[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 126: Chương 123






Ba ngày sau, cuối cùng đội ngũ đi mua dược liệu của nhà họ Châu cũng về nhà, từng chiếc xe ngựa chưa đầy dược liệu dừng trước cửa tiệm, Mạnh Hạc Đường vội vàng ra cổng đón.
Trương Cửu Thái đang điều khiến mọi người dỡ hàng, thấy y đi ra, vội vàng cầm mấy tờ hóa đơn kia qua, mỉm cười bước tới: Tiểu Mạnh, mau tới kiểm tra chút đi, xem có thiếu món nào không.
Thiếu gì thì chỉ liếc nhìn sẽ không thấy, nhưng dư cái gì thì liếc một cái là thấy ngay, Mạnh Hạc Đường không khỏi thấy hơi ngạc nhiên: Sao lần này mua nhiều quá vậy?
Mùa thu đến mà, chính vào mùa bội thu.

Trương Cửu Thái nói, đưa danh sách cho y, sau đó lại bổ sung: Huống chi vào đông thì dược liệu sẽ ít đi, nông dân trồng thuốc chỉ có thể dựa vào mùa thu để kiếm thêm một khoản, chúng cũng phải dự trữ một ít đồ, huynh mới kinh doanh tiệm thuốc chưa bao lâu, thêm một thời gian nữa là sẽ hiểu thôi.
Ra là vậy à.

Mạnh Hạc Đường gật đầu hiểu ra, nhận lấy danh sách hắn đưa nhìn qua từng mục: 100 cân gừng, 100 cân bạch chỉ, thương nhĩ, cây khương hoạt, hoàng liên, sài hồ...Để ta xem sài hồ thử.

Đến đây, chuyển một giỏ sài hồ đó qua đây đi.

Trương Cửu Thái gọi, nhân viên lập tức bưng một giỏ sài hồ đến, Trương Cửu Thái bốc lên một nắm, đưa cho y xem: Huynh nhìn này, đây là sài hồ tốt nhất Tứ Xuyên, giá cả cũng hợp lý, thấy thế nào?
Mạnh Hạc Đường cũng bốc lên một nắm, nhìn kỹ càng, Trương Cửu Thái thấy y có vẻ nghiêm túc, hắn vội nói tiếp: Hay là lấy những món khác ra cho huynh xem luôn nhé?
Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, cười ngượng ngùng: Không cần, không cần đâu, sài hồ có tác dụng phổ biến, bình thường dùng nhiều, ta cũng biết sài hồ.


Y nói rồi thả nắm sài hồ đó lại vào giỏ, tiện tay móc xuống dưới đáy giỏ, nhưng vừa đưa tay xuống, lập tức thay đổi sắc mặt, Trương Cửu Thái thấy thế thì hỏi với vẻ không hiểu: Sao vậy?
Lúc này Mạnh Hạc Đường liếc nhìn hắn, lập tức cúi đầu xuống, cắm hai tay vào trong giỏ thuốc, moi sài hồ bên dưới đáy giỏ lên, ngay cả Trương Cửu Thái cũng đổi sắc mặt, thế này sao lại là sài hồ được, cái này rõ ràng toàn là cành cây khô mà!
Cái này! Chuyện này là sao vậy! Trương Cửu Thái không dám tin vào mắt mình, ít nhất có hai phần ba đều là cành cây khô! Rõ ràng là đắp một lớp sài hồ trên mặt để che mắt người ta!
Mạnh Hạc Đường nhận ra điều lạ, vội bảo các nhân viên khác: Nhanh lên! Dời hết tất cả dược liệu xuống đây! Không! Đem vào nội viện trước đi!
Khoảng nửa tiếng sau, trong hậu viện tiệm thuốc đã chất đầy các loại dược liệu, mỗi giỏ đều là trên mặt có một lớp thảo dược, bên dưới đáy thì lại là đủ các loại vật thay thế khác.
Chuyện này...Chuyện này không thể nào! Trương Cửu Thái vẫn không dám tin, run rẩy lùi lại phía sau mấy bước, không cẩn thận giẫm phải bậc thềm, ngã ngồi xuống đất.
Cửu Thái! Mạnh Hạc Đường vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy, Trương Cửu Thái liên tục lắc đầu: Mấy người nông dân trồng thuốc đó đều đã làm việc với chúng ta mấy chục năm rồi mà, sao lại có thể như vậy!
Mạnh Hạc Đường cũng cảm thấy kỳ lạ, y đoán: Có khi nào bị người khác đánh tráo không?
Không thể nào! Trương Cửu Thái quả quyết phủ định: Số thuốc này từ lúc chất lên xe đến lúc tính tiền, cho dù là cả hành trình về nhà cũng chưa từng rời khỏi ta! Không thể nào là có người đánh tráo!
Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày: Vậy...Phỏng chừng là những ông chủ đó đã bị người ta mua chuộc rồi.

Trương Cửu Thái quay đầu nhìn y: Ý của huynh là...!
Mạnh Hạc Đường thở dài: Vài ngày trước, Đại Lâm bị người ta bắt cóc giữa đường, sau khi chạy thoát thì trốn tới Minh Nguyệt Lâu, Đào Dương vì cứu đệ ấy nên bị thương nặng, bây giờ vẫn còn đang hôn mê...
Đào Dương bị thương nặng? Trương Cửu Thái giật cả mình.
Mạnh Hạc Đường gật đầu: Ngày đó cha nuôi còn nói với ta, hi vọng ta cũng có thể tham gia tranh cử vị trí hội trưởng, mặc dù ta không hiểu tại sao, nhưng cũng có thể đoán được chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhất định là người lúc trước bắt cóc ta và đánh úp Cửu Lương lại bắt đầu giở trò.

Trương Cửu Thái nhíu chặt mày lại: Nói vậy là thuốc của chúng ta cũng bị người đó động tay động chân!
Tám chín phần mười là vậy.

Mạnh Hạc Đường thở dài.
Trương Cửu Thái bỗng đứng bật dậy: Ta đi tìm bọn chúng!
Đừng đi! Mạnh Hạc Đường vội kéo hắn lại: Bọn chúng dám làm như vậy, đoán chừng đã chạy mất từ lâu rồi, cậu có đi cũng không tìm được chúng.

Lúc này Trương Cửu Thái mới tỉnh táo lại, cúi đầu tự trách: Đều tại ta hết, vì hợp tác nhiều năm nên hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nếu như ta có thể kiểm tra trước thì đã không như vậy rồi.

Khó mà đề phòng được, cái này cũng không thể trách cậu mà! Mạnh Hạc Đường an ủi hắn, sau đó đưa mắt nhìn đống dược liệu và vật thay thế đặt cùng một chỗ, y lại thở dài hết sức đau đầu: Huống chi bây giờ có hối hận cũng vô ích, việc cấp bách đầu tiên là phải nghĩ cách cứu vãn.

Hiếm khi thấy y có thể bình tĩnh đến vậy, Trương Cửu Thái cũng tỉnh táo lại lần nữa, vội vàng hỏi y: Huynh có cách nào không?
Mặc dù Mạnh Hạc Đường không hoảng, nhưng trong chốc lát cũng không nghĩ ra được cách, y suy nghĩ một lúc lâu rồi mới hỏi lại hắn: Hay là chúng ta lại đi mua thêm đi?
Không kịp nữa đâu.

Trương Cửu Thái lắc đầu: Có một ít dược liệu chỉ có mùa hạ mới có, trước khi vào đông mỗi tiệm thuốc đều trữ hàng, dược liệu cung không đủ cầu, mặc dù có tiền cũng không mua được.


Mạnh Hạc Đường không khỏi cau mày, lại suy nghĩ thêm một lát, nhìn chỗ thảo dược đó rồi dặn các nhân viên: Kiểm tra hàng tồn trong kho lại một chút trước đi, còn những cái này, xem cái nào sử dụng được, tổng cộng còn có thể sử dụng trong bao lâu nữa.
Được! Ta đi ngay! Trương Cửu Thái gật đầu, không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên phân phó các nhân viên đi kiểm kê hàng tồn.
Kiểm tra hết một lượt, tất cả dược liệu cộng thêm số hàng tồn, tổng cộng cũng có thể kiên trì được thêm chưa tới nửa tháng nữa, lần này Cửu Thái đi nhập thuốc mất hết ba tháng, Mạnh Hạc Đường nhất thời lâm vào thế khó, cuối cùng nên bổ sung những lỗ thủng lớn này thế nào đây!
Hay là...!Trương Cửu Thái đề nghị: Hay là đến tìm hội trưởng Vu xin giúp đỡ chút đi? Ông ấy có nhiều bạn, có lẽ sẽ có cách.

Mạnh Hạc Đường không muốn làm phiền đến cha nuôi, nhẹ nhàng lắc đầu nói: Chúng ta không thể mới gặp khó khăn là đã đi tìm người giúp, cha nuôi cũng không thể giúp ta cả đời được, cứ cho ta thêm chút thời gian đi, để ta suy nghĩ cách trước đã.

Trương Cửu Thái cau mày nhìn y, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ: Vậy thì vất vả cho huynh rồi.

Mạnh Hạc Đường không nói gì, miễn cưỡng cười với hắn, sau đó quay người rời khỏi tiệm thuốc.
Nói là nghĩ cách, nhưng y đào đâu ra cách chứ, trời dần tối, Mạnh Hạc Đường ngây ngẩn đi trên phố, lúc đi ngang qua tiền trang Đại Đức Vân, đúng lúc nhìn thấy Quách Kỳ Lân đang tính sổ sách trong quầy.

Nhớ đến Đào Dương còn đang hôn mê, Đại Lâm chỉ có một mình chèo chống cả nhà chắc hẳn là rất khó khăn, Mạnh Hạc Đường đi vào, cười nhẹ gọi hắn, lúc Quách Kỳ Lân ngẩng đầu lên, mặt mũi tiều tụy hốc hác khiến Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, chỉ mới mười chín tuổi, mới chỉ có ba ngày không gặp thôi mà, có vẻ hắn đã già đi rất nhiều rồi? Còn gầy còm đi nữa!
Đại Lâm, mệt thì nghỉ chút đi.

Mạnh Hạc Đường thấy không đành lòng, sợ hắn cứ tiếp tục như vậy nữa cơ thể sẽ không chịu nổi.
Đệ không sao, ngược lại là huynh đó...!Quách Kỳ Lân thấy vẻ mặt của y cũng đầy u sầu, quan tâm hỏi: Huynh sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là thân thể thấy không thoải mái?
Mạnh Hạc Đường chậm rãi cúi đầu xuống, kể hết chuyện vừa rồi cho hắn nghe, Quách Kỳ Lân cũng không có cách nào để giúp y, chỉ khẽ thở dài một hơi: Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, Mạnh ca, nếu huynh mệt thì cũng nghỉ ngơi chút đi.

Ta không sao, trời không tuyệt đường người, ta luôn tin có thể nghĩ ra được cách.

Mạnh Hạc Đường lắc đầu cười, thấy trời không còn sớm nữa, đưa tay ra với hắn: Chúng ta cùng đi ăn chút gì đó đi?
Quách Kỳ Lân gật đầu, thật ra hắn cũng mệt lắm rồi, mấy trương mục này quấy nhiễu khiến mấy ngày qua hắn đều chưa ăn được bữa cơm nào tử tế, mặc dù bây giờ cũng không có khẩu vị gì, nhưng vì theo Mạnh Hạc Đường nên hắn đồng ý.

Vẫn là Minh Nguyệt Lâu, tìm đại một chỗ ngồi, gọi mấy phần đồ nhắm, bình thường họ đều rất thích mấy loại đồ nhắm này, nhưng giờ phút này, hai người đều không có khẩu vị, cầm đũa gắp vài hạt cơm bỏ vào miệng, dù là vậy cũng rất khó nuốt xuống bụng.

Lúc ăn được một nửa, Mai Cửu Lượng tới, vừa vào cửa đã đi thẳng tới chỗ Quách Kỳ Lân, xem ra là đến đây vì hắn, Quách Kỳ Lân thấy dáng vẻ hốt hoảng của y thì giật nảy mình, vội đứng dậy, hỏi: Sao vậy? Đào Dương xảy ra chuyện gì à?
Không có không có, huynh đừng vội! Mai Cửu Lượng cười xoa dịu lòng hắn, ngồi xuống đối diện, cười nói với hắn: Ta tới tìm huynh là để nói huynh biết, tình hình của Đào Dương đã ổn định lại rồi, có thể về nhà nghỉ ngơi, bệnh viện vừa mới được xây xong thôi, bác sĩ tổng cộng mới chỉ có được mấy người, y tá gì cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, có quá nhiều bệnh nhân đi ra đi vào, thật sự không để ý được tới cậu ấy, ta cũng không dám giao cậu ấy cho cô y tá đó, nói chung là muốn hỏi huynh, có muốn đón cậu ấy về không?
Đương nhiên! Đương nhiên là muốn đón về rồi! Quách Kỳ Lân vội vàng gật đầu, lại lo lắng hỏi y: Nhưng đệ ấy vẫn còn đang hôn mê, ta chăm sóc đệ ấy thế nào được đây?
Mai Cửu Lượng nói: Vết thương của cậu ấy không sao, cách mỗi một đoạn thời gian ta sẽ đến giúp cậu ấy thay thuốc, thật ra nguyên nhân dẫn tới hôn mê là vì tụ máu trong đầu, đợi khi nào tụ máu tự tan thì tự nhiên cậu ấy sẽ có thể tỉnh lại thôi, nhưng có thể sẽ cần thời gian rất lâu, huynh có thể ở bên cạnh cậu ấy, trò chuyện với cậu ấy, xoa bóp cho cậu ấy một chút, điều đó có lợi cho cậu ấy.

Lúc này Quách Kỳ Lân mới yên tâm, hấp tấp nói: Vậy bọn ta sẽ đi đón đệ ấy về nhà, trong khoảng thời gian này cảm ơn cậu nhiều nha.


Nói gì vậy, huynh còn cảm ơn ta cái gì chứ.

Mai Cửu Lượng cười, thoáng nhìn qua Mạnh Hạc Đường, không khỏi nhíu mày lại: Mạnh ca...Huynh sao vậy? Sao sắc mặt kém quá vậy?
Nhìn cậu có vẻ cũng rất mệt, chắc là công việc ở bệnh viện bận rộn lắm đúng không? Mạnh Hạc Đường nói, đột nhiên hỏi y: Lão Tần vẫn chưa về sao?
Câu này vừa ra, Mai Cửu Lượng lập tức cứng đờ toàn thân: Lão Tần...Lão Tần huynh ấy...Huynh ấy...!
Lão Tần! Không phải lão Tần gửi thư nói với cậu là mấy ngày nữa cậu ấy sẽ về sao? May mà Quách Kỳ Lân cứu cánh kịp thời, Mai Cửu Lượng vội vàng nói theo hắn: Đúng đúng đúng, huynh ấy nói phải học kinh doanh bệnh viện từ viện trưởng Mã ở Thiên Tân, qua mấy ngày nữa sẽ về!
Nói xong lại sợ Mạnh Hạc Đường không tin, Mai Cửu Lượng nhíu mày ra vẻ ghét bỏ: Huynh cũng biết lão Tần luôn là như vậy mà, khăng khăng cố chấp, quyết theo ý mình, xưa nay huynh ấy làm việc không nghĩ tới hậu quả, dám vứt bệnh viện lại cho một mình ta, đợi huynh ấy về ta nhất định phải phê bình huynh ấy mới được!
Lão Tần cũng vì muốn tốt cho bệnh viện thôi.

Mạnh Hạc Đường cũng không suy nghĩ gì nhiều, chậm rãi cúi đầu: Thật ra...Ta chỉ muốn hỏi một câu, khi nào thì di thể của Cửu Lương mới được đưa về, tuy nói quan trọng là giấu bác Châu, nhưng phải để cậu ấy được mồ yên mả đẹp chứ...!
Thấy vẻ mặt đó của y, hẳn là đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, chỉ là không muốn để mọi người lo lắng nên mới nhẫn nhịn đến tận bây giờ, Mai Cửu Lượng khẽ cau mày, đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân, Quách Kỳ Lân cũng liếc nhìn y, khe khẽ lắc đầu, xem ra hai người họ đều không biết nên nói gì.

Đệ, đệ ăn no rồi, đi đón Đào Dương về nhà trước.

Quách Kỳ Lân đành phải đổi chủ đề, vội bỏ bát đũa xuống, vỗ vai Mai Cửu Lượng, ra hiệu y đi nhanh lên.
Mai Cửu Lượng hiểu ý trong nháy mắt, vội vàng đứng lên theo: Ta cũng đi với huynh ấy đây.

Ta cũng đến giúp nha? Mạnh Hạc Đường đứng lên ngay sau đó, Quách Kỳ Lân thấy thế vội vàng xua tay: Không được, không được đâu, Mạnh ca huynh quá mệt rồi, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.
Ta không sao.

Mạnh Hạc Đường lắc đầu.

Cái gì mà không sao, huynh em môi huynh trắng bệch hết rồi kìa! Quách Kỳ Lân không dám để y đi theo, vội ấn y ngồi lại xuống ghế: Bây giờ huynh ngoan ngoãn ăn cơm đi, ăn hết mấy dĩa này, sau đó về nhà ngủ!
Hắn đã nói tới vậy rồi, Mạnh Hạc Đường đành phải thỏa hiệp: Thôi được, vậy các đệ đi cẩn thận đấy.

Yên tâm đi! Quách Kỳ Lân cười với y, sau đó tranh thủ đẩy Mai Cửu Lượng đi, nếu còn ở lại đây thêm nữa, Mạnh ca lại hỏi ra câu nào thì coi như xong đời!.