[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 86: Chương 83






Nghịch tử! Con quỳ xuống cho ta!
Vương Cửu Long kinh ngạc nhìn phụ thân: Cha, tối qua vừa mưa xong! Bên ngoài nhiều nước như vậy sao con quỳ được chứ!
Vừa nói ra câu này, Vương lão gia suýt chút đã tức xỉu, có thể thấy phạt quỳ đối với hắn mà nói chẳng đáng là gì, Vương lão gia nhìn xung quanh, cướp lấy cây chổi trong tay một người hầu, đánh thẳng vào đầu hắn!
Ấy! Cha! Vương Cửu Long ỷ mình cao mà nắm chặt cây chổi, không hiểu gì nhìn phụ thân: Rốt cuộc là con làm sao! Làm gì người giận dữ vậy!
Con còn không biết xấu hổ mà hỏi! Bảo con tới tiệm làm việc! Con ngược lại là hay rồi! Chuyển hàng thôi mà con cũng chuyển không xong, gạo với đậu nành mà con cũng nhầm được! Một đấu gạo còn muốn bán cho người ta một lượng bạc! Con ngại chưa đủ trò cười cho thiên hạ xem à! Cái mặt mo này của ta đều bị con làm mất hết rồi!!
Vương lão gia tức đến nhảy dựng, đẩy con trai một phát, quay người ngồi xuống ghế phụng phịu, Vương Cửu Long với vẻ mặt vô tội nhún vai: Con cũng chưa từng mua gạo, sao con biết nên bán bao nhiêu tiền? Hơn nữa, lương thực trong tiệm nhiều như vậy đều dùng bao tải để chứa, ai mà phân biệt được là gạo hay là đậu nành, vả lại, lúc bán không phải mở bao tải ra sao? Sao lại nhầm được chứ?
Con còn ở đây tìm lý do thoái thác! Vương lão gia tức đến mức mặt đỏ rần, thở hồng hộc: Con nhìn Tôn nhi người ta đi, nhỏ hơn con một tuổi mà con nhìn người ta kìa! Tuổi còn nhỏ đã có thể chèo chống được một cửa tiệm! Con xem lại con đi! Làm cái gì cũng không xong! Con như vậy làm sao ta yên tâm giao công việc làm ăn cho con! Con thậm chí còn không bằng em gái con nữa!
Vương Cửu Long nghe phụ thân khen người khác mà gièm pha mình như vậy, lúc này không phục hừ một cái: Nếu con vô dụng như vậy thì người cũng đừng đưa tiệm cho con nữa! Dù sao con cũng không muốn!
Con! Con nhất định phải khiến ta tức chết con mới vừa lòng sao! Vương lão gia đột nhiên ôm ngực, xem ra hơi khó thở, ông ấy lúc nào cũng gần gũi, đây là lần đầu tiên nổi giận đến như vậy khiến cho phu nhân và con gái ở bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Sam Sam thấy thế vội vàng bước đến bên cạnh Vương Cửu Long, giật nhẹ tay áo của hắn, nhỏ giọng khuyên: Ca ca, huynh đừng ầm ĩ với cha nữa, mau nhận sai đi!
Vương Cửu Long cũng là loại cố chấp, khoanh tay quay mặt đi chỗ khác: Ta không nhận sai đâu!
Tốt nhất là con đừng có nhận! Vương lão gia chỉ vào hắn mắng: Tiểu tử thối! Con có chút khí phách thì đừng có nhận sai với ta! Con mà nhận thì ngược lại ta không có cách nào để phạt con! Con cút ra ngoài quỳ cho ta! Đi!!
Quỳ thì quỳ! Vương Cửu Lương trả lời lại ông, quay người đi tới nội viện, vì hờn dỗi nên còn cố ý tìm một vũng nước đọng mà quỳ lên.

Sam Sam nhất thời sốt ruột, vội xoay người đi khuyên phụ thân: Cha à, ca ca...

Im miệng! Đừng ai xin tha cho nó! Vương lão gia quát lớn, Vương phu nhân lật đật túm con gái về, lắc đầu với nàng.

Vương Cửu Long quỳ đến mặt trời xuống núi, thời gian dần trôi qua cũng bớt giận, bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi tìm vũng nước đọng mà quỳ, cảm giác đầu gối đều muốn bị ngâm nát rồi!
Này! Vương Cửu Long!
Phía sau hòn non bộ truyền đến một tiếng kêu cố hết sức đè thấp âm lượng, Vương Cửu Long nhìn lại theo tiếng gọi, chợt thấy phía sau hòn non bộ có một cái đầu nhô ra, liên tục ngoắc hắn.
Vương Cửu Long vừa mừng vừa ngạcn hiên nói: Ủa? Trương Cửu Linh!
Xuỵt! Trương Cửu Linh vội làm động tác im lặng, chỉ chỉ trong phòng hỏi hắn: Cha ngươi có ở trong đó không?
Không có, ông ấy đi lâu rồi! Vương Cửu Long nói, vẫy tay ra hiệu cho y tới.

Lúc này Trương Cửu Linh mới yên tâm to gan đi ra từ phía sau hòn non bộ, trong tay còn xách theo hộp cơm, chạy bước nhỏ đến trước mặt hắn, đưa bánh ngọt trộm được từ phòng bếp đến trước mặt hắn: Đói không? Cả ngày ngươi chưa ăn cơm rồi.

Cảnh tượng này tựa như khi ấy bọn họ vừa mới thành thân, Vương Cửu Long nhìn bánh ngọt trong hộp cơm, nhướng mày cười cười với y: Lần này không cầm đĩa của A Bưu đó chứ?
Trương Cửu Linh cũng nhịn không được cười: Ngược lại là ta rất muốn cầm đó, từ lần trước qua đi, A Bưu nhà ngươi vừa nhìn thấy ta tới gần bát cơm của nó là nó đã sủa gâu gâu về phía ta rồi! Ta cũng không dám đụng!
Đáng đời ngươi! Vương Cửu Long cười cười, không kịp đợi mà cầm lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng.
Trương Cửu Linh thấy dáng vẻ ăn như hổ đói này của hắn, nói với vẻ ân hận: Xin lỗi nha, đều tại ta nên mới hại ngươi bị phạt quỳ.
Không sao! Vương Cửu Long hào phóng xua tay, lại nhướng nhướng mày với y: Hơn nửa, không phải hai ta đã luôn là ai phạm lỗi thì đối phương chịu phạt sao?
Nhưng...Ta không ngờ lần này cha ngươi lại tức giận đến vậy.

Trương Cửu Linh vẫn hơi áy náy, hối hận vỗ trán: Vẫn là trách ta! Vô dụng còn ham chơi! Chuyển hàng không xong! Bán gạo cũng không được! Rõ ràng không biết cái gì hết còn nhất định xung phong nhận việc đi làm!
Ôi trời! Ngươi là một đại thiếu gia ngậm chắc thìa ra đời mà, chưa từng tiếp xúc với nghề này, không biết làm những việc này là rất bình thường! Vương Cửu Long nói, lạp nhét miếng bánh ngọt vào miệng, có thể thấy là hắn thật sự đói muốn chết.
Uống miếng nước đi, coi chừng nghẹn.

Trương Cửu Linh lấy túi nước từ trong hộp cơm ra đưa cho hắn, nhớ lại lời hắn nói, không khỏi thấy kỳ lạ: Nhưng ngươi cũng là thiếu gia ngậm chắc thìa ra đời mà, sao ngươi có thể làm tốt vậy?
Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, chắc chắn ít nhiều cũng biết một chút thôi.

Vương Cửu Long thuận miệng trả lời y, trong lòng trong mắt đều là ăn.
Trương Cửu Linh càng thấy khó hiểu: Vậy sao lúc nào ngươi cũng có bộ dạng mặc kệ mọi thứ vậy?
Vương Cửu Long bật cười: Haiz! Ta làm bộ thôi! Nếu không thì phải giống như Đại Lâm vậy đó, bị buộc kế thừa gia nghiệp! Ta không thèm đâu! Ta còn muốn chơi thêm mấy năm nữa!
Hóa ra là vậy à! Trương Cửu Linh cười cười, tò mò hỏi hắn: Này! Vậy có những ai biết ngươi giả vờ?
Trước mắt chỉ có mình ngươi thôi, nhưng tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài nha! Vương Cửu Long cười với y, ăn xong dĩa bánh ngọt kia, sờ lên bụng, tủi thân nói: Vẫn còn rất đói.

Ăn lót dạ là được rồi, ngươi biết hôm nay ta trộm dĩa bánh ngọt này khó khăn cỡ nào không! Trương Cửu Linh nói, ghét bỏ bĩu môi: Lại nói không phải nhà ngươi là tiệm lương thực à? Sao nhà bếp không có chút cơm thừa hay đồ ăn thừa nào vậy!

Vương Cửu Long cười nói: Vì là tiệm lương thực nên mới phải tiết kiệm lương thực đó! Cha ta nói, những nhà bán lương thực như bọn ta không bao giờ thiếu lương thực, nhưng nếu mỗi bữa đều có thể tiết kiệm một chút thì cuối tháng có thể cứu sống hơn trăm người nghèo!
Trương Cửu Linh không thể không tán đồng với hắn, gật đầu nói: Vậy để ta về nói câu này cho cha ta biết, ông ấy trồng lương thực, nếu ông ấy cũng làm theo như vậy thì có thể cứu sống nhiều người hơn rồi!
Vậy thì tốt quá! Vương Cửu Long nhướng mày cười nói: Cha ngươi là địa chủ lớn nhất trong phạm vi trăm dặm nơi này, ông ấy mà tiết kiệm chắc sánh được mười bữa ăn của nhà ta luôn!
Trương Cửu Linh vỗ hắn một cái: Ngươi nói gì đó! Cha ta đâu có ăn nhiều tới vậy!
Vương Cửu Long cười thành tiếng, nhớ tới dáng vẻ của cha y, không khỏi giơ ngón tay cái về phía y: Chẳng qua có sao nói vậy thôi, cha ngươi là địa chủ lớn vậy mà lại gầy như vậy, nhìn không có chút sa đọa nào!
Ngươi nói vậy mà là khen cha ta đó à! Trương Cửu Linh ghét bỏ đẩy hắn một phát, sao lại không thích nghe hắn nói chuyện vậy chứ!
Vương Cửu Long bị đẩy hơi lảo đảo một chút, đầu gối đau thấu tim gan, lúc này kêu thảm, Trương Cửu Linh giật nảy mình, vội đỡ lấy hắn, nói xin lỗi: Rất xin lỗi rất xin lỗi, ta quên ngươi quỳ lâu như vậy!
Không sao không sao đâu, quỳ lâu nên hơi tê chân thôi.

Vương Cửu Long ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẻ mặt không nén được đau đớn.

Trương Cửu Linh nhíu mày nhìn hắn, đột nhiên hỏi: Sao ngươi lại phải giúp ta chịu tội chứ? Không phải ngươi vẫn luôn rất ghét ta sao?
Vương Cửu Long nghe vậy thì hơi sửng sốt, ánh mắt chột dạ quét khắp nơi, im lặng một lát mới giả vờ làm ra vẻ anh em tốt, đấm lên ngực y: Không phải chúng ta đã ký hiệp nghị đình chiến rồi à? Với lại ta đã nói rồi, sau này trong nhà này ta bảo kê ngươi! Vương Cửu Long ta cái khác thì không được chứ nói tới nghĩa khí thì được lắm đó!
Hóa ra là vì vậy à, trong lòng Trương Cửu Linh không hiểu sao thấy hơi thất vọng, khẽ rủ mắt xuống: Vậy cảm ơn ngươi.

Không khí lập tức trở nên lúng túng, Vương Cửu Long liếc nhìn y, cười nói: Được rồi được rồi, ngươi đừng ở đây với ta nữa, trời tối rồi, mau về ngủ đi!
Vậy ngươi ở đây một mình à? Trương Cửu Linh lo lắng nhìn hắn, cũng không biết là đang lo cái gì, lo hắn thấy chán sao?
Vương Cửu Long bật cười: Không sao đâu, cha ta vẫn là cha ta mà, lát nữa ông ấy sẽ cho ta đứng lên thôi.
Nhưng mà...!Trương Cửu Linh vẫn hơi lo, Vương Cửu Long tranh thủ đẩy y: Đừng nhưng nhị nữa, đi nhanh đi, để cha ta mà thấy ngươi vụng trộm đưa đồ ăn cho ta thì cũng phạt người chung luôn đó!
Được rồi.

Trương Cửu Linh gật đầu, sau khi thu dọn hộp cơm xong lại không quên khuyên hắn: Đợi lát nữa cha ngươi tới, ngươi đừng có chọc giận ông ấy nữa, nói xin lỗi với cha ngươi cho đàng hoàng, có nghe chưa?
Biết rồi biết rồi, ta cũng đâu có ngốc! Ta quỳ cũng mệt mà! Vương Cửu Long phất phất tay với y, ra hiệu y mau đi đi.
Lúc này Trương Cửu Linh mới rời đi, trong nội viện lại chỉ còn có một mình hắn, Vương Cửu Long không khỏi cúi đầu thở dài, không ngờ Trương Cửu Linh vừa đi là hắn bắt đầu thấy buồn chán, nhưng nhớ tới cảnh tượng lúc này nói chuyện trên trời dưới đất với y, Vương Cửu Long lại không khỏi mỉm cười, xem ra sớm chiều ở chung thật sự có thể sinh ra tình cảm, hiện tại thế mà hắn không ghét Trương Cửu Linh chút nào, ngược lại đôi khi còn cảm thấy y có chút đáng yêu.
Nửa đêm giờ Tý, Vương lão gia rốt cuộc vẫn không đành lòng, đi đến trước mặt Vương Cửu Long, nghiêm mặt hỏi hắn: Biết sai chưa!
Vương Cửu Long lập tức cười nịnh: Biết rồi biết rồi! Sau này con nhất định sẽ không tái phạm!
Vương lão gia không khỏi sững sờ, đứa con này của ông vô cùng cố chấp, đây là lần đầu tiên hắn nhận sai nhanh như vậy, Vương lão gia nghi ngờ nhìn hắn: Thật sự biết à?
Thật! Vương Cửu Long ra vẻ nghiêm túc gật đầu: Sau này nhất định con sẽ học hỏi Phú Quý nhi đàng hoàng! Tuyệt đối không làm cho người mất thể diện!
Vương lão gia thấy thái độ của hắn xem như cũng chân thành nên tin hắn, thở dài nói: Nếu đã vậy thì đứng lên đi, con cũng đã lớn rồi, sau này đừng chỉ mãi ham chơi nữa! Nghe chưa?
Nghe rồi ạ! Nhất định cẩn tuân phụ tân giáo huấn! Vương Cửu Long nói, còn dập đầu với phụ thân.
Được rồi được rồi! Vương lão gia xua tay với hắn: Trời không còn sớm, mau về nghỉ đi.


Rõ! Vương Cửu Long cười cười, lật đật từ dưới đất đứng lên, kết quả là đầu gối quá đau nên chân mềm nhũn suýt chút đã lại quỳ xuống, Vương lão gia giật mình, vô thức đưa tay muốn đỡ hắn, Vương Cửu Long lại trước một bước đứng lên, khập khiễng chạy về phòng mình.
Vương lão gia nhìn theo bóng lưng của con trai, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chầm chậm quay người đi.
Vương Cửu Long chạy chậm cả đoạn đường, không kịp chờ mà muốn nói cho Trương Cửu Linh biết hắn không cần phạt quỳ nữa, nhưng vừa quay về phòng đã thấy Trương Cửu Linh ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ trên chăn nệm dưới đất của mình.

Hắn đoán là vì cảm tạ mình cho nên nhường giường cho mình ngủ đi?
Vương Cửu Long không khỏi cong môi, rón rén đi đến trước chăn đệm dưới đất ngồi xuống, nhìn khuôn mặt thịt phúng phính của Trương Cửu Linh, nhịn không được mà duỗi ngón tay ra chọc chọc một chút, Trương Cửu Linh nhíu mày, tựa như đang đập muỗi, đưa tay đẩy tay hắn ra, còn gãi gãi mặt, dáng vẻ hết sức đáng yêu.

Vương Cửu Long cười cười, ngồi lên chăn đệm dưới đất, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của y, trong đầu không ngừng hiện ra những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ trong hơn một tháng nay, Vương Cửu Long không khỏi cảm thán mà thở dài một hơi.
Hai người họ quen biết từ trận đánh nhau trên đường, ngày đó trên đường rất náo nhiệt, người chen người, không biết là ai đẩy hắn một phát, hại hắn giẫm lên chân Trương Cửu Linh.
Trận đánh đó rất mất mặt, không chỉ bị tất cả mọi người trên đường bu lại xem mà còn ầm ĩ lên tận nha môn, đến mức hắn hận chết Trương Cửu Linh, sau này nghe cha nói muốn hắn cưới Trương Cửu Linh, lúc đó hắn mới nói cái gì cũng không chịu đồng ý!
Không ngờ hiện tại mới hơn một tháng ngắn ngủi mà hắn đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với Trương Cửu Linh, có thể là đã ẩu đả đủ rồi, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa, rốt cuộc là phải làm bạn cả đời người, hận nhau cả đời cũng là tự mình khiến mình không thoải mái.

Nhận ra mình cứ ngồi nhìn Trương Cửu Linh rồi cười ngây ngô, Vương Cửu Long cuống quít nhìn đi chỗ khác, cúi đầu, nhíu chặt mày.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại bắt đầu để ý tới y chứ? Chỉ cần ở bên cạnh y là đã cảm thấy rất thú vị, vừa nghĩ tới đi đâu cũng đều muốn dẫn y theo, thời gian dần trôi qua lại không muốn nhìn thấy y bị phạt quỳ nữa, thời gian dần trôi không có y bên cạnh liền cảm thấy rất buồn chán...
Vương Cửu Long bực bội vò tóc, quay đầu nhìn Trương Cửu Linh ở sau lưng đang ngủ say, tự hỏi một mình: Rốt cuộc tại sao chúng ta lại biến thành thế này chứ?
Trong lúc ngủ mơ Trương Cửu Linh trở mình, trong miệng lầm bầm một câu không rõ: Vương Cửu Long! Ngươi ngủ dưới đất cho ta!
Vương Cửu Long không khỏi bật cười, tiến tới gần y một chút, cưng chiều nhéo nhéo mặt y: Nằm mơ còn muốn bóc lột ta, cha ngươi không tham, tiểu địa chủ như ngươi lại đủ tham!
Trương Cửu Linh có lẽ bị bóp không thoải mái, giật giật môi, nhưng ngủ vẫn rất sâu, Vương Cửu Long hít sâu một hơi, nghe lời y ngoan ngoãn nằm trên đất, nằm sóng vai với y.

Nói đi nói lại, làm bạn cả đời ấy...
Ngược lại là hắn không có vấn đề gì, trong lòng còn có chút chờ mong, chẳng qua ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không phải là tác phong của hắn, tuyệt đối không thể chơi cho đã xong không can thiệp vào nhau, nếu thật phải sống hết đời, vậy nhất định phải là cùng với người mà mình thích.

Nhưng còn Trương Cửu Linh nghĩ thế nào? Y có muốn cùng mình sống hết đời không? Cuối cùng hắn và Trương Cửu Linh sẽ trở thành như vậy chứ?
Những vấn đề này, hiện tại Vương Cửu Long vẫn chưa dám hỏi, còn phải cố gắng thêm một chút, để Cửu Linh cũng để ý hắn hơn một chút mới được..