[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 47: Chương 44






Một buổi trưa của ba ngày sau, Mạnh Hạc Đường và Trương Cửu Thái theo đoàn mua hàng xuất phát đi Đông Bắc, mặc dù trong lòng y vẫn lo cho Cửu Lương nhưng đã lâu chưa về nhà, cũng nhớ cha mẹ, phân vân cả buổi tối mới quyết định quay về một chuyến, dù sao mẹ cũng còn đang bệnh, rời nhà gần nửa tháng không biết sức khỏe mẹ thế nào.
Cùng lúc đó, nhà họ Tần ở Đông Bắc.

Tần Tiêu Hiền đã gửi thư về từ một tháng trước nói là hôm nay sẽ về tới, Tần lão gia cố ý dậy từ sớm, không quan tâm người hầu phản đối, nhất định phải đứng ở cửa chính chờ con, nhưng từ chờ từ hừng đông đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng con trai đâu.
Thấy mặt trời đã lên cao, một chiếc xe mới chật rãi dừng ở cổng, Tần lão gia vội chạy ra đón, không ngờ trong xe thế mà không có một ai, chỉ có mấy cái rương lớn.
Xảy ra chuyện gì? Thiếu gia đâu? Tần lão gia nhíu chặt mày, vội bước tới hỏi tài xế: Không phải đã kêu ngươi đến trạm xe đón người à? Người đâu? Ngươi có đi không vậy?
Tài xế vội la lên: Lão gia, con có đến trạm xe, nhưng người ta nói với con là nửa đường thì thiếu gia đã xuống xe rồi, chỉ để lại đống hành lý này thôi, với cả một lá thư nữa.

Lấy ra cho ta xem! Tần lão gia giật lấy bức thư, mở ra xem, đúng là nét chữ của con trai, nói là hắn đi tìm một bệnh viện để thực tập, tạm thời không về nhà được, xin cha thứ lỗi!
Tần lão gia trợn mắt, ôm ngực hít mấy hơi thật sâu, suýt tức đến ngất xỉu!
Nơi tiếp giáp giữa Hà Nam và Hà Bắc.
Một nam nhân cao gầy mặc Âu phục giày da nhảy từ trên xe lừa xuống, ngắm nhìn thành phố trước mặt, chậm rãi giương cao khóe miệng, phủi thẳng lại quần áo, đẩy mắt kính, vừa nhấc chân bước một bước thì ông bác đánh xe đã vội gọi hắn lại.

Này! Chàng trai! Cậu quên lấy túi này!
À phải phải phải! Lúc này Tần Tiêu Hiền mới nhớ còn đem theo một cái túi, vội vàng quay lại, cầm một cái balô còn to hơn cả người hắn xuống xe, đeo lên vai.

Ông bác thở dài, xòe tay đưa về phía hắn, Tần Tiêu Hiền thấy thế thì hơi ngây người, phản ứng kịp vội nắm chặt lấy tay ông ấy, liên tục nói cảm ơn: Cảm ơn, cảm ơn bác đã cho ta đi nhờ xe!
Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Ông bác hất tay hắn ra, lần nữa xòe tay ra đưa về phía hắn: Phải thu tiền!
Lấy tiền? À! Lấy tiền! Giờ Tần Tiêu Hiền mới hiểu ý của ông ấy, vội vàng móc túi tìm tiền, trong túi không có, lại đi lục lọi balô, cuối cùng móc cả buổi cũng chỉ móc ra được một xấp 100 đô Singapore.

Lúc này Tần Tiêu Hiền trợn to mắt, thôi rồi! Tiêu rồi tiêu rồi! Trước khi về nước quên đổi tiền! Phải làm sao đây! Tiền xe phải tính sao bây giờ! Đêm nay ở đâu đây! Ăn gì đây!

Nhanh lên đi! Ông bác đã không kịp đợi, bắt đầu giục hắn: Ta còn có việc đó? Cậu có tiền hay không đây?
Có có có! Tần Tiêu Hiền hết cách, đành phải tháo đồng hồ đeo tay xuống đưa cho ông ấy, cười lấy lòng: Bác à, ta ra ngoài gấp, trong túi không mang theo tiền, cầm đỡ cái này được không?
Cái này đáng tiền à? Cậu đừng có lừa ông đây.

Ông bác này có từng nhìn thấy đồng hồ ngoại bao giờ đâu, nhìn tới nhìn lui cả buổi, cuối cùng thở dài: Được rồi được rồi, coi như hôm nay ta làm không công một chuyến đi.
Cảm ơn cảm ơn! Tần Tiêu Hiền vội nói cảm ơn, vừa đưa tay ra định lấy lại đồng hồ thì ông bác kia không thèm nhìn tới hắn mà chậm rãi lái xe lừa đi rồi.

Vừa đi còn vừa thở dài lắc đầu: Một đứa trẻ rất tốt, tiếc là bị ngốc.

Tần Tiêu Hiền trợn mắt há mồm nhìn ông ấy đi xa, chớp mắt mấy cái, lần nữa đeo balô lên, vuốt thẳng lại quần áo, đi đến cửa thành.

Đói bụng, giơ bức thư giới thiệu lên, chỉ vào địa chỉ trên đó, hỏi khắp nơi, gần như Tần Tiêu Hiền sắp đi hết một vòng tòa thành rồi, cuối cùng trước lúc trời tối hắn đói đến choáng váng ngất đi trên đường.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang nằm trên một giường bệnh, người đàn ông mặc áo choàng trắng bên cạnh đang đưa lưng về phía hắn rút thuốc vào ống chích, Tần Tiêu Hiền nhíu mày, đợi sau khi nhìn rõ bình thuốc trên tay y thì bỗng ngồi bật dậy: Ta không chích đường glucose được! Hồi trưa trước khi xuống xe đã chích một ống rồi!
Hử? Bác sĩ đó ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn hắn dò xét, sau đó tháo khẩu trang xuống mỉm cười: Sao huynh biết bình mà tôi cầm là đường glucose?
Lúc nhìn thấy mặt bác sĩ, lúc này Tần Tiêu Hiền mới hít một hơi sâu, sửng sốt một lát đột nhiên bình tĩnh lại, vội cúi đầu lục lọi trong túi: Ủa? Thư giới thiệu của ta đâu?
Đang tìm đồ của huynh à? Bác sĩ không nghe rõ hắn nói gì, chỉ thấy như hắn đang tìm đồ nên đi tới bên giường, cầm lấy balô từ dưới giường đưa cho hắn: Đều ở đây.

Cảm ơn! Tần Tiêu Hiền nói một tiếng cảm ơn, vội vàng tìm trong balô nhưng làm cách nào cũng không tìm ra được lá thư giới thiệu kia.
Bác sĩ thấy hình như hắn không tiêm cũng không có gì đáng ngại nên dọn dẹp ống kim và bình thuốc vừa rồi, sau đó cười với hắn: Nhìn tinh thần của huynh không tệ, nghỉ ngơi một cái là xuất viện được rồi.

Nói rồi quay người định đi, Tần Tiêu Hiền giật mình, cuống quít ném túi đi, nhảy xuống giường kéo lấy cổ tay của y: Mai sư ca!
Huynh gọi ta? Mai Cửu Lượng hơi sửng sốt, có chút kỳ quái mà nhìn hắn: Sao huynh lại gọi ta là sư ca?
Ta...Ủa? Vô tình rủ mắt, đúng lúc thoáng nhìn thấy thư giới thiệu rơi dưới chân giường, Tần Tiêu Hiền vội nhặt lên, mở ra đưa cho y: Sư ca, ta cũng là học trò của thầy Cao, là ông ấy giới thiệu ta tới bệnh viện này tìm huynh.

Thầy Cao? Mai Cửu Lượng nhận thư giới thiệu thoáng nhìn qua, mỉm cười hiểu ra: À! Huynh chính là tiểu sư đệ họ Tần mà thầy đã nói đó hả?
Đúng! Là ta! Tần Tiêu Hiền cười nói.

Mai Cửu Lượng gật đầu, nhét thư giới thiệu vào túi, đột nhiên nhớ ra gì đó, kỳ quái hỏi hắn: Sao huynh lại ngất ở trên đường vậy? Có phải trên đường đã xảy ra chuyện gì không?
Eh....Chuyện này nói ra rất dài dòng.

Tần Tiêu Hiền gãi cổ, thật sự không tiện nói là mình bị lạc đường, vừa mệt vừa đói, đói đến mức ngất xỉu.

Thấy phản ứng này của hắn, Mai Cửu Lượng nhíu mày, cũng không truy hỏi nữa, thở dài nói: Huynh không muốn nói thì thôi, cũng may là không xảy ra chuyện gì, huynh nghỉ ngơi chút đi, ta đi tìm viện trưởng sắp xếp cho huynh.

Mai Cửu Lượng nói rồi quay người định đi, Tần Tiêu Hiền quýnh lên, vội níu y lại, lúng túng gãi đầu, xoắn xuýt một hồi nghẹn đến đỏ cả mặt, cuối cùng mới kêu lên: Sư ca! Ta có thể mời huynh ăn một bữa cơm không?
H...Hả?
Mai Cửu Lượng trợn mắt nhìn hắn, Tần Tiêu Hiền vừa định giải thích thì bụng lại kêu trên ùng ục, hai người đều ngây người, đồng loạt cúi đầu nhìn về phía bụng của hắn, Tần Tiêu Hiền nhíu mày, cuối cùng ngượng ngùng mỉm cười với y.
Đừng thấy Tần Tiêu Hiền ăn mặc áo mũ chỉnh tề như người có ăn học trí thức, nhưng tướng ăn của hắn thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng, ăn như hổ đói, giống như dân chạy nạn nửa đời chưa được ăn cơm vậy, đây là số thức ăn còn dư lại của phòng ăn bệnh viện, Mai Cửu Lượng ăn mấy năm nay cũng không cảm thấy ngon là mấy, đứa nhỏ này lợi hại thật!
Ăn từ từ, uống nước đi, trời đất ơi, rốt cuộc là đã bao lâu huynh không ăn cơm rồi? Thấy hắn lùa cơm từng ngụm từng ngụm, Mai Cửu Lượng không khỏi nhíu mày, rót ly nước đưa tới trước mặt hắn.
Đừng nhắc đến ăn cơm, có thể uống được nước bọt đã là tốt lắm rồi!
Tần Tiêu Hiền nói, vội vàng lùa thêm một đũa cơm, vừa nhai mấy cái đã nuốt xuống, còn muốn cố nói chuyện: Từ Singapore đến đây, đầu tiên là thuyền sau đó là đi xe lửa, lại chuyển sang ô tô rồi lại ngồi xe lừa, ròng rã một ngày một đêm, một miếng cũng chưa được ăn nữa.


Hắn cứ vừa nhai nuốt vừa nói chuyện như vậy, có thể tưởng tượng được là làm vậy chắc chắn sẽ mắc nghẹn, Mai Cửu Lượng vừa định nhắc nhở hắn, còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên Tần Tiêu Hiền nấc cục, đặt chén cơm xuống, ngửa cổ, đấm mạnh vào ngực.

Nghẹn rồi hả? Nào, uống nước đi, uống nước! Mai Cửu Lượng vội vàng đưa nước tới bên miệng hắn.
Tần Tiêu Hiền giật lấy ly nước, nghẹn đến mức mặt đỏ rần, vẫn không quên gật đầu với hắn: Cảm ơn cảm ơn!
Ôi trời, nuốt hết đi đã rồi cảm ơn.

Mai Cửu Lượng nhíu mày nhìn hắn như nhìn tên đần, vỗ lưng thuận khí cho hắn.

Uống một hơi cạn sạch ly nước kia, cuối cùng Tần Tiêu Hiền cũng xuống cơm, lại đập ngực mấy cái, sau đó ngồi phịch trên ghế, thở dài một hơi: Nghẹn chết ta.

Mai Cửu Lượng cũng học y từ Singapore về, hoàn toàn hiểu được hành trình này của hắn vất vả đến mức nào, nhất thời nhíu mày đau lòng: Vậy trên xe lửa không ăn sao? Huynh có vội đến mấy cũng không thể không ăn gì, chắc huynh cũng biết huynh bị hạ đường huyết chứ.
Không phải không ăn mà là thật sự ăn không vô.

Tần Tiêu Hiền lắc đầu, bản tính không đổi, tiếp tục bưng bát lên vừa ăn vừa nói: Đồ ăn trên xe lửa khó ăn lắm, đồ có thể ăn sống thì lại đi nấu chín nhừ ra, đồ chín thì lại còn sống nhăn, còn lại thì vừa dầu vừa ngấy, dạ dày của ta thật sự chịu không nổi.

Thì ra là vậy.

Mai Cửu Lượng nghe vậy thì lại quan sát hắn lần nữa, mặc dù biểu hiện của hắn thì giống dân chạy nạn, nhưng quần áo của hắn có vẻ không rẻ, chắc hẳn là Đại thiếu gia của một gia đình giàu có gì đó, khó trách không quen ăn những thứ thức ăn đó.

Nghĩ đến việc này, Mai Cửu Lượng đưa mắt nhìn mấy món đồ dư từ phòng ăn đem tới cho hắn, cười ngượng: Thật ngại quá, lát nữa ta còn một ca mổ, thật sự không có thời gian đưa huynh ra ngoài ăn cơm, tiếp đãi không chu đáo rồi.

Không không, mấy món này cũng không tệ! Cảm ơn sư ca! Tần Tiêu Hiền cười với y, lại lùa một đũa đầy cơm, ăn đến vô cùng vui vẻ, thật ra bảo hắn ăn những thứ này cũng được, tuy nói đồ ăn của bệnh viện không thể coi là ngon được nhưng thanh đạm hợp với người có dạ dày không tốt lại còn bị hạ đường huyết như hắn.

À, phải rồi.

Đột nhiên Mai Cửu Lượng nhớ tới gì đó: Nếu huynh cũng là học trò của thầy Cao, vậy hẳn là huynh cũng học khoa ngoại nhỉ?
Không, ta học song song nội khoa lẫn ngoại khoa, nhưng chuyên ngành vẫn là ngoại khoa.

Tần Tiêu Hiền khẽ gật đầu.
Mai Cửu Lương lại hỏi: Đứng bác sĩ mổ chính bao giờ chưa?
Cái này thì chưa.

Tần Tiêu Hiền lắc đầu: Sau khi tốt nghiệp thì vẫn đi theo giáo sư, làm trợ lý thứ hai được một năm.

À.

Mai Cửu Lượng hiểu sơ sơ, thấy hắn cũng đã ăn xong, móc một bản hợp đồng từ trong túi ra đưa cho hắn: Lá thư giới thiệu vừa rồi ta đã đưa cho viện trưởng xem rồi, viện trưởng nói là đồng ý để huynh ở lại đây thực tập, hơn nữa xét thấy thành tích ở trường của huynh rất tốt, kỳ thực tập giảm từ ba năm xuống còn một năm, trước hết thì làm trợ lý một thời gian xem năng lực của huynh, sau đó mới sắp xếp kỹ lại, huynh thấy thế nào?
Tần Tiêu Hiền vội vàng buông bát đũa xuống, móc khăn tay ra lau tay, rất trịnh trọng nhận lấy bản hợp đồng kia, nhìn lướt qua đại khái, mỉm cười gật đầu với Mai Cửu Lượng: Cảm ơn sư ca!
Đừng khách sao.

Mai Cửu Lượng cười đáp lại hắn, đưa bút máy giắt trong túi trên ngực cho hắn: Không có ý kiến gì thì ký tên đi.

Được được! Tần Tiêu Hiền vội vàng nhận lấy bút máy ký tên mình lên.


Được rồi, chuyện còn lại ta sắp xếp giúp huynh là được rồi.

Mai Cửu Lượng thấy hắn ký tên xong, chậm rãi đứng lên, mỉm cười đưa tay về phía hắn.

Tần Tiêu Hiền cũng vội vàng đứng lên, kích động cười híp mắt, thấy y duỗi tay ra thì lập tức bước tới một bước ôm chặt lấy y: Cảm ơn sư ca, cảm ơn!
Khụ khụ! Suýt chút Mai Cửu Lượng đã bị hắn siết chết, ho khan mấy tiếng sau đó thở dài bất đắc dĩ: Ý ta là huynh đưa hợp đồng đây cho ta.

Hả? À! Tần Tiêu Hiền lật đật buông y ra, gãi đầu ngượng ngùng, cầm bản hợp đồng trên bàn lên đưa tới trước mặt y, liên tục cúi người nói xin lỗi: Ngại quá, ngại quá!
Không sao đâu.

Mai Cửu Lượng không nhịn được mà mỉm cười, nhận lấy hợp đồng bỏ vào túi, sau đó đưa tay nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ phẫu thuật, y nói: Ta phải đi chuẩn bị mổ, huynh về nhà nghỉ ngơi một chút trước đi, mai lại đến báo cáo.

À! Được! Tần Tiêu Hiền đáp lời, vừa định nói tạm biệt với y, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lập tức ngẩn người.
Sao vậy? Mai Cửu Lượng hỏi hắn.
Tần Tiêu Hiền nhíu mày, hơi xấu hổ nói: À, ta có thể xin ở ký túc xá bệnh viện không?
Chắc ký túc xá bệnh viện không có chỗ trống đâu, sao vậy, huynh chưa tìm được chỗ ở à? Mai Cửu Lượng nhíu mày.
Ban đầu đã cho người đi tìm rồi, nhưng mà...!Tần Tiêu Hiền móc xấp tiền Singapore trong túi ra cho y xem, mỉm cười hơi lúng túng: Chỉ là trước khi về nước ta quên đổi tiền, tạm thời không có cách nào trả tiền thuê phòng cả...!
Mai Cửu Lượng nhìn qua xấp tiền Singapore, nhướng mày không thể tưởng tượng nổi, thầm nghĩ hôm nay cũng mở mang tầm mắt rồi, rốt cuộc là người này ngốc thật hay ngốc giả vậy? Ngay cả chuyện này mà cũng quên được!
Thấy y không nói câu nào, Tần Tiêu Hiền thận trọng nói tiếp: Nếu ký túc xá không có chỗ, vậy ta có thể xin ứng trước một ít tiền lương không?
Làm gì có chuyện mới tới một ngày chưa làm gì cả mà đã ứng tiền lương? Mai Cửu Lượng thở dài, móc ra chìa khóa nhà mình từ trong túi đưa cho hắn: Đã thế thì thôi trước tiên cứ ở nhà ta đi, đợi lát nữa ta viết địa chỉ cho huynh.

Vừa mới gặp mặt đã để người ta mời cơm, bây giờ lại ở nhờ, vẻ mặt của Tần Tiêu Hiền cũng hơi băn khoăn, nói với vẻ ngượng ngùng: Xin lỗi nhiều nha, gây thêm phiền cho huynh.

Trái lại là Mai Cửu Lượng không thấy phiền mà thấy người này ngốc nghếch cũng rất thú vị, mỉm cười nhét chìa khóa vào tay hắn: Không có gì, đúng lúc ta cũng ở một mình, huynh vừa khéo đến bầu bạn với ta.

Cảm ơn cảm ơn, ngày mai ta sẽ đi tìm chỗ đổi tiền ngay, sau đó đi tìm nhà.

Tần Tiêu Hiền cuống quít nói.
Mai Cửu Lượng xua tay: Không sao, huynh đi về nghỉ ngơi trước đi.

Được.

Tần Tiêu Hiền mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ người sư ca này cũng được lắm, nhân cách tốt, tính tình tốt, dáng dấp cũng tốt, sau này đi theo y thì phải làm việc cho tốt, không được gây thêm phiền cho người ta..