[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 54: Chương 51






Nhà họ Tạ.

Cửu Nam ca ca!
Phàn Tiêu Đường chạy bước nhỏ đến, Trương Cửu Nam vội vàng dừng bước, xoay người cười hắn cậu bé: Tiểu thiếu gia, ngài có chuyện gì?
Phàn Tiêu Đường hỏi: Vị chị dâu kia của ta đâu!
Ối! Trương Cửu Nam giật bắn mình, vội bịt miệng thằng bé lại, nhìn xung quanh một chút, thấy không ai để ý, lúc này mới buông cậu ra, nhỏ giọng nói: Thiếu gia! Đừng gọi huynh ấy như vậy, vị đó thật sự có thể ăn thịt người đấy!
Phàn Tiêu Đường lười quản nhiều như vậy, vội hỏi lại: Hắn đâu!
Huynh ấy ở...ở...!Trương Cửu Nam chỉ đông tây nam bắc lung tung, vẫn không nói cho cậu biết mà hỏi trước: Ngài tìm huynh ấy làm gì vậy?
Phàn Tiêu Đường nhìn ra được là hắn cố ý không nói, hừ một cái: Ngươi không nói thì ta tự đi tìm!
Nói rồi quay người bước về hướng phòng ngủ của Lý Hạc Đông, Trương Cửu Nam vội đuổi theo, trái khuyên phải khuyên xin cậu tuyệt đối đừng đi trêu chọc vị kia, Phàn Tiêu Đường không chịu nghe, đến phòng ngủ, đạp thẳng cửa đi vào!
Lý Hạc Đông! Lý Hạc Đông ngươi ra đây cho ta!
Rèm xe xốc lên theo tiếng gọi, Lý Hạc Đông bực mình ngồi dậy, hung dữ nhìn chằm chằm vào bọn họ: Làm cái gì vậy? Làm gì? Sáng sớm có để cho người ta ngủ không!
Y vừa mới dậy, còn buồn ngủ, để lộ ra sát khí cực kỳ nặng, Trương Cửu Nam sợ đến mức vội vàng kéo Phàn Tiêu Đường, nhỏ giọng khuyên cậu: Thiếu gia, chúng ta đi trước đi, có chuyện gì đợi trưa chút nữa rồi nói, nha?
Ta nói liền bây giờ! Phàn Tiêu Đường đẩy hắn ra, sải bước đi đến bên giường, chỉ vào Lý Hạc Đông: Ngươi ngồi dậy cho ta!
Ngươi nói cái gì? Lý Hạc Đông cho rằng mình nghe lầm, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào dám nói chuyện với y như vậy!
Trương Cửu Nam giật nảy mình, cuống cuồng giải thích thay cho tiểu thiếu gia: Đông ca bớt giận, tiểu thiếu gia nhà chúng ta bình thường hay nói như vậy, đây tuyệt đối không phải là bất kính, đây là biểu hiện thích ngài đấy!
Thích cái gì mà thích! Phàn Tiêu Đường đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn Lý Hạc Đông, gằn từng chữ: Ngươi! Ngồi dậy cho ta!
Lý Hạc Đông không thể tưởng tượng nổi mà bật cười: Ta không dậy!
Ngươi! Phàn Tiêu Đường cuối cùng cũng không dám cứng đối cứng với y, đành phải gật đầu thỏa hiệp: Được! Không dậy thì không dậy!
Lý Hạc Đông sững sờ nhướng mày: Đứa nhỏ này ngươi có bệnh à?

Ngươi mới có bệnh đó! Phàn Tiêu Đường đốp lại y một câu, chỉ vào y chất vấn: Ta hỏi ngươi! Có phải ngươi ngoại tình không!
Câu này vừa nói ra lại dọa cho Trưởng Cửu Nam nhảy dựng, hít vào một hơi, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Phì! Lý Hạc Đông không nhịn được cười, rất hứng thú nhìn Phàn Tiêu Đường: Ai dạy ngươi cái từ đó?
Ngươi đừng quan tâm! Ngươi nói đi ngươi có ngoại tình không! Phàn Tiêu Đường khoanh tay, ngửa đầu, tư thế cây ngay không sợ chết đứng.
Ngươi nói chuyện này à? Mới mấy ngày thôi mà, thế mà đã truyền đến tai ngươi rồi.

Lý Hạc Đông nói, cố ý nhìn cậu với vẻ dò xét từ trên xuống dưới: Hítt~ Ngươi nói xem cha dượng với cả mẹ ruột của ngươi đến hỏi ta cũng thôi đi, một tên nhóc thối như ngươi cũng hỏi được à!
Phàn Tiêu Đường lúc này nói với vẻ hùng hồn: Sao ta hỏi không được! Anh của ta...!
Này này này! Lý Hạc Đông đưa tay ngắt lời cậu, sửa lại: Ăn nói để ý một chút, là anh kế của ngươi, ngay cả huyết mạch của nhà họ Tạ ngươi còn không có, theo lý thuyết ngươi nên gọi hắn là sư gia, còn không mau gọi ta một tiếng sư nãi!
Nói rồi không đợi cho Phàn Tiêu Đường nổi giận, chính y lại cau chặt mày trước, bĩu môi hết sức chê, sư nãi? Xưng hô này còn chói tai hơn cả phu nhân nữa, ây~ nổi hết cả da gà!
Phàn Tiêu Đường bị y nói đến đỏ rần cả mặt, tức nổ phổi nói: Ta không thèm gọi!
Không gọi thì tốt, ta nghe còn khó chịu mà! Lý Hạc Đông không muốn nhiều lời với cậu, trùm chăn lên nằm xuống lại.

Tiểu thiếu gia, chúng ta đi thôi, nhé? Trương Cửu Nam kéo Phàn Tiêu Đường, sợ cậu nói thêm cái gì nữa là Lý Hạc Đông sẽ thật sự nổi giận.
Phàn Tiêu Đường không chịu buông tha, lại vén chăn của Lý Hạc Đông: Ngươi ngồi dậy cho ta! Trả lời ta!
Trời ơi! Lý Hạc Đông bực bội ngồi dậy, tức giận nói: Cái thằng nhóc xấu xa này, ngươi biết cái gì! Tránh ra một bên đi, ông đây không rảnh chơi với ngươi!
Ngươi! Ngươi không giải thích cho ta, ta sẽ không cho ngươi ngủ! Phàn Tiêu Đường nói rồi níu góc chăn của y lại, dốc sức kéo xuống đất.
Ôi trời, thiếu gia, chúng ta đi thôi! Trương Cửu Nam rốt cuộc không còn cách nào khoanh tay đứng nhìn nữa, vội đi túm Phàn Tiêu Đường.
Hai người lôi qua kéo lại, ồn ào làm Lý Hạc Đông thấy phiền gần chết, thoáng chốc cũng hết buồn ngủ, thở dài bất đắc dĩ: Chao ôi! Được rồi được rồi, ta không ngủ nữa là được?
Lúc này Phàn Tiêu Đường mới buông góc chăn của y ra, hừ một tiếng: Giải thích!
Giải thích cái đầu ngươi ấy! Ông đây đã nói là không rảnh chơi với ngươi! Lý Hạc Đông xoay người xuống giường, cầm quần áo và giày lên, sải bước đi ra ngoài phòng.
Ngươi đi đâu vậy? Phàn Tiêu Đường dây dưa không bỏ, bổ nhào qua níu y phục của y lại.
Lý Hạc Đông quay đầu nhìn cậu, nhướng nhướng mày: Không phải là ngươi không cho ta ngủ sao? Vậy ta không ngủ, ta đi tìm thú vui.

Ngươi lại muốn tìm ông chủ Kim kia à? Phàn Tiêu Đường liếc nhìn y, lúc này ôm lấy eo của y, dùng cả hai tay hai chân quấn lên người y: Ta sẽ không để cho ngươi được toại nguyện đâu! Một ngày là vợ chồng trăm ngày ân nghĩa! Ngươi sống là người của anh ta! Chết là ma của anh ta! Trăm năm sau ngươi cũng chỉ có thể hợp táng với anh của ta! Ngươi dám cắt đi đôi cánh của anh ta! Ta nhất định sẽ phế đi toàn bộ thiên đường của ngươi đấy!!
Ngươi lại học mấy từ này ở đâu ra vậy? Ta cũng sợ ngươi cắn ta một cái rồi đó! Lý Hạc Đông buồn cười nhìn cậu, lại quét mắt nhìn Trương Cửu Nam: Hay là nói cho nó biết?
Không được không được! Tiểu thiếu gia không giấu được chuyện đâu! Trương Cửu Nam vội vàng nói nhỏ.

Lý Hạc Đông thở dài một hơi, bó tay với tên nhóc này, một tay ôm eo cậu, một tay xách cậu lên: Lười nhiều lời với ngươi, đi! Dẫn ngươi theo cùng tìm thú vui!
Thả ta ra! Ta không thèm đi! Phàn Tiêu Đường liều mạng giãy dụa, vẫn bị Lý Hạc Đông ôm ra ngoài.

Trương Cửu Nam ngây người tại chỗ, nhìn bóng lưng của Lý Hạc Đông, chân trần, mặc đồ ngủ, một tay cầm quần áo với giày, một tay ôm Phàn Tiêu Đường như lừa bán trẻ em, dễ dàng đi ra cửa phòng.

Bỗng nhiên phản ứng kịp với câu nói đi tìm thú vui kia của y, Trương Cửu Nam hoảng sợ trợn to mắt, vội đuổi theo: Này! Đông ca! Cậu ấy vẫn là con nít! Cậu ấy không đến mấy chỗ như vậy được đâu!!
Ngay tại lúc đó, nhà họ Vương.

Sau khi hai đứa Thục Phân Hữu Vi còn có Tiểu Cường chết, xem như hoàn toàn kết thành mối thù, hai ngày qua bọn họ náo loạn ầm ĩ hại đối phương thay mình chịu phạt, mỗi một lần đều càng lúc càng quá đáng, việc này khiến Vương lão gia sầu muốn chết.
Nhưng nói cũng đã nói rồi, quy định cũng đã lập, hiện tại đổi cũng không kịp nữa, Vương lão gia chỉ có thể chịu đựng, cũng vì nhiều lần kiềm chế này của ông mà hai đứa kia càng láo xược hơn, rốt cuộc có một hôm....
Vương Cửu Long cố ý làm hỏng một cái bình hoa, vốn cho rằng đó là đồ cổ, ai ngờ đó là thứ mà ông nội thích nhất khi còn sống, tính tình của Vương lão gia tốt đến vậy cũng không nhịn nổi mà nổi trận lôi đình, phạt Vương Cửu Long quỳ trước thư phòng, không cho ăn cơm cũng không cho uống nước, không có lệnh thì cũng không được đứng lên! Còn dặn gia đinh đánh hắn hai mươi gậy!
Trương Cửu Linh nghe vậy đang đắc ý, Sam Sam lặng lẽ khều phụ thân, dùng ánh mắt ra hiệu cho ông trừng phạt Cửu Linh, Vương lão gia thật sự tức giận, cũng không chiều theo để bọn họ làm loạn, càng sẽ không để Cửu Linh thay nghiệt tử kia chịu tội, nên ông không để ý đến kế hoạch ban đầu này của con gái nữa, ai ngờ Sam Sam mở miệng nói thay ông.

Nụ cười của Trương Cửu Linh lập tức cứng đờ, nhưng không có cách nào phản bác, cuối cùng cũng chỉ có thể bị người hầu kéo xuống, lúc đó hung dữ trừng mắt với Vương Cửu Long.
Cứ như vậy, giữa trưa, Trương Cửu Linh quỳ gối trước thư phòng, đáng thương nhìn bàn tay vừa mới bị đánh thước của mình, hết sức sưng đỏ, còn có từng dấu từng dấu, cảm giác vừa đau vừa rát, vừa nóng vừa căng, còn có thể cảm nhận được mạch đập bên trong giật giật.
Đều tại Vương Cuaủ Long, hại y phải mang vạ!
Trương Cửu Linh càng nghĩ càng giận, nhìn lòng bàn tay của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: Tên khốn Vương Cửu Long! Ngươi đợi đó cho ta, sớm muộn cũng có ngày ta phải báo thù!
Thật xin lỗi nha.

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Trương Cửu Linh bỗng ngẩng đầu nhìn lại, chẳng biết từ khi nào Vương Cửu Long đã ngồi xổm trước mặt y, đang ngượng ngùng nhìn y.
Ngươi tới làm gì? Cười nhạo ta à? Trương Cửu Linh thở phì phò nói, quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn hắn.
Không có, ta thật sự rất xin lỗi.

Vương Cửu Long mếu máo, vội vàng quỳ xuống mặt đối mặt với y, chắp tay trước ngực không ngừng thi lễ với y, hắn giải thích: Ta thật sự không biết bình hoa kia là thứ mà ông nội thích nhất hồi còn sống, cũng thật sự không ngờ bây giờ cha lại tàn nhẫn như vậy, thật rất xin lỗi mà.

Có quỷ mới tin ngươi! Trương Cửu Long hừ một cái.
Thật sự đấy.

Vương Cửu Long giơ ba ngón tay lên: Ta thề với trời ta thật sự không cố ý....eh....Cũng không phải, ta cố ý, nhưng ta thật sự không ngờ sẽ thành ra thế này.

Thật à? Thấy thái độ của hắn chân thành, Trương Cửu Linh ít nhiều cũng tin ba phần.

Vương Cửu Long liên tục gật đầu: Ta thật sự cảm thấy rất có lỗi, lúc nãy còn đi tìm cha, nói ông ấy tha cho ngươi, phạt ta đi, nhưng cha không đồng ý...!
Trương Cửu Linh nói với vẻ chua xót: Ông ấy là cha ngươi, tất nhiên không nỡ phạt ngươi, còn ta mang họ khác, ăn nhờ ở đậu, không có cha xót không có mẹ thương!
Không có, sau này ta thương ngươi.

Vương Cửu Long vội cười lấy lòng.

Ew~ Trương Cửu Linh ghét bỏ ngũ quan cũng muốn nhăn díu vào nhau, Vương Cửu Lang cũng không giận, vẫn cười cười nịnh nọt: Ta nói thật, sau này trong nhà này có ta thương ngươi, ngươi tha thứ cho ta được không?
Ngươi muốn ta tha thứ như vậy à? Trương Cửu Linh nhìn hắn với vẻ không tin, luôn cảm thấy hắn không phải người có lương tâm như vậy.
Thật thật thật! Ta chưa từng nợ ai, tình cảnh này của ngươi khiến lương tâm của ta khó có thể yên ổn được, chỉ cần ngươi chịu tha thứ cho ta, sau này ta cũng sẽ không nhằm vào ngươi nữa, ta sẽ cố gắng thương yêu ngươi, ta thề, nếu như ta nói dối, lập tức bị thiên đôi đánh! Vương Cửu Long vừa nói vừa định giơ ba ngón tay lên.

Được rồi được rồi, ta tin.

Trương Cửu Linh xua xua tay, nếu hắn chịu thành khẩn nhận sai như vậy thì mình cứ tha thứ cho hắn thôi.

Tảng đá trong đáy lòng của Vương Cửu Long cuối cùng cũng rơi xuống, vui vẻ hớn hở chuyển đến bên cạnh y, sóng vai cùng y quỳ, cười nói với y: Thật ra có một câu ta đã muốn nói với ngươi từ lâu rồi.

Câu gì? Trương Cửu Linh hỏi.

Vương Cửu Long tới gần y hơn chút, cười nói: Thật ra ân oán giữa hai chúng ta cũng chính là lúc đầu đánh nhau một trận trên đường, bây giờ cha ta để ta cưới ngươi, cha ngươi đem gả ngươi cho ta, hai ta lại không làm chủ hai ông cụ ấy được, chỉ có thể cố gắng cho qua, nói không chừng là cả một đời, nghĩ như vậy, nếu chúng ta cứ đấu đá nhau nữa, có đối với cả hai bên đều không được lợi gì không?
Trương Cửu Linh quan sát hắn, tán đồng gật đầu: Nói có lý, nói tiếp đi.


Vương Cửu Long thấy y gật đầu, lúc này mới dò hỏi y: Hay là...Từ nay về sau ngừng chiến được không?
Ngừng chiến? Trương Cửu Linh nhìn về phía hắn: Ngừng chiến bằng cách nào?
Vương Cửu Long móc giấy bút trong túi ra, cười đưa cho y: Viết một bản giao kèo, đưa ra điều kiện của bản thân, sau đó ký kết hợp đồng ngừng chiến, từ đây chung sống hòa bình.

Trương Cửu Linh liếc nhìn hắn, thầm nghĩ cứ đấu nhau như vậy nữa đúng là không phải cách hay, tranh cướp giành giật gặp rắc rối để cho đối phương chịu phạt thay, kết quả cũng chỉ là cả hai cùng thua thiệt, vì thế nên chung sống hòa bình đúng là cũng không tệ.

Được! Trương Cửu Linh đồng ý, lập tức đưa ra điều kiện của mình: Viết đi, điều kiện của Trương Cửu Linh, thứ nhất, ta ăn nhờ ở đậu, từ hôm nay về sau người không được bắt nạt ta!
Được được được! Vương Cửu Long cười gật đầu, vội vàng nằm rạp trên đất mà viết.
Trương Cửu Linh nghĩ nghĩ, lại nói: Thứ hai, là ngươi sống yên ổn đừng sinh chuyện, không được đi gây rối để ta chịu phạt quỳ thay ngươi!
Được! Vương Cửu Long gật đầu, lại bổ sung một câu: Ta cũng thêm điều này vào!
Trương Cửu Linh hài lòng nhìn hắn viết nội dung, đợi sau khi hắn viết xong, nói tiếp: Thứ ba chính là....Ta phải ngủ trên giường, còn ngươi ngủ dưới đất.

Vương Cửu Long sững sờ: Dựa...!
Lúc này Trương Cửu Linh căng cổ la lên: Cứu...!
Ấy! Được được được! Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất.

Vương Cửu Long thỏa hiệp trong nháy mắt.

Như vậy còn tạm được!....Ủa? Trương Cửu Linh cười đắc ý, đột nhiên phản ứng kịp lời hắn nói, lúc này nguýt hắn.

Vương Cửu Long vội sửa lời: Ngươi ngủ giường! Ngươi ngủ giường! Ta ngủ dưới đất!
Điều khoản này để tự ta viết! Trương Cửu Linh không yên tâm, cướp lấy bút tự mình viết lên, sau đó lại viết thứ tư, sau khi suy nghĩ cả buổi, vẫn không ra chữ nào.
Thứ tư là gì vậy? Vương Cửu Long hỏi hắn.
Trương Cửu Linh nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra được, cũng từ bỏ không nghĩ nữa, y nói: Thứ tư ta phải giữ lại, chờ khi nào suy nghĩ kỹ rồi sẽ thêm vào.

Vương Cửu Long nghe vậy vội đoạt lại giấy bút: Vậy ta cũng phải chừa một ô!
Nói rồi bắt đầu viết điều kiện của mình, thứ nhất chính là sau này Trương Cửu Linh không được hở một chút là lại đi tố cáo, thứ hai là Trương Cửu Linh cũng phải sống yên ổn không được gây chuyện, không được ra ngoài gây họa, thứ ba là Trương Cửu Linh không được động tay động chân với A Bưu của hắn, thứ tư là để trống, giữ lại sau này xem tình hình rồi viết.
Thế nào? Sao khi Vương Cửu Long viết xong, đưa cho Trương Cửu Linh nhìn qua.
Trương Cửu Linh gật đầu hài lòng: Được, cứ theo những yêu cầu này đi.
Dứt lời hai người chia nhau kí tên lên, Vương Cửu Long lại móc mực đóng dấu ra, hai người ấn tay vào, sau đó bắt tay làm hòa, cùng nhau bật cười.

Hợp tác vui vẻ..