[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 141: Chương 138






Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tần Tiêu Hiền choáng váng, giờ mới nhận ra là hợp đồng chuyển nhượng quan trọng đến mức nào, gương mặt phút chốc không còn chút máu, bỗng vỗ bàn đứng dậy.
Huynh ấy, lúc huynh ấy đi gấp lắm, hơn nữa lúc đó đệ mới 14 tuổi, đệ không biết gì hết! Đệ thật sự không biết hợp đồng chuyển nhượng đó lại quan trọng tới vậy!
Ôi trời! Được rồi được rồi! Cậu ngậm miệng lại đi! Dương Cửu Lang phất tay ra hiệu hắn đừng giải thích nữa, càng giải thích càng thấy bực mình, cũng trách bản thân, vừa rồi không nên phó thác hi vọng vào hắn!
Thế xem như là lão Tần bị loại rồi à? Quách Kỳ Lân không thể tưởng tượng nổi, hốt hoảng nhìn mọi người, lại nói với vẻ mặt như đưa đám: Lần này nguy to rồi, lão Tần bị loại, Cửu Long vừa mới bắt đầu lại từ đầu, Tạ sư gia không bắt kịp, nhà họ Châu còn chưa khai trương được, cho dù cuối cùng thực lực có thắng Vương Dụ Tôn thì chúng ta cũng không có ai thích hợp làm hội trưởng hết!
Sao không có? Tạ Kim nói, thấy mọi người quay đầu lại nhìn hắn, hắn cười chỉ vào Dương Cửu Lang: Không phải là còn Cửu Lang sao? Thực lực của cậu ấy gần như chỉ thua nhà cậu thôi, có thể sánh ngang với Vương Dụ Tôn, chỉ cần trong 9 ngày này nghĩ cách vượt qua hắn thì chức hội trưởng còn không về tay sao?
Hít....!Loan Vân Bình hít một hơi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, tò mò quay đầu nhìn Dương Cửu Lang: Nhắc mới nhớ, rõ ràng Cửu Lang cậu có khả năng vượt qua Vương Dụ Tôn mà, sao vẫn chỉ đánh ngang hàng với hắn vậy?
Không đợi Dương Cửu Lang mở miệng, Trương Vân Lôi đã hừ một cái trước, trừng mắt nhìn Dương Cửu Lang với vẻ đầy ghét bỏ: Hắn cố ý đó! Ấu trĩ như quỷ còn không chịu nhận! Nói vớ vẩn cái gì mà đây gọi là tấn công tinh thần, vượt quá Vương Phú Quý không có ý nghĩa, cứ phải làm hắn hoảng chết mới hả giận!
Ai nói là vớ vẩn? Cái này không phải là đang chơi sao! Dương Cửu Lang không những không hối lỗi, còn cười rất đắc ỹ, biếng nhác tựa vào lưng ghế, dáng vẻ như ông lớn: Haiz~ Tình huống trước mắt cũng chẳng có cách nào, nếu mọi người thật sự muốn ta làm hội trưởng thì ta cũng chỉ đành cố mà nhận thôi!
Thấy hắn không có chút lòng phòng bị nào, Châu Cửu Lương không khỏi nhíu mày lại, nhắc nhở hắn: Cửu Lang, thực lực của huynh thế nào, bọn ta biết rõ, chắc chắn là Vương Dụ Tôn còn biết rõ hơn, hắn có xu hướng khăng khăng phải có được chức hội trưởng, cướp đi nhà họ Vương, lại kéo ngã nhà họ Châu bọn ta, nhưng hắn lại không đối phó với huynh, chẳng lẽ huynh không cảm thấy kỳ lạ lắm sao?
Dương Cửu Lang lập tức quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt không chút hoang mang, nhưng cũng không có cảm xúc gì khác, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Châu Cửu Lương, còn Châu Cửu Lương cũng nhìn thẳng vào hắn, bốn mắt giao nhau, bọn họ không ai nói gì, cứ im lặng như vậy, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, không rõ đột nhiên hai người này bị làm sao.
Sau một lát, Dương Cửu Lang chậm rãi giương môi lên, nhếch mày với hắn, ngay sau đó Châu Cửu Lương hơi sửng sốt, tiếp theo là thở dài bất lực: Thôi được rồi, tùy huynh đấy.

Mọi người càng thấy lạ hơn, họ không nói gì nhưng lại như nói chuyện với nhau một lúc lâu rồi, Trương Vân Lôi thật sự tò mò, kéo tay áo Dương Cửu Lang hỏi: Hai người làm trò bí hiểm gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!

Dương Cửu Lang quay đầu nhìn y, cười nhẹ giơ cánh tay lên, ôm lấy vai y, cố làm ra vẻ bí ẩn: Thiên cơ bất khả lộ!
Mọi người lại liếc nhìn hắn, nhưng không ai truy hỏi, Cửu Lang là người thông minh, hắn làm gì cũng có lý do của hắn, huống chi ngay cả Cửu Lương cũng đã nói là tùy hắn thì chắc hẳn là bày tỏ không có vấn đề gì lớn đâu?
Nói vậy là Cửu Lang ôm trọn chuyện này rồi à? Chúng ta không cần phải lo nữa? Quách Kỳ Lân thử hỏi.

Dương Cửu Lang nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: Đệ còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, không suy nghĩ một chút xem đệ lo lắng thì làm được cái gì? Đệ, em họ của đệ, còn cả lão Tần nữa, ba người các đệ đều vô dụng!
Quách Kỳ Lân và Tần Tiêu Hiền cúi đầu xuống, không còn lời nào để nói, trái lại là Vương Cửu Long tâm trạng vốn đang sa sút, nghe hắn nói như vậy, thoáng chốc thấy tự trách mà thở dài: Xin lỗi, cuối cùng đệ vẫn chẳng giúp được gì, còn phiền mọi người phải lo lắng cho đệ...
Đột nhiên hắn nói vậy lại khiến Dương Cửu Lang thấy hơi xấu hổ, lúng túng chớp mắt mấy cái, an ủi hắn: Đệ đừng nói vậy, ít nhất...Ít nhất thì đệ đã giúp mọi người tìm ra ba tên cướp kia mà! Đây cũng là giúp đại ơn rồi!
Nói đến đây, Dương Cửu Lang đột nhiên cũng kịp nhận ra chuyện này, vội vỗ xuống bàn, nghiêm túc nhìn mọi người: Suýt chút thì quên mất! Ba tên cướp trước đó bắt cóc Mạnh ca đã vượt ngục rồi, còn tuyên bố muốn tìm chúng ta để báo thù, trong thời gian này mọi người cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng đi lại một mình!
Lý Hạc Đông cứ chăm chú uống rượu, nghe câu chuyện một cách qua loa, giờ nghe được câu này, y sùy một cách khinh thường: Sợ dăm ba con ruồi muỗi! Ta đã sớm muốn chăm sóc đặc biệt cho ba tên cướp đó rồi, xem thử rốt cuộc chúng lớn gan tới cỡ nào mà dám bắt cóc tống tiền trên địa bàn của ta!
Vị này thiên về vũ lực, Dương Cửu Lang cũng không dám chọc tới y, vội vàng thu lại dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi, cười lấy lòng Lý Hạc Đông: Vẫn là Đông ca oai phong nhất! Nhưng huynh đệ chúng ta dù rất đông lại ở xa nhau, một mình huynh cũng không quan tâm được hết tất cả mọi người, cho nên ta mới to.

Vậy còn không dễ nữa sao? Lý Hạc Đông nhìn mọi người, cất giọng hỏi: Ai biết đánh nhau giơ tay lên!
Những người biết võ đều đồng loạt giơ tay lên, Tạ Kim là người giơ tay lên đầu tiên, nhưng thái độ hơi qua loa, có thể là do thật sự buồn ngủ, ngay sau đó là Dương Cửu Lang giơ tay lên, lúc vô tình nhìn lướt qua thì thấy Châu Cửu Lương không hề động đậy, lúc này hắn tặc lưỡi, chụp lấy tách trà quăng về phía hắn.
Châu Cửu Lương đón lấy tách trà, bất đắc dĩ liếc hắn, lúc này mới giơ tay lên, Lý Hạc Đông đếm lại nhân số, không khỏi nhíu mày: Chỉ có mấy người vậy thôi hả?
Cả bàn này tổng cộng có mười ba người, đếm từ bên trái y là Lưu Tiểu Đình, Trương Cửu Thái, Quách Kỳ Lân, Vương Cửu Long, Dương Cửu Lang, Trương Vân Lôi, Mạnh Hạc Đường, Châu Cửu Lương, Loan Vân Bình, Tần Tiêu Hiền, Mai Cửu Lượng, Tạ Kim, nhưng biết đánh nhau thì chỉ có năm người!
Không đúng, là sau người, Tạ Kim, Châu Cửu Lương, Dương Cửu Lang, Vương Cửu Long, Lưu Tiểu Đình và bản thân y.
Lý Hạc Đông thở dài, liếc nhìn Lưu Tiểu Đình, cười cười với vẻ hơi khó tin: Không nhìn ra nha, tiểu tử ngươi bình thường khúm núm bảo sao nghe vậy, thế mà còn từng học võ à?
Lưu Tiểu Đình ngượng ngùng gãi đầu: Ba đời tổ tiên đều mở võ đường, không học cũng không được!
Chân nhân bất lộ tướng ha! Lý Hạc Đông bật cười, đứng lên, dáng vẻ như chỉ vẽ giang sơn, y sắp xếp: Nếu đã không thể hành động đơn độc, vậy thì cố gắng để hai người gộp thành một cặp, eh...Dương Cửu Lang, Châu Cửu Lương, hai ngươi để ý tới phu nhân nhà mình là được rồi!
Chuyện này tất nhiên là không thành vấn đề! Dương Cửu Lang lập tức đáp, Châu Cửu Lương cũng gật đầu, mỉm cười nhìn về phía Mạnh Hạc Đường.
Lý Hạc Đông đưa mắt nhìn những người còn lại, thoáng suy nghĩ một lát: Hm...Vương Cửu Long vẫn dọn về nhà họ Quách, thuận tiện bảo vệ Đại Lâm, Tiểu Đình thì chịu trách nhiệm bảo vệ Cửu Thái đi, cửa hàng của hai người cách không xa nhau, về phần lão Tần với Cửu Lượng...
Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng vội nhìn về phía y, vốn tưởng là sẽ nghe được y nói để họ đích thân bảo vệ, ai ngờ cái nghe được lại là Lý Hạc Đông thản nhiên phất tay: Ngoan ngoãn ở trong bệnh viện đi đừng có ra cửa!
Thoáng chốc hai người cúi đầu xuống, Lý Hạc Đông cũng không quan tâm tới họ, lại nhìn về phía Loan Vân Bình, nhất thời lâm vào khó xử: Loan ca thì...Bọn cướp cũng đâu có biết đến huynh ấy đâu nhỉ?
Dương Cửu Lang cau mày nói: Thật ra bọn cướp chỉ nhắm vào mấy người chúng ta thôi, sợ là sợ chúng ta thường xuyên tụ tập, bọn chúng đều có thể nghe ngóng được là mấy người chúng ta có quan hệ tốt với nhau!
Nói có lý, Lý Hạc Đông hỏi Loan Vân Bình: Vậy trong tiệm của Loan ca có ai từng học võ không? Thật sự không được thì đi theo bọn ta vài ngày đi?
Loan Vân Bình mỉm cười xua tay: Không cần phải phiền vậy đâu, đồ đệ Cao Tiểu Bối của ta vẫn rất biết giở thủ đoạn, mọi người không cần lo cho ta.


Lý Hạc Đông vội kêu lên: Chỉ biết múa may giở trò thôi thì làm được gì? Biết đánh nhau thật mới được chứ!
Tạ Kim nghe vậy không khỏi đỡ trán với vẻ bất đắc dĩ, túm vạt áo y, nhỏ giọng nói: Người ta đang khiêm tốn thôi!
Lưu Tiểu Đình tiếp lời, cười với Lý Hạc Đông: Tiểu Bối là anh em họ với đệ, thân thủ của cậu ấy rất tốt.

Lúc này Lý Hạc Đông mới yên tâm, đều đã sắp xếp xong, mỉm cười phất tay: Được rồi! Lần này ta yên tâm, cứ dựa theo lời ta vừa phân công, thu dọn chút rồi về nhà đi!
Chính sự nói ở khúc cuối, nói chuyện toàn linh ta linh tinh, còn thêm chuyện bọn cướp báo thù làm phiền lòng, giờ trời cũng không còn sớm nữa, ở lại muộn hơn nữa sẽ càng nguy hiểm hơn, nhân lúc này trên đường vẫn còn người, mọi người cũng giải tán, dựa theo sắp xếp của Lý Hạc Đông mà cùng nhau rời khỏi.

Bảo ca tới đón ngươi phải không? Vương Cửu Long thấy người ngồi trên ghế lái là Cao Tiêu Bảo, nên cũng không lo cho Quách Kỳ Lân nữa, chỉ vào Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng, nói với Quách Kỳ Lân: Vậy để ta đưa họ về nhà, ngươi về trước đi.

Được, vậy ngươi cẩn thận chút.

Quách Kỳ Lân tin tưởng thân thủ của Vương Cửu Long, nên không khách sáo với hắn nữa, khẽ khom người vào trong xe, đi về nhà.

Vương Cửu Long đưa mắt nhìn chiếc xe chạy xa dần, sau đó xoay người lại, nói với Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng: Đi thôi.

Nhóm người này không có xe, cũng chỉ có thể đi bộ về, bé con đã ngủ, yên tĩnh co lại trong ngực Tần Tiêu Hiền, trong lúc ngủ mơ bàn tay nhỏ còn nắm chặt lấy áo Tần Tiêu Hiền.

Tay huynh tê không? Đổi cho ta bế đi! Mai Cửu Lượng duỗi tay về phía hắn, Tần Tiêu Hiền lắc đầu cười: Không sao không sao, tay ta không tê.

Ai quan tâm tay huynh có tê hay không chứ! Ta sợ làm con bé ngã! Mai Cửu Lượng ra vẻ ghét bỏ nói, đón lấy bé con từ tay hắn.
Giao nhận thế này vô cùng khó, sợ làm con bé thức, hai người thậm chí còn nín thở, vất vả lắm rốt cuộc cũng đổi được, con bé vẫn nắm chặt áo Tần Tiêu Hiền, kiểu gì cũng không chịu buông tay ra.

Mai Cửu Lượng thấy thế thì phì cười với Tần Tiêu Hiền: Tuy nói bốn năm qua huynh không về nhà, nhưng con bé vẫn rất dựa dẫm vào huynh!
Tần Tiêu Hiền lại không thấy vui vẻ gì, trái lại là thở dài tự trách: Có lẽ nguyên nhân chính là vì sống chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nên mới có thể khiến con bé không có cảm giác an toàn như vậy, trách người làm cha như ta không xứng.

Đừng nói vậy, huynh đã rất cố gắng rồi mà.


Mai Cửu Lượng an ủi hắn.
Tần Tiêu Hiền gượng cười với y, nhẹ nhàng đẩy tay con gái ra, cẩn thận đặt lại trên người con bé, sau đó lại cởi áo khoác ra đắp lên cho con gái.
Vương Cửu Long chua xót nhìn cảnh một nhà ba người này, trong lòng có một cảm giác khó khăn không biết phải làm sao, từ lúc vừa mới gặp đã muốn hỏi, nhưng cứ nghẹn mãi cho đến bây giờ, rốt cuộc không kìm nổi nữa mà hỏi ra: Con bé thật sự là con gái cậu à?
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn nhau, Tần Tiêu Hiền hơi cau mày có vẻ khó xử, cuối cùng làm động tác im lặng với hắn.

Vương Cửu Long thoáng chốc cũng hiểu ra được một chút, không khỏi giơ ngón cái đầy khâm phục Tần Tiêu Hiền: Cửu Lượng nói rất đúng, 14 tuổi đã làm cha, cậu đã làm rất tốt rồi, huống chi đứa nhỏ này còn không phải...!
Nói đến đây thì dừng lại, nhưng lại dọa Tần Tiêu Hiền giật mình vội vàng bịt kín lỗ tai con gái lại, Vương Cửu Long thấy hắn sợ đến như vậy thì lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Tần Tiêu Hiền thấy mình lo xa quá nên vội thu tay lại, nói với vẻ hối lỗi: Ngại quá, tuy nói là tuổi của con bé có nghe chưa chắc đã hiểu được, nhưng đệ vẫn thấy sợ lắm.

Ta hiểu, sau này ta cũng sẽ không đề cập đến nữa.

Vương Cửu Long cười với hắn, đột nhiên loáng thoáng nghe được sau lưng có tiếng bước chân, lúc này Vương Cửu Long quay người lại: Ai đó!
Một tiếng la này khiến ba người kia đều giật mình, Tần Tiêu Hiền đưa tay bảo vệ con gái và Cửu Lượng ở sau lưng mình theo bản năng, nhưng dù sao con bé cũng còn nhỏ, bừng tỉnh từ trong mơ, không khỏi òa khóc thật lớn.

Mai Cửu Lượng vội vàng dỗ dành cô bé, Tần Tiêu Hiền bước tới, hỏi Vương Cửu Long: Có khi nào là ba tên cướp đó không!
Không giống lắm.

Vương Cửu Long lắc đầu, kiểu gì cũng không nhìn thấy là có người, nên hắn xem như có lẽ là người qua đường, nhưng trong lòng vẫn kiềng dè, vội vàng đẩy Tần Tiêu Hiền: Muộn quá rồi, chúng ta đi nhanh lên đi!
Ba người vội vàng xoay người tăng tốc đi về nhà, đợi bọn họ đi xa rồi, một người mặc quần áo rách rưới mới ngoặt ra từ trong ngõ, đi về hướng ngược lại với họ..