[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 140: Chương 137






Chỉ quay người lấy sổ sách trong thời gian ngắn thế mà đã không thấy tăm hơi con bé kia đâu, chuyện này làm Cao Tiểu Bối sợ hãi, sổ sách quầy hàng gì đều mặc kệ, vội vàng ra ngoài tìm người.

Chạy quanh Minh Nguyệt Lâu một vòng, vẫn không tìm ra, Cao Tiểu Bố sốt ruột đến mức đầu chảy đầu mồ hôi, suýt chút còn muốn bật khóc, trong đầu toàn là suy nghĩ chắc không phải là bị ăn xin bắt cóc rồi chứ!
Tiểu huynh đệ, tìm người à?
Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói, Cao Tiểu Bối vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người mặc quần áo tả tơi đang ngồi trong góc dưới cầu thang, xem ra không phải ăn xin thì cũng là người lang thang.
Cao Tiểu Bối cũng không có thời gian mà quan tâm y là ai, vội vàng bước tới mấy bước, chắp tay hỏi: Làm phiền cho hỏi một chút, ngài có thấy một cô bé khoảng bốn tuổi, quấn hai búi tóc hai bên, cao cỡ như này đâu không!
Kẻ lang thang không nói gì, chỉ đưa tay chỉ lê n đỉnh đầu, Cao Tiểu Bối sửng sốt một lát, kịp nhận ra thì vội vàng chạy lên sân thượng lầu hai, quả nhiên là thấy con bé đang ngồi trong lòng Tần Tiêu Hiền, cười hì hì chơi đồ chơi.
Làm ta sợ muốn chết! Cao Tiểu Bối thở phào một hơi, suýt chút đã run chân ngồi sụp xuống đất, cũng may, may mà không lạc mất!
Tần Tiêu Hiền thấy hắn tới nên bế con gái trên đùi xuống, sau đó cầm một miếng bánh ngọt trên bàn đưa cho cô bé, mỉm cười vuốt tóc cô bé, dịu dàng dỗ dành: Baba còn có việc, con đi tìm Tiểu Bối ca ca chơi trước đi, đợi baba nói chuyện xong sẽ đi tìm con được không?
Con bé gật đầu, ngoan ngoãn cầm bánh ngọt đi tìm Cao Tiểu Bối, trải qua chuyện vừa rồi, Cao Tiểu Bối cũng không dám để cô bé rời khỏi tầm mắt mình nữa, đợi cô bé tới gần một chút thì khẽ khom người bế cô bé lên, quay người lui ra, để họ yên tĩnh nói chuyện chính sự.
Chỉ còn 9 ngày nữa là tới tranh cử hội trưởng rồi...!

Dương Cửu Lang thở dài khổ não, nói xong câu này ngẩng đầu lên đã thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm hướng con bé rời đi, không ai nghe hắn nói chuyện hết!
Tên nào tên nấy đều không có tiền đồ! Có cần phải vậy không? Không phải chỉ là một đứa bé thôi à? Tiện tay hốt một cái trên phố cũng có thể túm được một giỏ đó, rốt cuộc là có cái gì mà hiếm lạ tới vậy!
Này này này! Dương Cửu Lang cầm đũa gõ vào bát, ghét bỏ nhìn bọn họ: Có phép tắc chút đi được không vậy? Câu mở đầu này ta đã lặp đi lặp lại nhiều lần lắm rồi đó! Mọi người không thể lắng nghe một chút à!
Lúc này mọi người mới đồng loạt thu tầm mắt lại, nhìn về phía hắn với ánh mắt bố thí, trong ánh mắt đều là sự bất mãn vì bị cắt ngang người ta đang nhìn bé đáng yêu, Dương Cửu Lang không khỏi tặc lưỡi, chỉ vào Tần Tiêu Hiền nói: Sau này bàn chuyện chính sự đừng có mang con nít tới!
Tần Tiêu Hiền cười hối lỗi: Ngại quá, thật sự là không ai chăm sóc cho con bé cho nên đệ mới đành phải đưa tới đây.
Nhà cậu không có người làm à? Quách Kỳ Lân tò mò hỏi, nhớ rất rõ căn nhà Cửu Hi để lại là một tòa nhà rất lớn mà, sao có thể không có lấy một người làm nào được?
Mai Cửu Lượng nghe vậy thì thở dài: Đừng nhắc tới, lúc trước xây bệnh viện quên xây ký túc xá cho nhân viên, rất nhiều nhân viên tới từ nơi khác đều không có chỗ ở, nhà ở khá xa nên đi làm không tiện, bọn đệ cũng chỉ đành phải nhường phòng trong nhà cho họ ở trước.

Các cậu thật tình! Ngay cả vườn hoa chiếm chỗ không cần dùng tới mà còn nhớ để xây, thế mà lại quên xây ký túc xá cho nhân viên! Quách Kỳ Lân phỉ nhổ, lúc này lại nói: Vậy để nhân viên giúp đỡ trông con đi, họ đều là bác sĩ với y tá mà! Trên đời này còn có ai cẩn thận hơn họ được sao?
Tần Tiêu Hiền lắc đầu: Người ta đi làm cả ngày đã đủ mệt rồi, ai lại không biết xấu hổ còn đi làm phiền người ta trông con chứ?
Ông chủ như cậu dễ dãi thật đó! Quách Kỳ Lân nhếch mày, suy nghĩ một lát, vỗ ngực với vẻ hết sức trượng nghĩa: Thật sự không được thì giao con cho ta đi!
Con ấy hả? Trương Vân Lôi nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: Con còn chê công việc ở tiền trang ít quá à? Hay là chê mạng con dài quá? Sổ sách còn chưa tính cho xong con còn đòi trông trẻ!
Quách Kỳ Lân gãi đầu: Eh...Trước kia thì rất bận, nhưng hai ngày nay không hiểu tại sao tự nhiên thoải mái hơn rồi! Nếu không thì giờ này con có thể xuất hiện ở đây được sao?
Hình như là vậy! Đổi lại là trước kia thì giờ này huynh còn đang tăng ca tính sổ sách! Tần Tiêu Hiền tin hắn, cười ngạc nhiên, vội vàng chắp tay cúi đầu với hắn: Trước hết con bé trông cậy vào huynh vậy, đợi khi nào xây xong ký túc xá cho nhân viên rồi đệ sẽ tuyển người làm!
Cậu cứ yên tâm đi! Ta có chiêu để đối phó với con nít đó! Quách Kỳ Lân phất tay với hắn, lúc trước nhờ có Cửu Lượng cứu Đào Dương một mạng, hắn cảm thấy đây là việc hắn nên làm.
Có vẻ chuyện con cái được giải quyết rồi đúng không?
Dương Cửu Lang cố dằn lòng đợi họ nói chuyện cho xong, sau đó hít một hơi, lạnh lùng nhìn họ, cố gắng cất giọng nói lại từng câu từng chữ.
Còn cách! Ngày tranh cử hội trưởng! 9 ngày! Nữa thôi!
Vương Cửu Long ngồi bên cạnh hắn suýt chút là bị điếc, móc móc lỗ tay, phất tay với hắn: Biết rồi biết rồi! Ai cũng dán mắt vào ngày đó mà, còn lại bao nhiêu ngày ai mà không biết chứ!
Dương Cửu Lang tặc lưỡi: Ta thấy không ai trong số mọi người lo lắng hết! Không ngờ là chỉ có một mình ta quan tâm tới kết quả!
Vừa nói ra lời này, mọi người lại ngơ ngác nhìn nhau, Loan Vân Bình nhún vai: Không phải là bọn ta không quan tâm, thật sự là từ ban đầu bọn ta đã không có cơ hội tranh cử hội trưởng rồi, lo lắng suông cũng vô dụng thôi!
Đúng đó! Nói rất đúng! Lưu Tiểu Đình vội bày tỏ sự đồng tình, đưa mắt nhìn Dương Cửu Lang, cười ngượng ngùng: Tiệm vải Thượng Ký của bọn đệ xếp cuối, hơn nữa tiệm vải ở thành Bắc Kinh nhiều như biển, từ sau khi Cửu Hi đi, vải vóc ở tiệm vải Thượng Ký cũng không có ra hoa văn gì mới, đợi qua thêm mấy năm nữa thì những hoa văn mà huynh ấy để lại sẽ lỗi thời, đoán chừng việc kinh doanh của bọn đệ cũng chẳng sánh ngang được với sạp vải ở dưới lầu nữa đó, thật sự chẳng giúp được gì.
Xem ra không nhờ cậy được vào tiệm vải Thượng Ký, mọi người thở dài, lại quay đầu nhìn về phía Tạ Kim đứng hàng thứ tư.

Các cậu đừng nhìn ta! Tạ Kim đang buồn ngủ, miễn cưỡng chống đầu, thấy họ nhìn mình, khổ sở nói: Nhà ta kinh doanh vàng, lợi nhuận của thứ này thì nhiều nhưng nguồn tiêu thụ thì ít, muốn mở rộng quy mô phải tuần tự dần dần, bây giờ cũng chỉ còn lại có 9 ngày, bất kể thế nào cũng không bắt kịp được!
Vương Cửu Long! Dương Cửu Lang vội vàng phách Vương Cửu Long, ra hiệu hắn tỏ thái độ gì đi, cho hắn nhiều tiền như vậy, cửa hàng cũng đã mở rồi, chắc hẳn hắn có thể giúp được!
Vương Cửu Long còn đang suy nghĩ đến Trương Cửu Linh, cảm xúc hơi ngột ngạt, lạnh lùng liếc nhìn Dương Cửu Lang, bất đắc dĩ nói: Tiệm lương thực mới khai trương, nhìn tình huống này thì trong 9 ngày có thể tranh thủ được...hạng 132.

Thoáng cái hắn văng ra hơn trăm mét! Dương Cửu Lang ghét bỏ xô hắn một phát: Đệ đó, không biết xấu hổ mà còn lấy tình cảm huynh đệ ra thề! Ta thấy 30 năm nữa đệ cũng trả không nổi! Nghỉ chơi với nhau luôn đi!
Vương Cửu Long đang phiền lòng, nghe hắn nói vậy thì càng phiền hơn, dứt khoát quay ngoắt đi không thèm để ý tới hắn nữa, nghỉ chơi thì nghỉ chơi! Trong 9 ngày mà vượt mặt gần ngàn thương nhân, hắn nghĩ dễ vậy sao!
Vậy...Cửu Lương! Dương Cửu Lang vội vàng nhìn về phía Châu Cửu Lương, phó thác hết niềm hi vọng vào hắn.
Thật ra Châu Cửu Lương rất không muốn khiến hắn thất vọng, nhưng vẫn lắc đầu bất lực: Nhà họ Châu bọn đệ xếp sau Vương Dụ Tôn, vì còn đang tu sửa cửa hàng nên không thể nào mở cửa kinh doanh được, sợ là cũng không giúp được gì đâu.

Mạnh Hạc Đường nghe hắn nói như thế, lặng lẽ liếc nhìn Cửu Lương, trong lòng thầm trách cứ chính mình không quản lý tiệm thuốc cho tốt, nhưng giây phút y định cúi thấp đầu xuống, một bàn tay lành lạnh phủ lên mu bàn tay đang đặt trước đầu gối của y.
Toàn thân Mạnh Hạc Đường cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương mỉm cười với y, hắn không nói câu nào, chỉ nắm thật chặt tay y, tựa như đang nói cho y biết là đừng tự trách bản thân.

Hỏi thăm hết một vòng, lại làm Dương Cửu Lang bị chọc tức, Trương Vân Lôi thấy hắn cau mày, vội vàng cười nói: Thật ra cũng không cần phải lo lắng quá, không phải là còn Đại Lâm sao? Dù Vương Dụ Tôn có bản lĩnh lớn bằng trời thì cũng không thể vượt mặt nhà Quách chỉ trong vòng 9 ngày được!
Nói thế thì cũng đúng, nhưng mà...!Quách Kỳ Lân nhíu mày lo lắng: Tuy nhà chúng ta là hạng nhất, nhưng sao con có thể làm hội trưởng thương hội được cơ chứ? Ngay cả kinh doanh con còn không biết, nếu con được chọn thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối!
À...Cái này đúng là vấn đề.

Loan Vân Bình không khỏi cảm thán: Dù sao thì từng ấy năm tới nay, nguyên nhân mà giới kinh doanh Bắc Kinh tâm phục khẩu phục đối với nhà họ Quách cũng không phải là Đại Lâm.

Là Đào Dương.

Dương Cửu Lang nói, thở dài, quay đầu hỏi Châu Cửu Lương: Còn bao lâu nữa hắn mới tỉnh vậy?
Châu Cửu Lương khẽ nhíu mày: Nhanh nhất là phải một tuần, chậm thì...Chắc còn cần hơn một tháng nữa.


Nhà họ Quách cũng không trông mong gì được, Dương Cửu Lang nhìn họ với vẻ không tưởng tượng nổi: Các người làm gì vậy chứ! Không ngờ hỏi hết một vòng thì ngoại trừ nhà ta ra không còn một người nào có thể gánh vác chuyện này được à?
Còn lão Tần mà! Đột nhiên Quách Kỳ Lân chỉ vào Tần Tiêu Hiền: Ngoại trừ tiệm vải Thượng Ký ra thì cậu ấy còn một viện Tây y mà, hai cái cộng lại chắc cũng không thiếu đâu!
Đúng ha! Lão Tần còn có viện Tây y mà! Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, thoáng chốc Tần Tiêu Hiền luống cuống, vội vàng xua tay: Đừng hỏi đệ mà! Tiệm vải Thượng Ký luôn là do Tiểu Đình xử lý, đệ chỉ là chưởng quỹ trên danh nghĩa thôi, cái gì đệ cũng không biết hết!
Đột nhiên bị điểm tên, Lưu Tiểu Đình cũng luống cuống, sau một lúc lâu sửng sốt, đột nhiên quay đầu hỏi Tần Tiêu Hiền: Lão Tần, thật ra có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi đệ.

Chuyện gì vậy? Tần Tiêu Hiền hỏi, mọi người cũng tò mò lắng nghe, ánh mắt đầy mong đợi, đoán chừng là đang trông mong lão Tần có thể có cơ hội vượt mặt Vương Dụ Tôn.
Lưu Tiểu Đình hỏi: Thì...Lúc Cửu Hi cho đệ tiệm vải, có cho đệ cái gì khác không, ví dụ như một tờ giấy gì đó?
Một tờ giấy? Tần Tiêu Hiền nhướng mày: Ý huynh là hợp đồng chuyển nhượng?
Đúng đúng đúng! Lưu Tiểu Đình gật đầu cười, vừa định bảo hắn hôm nào rảnh thì mang tới tiệm, cất giùm hắn, ai ngờ giây sau Tần Tiêu Hiền đã lắc đầu: Không có.

Hả?!" Mọi người cùng ngạc nhiên kêu lên, Dương Cửu Lang nhìn hắn với vẻ không thể tưởng tượng nổi: Hóa ra cậu đúng là chưởng quỹ chỉ trên danh nghĩa! Tiệm vải Thượng Ký vẫn là của Cửu Hi!
Tần Tiêu Hiền bị phản ứng của họ làm giật mình, khó hiểu nói: Cái này thì có gì khác hả?
Đương nhiên là khác rồi! Mọi người lại cùng kêu lên, lần này thì hay rồi! Tiệm vải Thượng Ký còn ở trong tay Cửu Hi, trong tay lão Tần chỉ có một viện Tây y mới xây với hơn 100 nhân viên, không chỉ không giúp được gì, còn để họ tổn thất thêm một vị trí thứ 5!
Cùng lúc đó trong đại sảnh.

Cao Tiểu Bối còn băn khoăn tới kẻ lang thang vừa rồi, trời đang rất lạnh, hắn thật không dễ dàng gì, huống chi nếu không phải là hắn cho mình biết con bé ở đâu thì đoán chừng mình còn đang chạy khắp nơi quanh Minh Nguyệt Lâu.

Cao Tiểu Bối phân phó nhân viên làm một bát mì nóng, đích thân bưng ra muốn tặng cho hắn, nhưng vừa tới dưới gầm cầu thang thì lại phát hiện kẻ lang thang đó đã biến mất từ lâu, Cao Tiểu Bối nhìn về phía hai bên đường với vẻ khó hiểu, vẫn không thể kẻ lang thang đó đâu, thầm nghĩ có lẽ là hắn đi thật rồi, thoáng thở dài cúi đầu xuống, quay người trở về Minh Nguyệt Lâu..