[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 138: Chương 135






Trong phòng giam, Vương Cửu Long nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn, nhiều ngày ăn cơm tù nhưng hắn lại không có bổ nhào qua ăn như hổ đói, mà là bỗng hất tay lên đẩy hết đồ ăn xuống đất.

Hiển nhiên đó không phải là do Trương Cửu Linh mang tới, mà là Vương Dụ Tôn, giờ phút này hắn ta đang ngồi đối diện Vương Cửu Long, thấy thế cũng không nổi giận, ngược lại là cảm thấy vô cùng hả hê, giả mù sa mưa vỗ tay: Huynh trưởng rất có khí phách, bây giờ đúng là làm ta thay đổi cách nhìn!
Vương Cửu Long biết trong lòng hắn đang âm mưu xấu xa gì, lúc này hắn cười khẩy: Vương Phú Quý, ta khuyên ngươi nên quên đi, thay vì cố làm bẽ mặt ta thì không bằng suy nghĩ xem phải bổ sung cho tổn thất của cửa hàng lương thực thế nào đi, chẳng còn mấy ngày nữa là tới tranh cử rồi!
Vương Dụ Tôn không hoang mang chút nào, hắn vẫn nhướng mày đắc ý: Chuyện này không cần phiền tới huynh trưởng quan tâm, tất nhiên là ta đã nghĩ được cách hay nên mới cố ý đến chia sẻ với huynh.

Xem ra là hắn lại muốn bắt đầu giở trò, Vương Cửu Long nghiến chặt răng, hung hãn nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng không biết nên nói gì.

Vương Dụ Tôn rất hưởng thụ việc hắn dùng ánh mắt này để nhìn mình, tâm trạng rất tốt, cúi đầu bật cười, thong thả đứng dậy: Thật ra huynh không nên giận làm gì, chắc là huynh thấy hối hận lắm, nếu như lúc trước huynh tiếp tục giả vờ ngốc nghếch thì đã không vì cái lòng tự trọng nực cười đó mà lựa chọn ra khỏi nhà, có lẽ còn có cơ hội dựa dẫm vào ta để trộm lại cổ quyền kinh doanh của nhà huynh nữa đó!
Nói đến đây, trong đầu Vương Dụ Tôn hiện ra trận hỏa hoạn lớn đó, đột nhiên nhíu mày, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn: Nếu như lúc trước huynh chịu nén giận, không hành động theo cảm tính mà đi đốt cửa hàng lương thực đó, có lẽ sau khi chuyện thành công ta sẽ còn trả lại nó cho huynh! Nhưng bây giờ thì hay rồi, cửa hàng lương thực không còn nữa, ta phải bắt đầu lại từ đầu, huynh cũng không còn gì cả! Huynh trưởng không cảm thấy là không đáng sao!
Vương Cửu Long khoanh tay, cười với vẻ quái gở nói: Hiền đệ lo xa quá, có thể nhìn thấy ngươi như vậy, không biết là đáng tới mức nào đâu!
Không tệ, ta rất giận! Vương Dụ Tôn nhướng màu, sau đó chậm rãi nhún vai: Nhưng vậy thì sao? Ta có cách bổ sung vào lỗ hổng này! Không cần phải bỏ ra một xu!

Ngươi muốn làm gì? Trong lòng Vương Cửu Long lóe lên một dự cảm không lành, luôn cảm thấy chuyến này hắn tới đây không chỉ là để nói mấy câu làm mình bẽ mặt!
Vương Dụ Tôn bật cười, cố ý đi ra khỏi nhà tù rồi mới trả lời: Chắc là huynh quên rồi, người huynh cưới là ai!
Cửu Linh...Thiếu gia nhà địa chủ!
Vương Dụ Tôn! Vương Cửu Long kịp nhận ra, bỗng nhiên lao tới chỗ hắn, lại bị cửa nhà lao chặn, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn: Ngươi dám làm gì cậu ấy! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Huynh yên tâm, ta không cần phải làm gì huynh ấy! Ta chỉ làm một cuộc giao dịch với huynh ấy thôi.

Vương Dụ Tôn cười, cố ý hỏi hắn: Huynh thấy trong lòng huynh ấy thì lương thực trong vòng năm năm so với huynh, cái nào quan trọng hơn?
Vương Cửu Long tự biết mình không thể ngăn cản được hắn, chỉ có thể nghiến răng hung hãn nối: Tốt nhất là ngươi đừng để ta ra ngoài! Nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Vậy thì đợi huynh ra ngoài rồi chống mắt lên mà xem đi.

Vương Dụ Tôn cười cười, nói xong câu này thì quay người rời khỏi nhà tù.

Nhà họ Trương.
Trà đều đã sắp lạnh ngắt hết, vẫn không thấy lời đáp lại, Vương Dụ Tôn lại không hoảng, có vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay, đưa mắt nhìn Trương lão gia ngồi ở ghế chủ tọa, khẽ cười nói: Trương lão gia suy nghĩ thế nào rồi?
Ngay từ khi Vương Dụ Tôn mới đến cửa, Trương Cửu Linh đã bị gọi về nhà gấp, vừa rồi nghe hắn nói điều kiện, giờ phút này đang hung hãn nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trương lão gia cũng chẳng phải kẻ tầm thường, không nhanh không chậm đặt tách trà xuống, lặp lại yêu cầu của Vương Dụ Tôn: Ta giao cho cậu năm năm lương thực, cậu đồng ý thả con rể ta ra? Đúng là như vậy chứ?
Vương Dụ Tôn ra vẻ bất đắc dĩ nói: Trương lão gia đừng trách ta làm khó ngài, cô gia nhà các ngài đốt tiệm của ta, không cho ta một lời giải thích thì thể diện của ta phải bỏ vào đâu!
Trương lão gia cười cười: Trong lòng mọi người đều biết rõ, ông chủ Vương không cần phải quanh co lòng vòng, chuyện đó ta cũng nghe nói tới, ngài dứt khoát nói rõ yêu cầu ra đi, ta đều sẽ làm theo.

Ồ? Vương Dụ Tôn hơi bất ngờ: Thẳng thắn vậy à?
Trương lão gia cười nói: Chịu sự khống chế của người khác, tất nhiên là không dám không nghe theo, chỉ mong ông chủ Vương nể chút tình mọn của lão phu, tìm Hầu huyện lệnh thu lại tố tụng, trả sự trong sạch cho con rể ta, được chứ?
Nói thì có ý như thỉnh cầu, nhưng giọng điệu lại không có chút chiều hướng thỉnh cầu nào, trái lại là giống đang thương lượng mặc cả hơn, Vương Dụ Tôn nhướng mày: Chỉ cần trong sạch?
Trương lão gia vẫn cười: Cửu Long gây ra trận hỏa hoạn đó, thứ nhất là không làm thương vong các nhân viên, không thể cấu thành tội nặng, thứ hai là cửa hàng đó vốn thuộc về nhà nó, cho dù bây giờ có quy về của ông chủ Vương, nhưng pháp luật không có gì hơn là ân tình, Hầu huyện lệnh vô tư thấu tình đạt lý, trong lòng tự có quyết định, tin là ít ngày nữa sẽ thả nó ra thôi, đã như thế thì còn không chỉ muốn trong sạch thôi sao?
Hay cho chiêu lấy lùi làm tiến, đúng là gừng càng già càng cay, trong lòng Vương Dụ Tôn biết rõ Vương Cửu Long được thả ra chỉ còn là vấn đề thời gian, bây giờ nếu không đồng ý thì sẽ không có cơ hội nữa, hơn nữa yêu cầu cũng không được quá đáng, nếu không thì cuộc giao dịch này sẽ thất bại!
Được! Nếu Trương lão gia đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng tự nguyện lùi một bước! Vương Dụ Tôn hít sâu, giơ ba ngón tay lên: Năm năm giảm còn ba năm, ta chỉ cần nhà họ Trương cung cấp lương thực trong ba năm không ràng buộc!

Không ràng buộc? Trương Cửu Linh vội la lên: Vương Phú Quý! Cái bộ dạng hám ăn của ngươi khó coi quá rồi đó!
Cửu Linh! Trương lão gia quát y, lạnh mắt nhìn Vương Dụ Tôn, im lặng một lúc lâu mới gật đầu đồng ý: Ta đồng ý!
Cha! Trương Cửu Linh nhìn cha, trong lòng thất vô cùng có lỗi, từ nhỏ y đã liên tục chuốc phiền phức cho cha, hại cha phải lo lắng, bây giờ lớn lên thành gia rồi thế mà còn phải để cha dọn dẹp cục diện rối rắm cho y...
Trương lão gia thoải mái! Vậy thì Vương mỗ không tiện làm phiền nữa, chuyện này không nên chậm trễ, ta đến nha môn hủy bỏ tố tụng! Vương Dụ Tôn đạt được mong muốn nên cũng không dám ở lại thêm, vội vàng tạm biệt rồi rời khỏi.

Đợi sau khi hắn đi xa, Trương lão gia mới nhìn tới con mình, thấy dáng vẻ hốt hoảng của y, ông lại cúi đầu phì cười: Học được chưa?
Hả? Trương Cửu Linh thoáng thấy khó hiểu: Học được cái gì ạ?
Trương lão gia đưa mắt nhìn hướng Vương Dụ Tôn rời đi: Tâm cơ và cả sự tàn nhẫn của tiểu tử đó đó!
Trương Cửu Linh lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ: Con học theo hắn làm gì! Buồn nôn còn không hết đây này!
Học một ít những cái này cũng không có gì xấu, dùng đúng chỗ tự nhiên sẽ không buồn nôn.

Trương lão gia nói, phất tay với y: Đi đi con, mau tới đón Cửu Long đi, nhớ phải nói lại cho nó biết từ đầu tới cuối chuyện của hôm nay.

Trương Cửu Linh khẽ nhíu mày, đáp lại: Dạ.

Chạng vạng tối, cuối cùng Vương Cửu Long cũng ra khỏi lao, Trương Cửu Linh thấy thế vội vàng đến đón, bị dáng vẻ chật vật tang thương này của hắn làm trong lòng thấy hết sức đau, nhà tù này đúng là không phải chỗ cho người ở, nên cứu hắn ra sớm hơn một chút!
Vương Cửu Long liếc nhìn y, biết sở dĩ mình có thể ra ngoài, chắc chắn là Vương Dụ Tôn đã tìm tới Cửu Linh, năm năm lương thực, Cửu Linh thật sự cho hắn rồi sao?
Ngươi hứa gì với hắn rồi? Vương Cửu Long hỏi.

Gì cơ? Trương Cửu Linh hơi sửng sốt, tuy nói cha dặn phải kể cho hắn nghe không sót một chữ, nhưng Trương Cửu Linh vẫn quyết định giấu, Cửu Long gặp khó khăn trắc trở nhiều lần, trong lòng đã rất sụp đổ rồi, nếu để hắn biết sự thật, sợ là hắn không tiếp thụ nổi.
Nhưng y không biết là Vương Dụ Tôn đã cố tình đến khoe khoang với Vương Cửu Long, thật ra Vương Cửu Long đã biết sự thật lâu rồi, lạnh giọng hỏi lại: Vương Dụ Tôn sẽ không vô duyên vô cớ mà thả ta ra, ngươi hứa cái gì với hắn rồi?
Ta không có hứa gì với hắn hết! Trương Cửu Linh cười, ra vẻ ung dung thoải mái: Thật mà! Là ta uy hiếp nếu hắn không chịu thả ngươi ra, ta sẽ đốt luôn cả toàn nhà họ Vương, tính cả hắn trong đó luôn, mọi người cùng xuống địa ngục! Hắn sợ, cho nên mới thả người ra!
Cửu Linh càng vất vả giấu diếm, trong lòng Vương Cửu Long càng cảm thấy rất có lỗi, hắn viết chắc là Vương Dụ Tôn đưa ra yêu cầu rất quá đáng, nếu không thì Cửu Linh không đến mức phải như vậy.

Nghĩ lại hết những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, Vương Cửu Long chậm rãi rủ mắt xuống, từ khi Cửu Linh gả cho hắn, cứ cách vài ngày là phải bị phạt quỳ, khó lắm mới chung sống hòa bình được, nhưng hắn lại phá sản, Cửu Linh theo hắn ra khỏi nhà, còn theo hắn đến nhà họ Quách ăn nhờ ở đậu, người ta đường đường là thiếu gia nhà địa chủ, đi theo hắn chưa từng có được một ngày tốt đẹp yên ổn, chỉ toàn là chịu khổ...

Cửu Linh...Rất xin lỗi, chúng ta ly hôn đi.

Ngươi nói gì cơ?
Trương Cửu Linh ngạc nhiên nhìn hắn, còn tưởng là mình nghe nhầm, ly hôn? Tại sao phải ly hôn? Y đã làm gì sai? Tại sao đột nhiên Cửu Long lại muốn ly hôn với y?
Trong lòng Vương Cửu Long đau nhói, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, ngửa đầu cười tự giễu: Ta phát hiện....Ta phát hiện ra hình như ta đang làm lỡ ngươi, hiện tại ta không có gì cả, cũng không lấy gia sản lại được, ta không có bản lĩnh cho ngươi hạnh phúc, trái lại là hại ngươi cùng chịu khổ với ta, ta...!
Chát!
Không đợi cho hắn nói hết, Trương Cửu Linh rưng rưng nước mắt, hung hăng tát cho hắn một bạt tay!
Gương mặt đau rát, nhưng không bằng sự đau đớn trong lòng Vương Cửu Long, hắn chỉ hận không thể tự tát cho mình thêm cái nữa, suy sụp cúi đầu xuống, không dám nhìn Cửu Linh, lại bật cười đắng chát.
...Thật ra ngươi có thể có được một cuộc sống tốt hơn, huống chi ngươi vốn cũng không phải thật lòng gả cho ta, không bằng...!
Chát!!
Lần này, Trương Cửu Linh vẫn không để hắn nói hết, lại hung hăng tát cho hắn một bạt tay nữa, sau đó bật khóc trước...
Ta đánh ngươi, là vì ngươi không có một chút lòng cầu tiến nào hết! Chỉ là bị cướp gia sản thôi thì làm sao! Cho dù không lấy lại được, ngươi cũng sẽ tìm thấy một con đường khác, trở lại như xưa thôi!
Vương Cửu Long nghẹn lời, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa, cằm của Trương Cửu Linh run lên, nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt, thấm ướt hàng mi, ướt át dán trên mí mắt, muốn mắng hắn, nhưng mở miệng lại trở thành một tràng tiếng thút thít.
Vương Cửu Long! Ngươi có còn là con người nữa không! Ngươi thật sự không nhìn ra được trong lòng ta ngươi quan trọng cỡ nào à!
Cửu Linh...!Vương Cửu Long bỗng sững sờ, thoáng chốc vành mắt cũng đỏ bừng lên.

Trương Cửu Linh hung hãn nhìn chằm chằm vào hắn, khóc lóc la lên: Nếu ta không có chút tình cảm nào với ngươi, tội gì phải lo lắng cho ngươi, tội gì phải nghĩ hết cách để cứu ngươi! Nếu ngươi không thích ta, sao không vứt bỏ ra sớm một chút, nếu ngươi thích ta, vậy tại sao ngươi không nói được là ngươi sẽ cố gắng cho ta hạnh phúc, không có gì trong tay cũng không để ta cảm thấy khổ! Tại sao không nói chúng ta cùng nhau cố gắng lấy lại gia sản! Không nói để ta chứng kiến ngươi từ không có gì đến không gì là không có! Mà cứ nhất định phải là lựa chọn từ bỏ ta!
Nghe thấy những lời này, rốt cuộc Vương Cửu Long cũng tỉnh táo lại, trong lòng vô cùng hối hận, chậm rãi duỗi tay ra, muốn lau nước mắt cho y: Cửu Linh...!
Cút đi! Trương Cửu Linh gạt tay hắn ra, xoay người đi: Ta muốn về nhà! Chuyện ly hôn ngươi tự đi mà nói với cha ta đi!
Đợi ngươi trả hết ba năm lương thực!.