[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 82: Chương 79






Trời mưa rồi.

Cổng tiền trang Đại Đức Vân, Quách Kỳ Lân liếc nhìn trận mưa to đột nhiên xuất hiện này, thở dài vô cùng nặng nề, sau lưng, Đào Dương quét mắt nhìn hắn một chút, thầm nghĩ hôm nay hắn đã tính toán rất nhiều sổ sách, nhất định đã mệt, vừa định đi tìm hắn nói chuyện tâm tình thì nghe thấy Quách Kỳ Lân kích động nói.

Cái này nhất định là sự chăm chỉ của ta làm ông trời cảm động!
Đào Dương nghe vậy thì lảo đảo một cái suýt chút ngã xuống đất, cực kỳ bất đắc dĩ mà nhìn hắn, cũng không biết nên thấy may vì tâm trạng hắn tốt hay nên thấy bất đắc dĩ vì hắn quá tự tin nữa.
Làm sao chúng ta về nhà được đây? Quách Kỳ Lân quay đầu hỏi y, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên.
Đôi khi Đào Dương rất hâm mộ hắn có thể sống vui vẻ như vậy, lắc đầu cười, cầm dù ở một bên qua mở ra, đi đến bên cạnh hắn: Xe đem về nhà rồi, trong tiệm chỉ có một cây dù, để ta đưa huynh về nhà nhà Cửu Lang trước.

Vậy còn đệ? Quách Kỳ Lân hơi lo lắng: Mưa lớn thế này, cũng đã trễ thế này rồi, một mình đệ về thì quá nguy hiểm, hay là ở lại nhà Cửu Lang một đêm đi.
Hắn đúng là không xem mình là người ngoài, Đào Dương cười bất đắc dĩ: Không được, sắp đến cuối tháng rồi, lại sắp phải phát tiền công, kiểm tra sổ sách, ta nhất định phải về nhà một chuyến.

Hai người vừa nói vừa đi vào trong mưa, Đào Dương bình tĩnh không có biểu cảm gì nghiêng dù về phía hắn, cười nói: Đại Lâm, hai ngày nữa trong tiệm có thể sẽ hơi bận, ta không thể thường xuyên đến thăm huynh, huynh ngoan ngoãn ở lại nhà họ Dương, nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Nếu bận vậy để ta tới giúp đệ không phải tốt hơn sao? Quách Kỳ Lân nói, ôm vai y: Hai người cùng nhau san sẻ, có thể sẽ làm xong rất nhanh!
Nghe hắn nói muốn tới giúp, Đào Dương lập tức hít sâu một hơi, gượng cười trả lời hắn: Đừng miễn cưỡng, huynh nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.


Ôi trời ơi! Không sao! Quách Kỳ Lương vô cùng tự tin với năng lực của mình, vô cánh tay của y, nhướng mày với y: Sao? Ta tới giúp đệ nha!
Được thôi được thôi.

Cuối cùng Đào Dương vẫn thỏa hiệp, cúi đầu cười, lại nghiêng dù về phía hắn thêm một chút.
Đi thêm một đoạn nữa, mưa to không chỉ không ngừng mà còn rơi càng lúc càng nặng hạt, Quách Kỳ Lân đá đá đôi giày đã ướt đẫm, bực bội nói: Khó chịu gần chết, có một vũng nước đang chạy tới chạy lui trong giày ta này!
Đào Dương liếc nhìn hắn, cười nói: Cố chịu thêm chút đi, sắp tới rồi, ta cõng huynh không nổi đâu.

Ý đệ là sao? Đệ nói ta béo hả? Quách Kỳ Lân hừ một cái, cũng mặc kệ có bị dầm mưa ướt hay không, đi vòng ra sau lưng Đào Dương, bỗng nhảy một cái lên lưng y!
Này! Đào Dương giật nảy, cơ thể nghiêng về phía trước, suýt chút đã cắm mặt xuống đất, lại sợ làm hắn ngã nên liều mạng đứng vững, nịnh nọt xin hắn tha: Được được, ta sai rồi, huynh mau xuống đi!
Ta không! Để đệ cảm nhận rõ một chút rốt cuộc là ta có béo hay không! Quách Kỳ Lân cười đắc ý, còn làm cho nghiêm trọng hơn, ôm lấy cổ y, chết sống không chịu xuống.
Đang lúc đùa giỡn, quần áo của hai người cũng bị dính ướt hơn một nửa, Đào Dương cũng không giận, ngược lại là rất vui vẻ vì hắn chịu chơi đùa với mình như vậy, chỉ sợ mình không chịu được mà làm hắn té thôi.

Được rồi, mau xuống đi, ta thật sự đứng không vững.

Đào Dương cười bất đắc dĩ, đột nhiên nghe được đằng trước hình như có người đang đánh nhau, nhưng tiếng mưa rơi quá lớn, âm thanh cũng bị che đậy cực kỳ nhỏ, Đào Dương thoáng chốc nhíu mày, vội làm động tác im lặng với Quách Kỳ Lân: Xuỵt!
Hử? Quách Kỳ Lân hơi sửng sốt, leo từ trên lưng y xuống: Sao vậy?
Phía trước hình như có người đang đánh nhau! Đào Dương cau mày nói.
Đêm hôm, còn mưa lớn như vậy nữa, ai lại đi đánh nhau chứ? Quách Kỳ Lân nói, thấy Đào Dương muốn đi qua xem, vội lôi y lại: Này! Đệ đi đâu đó?
Ta đi xem thử, huynh ở lại đây đi! Đào Dương nhét dù vào tay Quách Kỳ Lân, lập tức chạy về phía trước.
Này! Quách Kỳ Lân không ngăn y lại, nhìn xung quanh một chút lại không dám ở lại một chỗ, cuống quít đuổi theo.
Ngay tại dưới cổng chào của Đại San Lan, bốn người đang đánh nhau trong mưa, trong đó có hai người đều mặc áo đen toàn thân, mặt bao miếng vải đen, vung dao, nhìn không giống loại người lương thiện, còn hai người bên ngoài mặc trường sam, lại là Châu Cửu Lương và Mạnh Hạc Đường!
Trên người của cả hai đều có vết thương, có thể thấy đã đánh với bọn người áo đen được một lúc rồi, Châu Cửu Lương lảo đảo trong mưa, thoạt nhìn như thể lực đã đến mức giới hạn.

Trời ạ! Là Mạnh ca với Cửu Lương! Quách Kỳ Lân la lên, lo lắng đến độ muốn lao tới.

Đào Dương ngăn hắn lại, cau mày nói: Nguy hiểm lắm, huynh đến nhà họ Dương tìm Cửu Lang đến đây, ở đây có ta lo.

Nhưng đệ...!Quách Kỳ Lân không yên tâm, hai người áo đen kia không giống dễ trêu vào, Mạnh ca lại không đánh được, thân thể Châu Cửu Lương còn chưa hồi phục, thấy cũng không giúp được gì.
Không sao, huynh mau đi đi.

Đào Dương đẩy hắn, lúc này lao về phía đám người.
Quách Kỳ Lân tặc lưỡi, giờ phút này vô cùng hối hận vì lúc trước ham chơi, sao không chăm chỉ học một chút võ công, chỉ có thể quăng cây dù trong tay, vòng vào đường tắt chạy về nhà họ Dương.

Hôm qua Châu Cửu Lương vừa bệnh, tối hôm qua lại ngủ không ngon, giờ phút này chính là lúc suy yếu nhất, hiện tại lại mắc mưa, ngay cả đứng cũng không vững, còn muốn che chở cho Mạnh Hạc Đường ở sau lưng, cũng may hai người áo đen kia cũng không định đưa bọn họ vào chỗ chết, chỉ đang nghĩ mọi cách để bắt Châu Cửu Lương.

Dây dưa đủ lâu, tuy nói là ông chủ đã dặn không được gây ra án mạng, nhưng người áo đen đã mất kiên nhẫn, hung ác trừng mắt nhìn Châu Cửu Lương, đột nhiên có một người tiến lên yểm trợ, một người khác bay lên đạp hắn một cước ngã xuống đất!

Cửu Lương, cậu sao rồi! Mạnh Hạc Đường cuống quít bước lên muốn đỡ Châu Cửu Lương dậy.
Châu Cửu Lương thật sự không còn sức lực để đứng lên, hắn biết mục tiêu của tên áo đen là hắn nên đẩy Mạnh Hạc Đường ra nói: Tiên sinh, huynh đi mau đi, đừng quan tâm đến ta!
Không, ta không muốn! Mạnh Hạc Đường ôm lấy cánh tay hắn thật chặt, nói cái gì cũng không chịu đi.

Tên áo đen cũng không thấy cảm động, bước nhanh đến phía trước, định đưa tay bắt lấy Châu Cửu Lương, Mạnh Hạc Đường hoảng sợ nhìn hắn, vội ngăn lại trước mặt Châu Cửu Lương, thấy cái tay kia sắp đưa tới, vào giây phút đó, sau lưng tên áo đen có một bóng trắng hiện ra.
Mạnh Hạc Đường trợn to mắt, còn chưa thấy rõ đó là gì thì một giây sau, tên áo đen trước mặt đột nhiên bị đá ra thật xa, có lẽ là xương sườn đã bị thương, phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.

Mạnh ca! Hai người không sao chứ! Đào Dương vén vạt áo lên, ngồi xổm xuống giúp y đỡ Châu Cửu Lương dậy.

Nhưng sau lưng y, một tên áo đen khác thấy người của mình bị thương, bỗng vung dao lên, chém thẳng xuống đỉnh đầu của Đào Dương, Mạnh Hạc Đường vội vàng nhắc nhở y: Đào Dương! Cẩn thận sau lưng!
Đào Dương hơi nghiêng người, kịp thời trốn tránh, con dao kia rơi xuống sát chóp mũi y, tên áo đen cấp tốc thay đổi quỹ đạo tấn công, vung dao quét ngang về phía cổ của y, Đào Dương vội ngửa ra phía sau, sau đó quay người đá con dao của tên áo đen bay ra, thừa dịp hắn không chú ý, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, gót chân đá lên bắp chân hắn, đồng thời cúi đầu, một cú ném qua vai thật đẹp, tên áo đen bị ném mạnh xuống đất, văng lên bọt nước không nhỏ!
Thấy Đào Dương khó đối phó, hai người áo đen liếc nhìn nhau, cuống quít nhặt dao lên chạy trối chết, Đào Dương cũng không đuổi theo, nhìn bọn chúng chạy xa, sau đó tiến tới giúp Mạnh Hạc Đường cùng đỡ Châu Cửu Lương.
Châu Cửu Lương yếu ớt thở dốc, quét mắt nhìn y, cười nói: Hai hôm trước đệ đâu có đánh được như vậy.

Huynh nói gì? Có thể là tiếng mưa rơi quá lớn, Đào Dương không nghe thấy.

Châu Cửu Lương lắc đầu, kề đến bên tai y, trả lời một câu: Không có gì!
Đào dược lại bật cười, cũng kề đến bên tai hắn, hô một tiếng: Cảm ơn đã khen!
Nhà họ Dương cách đó không xa, bọn họ đi không bao lâu thì thấy Dương Cửu Lang đến, nhìn thấy ba người bọn họ từ xa, Dương Cửu Lang vội dừng xe, mở cửa xe, bung dù bước tới, giơ lên trên đầu bọn họ, sau đó nhìn Châu Cửu Lương, nhíu mày vội la lên: Ta đã nói là sắp xảy ra chuyện mà ngươi không nghe! Ngươi xem bây giờ đi!
Được rồi, đừng mắng, về nhà trước rồi nói! Đào Dương nói, thấy trong xe chỉ có mình hắn, vội hỏi: Huynh tới một mình à? Đại Lâm về báo tin hả?
Nguy hiểm thế này ta bảo nó ở trong nhà chờ với Biện nhi, mau về thôi! Dương Cửu Lang nói, thấy Mạnh Hạc Đường cũng bị thương nên đón lấy Châu Cửu Lương từ tay y, đặt hắn vào chỗ ngồi phía sau, đợi tất cả mọi người ngồi hết lên xe, giẫm mạnh chân ga chạy về nhà.
Nửa đêm giờ Tý, tiễn đại phu đi xong Dương Cửu Lang cũng bắt đầu suy nghĩ tại sao bọn họ lại mấy tên áo đen chặn đường, càng nghĩ càng thấy có liên quan đến vụ bắt cóc hôm nọ nên hỏi bọn họ: Này, hai người có thấy mặt hai tên áo đen kia không?
Đào Dương vừa tắm nước nóng xong, ngồi lại trên ghế, mặc cho Quách Kỳ Lân lau tóc giúp y, nghe thấy câu hỏi của Dương Cửu Lang, Đào Dương lập tức tiếp thu: Huynh nghi ngờ bọn họ có mục đích?
Dương Cửu Lang gật đầu: Đầu tiên là Mạnh ca bị bắt cóc, lại bị mấy tên áo đen đánh lén, còn có tiểu đạo sĩ quái lạ kia nữa, ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy!
Khụ khụ khụ! Châu Cửu Lương gặp mưa bị lạnh, giờ đang phát sốt, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, vội nói: Tên áo đen kia nhắm vào ta, đoán chừng là có cùng một kẻ chủ mưu với đám người đã bắt cóc tiên sinh!
Hả? Sao có thể như vậy được! Trương Vân Lôi lo lắng nhíu mày, suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi Châu Cửu Lương: Chẳng lẽ nhà đệ đắc tội người nào sao?
Châu Cửu Lương lắc đầu: Phụ thân tích đức làm việc thiện, chưa từng đắc tội với ai, đệ cũng không qua lại với ai, chắc là không phải đến để trả thù.

Quách Kỳ Lân theo mạch suy nghĩ của cậu hắn màn ói: Vậy có khi nào không phải là chuyện làm ăn mà là chuyện tình cảm không?
Tình cảm? Đám người đồng loạt nhìn về phía hắn, đều là dáng vẻ không tưởng tượng nổi.
Đúng đó! Đúng đo! Quách Kỳ Lân gật đầu, như rất hứng thú, kích động giải thích suy đoán của mình với bọn họ: Ví dụ như chân tâm của một nữ nhân trao nhầm chỗ, chuẩn bị nhiều năm, cuối cùng có một ngày tìm đến người đàn ông đã phụ lòng mình để trả thù! Trước hết là giết vợ của hắn, sau đó giết con hắn, cuối cùng là khiến cả nhà hắn nhà tan cửa nát!
Tuyệt đối không phải chuyện này! Lúc này Châu Cửu Lương phản bác, làm sáng tỏ cho chính mình: Từ nhỏ thân thể ta đã yếu, mười năm trước cha đã không cho ta bước ra khỏi nhà, sao lại tổn thương trái tim của con gái được chứ!
Nói rồi còn đưa mắt nhìn Mạnh Hạc Đường, dường như sợ y sẽ hiểu lầm, nhưng Mạnh Hạc Đường không có hiểu lầm, chẳng qua là cảm thấy cách nghĩ của Quách Kỳ Lân quá đơn giản, khẽ cau mày nói: Đại Lâm, chúng ta suy luận cũng phải nói tới căn chứ chứ.

Ai nói đệ không có căn cứ! Quách Kỳ Lân khoanh tay, nói có lý có chứng cứ: Hơn nữa đệ cũng đâu có nói Cửu Lương chứ! Các huynh ngẫm lại đi, quê của Châu lão gia là ở Sơn đông, hồi trẻ một thân một mình dốc sức làm lụng khắp nơi, nói không chừng là gặp được hồng nhan tri kỷ ở đâu đó, ai hồi trẻ mà không...

Không thể nào! Châu Cửu Lương ngắt lời hắn, tức đến mức lại ho khan từng cơn.

Mạnh Hạc Đường vội đến bên giường, vỗ lưng cho Châu Cửu Lương, bất đắc dĩ nhìn về phía Quách Kỳ Lân: Đại Lâm, đệ đừng nói bậy nữa.

Đào Dương cố nhịn cười, kéo Quách Kỳ Lân đến bên cạnh, nhẹ nhàng gõ xuống gáy hắn: Cho đầu nhỏ đại nghịch bất đạo này của huynh nghỉ ngơi một lát đi, Châu lão gia không phải loại người đó.

Quách Kỳ Lân bĩu môi, không nói nữa.
Nhưng những lời này lại gợi ý cho mạch suy nghĩ của Dương Cửu Lang, dáng vẻ đã hiểu ra, vỗ tay thành tiếng nói: Ơ? Lời Đại Lâm nói cũng không hẳn là vô dụng đâu!
Huynh muốn chết hả? Châu Cửu Lương lặng lẽ nhìn hắn, tuy nói phụ thân vì bệnh của hắn mà mấy năm nay hơi điên cuồng, nhưng dù sao cũng là cha ruột của hắn, làm sao hắn cho phép người khác bôi nhọ ông ấy như vậy.

Không phải không phải! Ta không có ý đó! Dương Cửu Lang vội xua tay, giải thích với bọn họ: Ý của ta là mục đích của đám người kia có lẽ không phải là Cửu Lương, mà là Châu lão gia cũng không chừng!
Như vậy cũng rất có thể! Đào Dương tán đồng gật đầu, thuận theo ý nghĩ của hắn tiếp tục nói: Mọi người nhìn mấy tên áo đen kia mặc dù hung tàn, nhưng chưa từng làm tổn hại đến tính mạng của Cửu Lương, hơn nữa lúc trước mấy tên cướp kia đã dám ném Mạnh ca đến vách núi, tuyệt đối không phải đám người không dám chơi chết người, xem chừng là muốn bắt Châu Cửu Lương dùng để uy hiếp Châu lão gia.

Đúng rồi đúng rồi! Trương Vân Lôi cũng kích động nói: Bác Châu xem Cửu Lương như mạng, nếu bọn họ bắt được Cửu Lương, bảo bác Châu làm gì thì bác Châu cũng sẽ đồng ý!
Mạch suy nghĩ này đã rất rõ ràng! Phía sau chắc chắn còn có chuyện lớn hơn nữa! Dương Cửu Lang hừ một cái, nhanh chân đi đến bên giường, nói với Châu Cửu Lương: Vì lý do an toàn, sau này các ngươi sẽ ở đây với ta, còn chỗ bác Châu ta sẽ cho Cửu Hàm đi nói rõ tình hình!
Hiện tại Châu Cửu Lương không dám không tin Dương Cửu Lang, gật đầu nói: Đành phải vậy thôi.

Yên tâm đi, ta có thể bạc đãi các ngươi được sao? Dương Cửu Lang cười, lại quay đầu nói với Đào Dương: Ngươi cũng đừng đi, hôm nay ngươi làm bọn chúng bị thương, nói không chừng đám áo đen đó sẽ còn quay lại tìm ngươi báo thù!
Đào Dương hơi cụp mắt, khẽ cười nói: Không được, ta còn phải về nhà, đám áo đen đó đoán chừng hiện tại đang báo cáo với người đứng phía sau rồi, ta vòng đường tắt về là được.

Đừng mà đừng mà! Quách Kỳ Lân vội nắm chặt lấy tay u, lo lắng nói: Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như bọn họ còn quay lại thì sao!
Đào Dương vỗ vỗ tay hắn: Yên tâm đi.
Dứt lời không đợi hắn trả lời mà đứng dậy đi ra cửa, cầm theo dù bung ra, đi vào trong màn mưa.
Đào Dương! Quách Kỳ Lân vội vàng đuổi theo ra cổng, sốt ruột nhìn theo bóng lưng Đào Dương đi xa.
Dương Cửu Lang lại gần, tò mò hỏi: Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?
Không có.

Quách Kỳ Lân cũng không hiểu, lại đưa mắt nhìn về hướng Đào Dương rời đi, chậm rãi cúi đầu thở dài một hơi..