[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 128: Chương 125






Sáng sớm hôm sau, một đám người đứng trước cửa tiệm thuốc Châu Ký, sắp xếp bàn trà, còn dựng cả lều, xem ra là bày một sạp bán trà.

Mạnh ca, huynh nhất định phải làm như vậy à?
Trương Vân Lôi thật sự không yên tâm với cách của Mạnh Hạc Đường, kiểu gì cũng cảm thấy làm vậy không bù đắp lỗ hổng được, nhưng Mạnh Hạc Đường thì không cho là vậy, y đặt tách trà lên bàn, dáng vẻ hết sức hăng hái.
Đêm qua ta đã suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc cũng nghĩ thông, đối với tiệm thuốc Châu Ký mà nói, quan trọng nhất không phải là buôn bán được bao nhiêu, mà là bảng hiệu, dược liệu hao tổn đến mức này, cố hết sức để bù đắp ngược lại sẽ không thể đảm bảo được chất lượng, chi bằng làm thế này, ít nhất chúng ta không thẹn với lòng.

Trương Cửu Thái ôm hòm thuốc bước tới, xác nhận lại lần cuối với y: Tiểu Mạnh, huynh quyết định như vậy thật à?
Làm theo lời ta đi.

Mạnh Hạc Đường nói, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà của tiệm thuốc: Nhắc tới thì tiệm này cũng đã tới lúc rồi.


Trương Cửu Thái đưa mắt nhìn Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang, hai người đều nhún vai tỏ ý bất lực, Trương Cửu Thái hít một hơi sâu, ôm hòm thuốc tới bên chiếc bàn đặt trước cửa, phất tay với nhân viên ở bên cạnh.
Nhân viên thấy thế lập tức gõ vang chiêng đồng, trong giây lát đã thu hút người đi đường bu lại, mọi người khe khẽ bàn tán là đang xảy ra chuyện gì, thời gian dần trôi qua, trước cửa tiệm thuốc Châu Ký vây thành một vòng tròn.
Trương Cửu Thái chắp tay nói với mọi người theo y như lời dặn của Mạnh Hạc Đường: Làm phiền các vị hương thân, ta là lang trung của tiệm thuốc Châu Ký, Trương Cửu Thái, mọi người đều biết tiệm thuốc Châu Ký chúng ta đã kinh doanh gần trăm năm nay ở thành Bắc Kinh, quanh năm suốt tháng xem bệnh bán thuốc, lại quên mất chuyện tu sửa tiệm, chúng ta đã quyết định trong vòng mấy ngày tới sẽ sửa chữa lại tiệm thuốc Châu Ký, sợ là sẽ làm chậm trễ việc mua thuốc chữa bệnh của mọi người, cho nên kể từ hôm nay, chúng ta sẽ chữa trị miễn phí trong bảy ngày cho mọi người, không thu bất kỳ khoản phí nào, hi vọng mọi người thấu hiểu thứ lỗi cho!
Hóa ra là muốn tu sửa tiệm à! Dân chúng gật đầu hiểu ra, lúc này có một ông cụ đứng dậy, cười nói: Trương tiên sinh quá lời rồi, nhà họ Châu đã mở tiệm thuốc này từ thời Đạo Quang đế, bao nhiêu năm rồi cứu được mạng của vô số người, bất giác tiệm thuốc này cũng đã sừng sững sắp một trăm năm, từ sớm nên được tu sửa lại, ngài cứ việc sửa của ngài đi, không cần để ý đến chúng ta đâu.

Trương Vân Lôi nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên lẫn vui mừng, vội vỗ vai Mạnh Hạc Đường, nhỏ giọng hỏi y: Đây là sự ủy thác mà huynh nói hả?
Mạnh Hạc Đường lắc đầu cười: Không phải, nhưng tình huống này thì nằm trong dự đoán của ta.

Dân chúng mồm năm miệng mười bày tỏ tán thành với ông cụ kia, người ta tu sửa tiệm thì cũng là chuyện bình thường, khám bệnh miễn phí bảy ngày thì thật sự là quá thiệt thòi cho người ta rồi!
Trương Cửu Thái thấy phản ứng của mọi người không tệ, thoáng chốc trong lòng cũng có sức mạnh, mỉm cười xua tay ra hiệu mọi người trật tự, nói với ông cụ kia: Cảm ơn cụ đã hiểu cho, nhưng đây là quyết định của đại chưởng quỹ của chúng ta, mọi người cũng đừng nên khách sáo, sức khỏe thấy không tốt thì cứ đến khám, cơ thể không có gì thì xem như đến kiểm tra.

Vừa nói câu này ra, dân chúng đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, cười khen y có tầm nhìn, Bồ Tát sống, Mạnh Hạc Đường cũng không nói thêm gì, mỉm cười chắp tay cúi đầu với họ, xem như đã đại diện cho mọi thứ.
Nhưng có vài người dân có lòng dạ lương thiện vẫn không chịu theo, một người trong số đó bước lên, tận tình khuyên Mạnh Hạc Đường: Chúng tôi nhận tấm lòng này của đại chưởng quỹ, nhưng toàn thành có quá đông người, nếu đều kéo tới khám bệnh thì số thuốc cũng không phải nhỏ, ngài không ngại thì chỉ cần khám bệnh thôi, còn chuyện hốt thuốc thì để chúng ta đến tiệm thuốc khác bốc thuốc là được rồi.

Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì đi ra khỏi tiệm, khẽ cúi đầu với người đó, rất nghiêm túc nói với người đó và cũng là nói với mọi người: Cảm ơn ý tốt của mọi người, ta chỉ nghĩ điều kiện gia đình của mỗi người không giống nhau, có một số người có lẽ sẽ không mua nổi thuốc, xem nhẹ bệnh tật, thật ra trị bệnh cứu người vốn cũng không hẳn bị giới hạn ở tiền tài vật chất, chẳng qua để sinh tồn trong xã hội này, chúng ta cũng không thể không làm như vậy.

Mọi người đều ở trong cùng một tòa thành, nhiều năm qua nhà họ Châu cũng nhận được sự chiếu cố của mọi người, có lẽ chúng ta đã sớm nên dành ra ba ngày trong mỗi tháng để khám bệnh miễn phí cho các vị, các vị cứ yên tâm, nhà họ Châu chúng tôi gánh nổi số dược liệu này.
Mọi người nghe y nói vậy thì càng kính trọng y hơn, cũng càng kính trọng tiệm thuốc Châu Ký, phút chốc dân chúng cũng không còn khách sáo nữa, xôn xao nói cảm ơn với y, còn có một số người không mua nổi thuốc mà y vừa mới nhắc tới, những người nghèo xem nhẹ bệnh tật bật khóc nắm chặt lấy hai tay y, liên tục cúi đầu với y.
Dương Cửu Lang nhìn cảnh này, không khỏi giơ ngón cái lên với Trương Vân Lôi, hắn cảm thán: Chiêu này của Mạnh ca đẹp thật, tuy nói là không kiếm được tiền, nhưng thắng được lòng người và danh tiếng! Hợp tình hợp lý dừng kinh doanh một thời gian, cuối cùng còn có thể thu hoạch được một lượng lớn khách hàng!
Trương Vân Lôi cũng hết sức ngạc nhiên, nhìn dân chúng đã bắt đầu xếp hàng, y khó tránh lại lo lắng nói: Nhưng làm như vậy, không chỉ không bù đắp được lỗ hổng, còn càng kéo nó to ra, vừa rồi huynh ấy còn nói cái gì mà sau này mỗi tháng dành ra ba ngày khám bệnh miễn phí, cái này không phải là thâm hụt tiền lời nặng luôn sao?

Chuyện này à...!Dương Cửu Lang suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra được một ý hay, nhếch mày với Trương Vân Lôi với vẻ đầy tự tin: Ta có cách, xem ta đây!
Dứt lời Dương Cửu Lang lập tức bước tới bên cạnh Mạnh Hạc Đường, quơ tay nói với mọi người: Mọi người nghe ta nói một câu đi! Tục ngữ có câu, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, chưởng quỹ Mạnh có lòng tích đức làm việc thiện, chuyện tốt như vậy sao có thể không có mặt người huynh đệ tốt như ta được chứ! Con người ta thế nào mọi người cũng biết, là một thiên sát cô tinh, hôm nay có thể gặp được quý nhân trong số mệnh của mình, hóa giải sát mệnh này, trong đó không thể thiếu công lao thường xuyên làm việc thiện của cha ta, cho nên mới nói, ta quyết định...!
Cửu Lang, cậu định làm gì vậy? Mạnh Hạc Đường vội nhỏ giọng hỏi hắn.

Dương Cửu Lang liếc nhìn y, hắn không trả lời, mỉm cười tuyên bố với mọi người: Nhà họ Dương ta là nhà giàu nhất kinh thành, ta muốn tự bỏ tiền túi ra mười vạn lượng để tu sửa tiệm thuốc Châu Ký!
Vừa nói ra câu này, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt ngạc nhiên, Mạnh Hạc Đường thì càng là người hít ngược một hơi, vội vàng kéo lấy cánh tay Dương Cửu Lang: Cửu Lang, cậu...
Còn chưa nói hết, trong dòng người lập tức có một vị nhà giàu có giơ tay kêu lên: Vậy ta nguyện bỏ một ngàn lượng ra giúp đỡ nhà họ Châu cung cấp tất cả số dược liệu miễn phí ngày hôm nay!
Ta nguyện tài trợ trong ba năm! Một người giàu khác tiếp lời hô lên.
Vừa dứt lời, lại có một vị nhà giàu đứng dậy: Ta tài trợ năm năm!
Từng tiếng hô vang lên liên tiếp, xếp hàng thẳng tới 20 năm sau, Dương Cửu Lang hài lòng nhìn cảnh này, hắn hơi nghiêng người qua bên cạnh, nhỏ giọng nói với Mạnh Hạc Đường: Mạnh ca, lần này thì nhà họ Châu các huynh nửa đời còn lại cũng không cần phải lo nữa rồi.

Mạnh Hạc Đường vừa mới hoàn hồn, nhìn Dương Cửu Lang, lắc đầu cười bất đắc dĩ, thật ra là y thật lòng muốn làm việc thiện, lần này lại biến thành may áo cưới cho phú hào của cả thành.
Cách đó không xa, Vương Dụ Tôn nhìn dân chúng đứng đồng nghìn nghịt trước cửa tiệm thuốc Châu Ký, lại nghe người làm báo lại tình hình, hắn tức nổ phổi đấm vào vách tường, không ngờ đúng là không ngờ, trời xui đất khiến lại để nhà họ Châu có được thành tích! Mạnh Hạc Đường này, trước kia đúng là mình đã xem thường y rồi!
Nhưng nghĩ lại, cũng không hổ là người mà hắn thích, rất thông minh, về phần nhà họ Châu, tuy nói là có được lòng người là tiếng tăm, nhưng cũng chẳng tránh được việc phải dừng kinh doanh mấy tháng, xem ra chỉ nắm sản nghiệp của nhà họ Vương, dựa vào đó mà muốn đánh ngã được nhà hạng nhất hạng nhì thì quá không an toàn, phải nghĩ cách mở rộng sản nghiệp của mình thì mới yên tâm được.
Đêm đến, mọi người tụ họp ở Minh Nguyệt Lâu, Trương Cửu Thái chữa trị cho hơn trăm bệnh nhân cả ngày nay, bây giờ mệt lả nằm nhoài lên bàn, Trương Vân Lôi còn chưa hết phấn khích, kích động lắc cánh tay Dương Cửu Lang, hỏi hắn: Cửu Lang Cửu Lang, sao ngươi biết họ chắc chắn sẽ bỏ tiền ra theo ngươi vậy!
Ha! Dương Cửu Lang bật cười, giải thích với y: Con người sống trên đời này sao chỉ làm mấy việc trái với lương tâm thôi được, cho dù chưa từng làm chuyện trái với lương tâm thì ai mà không động lòng làm chuyện tích đức để gặp vận may? Bọn họ ấy à, có người là lương thiện thật, có người là làm quá nhiều chuyện xấu nên tự chột dạ, không thiếu tiền, cái thiếu là lương tâm, có cơ hội như vậy còn không vội vung tiền ra chuộc tội được sao?
À! Hóa ra là như vậy! Trương Vân Lôi gật đầu, đột nhiên cười xấu xa chỉ vào hắn: Vậy ngươi giả bộ từ bi lợi dụng lòng tốt của người ta, không sợ ác hữu ác báo à?
Chuyện này...!Dương Cửu Lang thoáng nghẹn lời, ấn ngón tay y xuống cười nói: Dù nói thế nào đi nữa, ta cũng là làm việc tốt trá hình mà, có tiền của họ tài trợ, sau này mỗi tháng đều có ba ngày như vậy để chữa bệnh miễn phí cho người nghèo, các thần linh mà biết chắc cũng sẽ không trách ta đâu!
Nhưng ta thì lại trách cậu đó! Mạnh Hạc Đường liếc hắn, ra vẻ trách móc: Ban đầu ta định làm việc thiện, giờ bị người khác cướp mất rồi, cậu nói xem ta có nên trách cậu không?
Dương Cửu Lang biết y đang nói đà, vỗ vai y nói: Huynh đó, có lòng vậy là được rồi, thần linh mà biết nhất định sẽ phù hộ huynh, trả lại cho huynh một khỏe mạnh...!
Khụ! Trong lúc nguy cấp, Trương Vân Lôi đột nhiên ho khan.
Dương Cửu Lang kịp nhận ra vội vã che miệng lại, Mạnh Hạc Đường nghe thấy rõ ràng, thoáng nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Cậu vừa nói gì?

Trương Cửu Thái thấy thế cũng lặng lẽ ngồi thẳng dậy, Dương Cửu Lang căng thẳng nuốt nước bọt, cười xòa nói: Trả lại huynh...Trả lại huynh mẹ của huynh sức khỏe dồi dào đó! Không phải mẹ huynh bị bệnh à?
Vẻ mặt của hắn rất bối rối, rõ ràng là đang nói dối, Mạnh Hạc Đường nhíu chặt mày: Vừa rồi cậu định nói như vậy thật à?
Còn không phải vậy nữa thì là gì? Dương Cửu Lang nhún vai ra vẻ thản nhiên: Nếu không thì còn muốn nói gì nữa? Đúng không?
Mạnh Hạc Đường khẽ thở dài, chậm rãi cúi đầu, im lặng một lúc lâu, y hỏi với giọng không được tự nhiên: Sao lão Tần vẫn còn chưa về? Di thể của Cửu Lương đang ở đâu? Vị y tá đó cậu đưa từ đâu về? Tại sao cậu lại muốn đưa nàng ấy về?
Ba người liếc nhìn nhau, không ai nói nên lời, Mạnh Hạc Đường ngẩng đầu nhìn họ, cuối cùng ánh mắt y dừng lại trên người Dương Cửu Lang, đỏ mắt hỏi hắn: Cửu Lang, có phải cậu tới bệnh viện Thiên Tân rồi không?
Ta...!Dương Cửu Lang nuốt nước bọt.
Mạnh Hạc Đường lại hỏi: Cậu có gặp lão Tần không? Có gặp Cửu Lương không?
Thấy y như vậy, chắc là y đã nghi ngờ từ lâu rồi, bây giờ cũng không thể nào dối gạt được nữa, Dương Cửu Lang càng chịu không nổi: Ôi trời ơi! Thôi được rồi! Cửu Lương chưa chết! Bức di thư đó là cô y tá đó gửi nhầm, bây giờ Cửu Lương đã tới Singapore với lão Tần rồi!
Trong chớp nhoáng sự thật bại lộ, Trương Vân Lôi và Trương Cửu Thái thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, rốt cuộc vẫn nói ra, nhưng như vậy cũng tốt, cho dù Mạnh Hạc Đường có khóc hay là không tiếp nhận nổi thì sớm muộn cũng phải biết, họ cũng không cần phải nói dối gạt người nữa, toàn thân nhẹ nhõm thoải mái.
Mạnh Hạc Đường không nói gì, nhìn trừng trừng vào Dương Cửu Lang, muốn nghe một lời giải thích đàng hoàng, Dương Cửu Lang bị y nhìn đến rùng mình, vội vàng giải thích với y.
Bọn ta...Bọn ta không nói cho huynh biết là vì sợ cảm xúc của huynh thay đổi nhanh quá, sẽ không chấp nhận nổi, hơn nữa...Hơn nữa cuối cùng Cửu Lương có thể sống sót trở về hay không thì không ai biết hết, nếu như hắn thật sự không tránh được kiếp nạn này, cũng đỡ cho huynh phải đau lòng thêm lần nữa...Đúng không?
Họ cho rằng Mạnh Hạc Đường sẽ nổi giận, hoặc là sẽ không tiếp thu được, sẽ sụp đổ òa khóc, nhưng chuyện bất ngờ là Mạnh Hạc Đường rất bình tĩnh, chỉ là nước mắt từ từ trượt khỏi hốc mắt, sau đó y giương môi lên, nở nụ cười còn chân thành hơn vẻ mặt tươi cười giả dối mà mấy ngày nay y cố giả vờ bày ra.
Vậy nên là...Cửu Lương còn sống, thật sao?
Mạnh Hạc Đường cẩn thận xác nhận với họ, đôi mắt chứa đầy mong đợi và khẩn cầu, ba người nhìn nụ cười đó của y, đều đồng loạt cười lên theo, trong lòng thầm thả lỏng, nhưng cũng không kìm được mà thấy mũi cay cay.
Vành mắt Trương Vân Lôi đỏ cả lên trước, nắm chặt lấy tay Mạnh Hạc Đường, mỉm cười gật đầu với y.
Phải, Cửu Lương còn sống..