[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 39: Chương 36






Bên này mấy người Dương Cửu Lang cũng đã về nhà, Quách Kỳ Lân vội vã không kịp đợi mà nhảy xuống xe, đối mặt với cửa lớn của nhà họ Dương, thở phào một hơi.
Quá tốt rồi! Đào Dương đã biết hắn ở nhà họ Dương, cũng đồng ý sẽ không nói với cha của hắn, còn đồng ý không bắt hắn về nhà, sau này rốt cuộc cũng không cần trốn trong nhà không dám ra ngoài nữa rồi!
Nghĩ đến đây Quách Kỳ Lân liền vui vẻ, nhảy nhót tại chỗ mấy lần như tên điên ấy, lại chạy tới chạy lui mấy vòng, thiếu điều nhảy một điệu để diễn tả sự kích động và vui sướng trong lòng.

Dương Cửu Lang nhìn hắn qua cửa sổ xe, quay đầu cười với Trương Vân Lôi: Đứa cháu trai lớn này của nhà ngươi ngốc nghếch thật đấy, nhưng vẫn rất đáng yêu, nhỉ?
Trương Vân Lôi không để ý đến Quách Kỳ Lân, chỉ nhìn Dương Cửu Lang một chút, trong đầu vẫn luôn nhớ đến hình ảnh của hắn lúc ở nhà họ Châu, Dương Cửu Lang thấy cảm xúc của y không bình thường lắm, hơi nhíu mày, cố gắng nhớ lại xem có phải dáng vẻ của mình ở nhà họ Châu lúc nãy dọa y sợ rồi không?
Xuống xe trước đã.

Dương Cửu Lang mỉm cười với y, đẩy cửa định xuống xe, Trương Vân Lôi vội quét mắt qua đưa tay kéo lấy áo hắn: Đợi đã, ta có lời muốn hỏi người!

Dương Cửu Lang liếc nhìn y, thấy lỗ tai y đỏ bừng, trong lòng đột nhiên đã biết rõ là chuyện gì, Dương Cửu Lang đóng cửa xe, nghiêng người sang hỏi y: Ngươi muốn hỏi gì?
Trương Vân Lôi cúi đầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: Thì là...Ngươi, vừa rồi những lời mà ngươi nói với Châu lão gia ấy, cái gì mà mới liếc mắt đã thích ta, không muốn đổi phu nhân thật ra là ý của ngươi....Mấy câu này là thật hay giả?
Quả nhiên là chuyện này, Dương Cửu Lang rủ mắt, miễn cưỡng cười với y: Biện nhi, chuyện này ta không muốn dối gạt ngươi, nhưng có thể cho ta chút thời gian để ta nghiêm túc trả lời ngươi được không?
Như thế này là hắn đang ngầm thừa nhận sao? Trương Vân Lôi cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy, im lặng một lát, cúi đầu hỏi lại hắn: Vậy ngươi cần bao lâu?
Đúng là câu trả lời ngoài dự đoán, Dương Cửu Lang không nhịn được mà phì cười, nhớ là y sợ phiền nhất, chắc không chịu chờ quá lâu đâu, nên duỗi một ngón tay ra với y: Một canh giờ, đợi đến cơm tối ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, được không?
Trương Vân Lôi khẽ gật đầu, vốn đang nghĩ hắn sẽ nói là một ngày hoặc ba ngày, không ngờ lại là một canh giờ, vẫn còn chấp nhận được, cũng không tính là quá lâu.
Quách Kỳ Lân điên đủ rồi thì rốt cuộc cũng ngừng lại, thấy hai người vẫn chậm chạp chưa chịu xuống xe, thấy kỳ lạ bước đến trước xe, gõ lên kính: Này, hai người đang nói gì đó? Sao còn chưa xuống đi!
Dương Cửu Lang đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân, nhướng mày với Trương Vân Lôi: Đại Lâm đợi đến sốt ruột rồi, đi thôi, chúng ta về nhà trước đã.

Sau khi vào nhà, Dương Cửu Lang liền nhốt bản thân vào thư phòng, ròng rã một canh giờ sau, giờ cơm tối cũng đến, Dương Cửu Lang càng nghĩ càng cảm thấy tốt nhất là thú nhận, nói rõ sự thật mấy hôm nay cho y biết.

Nhưng dù sao trước đây cũng là mình lừa y, sợ là sau khi biết rồi y sẽ trách mình, Dương Cửu Lang xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, đưa ra quyết định, bước dài ra khỏi thư phòng, đi tới phòng khách.
Đồ ăn đã bày lên bàn, Quách Kỳ Lân ăn đến vui vẻ thỏa mãn, Trương Vân Lôi lại cúi đầu không động đũa, Dương Cửu Lang căng thẳng siết chặt nắm đấm, đi đến mỉm cười với bọn họ: Ăn cơm sao không đợi ta?
Trương Vân Lôi giật bắn mình, thấy hắn tới thì lật đật hỏi hắn: Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?
Y còn gấp hơn cả mình nữa, Dương Cửu Lang gật đầu, vỗ vai Quách Kỳ Lân: Đúng lúc có Đại Lâm ở đây, có thể làm chứng cho ta.

Hử? Quách Kỳ Lân nhét đầy miệng, ngẩng đầu nhìn bọn họ: Làm chứng gì?
Dương Cửu Lang không trả lời hắn, đi đến ngồi trước mặt Trương Vân Lôi, nắm chặt lấy hai tay của y, nhìn y cười: Ta thích ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì đã thích ngươi rồi.


Chuyện này, quá đột ngột! Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn nói thẳng ra như vậy, trong lòng Trương Vân Lôi vẫn thắt lại, vẻ mặt có chút ửng hồng, hơi luống cuống, cũng có chút căng thẳng.

Trời! Cuối cùng thì huynh cũng nói ra rồi! Quách Kỳ Lân ngạc nhiên đứng phắt dậy, hắn đã sớm nhìn ra được Dương Cửu Lang thích cậu của hắn rồi, còn ngày đêm mong ngóng Cửu Lang tỏ tình lâu lắm rồi, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!
Dương Cửu Lang không để ý đến hắn, vẫn cười với Trương Vân Lôi, chậm rãi nói: Từ bé ta đã được bói ra là có mệnh thiên sát cô tinh, cả đời chẳng có ai bên cạnh, ta vốn tưởng rằng đời này cứ trôi qua như vậy, nhưng rồi đến một ngày, đột nhiên cha ta nói đã tìm được cho ta một thiên sát cô tinh khác.

Ta thì lại không hài lòng, vì ta không biết sát khí của ta với hắn ai nặng hơn, ta không muốn làm lỡ hắn, càng không muốn cưới một người xa lạ.

Sau đó cha khuyên ta đủ điều nên ta chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Hôm đó lúc đón kiệu hoa, thấy lông trên cánh tay của ngươi, ta còn tưởng công tử nhà họ Mạnh là một tên to con vạm vỡ nữa chứ, không ngờ, ngươi lại xinh đẹp đến vậy, chỉ tiếc là ngươi không thuộc về ta.

Nói đến đây, Dương Cửu Lang không khỏi bật cười, nhẹ nhàng xoa tay của y, ngón tay đẩy tay áo của y ra, vuốt ve lông tơ trên cổ tay y, đã từng cảm thấy kinh khủng nhưng bây giờ xem ra cũng đáng yêu vô cùng.

Trương Vân Lôi nuốt nước bọt, mặt lập tức đỏ thấu, kéo theo cả lỗ tai, đỏ thẳng một đường xuống cổ, ngay cả lưng cũng đỏ hết.
Dương Cửu Lang càng nhìn y càng cảm thấy đáng yêu, trong lòng thích cực kỳ, khẽ cười rồi nói tiếp: Lúc biết được ngươi không có ý gì với Cửu Lương, ta thật cảm ơn trời đất, nhưng ta lại bắt đầu lo có khi nào Cửu Lương thích ngươi không, ta không muốn cướp đoạt tình cảm của người khác, nên đã thăm dò Cửu Lương vào hôm đi đổi phu nhân, cảm tạ trời đất, hắn nói với ta, hắn chỉ xem ngươi như huynh đệ, giờ phút này ta cũng không muốn buông ngươi ra nữa.

Sau đó nữa thì ta cùng ngươi về nhà, thật ra sở dĩ cha ngươi đồng ý viết thư cho Châu lão gia là bởi vì ta nói cho ông ấy biết, ta thích ngươi, hơn nữa nếu ngươi đồng ý cùng ta về Bắc Kinh vậy thì Trương lão gia sẽ tác thành cho chúng ta, cũng tác thành cho Cửu Lương và Mạnh ca.

Dương Cửu Lang nói, móc ra tờ giấy từ trong tay áo đưa cho y: Có lẽ kiếp trước ta đã phạm sai lầm nào đó nên kiếp này ông trời trừng phạt ta nửa đời, nhưng chung quy vẫn quan tâm đến ta một lần, cảm ơn trời đất, phúc khí của ngươi đủ để ngăn chặn sát khí của ta, rốt cuộc ta cũng có thể đường đường chính chính mà yêu ngươi rồi.


Nói xong những lời này, Dương Cửu Lang hơi cụp mắt, nói với vẻ hối lỗi: Ta đã lừa ngươi, thật xin lỗi, ngươi có thể mắng ta, phạt ta, nhưng xin đừng ghét ta, coi như cho ta một cơ hội để ta theo đuổi ngươi có được không?
Sau khi Trương Vân Lôi nghe hắn nói xong, ngược lại là cũng không trách hắn vì đã lừa mình cho lắm, mà là đột nhiên chú ý đến điều gì đó, cầm lấy giấy viết tướng mệnh từ tay hắn, khẽ nhíu mày nói: Nhưng mà...Số mệnh này không phải của ta.

Dường như sét đánh ngay trên đỉnh đầu, toàn thân Dương Cửu Lang bỗng nhiên cứng đờ, lập tức kinh ngạc trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn y: Ngươi nói cái gì?
Trương Vân Lôi bị vẻ mặt này của hắn dọa, cẩn thận giải thích: Sinh nhật ta là ngày mười một tháng một, không phải ngày một tháng một...!
Không thể nào! Dương Cửu Lang vội giật lại tờ giấy, trên đó đúng là viết ngày một tháng một, Dương Cửu Lang sững sờ nói: Sao lại như vậy được....!
Quách Kỳ Lân cũng vội bước tới, đưa mắt nhìn ngày sinh của Trương Vân Lôi trên tờ giấy, sốt ruột đến mức nhảy dựng: Ôi trời! Ta nói rồi, chắc chắn là Cửu Hàm viết thiếu một số!
Dương Cửu Lang hít thở từng hớp không khí một, lắc đầu không thể tin được chuyện này, hôm qua khi mới biết được kết quả này còn ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ biết bao, giờ phút này hắn lại tuyệt vọng gấp trăm lần lúc ấy, sao lại có thể như vậy!
Trương Vân Lôi thấy thế khẽ nhíu mày, cẩn thận đưa tay kéo áo hắn: Ngươi, ngươi không sao chứ?
Đừng đụng vào ta! Dương Cửu Lang vội vàng tránh tay của y, liên tục lùi về phía sau mấy bước, thấy Trương Vân Lôi giật nảy mình, Dương Cửu Lang lại vội cúi đầu xuống, nói với vẻ ân hận: Thật xin lỗi, ngươi nên cách xa ta ra một chút...!
Lúc nãy nghe những lời tỏ tình kia, thật ra Trương Vân Lôi ít nhiều cũng có chút cảm động, nhưng giờ phút này thấy hắn tránh né mình như vậy, trong lòng Trương Vân Lôi vô cùng khó chịu, tủi thân bĩu môi, đi về phía hắn: Cửu Lang, ngươi đừng như vậy, chúng ta đi xem lại lần nữa được không?
Dương Cửu Lang thoáng chốc cúi gằm mặt thấp hơn nữa: Thật có lỗi, thay đổi nhanh quá, bây giờ ta không có đủ dũng khí để xem lại nữa...!
Nói rồi quay người đi thẳng ra khỏi phòng, Trương Vân Lôi vốn định đuổi theo, nhưng khi kịp phản ứng thì Dương Cửu Lang đã đi rất xa rồi, y đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy rất thất vọng, không hiểu sao y nghĩ nếu mình thật sự là phúc tinh của hắn thì tốt biết bao..