻm kia, Quách Kỳ Lân siết sống ngân phiếu kia trong tay thành một cục, ném ngân phiếu lộn xộn rối mù xuống đất, hai người cùng nhau chia của, mặt đối mặt ngồi xổm dưới đất bắt đầu kiểm kê.
Mười lượng, bốn mươi lượng, hai mươi lượng, một trăm lượng...!Quách Kỳ Lân lần lượt bày mấy tờ ngân phiếu ra, nhìn mệnh giá trên đó, đột nhiên kêu rên: Trời ơi! Sao đều ít thế này chứ! Không có cái nào đến hàng vạn hay sao!
Như này mà ngài còn chê ít? Nếu mà cho ta là ta đã vui như nở hoa rồi! Đổng Cửu Hàm cười, sắp xếp gọn lại những tờ ngân phiếu kia, thuần thục liếm ngón tay, bắt đầu tính tổng số: Mười, năm mươi, bảy mươi, trăm bảy, hai trăm, hai trăm năm mươi...!
Một ngàn bảy trăm...!Tính tới đây thì hết, Đổng Cửu Hàm bĩu môi, gượng cười nói: A..., mới có một ngàn bảy trăm lượng, so với năm mươi vạn thì hình như là thiếu một chút.

Vậy làm sao đây? Quách Kỳ Lân ngồi bẹp xuống đất, suy sụp tinh thần cụp đầu: Ta cũng không thể đi trộm thêm lần nữa! Đào Dương phát hiện ra ta rồi!
Dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của hắn cực kỳ đáng thương, Đổng Cửu Hàm suy nghĩ một lát, vội vỗ vai hắn, an ủi: Không sao, không đủ thì thôi, ta nói người biết nha chắc chắn là thiếu gia nhà ta còn giấu tiền riêng, ta biết ở đâu, chúng ta đi moi ra được không?
Nhưng...Dương Cửu Lang sẽ không mắng huynh à? Quách Kỳ Lân nhíu mày nhìn hắn, đúng là đang suy nghĩ đến đề nghị này.
Không đâu! Ngài ấy không dám đâu! Đổng Cửu Hàm phất tay, nói chắc như đinh đóng cột: Ta biết một đống bí mật của ngài ấy, nếu mà ngài ấy mắng ta thì ta sẽ nói cho lão gia biết! Vả lại, Tần thiếu gia kia xây bệnh viện Tây y xong cũng là tạo phúc cho mọi người, ta làm vậy gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo mà đúng không?
Vậy...Được thôi! Quách Kỳ Lân gật đầu, khôi phục tinh thần trong nháy mắt, ôm xấp ngân phiếu kia vào lòng, đứng dậy phủi bụi trên quần.
Này! Có thể Đào Dương sẽ đuổi theo đấy, chúng ta cẩn thận một chút! Quách Kỳ Lân nhắc nhở Đổng Cửu Hàm, sau đó nhìn xung quanh một chút, thận trọng bước ra khỏi hẻm, kết quả là mới vừa quẹo đã đụng phải Đào Dương ở đối diện!
Đào Dương!
Quách Kỳ Lân hoảng sợ trợn to mắt, kịp phản ứng, vội xoay người định chạy, Đào Dương đã sớm đoán được là hắn lại chơi chiêu lòng bàn chân bôi dầu này, bật cười, đưa tay nắm chặt sau gáy của hắn, lại móc ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực, lắc lắc trước mặt hắn, nhướng mày cười nói: Đi thôi, theo ta đi gặp cậu của huynh.

Nhân chứng vật chứng đều đã có, Quách Kỳ Lân cũng không phản kháng, cúi đầu chấp nhận số phận, mặc cho y kéo đến nhà họ Dương, còn Đổng Cửu Hàm vẫn đứng ngốc tại chỗ, trơ mắt nhìn Quách Kỳ Lân bị Đào Dương đưa đi, sao có cảm giác con cái gây rối bị tóm đi gặp phụ huynh vậy nhỉ.

Sau nửa canh giờ, trong phòng khách nhà họ Dương.
Mạnh Hạc Đường ra ngoài kiếm tiền, Mai Cửu Lượng về nhà dọn hành lý, còn Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang đang tán gẫu, Tần Tiêu Hiền nhàn rỗi không có chuyện gì đang hỏi thăm tình trạng cơ thể của Châu Cửu Lương, triệu chứng như thế nào.
Lúc đầu rộn ràng náo nhiệt, nhưng khi mọi người thấy Quách Kỳ Lân bị Đào Dương níu cổ áo xách vào thì đều nhao nhao choáng váng, bầu không khí trong nháy mắt cũng yên tĩnh lại.

Dương Cửu Lang đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân đáng thương, lại liếc mắt nhìn Đào Dương, âm dương quái khí bật cười: Này! cho dù ngươi không cho mượn tiền thì cũng đâu cần ngược đãi Đại Lâm của bọn ta như vậy?
Đào dương vẫn rất quan tâm đến thể diện của Quách Kỳ Lân nên không nói là hắn về nhà trộm tiền, mà lại hỏi bọn họ: Các huynh cần tiền làm gì?
Lão tần muốn mở một bệnh viện Tây y ở Bắc Kinh, nhưng không đủ tiền, chúng ta đều giúp một ít! Dương Cửu Lang nói, chỉ chỉ vào Tần Tiêu Hiền đang ngồi trên ghế của khách.
Đào Dương nhìn theo cánh tay của hắn, khẽ gật đầu với Tần Tiêu Hiền: Hóa ra huynh chính là vị bác sĩ mà Mạnh ca đã nhắc đến, hân hạnh gặp mặt.


Hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp! Tần Tiêu Hiền vội thi lễ đáp lại y, liếc nhìn Quách Kỳ Lân, ngượng ngùng nói với y: Rất xin lỗi, Đại Lâm làm vậy cũng là vì giúp ta, nếu huynh không muốn cho mượn thì thôi quên đi, gây thêm phiền cho huynh rồi.

Ta đâu có nói ta không chịu cho mượn? Đào Dương bật cười, lại hỏi hắn: Huynh cần bao nhiêu tiền?
Tần Tiêu Hiền lộ vẻ khó xử, duỗi năm ngón tay ra: ....Năm trăm vạn.

Đây đúng là một con số không nhỏ.

Đào Dương gật đầu, lại quay đầu hỏi những người khác: Vậy mọi người đã góp hết bao nhiêu rồi?
Dương Cửu Lang trả lời đầu tiên: Ta với Cửu Lương mỗi người một trăm vạn.

Tần Tiêu Hiền nói tiếp: Bản thân ta có năm mươi vạn!
Ta cũng phụ năm mươi vạn! Trương Vân Lôi vội giơ tay lên, lại ngại ngùng gãi đầu: Chỉ là ta phải về Thiên Tân tìm cha ta xin, khoản tiền đó của ta chắc phải tới chậm một chút.

Nói chính xác là hiện tại còn lại hai trăm vạn à? Đào Dương nhíu mày, bắt đầu cân nhắc xem bệnh viện Tây y này rốt cuộc có đáng để y bỏ ra hai trăm vạn hay không, có lẽ cũng có thể nói là bản lĩnh của Tần Tiêu Hiền có đáng để y bỏ ra hai trăm vạn này hay không.
Châu Cửu Lương nói: Đại Lâm chỉ cần góp năm mươi vạn, còn lại một trăm năm mươi vạn, tiên sinh nói huynh ấy sẽ nghĩ cách.

Năm mươi vạn thì được.

Đào Dương gật đầu, nhưng cũng không hoàn toàn biểu thị là sẽ cho mượn, mà vẫn đang suy nghĩ gì đó.

Năm trăm vạn đã là con số gói ghém nhất là Tần Tiêu Hiền tính ra, chênh lệch một trăm đồng thôi cũng có thể sẽ không đủ, mặc dù Đại Lâm không bỏ ra nhiều như những người khác nhưng khoản tiền này cũng đúng là không phải con số nhỏ, nếu như không thể mượn sức của Đào Dương thì có khả năng là bệnh viện Tây y sẽ vì năm mươi vạn này mà bị bóp chết từ trong trứng nước.

Mọi người nhìn chằm chằm vào Đào Dương, thấy y vẫn không đưa ra câu trả lời thì đều nhíu chặt mày, Tần Tiêu Hiền cũng lo muốn chết, lật đật đứng lên, cam kết với Đào Dương và những người khác: Năm trăm vạn đúng là không phải con số nhỏ, mọi người dốc túi cứu giúp như vậy, Tần Tiêu Hiền đệ cũng nhất định sẽ không phụ lòng mọi người! Số tiền đó đệ nhất định sẽ trả lại cho mọi người, nếu mọi người không tin, đệ có thể ghi phiếu nợ!
Thấy hắn quyết tâm như vậy, Đào Dương hơi cong môi, nhưng vẫn làm ra vẻ gây khó dễ cho hắn mà nhướng mày: Không phải là ta không tin huynh, muốn ta đưa tiền thì cũng được, chỉ là ta có một điều kiện, nếu như các huynh có thể đáp ứng thì năm mươi vạn này ta cũng có thể tặng luôn cho huynh.

Huynh cứ nói đi! Tần Tiêu Hiền cuống quít gật đầu, trong mắt lại dấy lên hi vọng: Chỉ cần ta có thể làm được thì ta nhất định sẽ đồng ý với huynh!
Đào Dương cười, gằn từng chữ: Đại Lâm từ đây về sau phải theo ta về chính thức làm việc ở tiền trang.

Mọi người nghe vậy thì hơi sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Quách Kỳ Lân, đột nhiên bị nhìn chằm chằm, Quách Kỳ Lân lập tức luống cuống, liếc một vòng những ánh mắt mong đợi của mọi người, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt cả quần áo!
Đệ! Quách Kỳ Lân trừng Đào Dương, nhỏ giọng nói: Đệ ngang nhiên làm như vậy trước mặt mọi người là bắt cóc đấy!
Huynh không chịu à? Đào Dương liếc hắn, lúc này tiếc nuối thở dài: Quên đi, ta không ép.

Nói rồi đứng dậy định bỏ đi, trong lòng Tần Tiêu Hiền quýnh lên, Quách Kỳ Lân cũng lật đật kéo y lại, sửa lời: Ôi thôi được! Ta đi! Ta đi là được rồi!
Lúc này Đào Dương mới hài lòng mỉm cười, lại ngồi xuống ghế, nói với Trương Vân Lôi: Nếu Đại Lâm đã có thành ý như vậy, vậy đệ cũng nên bày tỏ một chút, sư ca đừng phiền đến ông nội, một trăm vạn, đệ bỏ ra.
Quá tốt rồi!
Mọi người đều kích động hoan hô, nhất là Tần Tiêu Hiền, suýt chút đã rơi nước mắt, nhưng trong một đống vui cười chỉ có Quách Kỳ Lân là có vẻ mặt như đưa đám, oán trách trừng Đào Dương: Đệ cố ý!
Vậy thì sao? Đào Dương nhướng nhướng mày, không chút che giấu sự gian trá của mình.
Quách Kỳ Lân hừ một cái: Ta chỉ nói muốn đi giúp, đệ lại đến mức làm ra cả một màn này để ép ta về à? Tự do của ta hoàn toàn mất rồi!
Ép hắn? Nghe đến chữ đó, trong lòng Đào dương vẫn thấy hơi khó chịu, quay đầu liếc nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài: Đại Lâm, huynh lang thang bên ngoài quá lâu rồi, đến lúc nên trở về thôi.
Được rồi được rồi! Quách Kỳ Lân xua tay, vẫn dáng vẻ bất đắc dĩ như cũ: Ta đã đồng ý với đệ rồi thì chắc chắn sẽ về!
Vậy thì tốt.

Đào dương rủ mắt mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn những người khác reo hò, ung dung thản nhiên đứng dậy chậm rãi rời đi.
Sau nửa canh giờ, Đào Dương đúng hẹn sai người đưa tới một trăm vạn lượng, mấy cái rương lớn vàng ròng bạc trắng theo thứ tự được đưa tới nhà họ Dương, cộng thêm ngân phiếu của Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương, còn có ngân phiếu mà Lưu Tiểu Đình đưa tới, rốt cuộc Tần Tiêu Hiền nhịn không nổi nữa mà rơi nước mắt.
Dương Cửu Lang vỗ vai hắn: Lần này tốt rồi, ngày mai là có thể đi tìm nhà.

Nghe vậy xong, Trương Vân Lôi vội đến gần: Này! Ta có quen một quản gia, có thể nhờ hắn giúp cậu tìm, dựa vào giao tình của hai bọn ta thì nói không chừng còn có thể giảm giá cho cậu đó!
Cảm ơn, rất cảm ơn các huynh.

Tần Tiêu Hiền rưng rưng nhìn bọn họ, chân thành nói: Thật ra chúng ta cũng chỉ mới quen, cảm ơn các huynh đã tin tưởng giúp đỡ đệ đến vậy.
Nói gì vậy! Bạn của Mạnh ca cũng là bạn của bọn ta, cho dù không tin cậu thì chúng ta còn có thể không tin Mạnh ca sao? Dương Cửu Lang nói, ôm vai hắn, nhân lúc Châu Cửu Lương không có ở đây, thở dài nói thật với hắn: Lão Tần, năm trăm vạn đối với chúng ta mà nói thì nhiều không nhiều, ít cũng không ít, chúng ta làm vậy không chỉ vì cậu, mà còn vì Cửu Lương, nếu tiền có thể mua được mạng của hắn thì Dương Cửu Lang ta là người đầu tiên bằng lòng táng gia bại sản!

Tất nhiên Tần Tiêu Hiền biết rõ, lúc này nghiêm túc nói: Việc này huynh có thể yên tâm, lúc nãy đệ đã gọi cho bệnh viện nước ngoài ở Thiên Tân rồi, mời bọn họ đem cơ sở thiết bị đến cho đệ mượn trước, ngày mai đệ sẽ đi tìm nhà, sau đó thì đi mạch điện, chỉ cần một tuần là có thể kiểm tra sức khỏe cho huynh ấy rồi.

Ta thay Cửu Lương cảm ơn cậu.

Dương Cửu Lang gật đầu, lại vỗ vai hắn.
Nghe bọn họ nói, đột nhiên Trương Vân Lôi nhớ ra gì đó: Nói đi nói lại, Mạnh ca cũng đã ra ngoài sắp một canh giờ rồi, rốt cuộc là huynh ấy tính đi đâu kiếm tiền vậy?
Hít---- Dương Cửu Lang không khỏi nhíu mày: Nói như em thì đúng là huynh ấy đi lâu lắm rồi đó, để ta kêu Cửu Hàm đi tìm, đừng lại để người ta bắt có!
Cùng lúc đó, Mạnh Hạc Đường đứng trước cửa nhà hội trưởng thương hội Vu Khiêm.

Trước đó ở trong ngọn núi ngoài thành, y từng giúp vị hội trưởng Vu này, hội trưởng Vu cũng căn dặn bảo y đến tìm ông, chỉ là không biết hội trưởng Vu này có còn nhớ tới chút tình xưa nghĩa cũ này không...
Được rồi, coi như không bàn được chuyện mượn tiền thì cũng nên chuộc ngọc bội của Tạ sư gia về mới được, Mạnh Hạc Đường hít sâu một hơi, nhanh chân đi tới gõ cửa.

Đến đây!
Phía sau cửa có người lên tiếng, ngay sau đó cửa lớn từ từ mở ra, đúng lúc lại là người tài xế lúc đó ----- Lý Tư Minh, lúc này Mạnh Hạc Đường mỉm cười khẽ gật đầu với hắn, còn chưa lên tiếng, Lý Tư Minh đã ngạc nhiên chỉ vào y nói: Là huynh!
Eh...!Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, thấy thái độ của hắn không tốt lắm, cũng thận trọng nói: Có người nói với ta là hội trưởng Vu muốn ta tới tìm ông ấy...!
Ta bết! Cũng vì huynh mà ta mới bị sư phụ phạt đi canh cửa! Lý Tư Minh thở phì phò khoanh tay, nhưng vẫn nghiêng người sang nhường đường cho y: Vào đi.

Mạnh Hạc Đường đi theo sau lưng hắn vào nhà họ Vu, Vu Khiêm đang uống trà với người khác trong phòng khách, Lý Tư Minh chắp tay với hai người họ rồi nói: Sư phụ, tiểu tử kia tới rồi.

Tiểu tử nào tới? Vu Khiêm ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Hạc Đường, lúc này cười nói: Ồ, là cậu à, ngồi đi.

Mạnh Hạc Đường không dám ngồi, chỉ khẽ cúi đầu với ông, nói: Hội trưởng Vu, lúc ấy trong núi không biết thân phận của ngài, thất kính rồi.

Ồ? Khiêm nhi ca, đây là tiểu tử mà huynh nói à? Quách Đức Cương nhướng mày, cũng quan sát tỉ mỉ Mạnh Hạc Đường từ trên xuống dưới.
Mạnh Hạc Đường không khỏi nuốt nước bọt, nói thật, trước khi vào đây y còn rất chắc chắn, nhưng vừa thấy hai ông cụ này thì không hiểu sao lại cảm nhận được sự áp bách, mà hai người trông cũng không có gì đáng sợ, sao lại có khí thế mạnh như vậy chứ.
Cậu tới lấy cái này hả? Vu Khiêm mỉm cười, móc ra một miếng ngọc bội từ trong tay áo đưa cho y.
Mạnh Hạc Đường nhận lấy ngọc bội trước, cúi người với họ: Đa tạ ngài giúp ta chuộc ngọc bội về.

Vu Khiêm xua tay: Khỏi cảm ơn! Muốn cảm ơn thì cũng nên là ta cảm ơn cậu, nếu không phải cậu tìm người đẩy xe giúp chúng ta thì đoán chừng giờ này chúng ta còn chưa có về đâu!
Tiện tay mà thôi.

Mạnh Hạc Đường cúi đầu nói, lén lút quét mắt nhìn bọn họ, nuốt nước bọt, vừa định nói đến chuyện bệnh viện Tây y, Vu Khiêm lại hỏi trước: Con trai à, cậu tên gì?
Mạnh Hạc Đường vội trả lời: Ta họ Mạnh, tên Hạc Đường.

Ồ? Cậu chính là Mạnh Hạc Đường sao? Quách Đức Cương bật cười.

Khoảng thời gian đó Vu Khiêm không có ở Bắc Kinh, cũng không biết rõ chuyện đưa nhầm kiệu hoa, tò mò hỏi ông ấy: Đệ biết cậu ấy à?
Quách Đức Cương cười nói: Sư ca có chỗ không biết, cậu ấy chính là vợ của Nhị thiếu gia tiệm thuốc Châu Ký đó.

Vu Khiêm nhất thời khó hiểu: Ủa? Không phải nói là Tiểu Biện nhi gả xung hỉ sao?
Nào! Quách Đức Cương vui vẻ: Nhắc tới thì cũng là chuyện hiếm có, kiệu hoa của cậu ấy và Tiểu Biện nhi bị đưa nhầm, kết quả là bây giờ Tiểu Biện nhi đến nhà họ Dương, còn cậu ấy thì đến nhà họ Châu.

Thì ra là vậy! Vu Khiêm gật đầu, suy nghĩ đến chuyện này thì cũng lắc đầu bật cười: Chuyện này đúng thật là hiếm có!
Mạnh Hạc Đường thấy hai người mở miệng gọi một tiếng Tiểu Biện nhi thì không khỏi thấy lạ: Hai ngài quen Biện nhi sao?
Vu Khiêm chỉ vào Quách Đức Cương, giới thiệu với y: Vị này là ông chủ của tiền trang Đại Đức Vân, họ Quách.

Hóa ra là ông chủ Quách! Đại Lâm từng nói ngài rất có uy nghiêm, quả đúng là vậy.

Mạnh Hạc Đường vội thi lễ với ông ấy một cái.
Sao cậu còn quen cả Đại Lâm nhà ta nữa? Quách Đức Cương nhướng mày, thật ra sớm đã biết rõ trong lòng, nhưng vẫn ra vẻ không hay không biết gì hết: Lạ thật, ngày thứ hai các cậu thành thân thì nó đã bỏ nhà đi ra ngoài mà.

Chuyện này...!Mạnh Hạc Đường mới nhớ ra là Đại Lâm trốn nhà đến nhà họ Dương ở, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Vu Khiêm thấy y khó xử, bật cười, vỗ lên cánh tay ông bạn già: Được rồi được rồi, đừng dọa đứa nhỏ này mà.

Lúc này Mạnh Hạc Đường mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám ở lại đây lâu, dù sao sớm muộn thì lời cần nói cũng phải nói, nên y trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: Hội trưởng Vu, lần này ta đến đây là có chuyện muốn xin ngài.

Cậu nói đi.

Vu Khiêm rất thích đứa nhỏ này, yêu thích đến mức hiện cả ra trước mắt.

Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày, chắp tay nói với Vu Khiêm: Ta có một người bạn, từ nhỏ đã đến thành Sư xa xôi để học y, bây giờ đã học xong có thành tựu, muốn mở một bệnh viện Tây y ở Bắc Kinh, nhưng tài chính không đủ, cho nên mới đến xin hội trưởng Vu giúp chúng ta một tay, chúng ta thực hiện quy chế nhập cổ phần, tiền đầu tư sau này nhất định sẽ chia hoa hồng, cho dù cuối cùng thu nhập không khả quan thì chúng ta cũng sẽ nghĩ cách trả lại cho ngài.

Mới chỉ là thứ gì đó hư vô mờ mịt mà đã tìm người nói đến chuyện nhập cổ phần? Thế mà Vu Khiêm chỉ chú ý đến việc này, rất hứng thủ hỏi y: Chẳng lẽ đây chính là cách mà các cậu nghĩ tới sao?
Mạnh Hạc Đường liếc nhìn ông, lắc đầu nói: Không, đây chỉ là do ta nghĩ, tâm tư của người bạn đó của ta rất đơn giản, chỉ một lòng muốn giúp bệnh nhân thoát khỏi bể khổ, cũng vì tấm lòng này của cậu ấy nên chúng ta mới có thể giúp cậu ấy như vậy.

Các cậu? Vu Khiêm nhướng nhướng mày.

Mạnh Hạc Đường nói: Người bạn đó của ta là Tần Tiêu Hiền bản thân có năm mươi vạn, Cửu Lang và Cửu Lương góp mỗi người một trăm vạn, còn có Biện nhi cũng góp một ít, còn lại một trăm năm mươi vạn, chúng ta thật sự không có cách.

Vu Khiêm không khỏi mỉm cười, gật đầu nói: Nếu đã vậy thì ta sẽ cho cậu một trăm năm mươi vạn.

Thật sao! Mạnh Hạc Đường ngạc nhiên nhìn ông ấy.

Tất nhiên là thật, nhưng mà nhập cổ phần thì khỏi đi, tiền này coi như ta cho các cậu mượn, không tính lãi.

Vu Khiêm liếc nhìn y, sau đó lại đưa mắt nhìn Quách Đức Cương, cười nói: Chúng ta xem thử đám nhóc con này dựng lên một bệnh viện như thế nào, được chứ?
Quách Đức cương cũng rất mong đợi, cười gật đầu.

Mạnh Hạc Đường cuống quít nói cảm ơn ông ấy: Đa tạ hội trưởng Vu, chúng ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.

À...!Vu Khiêm đột nhiên nhíu mày: Cậu gọi ta là hội trưởng Vu...Xưng hô thế này hơi không xuôi tai.

Mạnh Hạc Đường thoáng thấy luống cuống: Vậy...ông chủ Vu.
Cũng không được.

Vu Khiêm không hài lòng xua xua tay, sau đó ra vẻ suy nghĩ một lát, nhướng mày cười nói với y: Hay là, cậu gọi một tiếng cha nuôi nghe thử đi?
Cái này...Như vậy làm sao được ạ? Mạnh Hạc Đường hơi sợ hãi.

Vu Khiêm cũng không nói đùa với y, cười nói: Ta rất thích cậu, cố ý muốn nhận cậu làm con, không biết cậu có bằng lòng không?
Mạnh Hạc Đường cuống quít lắc đầu: Không dám không dám, ta chỉ là một người bình thường, có tài đức gì có thể làm con nuôi của ngài chứ.

Cậu cũng không bình thường chút nào, cậu đó, rất thông minh! Vu Khiêm vô cùng yêu thích mà nhìn y, sau đó lại ra vẻ uy hiếp nói: Không đồng ý cũng không sao, chẳng qua tiền của ta chỉ muốn cho con nuôi ta mượn thôi.
Mạnh Hạc Đường liếc nhìn ông, vẫn cảm thấy mình không có tư cách đón nhận, nhưng lại không tiện đưa ra quyết định, đành phải nhấc vạt áo lên, quỳ hai gối xuống đất, nghiêng người dập đầu với Vu Khiêm.
Cảm ơn cha nuôi..