[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 8: Chương 5






Đừng sợ, xuống đây đi.

Một tiếng nói khẽ này mang theo sự bất lực, trong lòng Mạnh Hạc Đường không khỏi khẽ run lên, trước khi đến đã nghe phụ thân nói Dương thiếu gia là người phóng khoáng không thích bị trói buộc, nhưng giọng nói này nghe cũng rất dịu dàng, còn mang theo chút cảm giác uể oải như đang mệt.

Mạnh Hạc Đường cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu y không xuống kiệu thì không hay cho lắm, dù sao cũng gả tới rồi, có do dự hối hận thế nào cũng đã muộn, vì cha mẹ, có khổ sở khó khăn gì y đều phải xuống!
Mạnh Hạc Đường chậm rãi vươn tay ra, lần nữa đặt vào bàn tay lạnh buốt kia, khẽ vén vạt áo lên, chậm rãi bước xuống kiệu.

Quy củ vừa vặn như vậy quả nhiên không phải là sư ca.

Châu Cửu Lương cười bất đắc dĩ, hắn không làm rõ được tại sao trong kiệu hoa lại biến thành người này, càng nghĩ thì chỉ xem như sư ca không muốn gả, cho nên tùy tiện tìm người thay thế.

Nhưng Châu Cửu Lương cũng không chê, không giận, thậm chí cũng không định vạch trần, dù sao hắn cũng chưa từng tin cái cách nói xung hỉ này, tất cả đều chỉ vì đối phó với phụ thân mà thôi, huống chi bất kể là ai thì hắn đều không muốn cưới, có là ai gả cho hắn đều phải chịu mang vạ, hắn không có tư cách đi chê người ta, sau khi lấy về nhà thì cố gắng cung phụng là được rồi.

Ủa?
Bà mối ở bên cạnh nhìn người mới xuống kiệu, không khỏi ngây người, người này lạ quá, Trương thiếu gia này sao lại thấp hơn so với lúc trước khi vào kiệu vậy, xảy ra chuyện gì?
Nhạc mừng đón dâu vang lên, hai vị tân nhân rảo bước đến đại môn, tân khách bao quanh xúm lại, bà mối kia muốn nhìn kỹ lại một chút thì lại bị đẩy đến hàng cuối cùng, thò đầu quan sát dò sét tân nhân kia một hồi lâu, đột nhiên bà mối phản ứng kịp, vội đến mức vỗ đùi, vội vàng xoay người chạy về hướng nhà họ Dương!
Hai vị tân nhân kia ở nhà họ Dương còn đang giằng co ngoài cửa, Dương Cửu Lang không chịu đi đón, Trương Vân Lôi cũng không xuống kiệu, mà Trương Vân Lôi không chịu xuống kiệu thì Dương Cửu Lang cứ để mặc vậy mà nhìn.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thấy mặt trời đã dần xuống núi, hai người này không vội nhưng tân khách ai nấy cũng vội, nhất là Đổng Cửu Hàm, gấp dến sắp khóc.

Trong phòng lớn, Dương lão gia thấy chậm chạp không chờ được tân nhân tới, liền sai người hầu đi tìm hiểu, nghe nói về chuyện phát sinh ngoài cửa, tức giận đến mức ông không thèm quan tâm quy tắc gì nữa, đứng bật dậy đi ra cửa chính.

Vừa tới cửa đã thấy bóng lưng của con ông khoanh tay dựa vào cây cột, Đổng Cửu Hàm vẫn đứng đón tân nhân trước kiệu hoa, Dương lão gia tức đến dựng dâu trừng mắt, nhanh chân đi tới sau lưng con trai, không báo một tiếng nào mà vung tay lên vỗ thẳng lên gáy hắn!
Cha! Dương Cửu Lang ôm gáy, vẻ mặt đưa đám quay đầu gọi ông.

Dương lão gia giận đỏ mặt, tiếp tục giơ chân đá lên bắp chân hắn: Thằng khốn này! Con không để cho ta bớt lo đi được ngày nào hết! Còn không mau đích thân đi đón người ta xuống kiệu!
Trong kiệu, Trương Vân Lôi nghe cuộc đối thoại của hai cha con nhà này thì hơi sững sờ, hình như bác Châu thay đổi rồi? Không dịu dàng như xưa nữa, giọng của Cửu Lương này nghe cũng rất có khí lực, đâu có giống người bệnh nằm một chỗ lâu ngày?
Hay lắm nhóc con! Con không chịu đi đón có phải không? Vậy cha của ngươi cũng ở đây dây dưa với ngươi! Đợi ngươi chịu đi đón thì bái đường luôn ở đây!
Dương lão gia không khuyên được con trai thì trực tiếp nhấc vạt áo ngồi thẳng xuống bậc thềm, chỉ vào người tiếp khách ở bên cạnh dặn dò: Hô đi!
Dương Cửu Lương thấy cha hắn đã tức đến phát điên, vội khom lưng đỡ: Cha à cha! Con đón, con đi đón ngay, người quay lại ngồi đi.

Giờ lành đến rồi! Bái ở đây luôn đi! Dương lão gia không chịu tha, đẩy tay con trai ra, lại đạp cho hắn một cái: Còn không mau đi đón!
Được được được! Dương Cửu Lang nhận lệnh gật đầu, ngoan ngoãn bước tới trước kiệu hoa, khẽ khom người vươn tay, dịu dàng nói: Công tử, ta đã đích thân đến đón rồi, xuống kiệu đi nhé?
Cố chấp đến giờ, cố đến mức cha người ta cũng ra mặt rồi, Trương Vân Lôi cũng không tiện không theo, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, đưa tay đỡ lấy cánh tay vươn ra của Dương Cửu Lang, cuối cùng Dương Cửu Lang cũng thở phào, lúc giương mắt thoáng nhìn qua cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo của y, lập tức trợn to hai mắt.

Ô! Nhìn lông trên cánh tay này xem, thiếu gia nhà họ Mạnh này lớn lên trông mặt mũi thế nào nhỉ?
Những nghĩ lại cũng khó trách, người đẹp trên đời này có bao nhiêu đâu? Trong mười người có được một người đã là tốt rồi, mệnh thiên sát cô tinh số khổ cũng đâu có mấy ai? Trong vạn người cũng chỉ có một, hai điều kiện này hợp lại thành một, vậy coi như trong mười vạn người có một.

Thôi, kiệu cũng đã xuống rồi, cũng không thể nhét ngược người lại nữa, số khổ của hắn có thể có người bằng lòng hầu hạ bên cạnh là đã rất không dễ gì rồi, bản thân cũng không phải đẹp trai nhất nhì gì, còn có thể chê người ta xấu sao chứ?
Trương Vân Lôi bước xuống kiệu, theo Dương Cửu Lang đi tới bên cạnh Dương lão gia, người tiếp khách vội vàng hô lên: Nhất bái thiên địa!
Chính là như vậy, hai người này bái đường với Dương lão gia ngay trước cửa nhà, tân khách bên cạnh cũng ngẩn người một lát rồi cũng chấp nhận, ào ào vỗ tay hoan hô chúc mừng cho hai vị tân nhân, Dương lão gia cũng luôn vui cười hớn hở, mặc kệ cuộc hôn lễ này có hoang đường tới cỡ nào, rốt cuộc con trai cũng cưới được vợ, vậy là được rồi!
Đưa vào động phòng!
Người tiếp khách hô câu này xong, Đổng Cửu Hàm bước đến đón lấy Trương Vân Lôi dẫn y về phòng, còn Dương Cửu Lang phải ở lại mời rượu chào hỏi tân khách, Trương Vân Lôi vừa bước một bước, Dương lão gia cũng vừa bảo con trai dìu đi, lúc này ở phía đông con phố, bà mối nhà họ Châu vừa vội vàng chạy tới vừa chạy vừa khóc vẫy khăn lụa về phía bọn họ.

Ôi trời ơi! Sai sai! Bị tráo nhầm người rồi!
Bà mối của nhà họ Châu gào lên, đưa tay níu tay Trương Vân Lôi lại định dẫn y đi, mọi người nhất thời sững sờ, bà mối của nhà họ Dương vội vàng đón tiếp, đẩy bà mối nhà họ Châu ra: Ơ này tôi nói này em gái, ngày đại hỉ này mà bà làm cái gì vậy!
Bà mối của nhà họ Châu chạy đến mồ hôi đổ đầy đầu, thở dốc một hơi, chỉ vào Trương Vân Lôi rồi bắt đầu khóc: Sai rồi! Đây không phải Mạnh thiếu gia của nhà họ Dương các bà, mà là Trương thiếu gia của chúng tôi, Trương thiếu gia đưa tới nhà họ Châu đó!
Trương thiếu gia? Dương Cửu Lang lập tức ngây người, Trương Vân Lôi cũng xốc khăn cô dâu lên: Nhà họ Dương?
Cái này! Cái này cái này cái này! Dương lão gia đã từng nhìn thấy ảnh của Mạnh Hạc Đường, thấy người trước mặt dáng vẻ không giống, kinh hoảng không nói nổi một câu.

Hai vị tân nhân cũng đồng thời quay đầu lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều chết đứng, Trương Vân Lôi trợn to mắt, trong đầu oành một tiếng! Đôi đồng tử của Dương Cửu Lang run rẩy, cảm giác trái tim lỡ mất một nhịp trong một cái chớp mắt này.


Ngươi! Dương Cửu Lang vừa định nói, bà mối của nhà họ Dương đột nhiên kêu lên sợ hãi: Á! Chuyện này! Chuyện gì xảy ra vậy chứ!
Trương Vân Lôi lấy lại tinh thần, quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ người xa lạ trước mặt, cố hết sức nhớ lại, rốt cuộc là đã sai từ đâu?
Một người ở Thiên Tân, một người ở Đông Bắc, tuyệt đối sẽ không lên nhầm kiệu hoa, đội đón dâu cũng sẽ không thể nào nhận nhầm người mướn mình, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc thấy không đúng, Trương Vân Lôi trợn mắt, lầm bầm lầu bầu một câu.

Tiêu rồi! Tên nhóc Quách Kỳ Lân bị mù phương hướng!
Quách Kỳ Lân? Dương Cửu Lang hỏi y với ý thăm dò: Ngươi cũng quen thiếu gia nhà họ Quách à?
Ôi trời! Ta không thèm nghe ngươi nói nữa, ta phải về nhanh mới được!
Trương Vân Lôi không rảnh giải thích với hắn, quay người muốn theo bà mối kia đến nhà họ Châu, Dương Cửu Lang thấy thế thì nhíu mày, đưa tay nắm chặt cổ tay y: Đợi đã!
Trương Vân Lôi dừng bước, nhìn hắn với vẻ kỳ quái, Dương Cửu Lang vô thức kéo y lại, nhất thời cũng chưa nghĩ ra là muốn nói gì, xoắn xuýt một hồi mới nói: Ta, ta đi với ngươi.

Trương Vân Lôi không hiểu: Ngươi đi làm gì?
Phu nhân của ta cũng ở nhà họ Châu mà, ta cũng phải đón y về.

Dương Cửu Lang cười.

Phải phải phái, suýt chút thì quên mất! Lúc này Trương Vân Lôi mới nhớ ra, cười ngượng, vội vàng nắm lại tay của hắn: Vậy chúng ta đi nhanh đi, trễ giờ là không xung hỉ được!
Dương Cửu Lang đưa mắt nhìn hay bàn tay nắm chặt, lén lút cong môi lên, đi theo y đến nhà họ Châu.

Dương lão gia thấy thế nhất thời nhíu mày, ông biết rõ tính tình của con trai mình, ban đầu kêu hắn đi đón tân nhân hắn còn không chịu, bây giờ lại tích cực muốn đến nhà họ Châu đón phu nhân về, chỉ e là mục đích của hắn hoàn toàn không phải chỉ có thế.

Cửu Hàm! Mau, đi theo xem! Dương lão gia vội phân phó, nhìn theo bóng lưng đuổi theo của Cửu Hàm, thở một hơi thật dài, lắc đầu nói một mình: Những chuyện này là sao đây!
Cùng lúc đó, bên phía nhà họ Châu cũng đã bái thiên địa xong, Châu lão gia đích thân đứng lên tiếp đón, nhìn qua Mạnh Hạc Đường, hơi tự trách mà thở dài.

Con ngoan, uất ức cho con rồi, con yên tâm, sau này nhà họ Châu từ trên xuống dưới đều nghe theo con, tuyệt đối sẽ không để con chịu chút uất ức tủi thân nào.

Nhà ho Châu? Mạnh Hạc Đường cứng đờ dưới khăn cô dâu, còn tưởng là mình nghe nhầm, ông ấy vừa nói gì cơ? Nhà họ Châu! Đây là nhà họ Châu! Nhà họ Châu mà Trương Vân Lôi đến xung hỉ! Châu Cửu Lương thấy cơ thể y run lên, không hiểu mà nhìn về phía y, cảm nhận được bây giờ y đang bối rối, liền nhẹ nhàng khều khều y nhắc nhở: Còn không mau tạ ơn phụ thân đi.

Mạnh Hạc Đường lấy lại tinh thần, hốt hoảng lùi về phía sau một bước, phân vân rất lâu mới hơi khó xử mà mở miệng: Ta, hình như ta đến nhầm nơi rồi, ta không phải là! Trương Vân Lôi.

Ngươi nói cái gì? Châu lão gia thoáng chốc nhíu mày, tân khách cũng yên tĩnh lại, Châu lão gia nhận ra điều gì đó, vội hỏi y: Ngươi là ai?
Mạnh Hạc Đường bị giọng điệu này của ông ấy dọa sợ, run rẩy trả lời: Ta là Mạnh, Mạnh Hạc Đường!
Cái gì!
Châu lão gia lập tức trợn to mắt, Châu Cửu Lương cũng hơi bất ngờ, tân khách xung quanh càng ngạc nhiên mà la lên.


Tiêu rồi tiêu rồi! Bái đường luôn rồi, thành hôn rồi, người mà nhà họ Châu kia cưới ấy vậy mà lại là một thiên sát cô tinh, khắc vợ khắc con, trong số mệnh không có ai bầu bạn! Chuyện này! Chuyện này không xong!
Ngươi chính là cái người thiên sát cô tinh kia sao?
Châu lão gia lấy lại tinh thần, gấp gáp vén khăn cô dâu của Mạnh Hạc Đường lên, Châu Cửu Lương nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay của phụ thân, thoáng bước lên một bước, che Mạnh Hạc Đường ở phía sau.

Mạnh Hạc Đường sợ đến mức cả người đều run lên, trốn sau lưng Châu Cửu Lương bật khóc xin lỗi Châu lão gia: Thật, thật xin lỗi, ta thật sự không biết tại sao lại tới đây.

Châu Cửu Lương nghe được sự nghẹn ngào trong giọng nói của y, đột nhiên thấy đau lòng, hắn vốn tưởng sư ca không muốn gả, cho nên tùy tiện tìm một người thế vào, không ngờ thế mà lại còn có trường hợp như thế này, cho dù là xảy ra chuyện gì, cho dù vị Mạnh công tử này có phải thiên sát cô tinh hay không, thì y vẫn vô tội, chuyện ngoài ý muốn này y cũng là người bị hại mà thôi.

Châu Cửu Lương nghiêm túc nhìn về phía phụ thân: Cha, người đồng ý với con, hôm nay chỉ thành thân một lần, nếu lần này cưới không thành, vậy thì xin người sau này đừng ép con trai thành thân nữa.

Con à, nhưng đây là! Là một thiên sát cô tinh đấy! Vẻ mặt của Châu lão gia như đưa đám, cũng sắp khóc tới nơi.

Mạnh Hạc Đường nghe Châu lão gia nói vậy thì chậm rãi cúi đầu, trong lòng vừa tự trách vừa sợ hãi, nhưng cũng không dám mở miệng nói gì, chỉ có thể tủi thân lau nước mắt.

Châu Cửu Lương cảm nhận được y càng ngày càng nép vào gần mình hơn, liền biết là y bị dọa sợ, mặt không chút biến sắc đưa tay ra phía sau, nắm lấy tay y, sau đó thở dài, hơi mất kiên nhẫn nhìn về phía phụ thân, dường như đang trách phụ thân không phân biệt tốt xấu mà giận chó đánh mèo đổ hết lỗi lầm lên người vị Mạnh công tử này.

Mặc kệ là thế nào, bái thiên địa rồi, y chính là phu nhân của con.

Châu Cửu Lương nói một cách kiên định, không rảnh ở lại đây thêm nữa, dẫn Mạnh Hạc Đường muốn ra khỏi phòng, nhưng vừa đi được mấy bước đột nhiên hắn thấy ngực mình như bị nghẽn, tim đập nhanh hơn, ngay sau đó lậ ptức cúi người ho một trận kịch liệt!
Con trai! Châu lão gia vội vàng bước tới giật cánh tay Mạnh Hạc Đường đang nắm chặt hắn ra, dìu con trai, vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

Mạnh Hạc Đường bị đẩy ra, hơi luống cuống đứng đó, Châu Cửu Lương chợt phun ra một ngụm máu, ngay sau đó thở mạnh mấy hơi, liếc mắt về phía Mạnh Hạc Đừng đang đứng một bên, run rẩy đưa tay về phía y, tựa như đang nói cho y biết: Có ta ở đây, đừng sợ.

Xuyên qua vạt khăn cô dâu, Mạnh Hạc Đường nhìn thấy bàn tay xám trắng run rẩy kia duỗi về phía y, trong lòng run lên, không hiểu sao có một cảm giác yên tâm xông lên đầu, y không còn cảm thấy sợ hãi nữa, dường như đôi tay gầy gò này có thể vì y mà chống đỡ cả một vùng trời.

.