[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 73: Chương 70






Hà Nam.
Từ khi xảy ra chuyện thay đổi phương án giải phẫu, Mai Cửu Lượng và Tần Tiêu Hiền đã tạm thời bị cách chức một tuần, người nhà của bệnh nhân kia vẫn dây dưa không bỏ, viện trưởng phí hết lời cuối cùng vẫn không thể giữ lại họ, đành phải gọi họ tới văn phòng.

Tiểu Mai à, tình huống đó cậu cũng thấy rồi, tôi thật sự cũng không có cách nào, chỉ có thể để cậu chịu thiệt thòi thôi.

Viện trưởng nói, vẫn không nên trừng Tần Tiêu Hiền: Muốn trách thì trách cậu ta tùy ý bóp méo phương án giải phẫu, hên là chưa xảy ra án mạng, nếu không thì bệnh viện này phải đóng cửa rồi!
Tần Tiêu Hiền áy náy cúi đầu, Mai Cửu Lượng vội đưa tay đẩy hắn ra sau lưng mình, mỉm cười với viện trưởng: Lão Tần cũng là vì suy nghĩ cho bệnh nhân, mấy ngày nay chúng tôi cũng đã cẩn thận nghiên cứu phương án của cậu ấy, tôi dám cam đoan là tuyệt đối an toàn.

Viện trưởng lộ vẻ khó xử: Nhưng người nhà không chịu, nói cái gì mà lỡ như mấy chục năm nữa đột nhiên xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao? Cậu cũng biết bệnh viện Tây y ở nước chúng ta đều vừa mới khởi bước thôi, rất nhiều người không dám tới khám bệnh, việc này nếu không giải thích cho rõ với bọn họ thì bệnh viện chúng ta cũng xong luôn đấy.

Mai Cửu Lượng chậm rãi rủ mắt: Tôi hiểu, chúng tôi quay về sẽ viết thư từ chức.

Không cần không cần! Viện trưởng vội xua tay, lấy ra một phong thư từ trên bàn đưa cho y: Bạn học trong viện y học của ta ở Liêu Ninh vừa mới mở một bệnh viện Tây y, đang cần người, ta viết một lá thư tiến cử cho hai người, hai người có muốn đến Liêu Ninh phát triển không?

Liêu Ninh hả, là nhà của lão Tần mà...!Ngoài miệng Mai Cửu Lượng nói vậy, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn hơi do dự, nói thật, năm đó y đi học ở nước ngoài, ban đầu sau khi tốt nghiệp xong vẫn có thể ở lại nước ngoài, nhưng vì quê nhà nên mới về nước, bây giờ quanh đi quẩn lại rốt cuộc vẫn không thể ở lại mảnh đất này...
Bất kể nói thế nào thì cũng là ý tốt của viện trưởng, Mai Cửu Lượng vẫn nhận lấy thư giới thiệu, quay đầu hỏi Tần Tiêu Hiền: Thế nào? Huynh có muốn về quê nhà để phát triển không?
Trái lại là Tần Tiêu Hiền không có nhiều tình cảm với quê hương như vậy, hắn chỉ một lòng một dạ muốn hành y cứu đời, tất nhiên là đồng ý: Ta đồng ý! Chỉ cần có thể tiếp tục làm bác sĩ thì cho dù ở đâu ta cũng bằng lòng!
Mai Cửu Lượng cười, còn chưa lên tiếng, viện trưởng đã hừ một cái trước: Cái kiểu như cậu, có đề cử cũng chưa chắc người ta dám dùng cậu, nếu như cậu thông minh thì sau này học cách ngoan ngoãn một chút, ta khuyên cậu sớm đổi nghề được rồi!
Tần Tiêu Hiền nghe vậy thì lại cúi đầu, Mai Cửu Lượng hơi đau lòng nhìn hắn, thở dài, quay đầu nói với viện trưởng: Nếu có một ngày Tây y có thể trở nên phổ biến, có thể đạt được sự tín nhiệm của mọi người như Trung y thì ta tin lão Tần sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú.

Viện trưởng cũng nhận ra mình nói hơi nặng lời, ông ta nhíu mày, nhưng vẫn giữ vững quan điểm của mình: Hai đứa bé các cậu vẫn còn trẻ, luôn cảm thấy chỉ dựa vào một chút nhiệt huyết là có thể thay đổi thế giới, phổ biến Tây y làm gì dễ như vậy? Huống chi chỉ dựa vào hai người các cậu.
Mai Cửu Lượng mỉm cười: Đông người thì sức lớn, người có ý tưởng này chắc chắn là rất nhiều, lỡ đâu chỉ thiếu mỗi hai chúng ta thôi thì sao?
Viện trưởng không còn gì để nói, thở dài một hơi, xua tay với bọn họ: Thôi thôi, người trẻ tuổi có khát vọng cao xa thì cũng không phải chuyện xấu, các cậu mau quay về thu dọn đi, nhanh chóng đến báo danh.

Được.

Mai Cửu Lượng đáp lời, kéo Tần Tiêu Hiền đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng.

Hai người đi cả đoạn đường về đến nhà mà không nói gì, Mai Cửu Lượng bắt đầu tự thu dọn hành lý, Tần Tiêu Hiền thấy thế thì càng áy náy hơn, cúi đầu đứng tại chỗ, ân hận nhìn y bận tới bận lui.
Dọn quần áo xong, Mai Cửu Lượng vận động cánh tay một chút, nhìn xung quanh trong phòng xem còn có gì cần dọn không, lúc vô tình thoáng nhìn qua Tần Tiêu Hiền đứng một chỗ không nhúc nhích, Mai Cửu Lượng cười nói: Sao huynh còn chưa thu dọn đi? Từ Hà Nam đến Liêu Ninh mất cả ngày, ngày mai mới dọn thì không kịp đâu.

Tần Tiêu Hiền sợ hãi liếc nhìn y: Huynh thật sự không trách ta sao?
Lúc này Mai Cửu Lượng mới kịp phản ứng, hóa ra hắn vẫn đang lo lắng chuyện này, bất đắc dĩ cười: Đầu tiên là huynh không sai, thứ hai là chuyện đã đến nước này rồi, ta còn trách huynh thì có ích lợi gì?
Rất xin lỗi...!Tần Tiêu Hiền nhỏ giọng nói.
Mai Cửu Lượng thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, vỗ lên cánh tay hắn: Đừng tự trách, đến Liêu Ninh phát triển cũng không có gì mà không tốt, huynh có thể trở về nhà mà, hơn nữa bệnh viện Tây y ở đó vừa mới khởi bước, chính là lúc cần đến chúng ta, vừa có thể về nhà, vừa có thể phát huy được tác dụng, ta với huynh nên vui mới phải.

Tần Tiêu Hiền gật đầu, nhưng không lên tiếng, có thể thấy những lời này của Mai Cửu Lượng cũng không khiến cho hắn giảm bớt gánh nặng áy náy, Mai Cửu Lượng tặc lưỡi, đột nhiên đập lên ngực hắn một cái: Tần Tiêu Hiền! Đều tại huynh hết!
Tần Tiêu Hiền giật mình, trợn tròn mắt nhìn y, Mai Cửu Lượng ra vẻ tức giận, khoanh tay nói: Nếu không phải tại huynh thì chúng ta đâu có cần bị điều đến Liêu Ninh, tiền lương của ta không nhiều, cũng đâu có quen với cuộc sống ở nơi đó, huynh phải chịu trách nhiệm bao ta ăn ở!
Lúc này Tần Tiêu Hiền mới nhận ra sư ca đang đùa cho hắn vui, lúc này cũng cười gật đầu: Được được được, sau này nhà ta chính là nhà của huynh, đừng nói là ăn ở, ăn mặc ngủ nghỉ cái gì ta cũng bao, chỉ là...!
Tần Tiêu Hiền nói đến đây, đột nhiên nhíu mày, cẩn thận hỏi y: Chỉ là huynh không ngại gặp cha ta à?
Mai Cửu Lượng không hiểu: Cha huynh không thích người lạ vào nhà sao?
Không không không, cha ta rất hiếu khách rất thân thiện, nhưng mà...!Tần Tiêu Hiền gãi đầu, liên tục xoắn xuýt rồi mới nói: Nhưng cái mà huynh nghĩ đi gặp ông ấy...Không giống với cái mà ta nghĩ...!

Mai Cửu Lượng vẫn chưa hiểu: Có ý gì?
Tần Tiêu Hiền tặc lưỡi, cắn răng hạ quyết tâm, nói rõ ra: Huynh quên rồi sao? Ta đã nói là ta thích huynh mà!
Lúc này Mai Cửu Lượng mới phản ứng kịp, thoáng chốc hít sâu một hơi, mặt hơi nóng lên: Huynh, huynh sẽ không nói cho cha huynh biết chuyện này chứ?
Không được nói sao? Tần Tiêu Hiền cau mày nói.

Đương nhiên là không được nói rồi! Chuyện này, này sao có thể nói với cha huynh chứ! Chuyện này sẽ dọa ông ấy sợ đó! Mặt của Mai Cửu Lượng càng ngày càng nóng, thật không biết trong đầu đứa nhỏ này nghĩ gì nữa.
Tần Tiêu Hiền chậm rãi rủ mắt, tiến lên một bước, kéo lấy tay y, chân thành nói: Nhưng ta đã định ở bên huynh cả đời, ngày nào đó ông ấy cũng phải biết thôi.

Cả đời...
Trong lòng Mai Cửu Lượng thắt lại, lúc ấy khi lão Tần tỏ tình, đúng là y không có để ý, chỉ xem đó như ý nghĩ nông nổi của hắn thôi, cho dù hắn có nghiêm túc thì cũng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm túc cả đời, dù sao thì ai mà mới ở bên nhau có mấy ngày đã xác định cả đời chứ?
Nghĩ đến đó, Mai Cửu Lượng đột nhiên nhận ra điều gì đó, thoáng vùng vẫy rút tay mình lại, gượng cười nói: Lão Tần à, đột nhiên ta nhớ ra, hình như ta còn chưa đồng ý với huynh mà...!
Ơ? Tần Tiêu Hiền hơi sửng sốt, một phát nắm chặt lấy cổ tay của y, kéo y vào trong ngực: Lúc đó huynh không từ chối, không phải là đã chấp nhận rồi sao?
Như vậy sao có thể là chấp nhận chứ? Cái này rõ ràng là ta không nghĩ tới mà! Mai Cửu Lượng cười ngượng, định tránh hắn ra, nhưng tiểu tử này nhìn gầy vậy nhưng sức lực thì lại không nhỏ!
Vậy bây giờ huynh đã nghĩ tới chưa? Tần tiêu Hiền cảm giác được là y đang giãy dụa, bỗng kéo y vào lòng, Mai Cửu Lượng đứng không vững ngã vào trong ngực hắn, hai tay kịp chống lên lồng ngực hắn, toàn thân run lên, ngây dại ngẩng đầu nhìn hắn: Nghĩ, nghĩ tới...!
Thấy dáng vẻ quẫn bách đỏ bừng cả khuôn mặt này của sư ca, Tần Tiêu Hiền không khỏi muốn trêu chọc y thêm chút, hai tay chậm rãi giữ chặt lấy eo của y, cúi đầu tới gần hơn một chút, cười xấu xa nói: Vậy, bây giờ sư ca cho ta một câu trả lời chắc chắn, hay là ta cho huynh thêm một chút thời gian suy nghĩ?
Tiểu tử này bình thường nhìn ngốc nghếch, sao ở phương diện này lại có năng lực vậy chứ! A! Khoảng cách này hơi quá gần rồi, Mai Cửu Lượng dốc sức ngửa đầu ra sau, trong đầu rối như tơ vò, vô thức đáp lại: Hay, hay là cho ta thêm thời gian cân nhắc đi...!
Thế mà lại không từ chối! Ánh mắt của Tần Tiêu Hiền hơi khó tin nhìn y, không từ chối có phải là đã cho thấy rõ mình có hi vọng rồi không? Trời ạ! Hạnh phúc này tới hơi bất ngờ!
Mai Cửu Lượng cúi đầu không nhìn thấy được vẻ mặt của Tần Tiêu Hiền, nhưng cảm xúc của y vào giờ phút này cũng rất hoảng hốt, mình thế mà lại không từ chối hẳn, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh là vốn dĩ mình không định từ chối! Qua một thời gian nữa chẳng qua cũng sẽ đồng ý với hắn thôi!
Tần Tiêu Hiền sướng đến phát rồ rồi, sợ dọa đến y nên lật đật buông y ra, cười nói: Vậy xem như chúng ta đã nói xong rồi nhé!
Được, được...!Mai Cửu Lượng gật đầu chấp nhận số phận, vẻ mặt thật sự không nén được giận, nhẹ nhàng đẩy hắn một chút: Mau đi dọn đồ đi.

Được thôi! Tần Tiêu Hiền vui cười hớn hở đồng ý, vội chạy về phòng thu dọn.
Một bên khác ở nhà họ Vương.

Vương Cửu Long ngủ trưa vừa tỉnh đã bị cha gọi tới phòng, mới vừa đẩy cửa vào đã thấy một bóng lưng cao gầy tong teo, nhất thời Vương Cửu Long thấy hơi khó hiểu, người này là ai vậy? Sao chưa từng gặp bao giờ?
Vương lão gia nhìn thấy con trai, kích động vẫy tay với hắn: Con à, mau tới đây, con xem đây là ai này! Nhìn có nhận ra không?
Bóng lưng cao gầy kia xoay người, trong đầu Vương Cửu Long đột nhiên hiện lên một đứa bé, vừa mừng vừa ngạc nhiên vỗ tay một cái: À...! Nhóc nhà giàu!

Cái gì mà nhóc nhà giàu! Vương lão gia quát lớn!
Vương Dụ Tôn thoải mái mỉm cười: Bác trai, không sao đâu, khi còn bé anh họ đã quen gọi như vậy rồi.

Lúc này Vương lão gia mới nguôi giận, ghét bỏ trừng mắt nhìn Vương Cửu Long: Cha của con già rồi, sau này Tôn nhi sẽ về đây giúp đỡ quản lý chuyện làm ăn buôn bán, con đi theo học người ta một ít đi! Có nghe chưa!
Vương Cửu Long không để ý đến việc này, tiến lên mấy bước ôm cổ Vương Dụ Tôn, cười nói: Sao đột nhiên đệ tới đây, cũng mấy năm rồi không gặp? Giờ cao như vậy rồi!
Vương Dụ Tôn này là em họ ở nơi xa của hắn, khi còn bé thường đến nhà nhau chơi, nghe nói sau này cha mẹ đều mất hết, lớn lên ở trong nhà thuê, xem như cũng mười một mười hai năm không gặp rồi.

Không cao bằng huynh.

Vương Dụ Tôn cúi đầu cười.

Vương Cửu Long đắc ý nhướng mày: Đừng so với ta, ca ca thế này là quá cao, đệ như thế này mới là vừa vặn.

Vương lão gia nghe vậy thì hừ một cái: Con cũng chỉ được cái cao! Tôn nhi so với con còn nhỏ hơn một tuổi mà năng lực của người ta lại lớn hơn con!
Con người ai cũng có sở trường riêng mà! Vương Cửu Long cười, lại nói với Vương Dụ Tôn: Đi, ca ca mời đệ đi uống một ly!
Uống cái gì mà uống! Vương lão gia vỗ bàn: Người ta tàu xe mệt mỏi, dẫn người ta đi nghỉ ngơi một chút trước đi!
Vương Dụ Tôn xua xua tay: Không sao không sao.

Đấy! Nghỉ ngơi gì mà nghỉ ngơi! Người trẻ tuổi không cần nghỉ ngơi! Vương Cửu Long cười, cũng không quan tâm cha hắn ở sau lưng chửi mắng, ôm vương Dụ Tôn đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói với hắn ta: Đúng lúc giới thiệu phu nhân của ta với đệ một chút, tên là Trương Cửu Linh.

Vương Dụ Tôn gật đầu cười: Đã sớm nghe nói chuyện ca thành thân rồi, tình cảm với bà chị thế nào?
Vương Cửu Long nhức đầu thở dài: Cũng vậy thôi, hai ta ký kết giao kèo, nói ra thì dài dòng lắm, sau này ta từ từ kể với đệ..