[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 64: Chương 61






Trương Cửu Nam chạy như điên cả đoạn đường, không dám chậm trễ dù chỉ một giây một phút, hơn nữa dù sao dì Hai người ta cũng là ngồi xe, hắn chỉ dựa vào hai cái chân thôi, có chạy đến mài ra tia lửa thì cũng không đuổi kịp!
Đi ngang qua quán rượu Tiêm Cục, Trương Cửu Nam dừng lại, ôm tâm thái đánh cược, quay người lao vào trong quán rượu, ở đây náo nhiệt như vậy vừa vào cửa tiểu nhị đã chạy ra đón, Trương Cửu Nam cũng không kịp nói chuyện với hắn mà chạy thẳng tới chỗ Lý Hạc Đông thường hay ngồi.

Cảm tạ trời đất! Quả nhiên là Lý Hạc Đông ở đây, suýt chút nữa là Trương Cửu Nam đã bật khóc rồi, vội vội vàng vàng bước tới, một phát nắm chặt lấy cánh tay Lý Hạc Đông: Đông ca! Ta tìm được huynh rồi!
Ngươi chui ra từ ống khói à? Sao thành bộ dạng này rồi? Lý Hạc Đông nhìn dáng vẻ đầy bùn đất này của hắn, ghét bỏ mà hất tay hắn ra.
Trương Cửu Nam cuống quít giải thích một lượt với y, mặc dù không đơn giản gọn gàng như Trương Cửu Linh nhưng ít ra cũng kể rõ hơn Vương Cửu Long một chút, còn cố ý nói điêu, miêu tả Tạ Kim hết sức đáng thương, sợ Lý Hạc Đông không chịu giúp.
Nhưng quả nhiên là Lý Hạc Đông không khiến hắn thất vọng, sau khi nghe xong thì quay mặt đi: Không giúp!
Không giúp cũng không sao! Trước khi Trương Cửu Nam đến đây đã nghĩ ra một đoạn tuồng cảm động lòng người, khiến người rơi lệ rồi, lúc này ngồi xuống đất, ôm chân Lý Hạc Đông kêu la: Ca à! Ta....!
Im miệng! Ta giúp!
Trong nháy mắt Lý Hạc Đông đã đổi ý, khoảnh khắc Trương Cửu Nam ngồi xuống đất y đã nghĩ ra được kịch bản sau đó, y mà không đồng ý là Trương Cửu Nam sẽ liều mạng lằng nhà lằng nhằng kéo áo nắm quần, y mà còn không chịu bằng lòng nữa thì Trương Cửu Nam sẽ khóc lóc kêu gào, không chịu nữa thì Trương Cửu Nam sẽ làm rùm beng lên như treo cổ đến nơi, sau đó mình mềm lòng không chịu nổi nhìn thấy hắn khóc, nhất định sẽ bằng lòng, nếu kết cục đã định sẵn là vậy rồi thì lãng phí thời gian làm gì nữa!
Thấy Lý Hạc Đông linh hoạt dứt khoát đứng dậy đi ra cửa, Trương Cửu Nam trợn mắt ngồi liệt tại chỗ, lau nước mắt mà mình đã cố nặn ra, vội vàng đuổi theo: Cả? Ta ta ta còn chưa thoại lời kịch mà!
Đợi đến khi hai người đuổi tới tiệm vàng, phát hiện dì Hai đã tới từ lâu, lúc này đang núp trong tiệm nhà mình quan sát Vương Cửu Long ở đối diện, Vương Cửu Long cũng đã sớm phát hiện có người đang nhìn lén, làm bộ tựa bên quầy tính sổ sách, căng thẳng đến mức cả người đều cứng đờ.
Ở bên cạnh trong quầy, Trương Cửu Linh ngửa đầu nhỏ giọng hỏi hắn: Bà dì đó còn nhìn không vậy?
Còn còn! Ngươi mau nghĩ cách cho ta đi! Lỡ như lát nữa bà ta đến đây thì phải làm sao! Vương Cửu Long nhỏ giọng trả lời y, sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh.


Trương Cửu Linh nhíu mày: Ta đào đâu ra cách chứ! Trước tiên cứ quan sát đi rồi tính! Nói không chừng là bà ta không đến đâu!
Trong cửa tiệm đối diện, dì Hai nhìn chòng chọc vào Vương Cửu Long đang giả dạng thành ông chủ Kim, ngoắc tay gọi tiểu nhị đã luôn trông coi ở đây, hỏi: Hắn vẫn luôn ở đây à?
Tiểu nhị gật đầu: Vẫn luôn ở đây, đến cả nhà vệ sinh cũng không đi.
Vậy thì kỳ lạ thật.

Dì Hai cũng bắt đầu thấy khó hiểu, sờ lên cằm, lẩm bẩm: Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người giống nhau như đúc sao?
Vẫn là tiểu nhị có lương tâm kia lại còn thông minh kia nói: Phu nhân, cõi đời này to lớn tựa như biển cả, thôn chúng ta có một cặp, không cùng họ tên cũng khác cả tuổi mà lại giống nhau như đúc, giống như hai anh em ruột vậy!
Nếu có chuyện lạ đến mức đó thì ta không thể không đi gặp ông chủ Kim kia rồi! Dì Hai vẫn không tin hẳn, nói cái gì cũng muốn tới tiệm vàng ở đối diện tìm ông chủ Kim hàn huyên một chút.

Khóe mắt của Vương Cửu Long thoáng nhìn thấy nàng ta đang đi về phía này, rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, vội vỗ xuống quầy hàng, nhỏ giọng nói với Trương Cửu Linh: Bà ta tới, bà ta tới rồi! Ngươi mau nghĩ cách đi!
Trương Cửu Linh cũng luống cuống, nhìn trái nhìn phải nhưng lại càng hoảng loạn hơn, trong đầu như một đống bột nhão, không nghĩ ra được cách gì cả.

Dì Hai đi được nửa đường, thấy sắp đến rồi, Vương Cửu Long mở lớn miệng thở phì phò, sẵn sàng quay người chuẩn bị bỏ chạy rồi!
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một cánh tay kéo cánh tay của hắn qua, Vương Cửu Long giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy thần tượng Lý Hạc Đông của hắn đã đứng ở sau lưng hắn từ lúc nào, không nói nhiều, đẩy hắn đến quầy hàng, bỗng vòng tay ôm lấy cổ của hắn, nhào thẳng về phía hắn!
Tiểu nhị trong cả hai tiệm, dì Hai đang đứng trên đường, Trương Cửu Linh ở sau quầy, còn có cả Trương Cửu Nam vừa chạy đến cửa đều ngây ngẩn cả người, lấy góc độ của bọn họ để nhìn thì hai người rõ ràng là đã hôn nhau rồi!
Nhưng thực tế là Lý Hạc Đông chỉ mượn góc để khiến bọn họ có ảo giác là hai người hôn nhau thôi, môi của hai người còn cách nhau một nắm tay cơ! Vương Cửu Long tỉnh táo lại trước, nhìn thần tượng ở trước mặt gần trong gang tấc, gượng cười khẽ nói: Đông, Đông ca, thật ra huynh hôn luôn cũng được.

Nghe hắn nói câu này, Trương Cửu Linh cũng tỉnh lại, cuống quít dịch sang bên cạnh một bước, lúc này mới nhìn rõ hai người họ hóa ra là đang lợi dụng góc độ, không biết vì sao trong lòng y nhẹ nhàng thở phào.
Đừng nhúc nhích.

Lý Hạc Đông nhỏ giọng nói một câu, liếc mắt thấy dì Hai còn chưa rời đi, không nhịn được mà tặc lưỡi, đột nhiên buông Vương Cửu Long ra, lùi lại một bước, vung tay tát vào mặt hắn một phát!
Trời đất? Trương Cửu Linh lập tức trợn mắt, thật sự không đoán được là kịch bản còn có thể phát triển đến mức này, vừa thông cảm cho Vương Cửu Long vừa không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác.

Vương Cửu Long không đứng vững nên ngã ngồi xuống đất, ôm mặt uất ức nhìn y, Lý Hạc Đông lập tức giả bộ làm ra dáng vẻ tức giận, chỉ vào hắn mà quát: Cái hôn này là bố thí cho ngươi! Bạt tay này là ngươi nợ ta! Sau này ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta có cầu độc mộc của ta, ngươi mà còn dám đến làm phiền ta, đừng trách ta không khách sáo!
*Đường dương quan: tiền đồ sáng lạn thênh thang
Cầu độc mộc: con đường gian nan hiểm trở
Dì Hai nhíu mày nhìn cảnh này của hai người, sự hoài nghi lúc trước rốt cuộc cũng tin hết tám phần, tiểu nhị lanh lợi kia vội xông tới khuyên nhủ: Phu nhân, người cũng thấy hành động vừa rồi của thiếu phu nhân rồi đó, người đó tám phần là ông chủ Kim rồi, chúng ta mau về đi, nếu để lão gia mà biết chúng ta đào mộ phần của thiếu gia lên, nhất định ông ấy sẽ tức chết!
Dì Hai nghe vậy thì nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu: Được rồi, đi nói bảo bọn tiểu nhị kia về đi.

Rõ! Tiểu nhị vội vàng xoay người đi báo tin.


Dì Hai lại nhìn hai người trong tiệm đối diện, cuối cùng quay người trở về tiệm mình.
Đông ca, Đông ca! Trương Cửu Nam nhỏ giọng gọi y mấy câu, cười nói: Dì Hai đi rồi.

Lý Hạc Đông liếc mắt nhìn ra đường, xác nhận không thấy bóng dáng của dì Hai, vội xoay người lại đỡ Vương Cửu Long: Huynh đệ, mau đứng lên đi! Không bị đánh đau đó chứ?
Một bạt tay tát ngã xuống đất luôn, sao có thể không đau? Nhưng Vương Cửu Long không dám nói vậy, cũng không quan tâm có đau hay không, thần tượng đã đưa tay về phía mình rồi, Vương Cửu Long vội vàng nắm chặt tay y đứng lên, cười kích động: Đông ca! Đông ca! Đệ là thần tượng của huynh đó!
Hả? Lý Hạc Đông mờ mịt.
Vương Cửu Long nhận ra mình nói sai, nhưng vẫn không nhịn được mà cười khúc khích, vội xua tay: Không không không, huynh là fan của đệ!
Gì? Lý Hạc Đông càng mơ hồ hơn, dò xét hắn từ trên xuống dưới, rất cao ráo, chắc không phải vì quá cao nên máu không cung cấp đủ cho não chứ?
Trương Cửu Linh chui ra từ phía sau quầy, đưa tay chống cằm, ghét bỏ mà giải thích giúp Vương Cửu Long: Ý của hắn là huynh là thần tượng của hắn, hắn là fan của huynh!
Sao còn có người núp ở đây nữa vậy? Lý Hạc Đông trợn tròn mắt nhìn y: Cậu là ai?
Thần tượng hỏi tới! Trong nháy mắt Trương Cửu Linh trở mặt, kích động cười với y, hai mắt lấp lánh tỏa sáng: Đông ca! Đệ cũng là thần tượng của huynh!
Dẹp đi! Lúc này Lý Hạc Đông ghét bỏ phất tay, thầm nghĩ hai đứa này kẻ tám lạng người nửa cân, không đứa nào thông minh hết.

Trong này cũng chỉ có Trương Cửu Nam còn đang lo cho Tạ Kim, thấy tiệm của nhà họ Tạ rốt cuộc cũng đóng cửa, đoán chừng dì Hai cũng đã buông tha rồi, vội vàng nói với bọn họ: Ta phải mau đến nghĩa địa moi sư gia ra, mọi người thì sao? Có đi cùng ta không, hay thế nào?
Nghĩa địa hả? Vương Cửu Long nuốt nước bọt, vô cùng không trượng nghĩa mà xua tay: Bỏ qua ta đi, muộn rồi mà không về là cha ta mắng ta đấy.

Đúng đó đúng đó, muộn quá rồi, chúng ta về trước đây, khổ cho huynh đi một chuyến đi! Trương Cửu Linh cũng gật đầu liên tục, túm lấy Vương Cửu Long chạy vội.

Trương Cửu Nam cũng không ép bọn họ, lại quay đầu đưa mắt nhìn Lý Hạc Đông, lúc này Lý Hạc Đông từ chối: Không đi!
Ca...!Trương Cửu Nam cười nịnh nọt, vừa muốn nói gì đó, Lý Hạc Đông nhanh chóng quyết định từ chối lần nữa: Lần này ngươi có treo cổ thì cũng vô ích! Không đi!
Nói rồi y cũng quay người bỏ đi, Trương Cửu Nam đưa mắt nhìn hắn đi xa, thở dài chấp nhận số phận, đành phải đi một mình.

Trong mộ phần ở ngoại thành, Tạ Kim phí hết sức lực mới có thể leo ra khỏi quan tài, hít sâu mấy hơi không khí, thoáng chốc cũng không quan tâm có bẩn hay không bẩn mà nằm thẳng xuống đất.

Má ơi, lỗ thông khí này quá nhỏ, suýt chút là ta đã ngộp chết rồi!
Bên cạnh mộ phần, Trương Cửu Nam đầy bùn đất, đầu đầy mồ hôi, cánh tay chống lên xẻng, bất đắc dĩ liếc hắn: Sư gia, người đừng có oán trách nữa, con chạy tới chạy lui mấy dặm đường, vừa đào mộ vừa xin người khác giúp đỡ, con còn chưa phàn nàn nữa đó!
Xin giúp đỡ? Tạ Kim nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Con xin ai?
Còn ai nữa? Chỉ có Đông ca thôi! Để từ từ con kể người nghe...!Trương Cửu Nam ngồi xổm xuống, dùng cách giải thích đơn giản nhất để kể lại chuyện đã xảy ra, chẳng qua vì để lấy thêm phần thưởng nên hắn còn cố ý thêm bớt chuyện mình đi xin giúp đỡ từ Lý Hạc Đông trong ba giây thành ba tiếng đồng hồ, vì thế nên cũng xem như không lãng phí lời kịch đã biên sẵn trong đầu.
Nhưng Tạ Kim cũng không quan tâm hắn cực khổ hèn mọn tới mức nào, chỉ nghe được là Lý Hạc Đông đồng ý giúp đỡ, nhất thời hơi khó tin, lại cảm thấy hơi cảm động, chậm rãi cong môi, lầm bầm: Rõ ràng còn đang giận ta, thế mà cậu ấy còn chịu giúp ta...!
Gì vậy chứ! Lúc này Trương Cửu Nam sửa lưng hắn: Cũng là do con ôm đùi huynh ấy nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cầu xin mới được đó!
Bầu không khí tốt đẹp bị một câu của hắn làm hỏng, nụ cười của Tạ Kim lập tức biến mất, ghét bỏ liếc nhìn hắn: Con không để ta vui một chút rồi hẵng nói được sao?

Con nói sai chỗ nào? Trương Cửu Nam còn chưa phát hiện là có gì sai, vẻ mặt vô tội chớp mắt mấy cái.
Tạ Kim không rảnh nói nhảm với hắn, bò từ dưới đất dậy, phủi đất trên người: Về thôi!
Đợi đến lúc hai người đi bộ về đến tiệm trời cũng đã sáng bửng, tiệm vàng cũng đã mở cửa đón khách từ lâu, một tiểu nhị nhìn thấy Tạ Kim từ xa, vội bước ra đón tiếp.
Ông chủ! Ngài quay lại rồi!
Tạ Kim thấy hắn vội như vậy còn tưởng là tối qua xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội hỏi hắn: Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Ui cha! Là chuyện tốt đó!
Tiểu nhị cười, dẫn hắn vào tiệm, chỉ xuống chồng hộp nhỏ tinh xảo trên quầy, lại móc một bản hợp đồng ra đưa cho hắn.

Là đồ trang sức vàng khảm ngọc mà lần trước ngài dặn gia công, xưởng đã làm xong rồi, chạng vạng tối hôm qua đem hàng mẫu với hợp đồng tới, nói là để ngài xem, không có vấn đề gì thì sẽ bắt đầu sản xuất số lượng lớn!
Nhanh vậy à? Tạ Kim ngạc nhiên cười, lập tức tỉnh cả ngủ, nhanh chân vọt đến trước quầy, lần lượt đưa mắt nhìn mấy món đồ trang sức kia.

Không thể không nói là chủ ý của Mạnh Hạc Đường rất khá, mấy món trang sức vàng khảm ngọc này còn tao nhã hơn, đẹp hơn vàng thuần rất nhiều, Tạ Kim gật đầu hài lòng: Tốt lắm, không tồi không tồi!
Vừa nói vừa chọn lấy hai cái tốt nhất, đặt trong tay quan sát một lúc, đưa một cái trong đó cho Trương Cửu Nam.

Trương Cửu Nam còn tưởng là thưởng cho hắn, mắt hắn sáng rực cả lên, vừa định nói cảm ơn thì đã nghe Tạ Kim căn dặn: Con đến nhà họ Châu một chuyến đi, đưa cái này cho Mạnh Hạc Đường xem như quà cảm ơn.

Trương Cửu Nam sững sờ, chớp mắt mấy cái, kịp nhận ra gì đó thì lại đưa mắt thèm thuồng nhìn một cái hộp khác trên tay hắn, ôm một tia hi vọng ít hỏi, cười nịnh nọt hỏi: Vậy còn đây là?
Cái này hả? Tạ Kim nắm chặt cái hộp nhỏ trong tay, nhướng mày cười với hắn: Đây là cho Đông ca của con.

Nói rồi quay người định đi, vừa đi được mấy bước, đột nhiên vòng lại, tiện tay cầm một cái trong mấy món đồ trang sức trên quầy lên, đưa cho Trương Cửu Nam: À phải rồi! Cửu Nam à...!
Trương Cửu Nam nhìn cái hộp hắn đưa tới, hi vọng lại trỗi dậy lần nữa, thậm chí suýt thì xúc động đến rơi lệ, thầm nghĩ mặc dù không để tâm mà chọn lắm nhưng sư gia quả thật không quên hắn!
Cái này, con đưa tới nhà họ Vương, cho Vương Cửu Long xem như quà cảm ơn.

Tạ Kim nhét hộp vào tay hắn, vỗ xuống vai hắn, vui vẻ hớn hở quay người đi, chỉ còn lại Trương Cửu Nam với nụ cười cứng đờ, đứng một chỗ không nhúc nhích như hóa đá rồi vậy..