[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 113: Chương 110






Tới rồi.

Dương Cửu Lang xuống xe, đi thẳng ra băng ghế sau, mở cửa sau xe lôi Trương Cửu Linh ra, sau đó lại đỡ Vương Cửu Long dậy, Quách Kỳ Lân đang ở ngay trên lan can sân thượng lầu hai ngoắc tay với họ, ra hiệu họ đi nhanh lên một chút.
Lầu hai hả? Vương Cửu Lang lộ vẻ khó xử.
Dương Cửu Lang nhướng nhướng mày: Lầu hai thì sao? Lần nào chúng ta tới đây mà không tụ họp ở lầu hai?
Nhưng chân đệ đau mà, sao đệ lên được? Vương Cửu Long xoa đầu gối đáng thương của mình, đi một bước cũng đi không nổi chứ đừng nói gì tới leo cầu thang.
Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không khiêng cậu nổi.

Dương Cửu Lang không những không đồng cảm với hắn, trái hại còn cười trên nỗi đau của hắn, vứt hai người họ lại, một mình hắn quay người đi lên lầu.
Vương Cửu Long lườm hắn một phát với vẻ ghét bỏ, rầu rĩ không biết nên thẳng lưng ép họ đi xuống đây, hay là phải dùng cả tay lẫn chân để leo lên đó.
Đi thôi.

Đột nhiên từ bên cạnh có một bàn tay đưa tới, Vương Cửu Long hơi sửng sốt, lúc này hắn quay đầu lại nhìn, Trương Cửu Linh ngượng ngùng gãi đầu: Chân ta vẫn đỡ hơn một chút, để ta đỡ ngươi lên.

Được...Được thôi! Vương Cửu Long được sủng mà sợ, dè dặt đưa tay về phía y, Trương Cửu Linh rất tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn, trong chớp nhoáng đó Vương Cửu Long vui đến nổi khóe môi cũng điên cuồng giương lên, làm cách nào cũng không đè nó xuống được, hắn còn cảm thấy đầu gối bị thương thế này cũng đáng giá lắm!
Hai người đỡ nhau lên cầu thang, Dương Cửu Lang thấy thế thì bật cười, hắn hơi nghiêng người qua, nói nhỏ với mọi người: Nhìn đi, ta nói có sai không? Bây giờ hai người đó sống nương tựa vào nhau, như hai mà một vậy!

Quách Kỳ Lân dụi mắt, hắn còn hơi khó tin: Vãi! Thật hả! Trông thế này thì dượng phạt hai người họ quỳ là đúng rồi!
Đào Dương cười: Lần này ít nhiều gì thì hai người họ cũng xem như hoạn nạn có nhau rồi.

Trương Vân Lôi cười hết sức xúc động: Nói thế nào thì nói, phải như vậy mới đúng chứ, hai người đều đã thành thân với nhau rồi, cứ cãi nhau mãi cũng không hay mà!
Trong lúc nói chuyện, cuối cùng hai người kia cũng bước tới bên bàn, mỗi người tìm ghế ngồi, Vương Cửu Long xoa đầu gối, mỉm cười với Trương Cửu Linh, sau đó khoảnh khắc quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang, hắn lập tức đổi thái độ, bực mình nói: Nói đi, tới tìm đệ có chuyện gì!
Mọi người nghe thế cũng vội thu lại vẻ mặt xem kịch vừa rồi, ai nấy đều nghiêm chỉnh lại, đưa ánh mắt qua Dương Cửu Lang, ra hiệu cho hắn nói trước, Dương Cửu Lang nhẹ gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó hắn đại diện mọi người hỏi.
Cửu Long này, cậu có quen Vương Dụ Tôn không?
Nói nhảm hả! Đệ ấy là đường đệ của đệ mà chẳng lẽ đệ không quen! Tên khốn đó! Đệ thành ra thế này đều do đệ ấy ban cho đó, đệ ấy có biến thành tro đệ cũng có thể nhận ra! Vương Cửu Long vừa nghe tới cái tên đó là đã bốc hỏa, sau khi mắng xong đột nhiên mới phản ứng lại kịp là có gì đó không đúng, hắn nhìn về phía họ với vẻ khó hiểu: Ủa? Sao các huynh lại biết hắn?
Dương Cửu Lang không trả lời mà hắn nói tiếp: Gần đây hắn rất thân với Mạnh ca.

Ai cơ? Mạnh ca? Vương Cửu Long nhíu mày thấy kỳ quặc: Không thể nào, hai người họ có quen biết nhau hả?
Theo lý mà nói thì không thể nào quen nhau được, nhưng hai người họ đúng thật sự là có quen nhau đó! Đột nhiên Quách Kỳ Lân nhoài người lên bàn, hắn thật sự đã không chờ được nữa rồi, hắn hỏi ra hết những câu trong đầu: Hơn nữa hai người bọn họ còn đi dạo phố với nhau, còn là hắn chủ động tới tìm Mạnh ca nữa, muội muội của cậu còn đang đi theo dõi hắn cơ, với cả muội ấy còn nói với Cửu Thái là kêu Mạnh ca cách xa hắn ra chút, bọn ta gọi cậu đến là để hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì rồi? Vương Dụ Tôn đó rốt cuộc là người thế nào? Có yên tâm để Mạnh ca chơi với hắn được không?
Một tràng văn này của hắn chứa hơi nhiều thông tin, câu hỏi cũng nhiều, Vương Cửu Lang càng nghe càng mơ hồ, kết quả là chỉ nhớ mỗi một câu cuối cùng, hắn bật cười bất lực: Ha! Sam Sam theo dõi hắn là có lý do đó, chuyện này ta biết!
Nhưng bọn ta không biết! Mọi người cũng nhau la lên.
Vương Cửu Long nhếch mày: Cái này toàn là chuyện trong nhà bọn đệ thôi, cách huynh dò hỏi kỹ vậy làm gì?
Uổng công vừa rồi nói nhiều như vậy mà hắn lại không nhớ được một câu nào, Quách Kỳ Lân tặc lưỡi, lúc này hắn định lặp lại lần nữa, nhưng Trương Cửu Linh thì không nghe nổi nữa rồi, một phát lôi Vương Cửu Long ra, nói với họ: Ôi trời ơi! Sam Sam theo dõi hắn là do đệ dặn đấy, vì bọn đệ nghi ngờ Vương Dụ Tôn đó hình như là đang ngấp nghé việc kinh doanh của nhà họ Vương, định chiếm làm của riêng!
Hả? Mọi người nghe vậy đều sững sờ, một lớp đã được san bằng lớp khác lại tới, rối tinh rối mù hết lên vậy!
Chuyện lớn như vậy mà Vương Cửu Long vẫn có vẻ không tim không phổi, cười bất đắc dĩ: Theo đệ nói thì hai người họ lo lắng vớ vẩn thôi, tên nhóc Vương Dụ Tôn đó đệ hiểu rõ lắm, đệ ấy không có cái gan đó đâu!
Trương Cửu Linh hít sâu một hơi, ghét bỏ đẩy đầu hắn: Sao đầu óc ngươi đần quá vậy! Ở trước mặt cha ngươi hắn lại thể hiện bản thân, xong còn tố cáo ngươi, khuyên cha ngươi về Thiên Tân dưỡng lão, như vậy còn chưa đủ rõ là đang muốn chiếm việc kinh doanh của nhà ngươi à!
Được rồi đủ rồi, đây đều là chuyện nhà của các cậu, các cậu về mà nói chuyện riêng với nhau! Dương Cửu Lang ngắt lời y, hắn lại hỏi: Theo lời cậu vừa mới nói thì Vương Dụ Tôn đó không được phải không?
Đệ cảm thấy không được! Trương Cửu Linh lắc đầu.
Lúc này Vương Cửu Long cũng nói bằng giọng chắc nịch: Đệ cũng cảm thấy không được!
Vậy có khi nào hắn tiếp cận Mạnh ca là vì có mục đích gì không? Trương Vân Lôi nói với vẻ lo lắng.
Có thể lắm! Vương Cửu Long nhẹ gật đầu: Từ nhỏ tên nhóc đó đã quái gở rồi, không phải là kiểu người thích kết bạn.

Nói đến đây, đột nhiên Trương Cửu Linh nhớ ra chuyện gì đó, y kích động vỗ lên cánh tay Vương Cửu Long: À! Phải rồi phải rồi! Hai hôm trước hắn còn từng muốn hỏi thăm ngươi về tiệm thuốc Châu Ký mà!
Cái gì cơ? Dương Cửu Lang vội hỏi: Hắn hỏi hồi nào?
Đúng đúng đúng, có chuyện này! Vương Cửu Long cũng nhớ ra: Là hôm qua đó, hay là hôm kia nhỉ, đệ ấy nói đi giữa đường gặp Mạnh ca đang khóc, còn tưởng là tiệm thuốc Châu Ký xảy ra chuyện gì.

Là ngày Mạnh ca nhận được tin Cửu Lương chết.

Dương Cửu Lang nói.

Cái gì? Hai người nghe vậy thì giật mình, bỗng vỗ bàn đứng bật dậy: Cửu Lương chết rồi hả!
Không, không có chết! Trương Vân Lôi xua tay trấn an họ: Là bọn ta hiểu lầm, Cửu Lương không chết.

Làm bọn đệ sợ gần chết! Lúc này hai người mới thở phào, ôm ngực, ngồi phịch xuống ghế.
Này! Có rồi! Đột nhiên Dương Cửu Lang vỗ bàn, vẫy tay ra hiệu cho họ đến gần: Ta có ý này, dù sao thì Mạnh ca cũng vừa nhận tin Cửu Lương chết, đột nhiên nói cho huynh ấy biết sự thật thì huynh ấy cũng không chịu nổi, chi bằng đâm lao thì phải theo lao, tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền xem rốt cuộc là Vương Dụ Tôn định làm gì!
Là sao? Quách Kỳ Lân nghe không hiểu.
Dương Cửu Lang lườm hắn, nói lại lần nữa: Chính xác ý của ta là để Cửu Long Cửu Linh giả vờ vô tình tiết lộ cho Vương Dụ Tôn biết tin Cửu Lương chết, nếu như hắn chỉ muốn kết bạn với Mạnh ca thôi thì không sao, nhưng nếu như hắn muốn làm gì đó với tiệm thuốc Châu Ký, vậy thì nhất định hắn sẽ có hành động!
Khoan đã! Rốt cuộc Đào dương cũng lên tiếng, đưa tay ngăn Dương Cửu Lang lại, cau mày nói: Sao ta phát hiện lần nào huynh có ý kiến cũng không thèm để ý trước sau gì hết vậy?
Lại làm sao nữa? Dương Cửu Lang nói với giọng khó chịu.
Đào Dương thở dài, nghiêm túc hỏi hắn: Nếu như hắn thật sự nhắm vào tiệm thuốc Châu Ký, vậy thì chúng ta phải làm gì?
Lần này đúng là hỏi khó Dương Cửu Lang, hắn chớp mắt mấy cái, một lúc lâu mới nặn ra được một câu: Vậy thì đi tới đâu tính tới đó thôi!
Đào Dương thở dài bất lực: Đệ mặc kệ, tự các huynh giải quyết đi.

Dứt lời y quay người bước tới đầu cầu thang, Quách Kỳ Lân cuống quít đưa tay định gọi y lại, Dương Cửu Lang đã trước một bước đè cánh tay hắn xuống, tẩy não hắn: Đừng quan tâm với cậu ta, tin ta đi, không sai đâu!
Quách Kỳ Lân nhìn Đào Dương, lại nhìn Dương Cửu Lang, cuối cùng là nhìn mọi người, cắn răng hạ quyết tâm, gật đầu: Được thôi! Nghe theo huynh!
Tuy nói là Quách Kỳ Lân đồng ý, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng hắn đều thấy không chắc, quan trọng vẫn là trong lòng hắn cảm thấy Dương Cửu Lang không đáng tin, cho nên đêm hôm đó khi hắn trở về nhà, không nhịn nổi mà muốn đi hỏi lại Đào Dương.
Đi tới trước cửa thư phòng, Quách Kỳ Lân vừa định đưa tay gõ cửa đã nghe thấy tiếng cười của cha từ trong phòng vọng ra, nghĩ chắc là cha đang nói chuyện với Đào Dương, Quách Kỳ Lân thả tay xuống, yên lặng trông ở ngoài cửa chờ họ nói chuyện xong rồi tính.
Trong phòng, Quách Đức Cương nghe Đào Dương báo lại tình hình gần đây của Quách Kỳ Lân, ông ấy lật xem sổ sách mà Đại Lâm đã chỉnh sửa, gật đầu cười: Đúng là chỉnh sổ sách chả ra làm sao hết, nhưng có thể lừa nó về nhà đã là rất khó cho con rồi.
Đào Dương cúi đầu cười, thấy đã đến lúc, y nói với sư phụ: Thật ra Đại Lâm ba lần bảy lượt trốn nhà đi cũng không phải vì thật sự muốn đi, chẳng qua là sợ phải tiếp quản công việc của gia đình thôi.

Quách Đức Cương lắc đầu: Không phải là nó không đi, mà là đi không xa, sở dĩ không đi xa là vì con đã giăng tầng tầng lớp lớp chướng ngại cho nó, nếu như mấy năm gần đây con không quan tâm tới chuyện này, e là đã không biết nó chạy tới phương trời nào sống sung sướng tự tại rồi.

Đào Dương nghe vậy thì cũng không trả lời, y chỉ cúi đầu thấp hơn, tuy nói tất cả những gì y làm cũng đều là vì sự an toàn của Đại Lâm, nhưng nếu để Đại Lâm biết chuyện này, sợ là sẽ oán trách y tới chết.

Nhưng y không biết là Quách Kỳ Lân đã nghe thấy hết, hắn đứng ngoài cửa, nghe rất rõ, Quách Kỳ Lân ngạc nhiên trợn trừng mắt, hai tay xuôi bên người nắm chặt lại thành nắm đấm.

Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!
Chẳng trách mỗi lần hắn trốn nhà đi cuối cùng đều thất bại, hóa ra vì Đào dương luôn miệng nói ủng họ hắn, thả hắn đi, thế mà lại lén lút dàn xếp chướng ngại! Chính vì để lừa hắn về nhà tiếp quản gia nghiệp!
Hắn tin tưởng Đào Dương, nhưng ngay từ ban đầu y đã đứng cùng một phe với cha, buồn cười là hắn cũng vì mình tùy hứng mà cảm thấy áy náy với tên lừa đảo này, ngốc nghếch vì bù đắp mà đi học cách tiếp quản cái gia nghiệp mà cho tới nay hắn vẫn thấy muốn né còn không kịp!
Thiếu gia?
Sau lưng truyền đến tiếng của Cao Tiểu Bảo, Quách Kỳ Lân chậm rãi quay đầu lại, Cao Tiểu Bảo bưng hai tách trà đứng sau lưng hắn, đột nhiên Quách Kỳ Lân nhớ tới ngày đó lên kiệu hoa, hai mắt hắn ửng đỏ, hung hãn nhìn chằm chằm vào hắn: Huynh cũng là đồng bọn với họ phải không?
Cao Tiểu Bảo hơi sửng sốt: Ngài nói gì vậy?

Quách Kỳ Lân sải bước tới trước mặt hắn, nắm chặt lấy cổ áo hắn, đè thấp âm lượng nói với vẻ dữ tợn: Ngày đó huynh tìm ra ta bằng cách nào? Là ai? Ai ra lệnh cho huynh theo dõi ta!
Thiếu...Thiếu gia...!Cao Tiểu Bảo thoáng thấy chột dạ, hoảng hốt cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Thấy phản ứng này của hắn, trong lòng Quách Kỳ Lân cũng đã hiểu rõ rồi, hắn cười khẩy gật đầu: Ta biết ngay mà! Các người đều là cùng một bọn với nhau!
Thiếu gia!
Cao Tiểu Bảo vội vàng muốn giải thích với hắn, nhưng Quách Kỳ Lân lại không muốn nghe, đẩy hắn ra, chạy thẳng ra cửa, hắn nhất định phải rời khỏi nơi này, nơi tràn ngập những lời dối trá, tràn đầy toan tính, khiến người ta khó thở, hắn không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa!
Cao Tiểu Bảo bị đẩy đến mức hơi lảo đảo, tách trà trong tay bưng không vững nên rơi xuống đất, trong phòng cũng nghe thấy tiếng động, Đào Dương mở cửa phòng ra xem, Cao Tiểu Bảo vội vàng ném ánh mắt nhờ giúp đỡ cho y: Cô gia...!
Đào Dương đưa mắt nhìn tách trà vỡ nát dưới đất và dáng vẻ luống cuống của Cao Tiểu Bảo, và hình bóng vụt qua sắp biến mất trong màn đêm, nhất thời y cũng kịp nhận ra là xảy ra chuyện gì, trong đầu nổ đùng một tiếng, chậm rãi rủ mắt xuống.
Hắn vẫn biết, còn biết theo cách này nữa...
Sao vậy? Quách Đức Cương ở sau lưng hỏi.
Dạ không có gì.

Đào Dương trả lời, đưa mắt nhìn Cao Tiểu Bảo, chậm rãi đóng cửa phòng lại, chuyện đã tới nước này rồi, không thể nào cứu vãn được nữa, vẫn nên nắm chắc cơ hội bàn bạc ổn thỏa với sư phụ về chuyện kia rồi tính tiếp.
Đào Dương quay lại trước bàn sách, mỉm cười với sư phụ: Đêm tối nhìn không rõ đường, Cao Tiểu Bảo làm rơi tách trà.

Sao lại bất cẩn vậy? Hiển nhiên là Quách Đức Cương không tin, nhưng ông không vạch trần.
Đào Dương cũng biết là mình không gạt được sư phụ, y hít sâu, khẽ cúi đầu với ông ấy: Sư phụ, người nên suy nghĩ thêm một chút về những gì con vừa nói đi, Đại Lâm đã không thích kinh doanh thì cứ để huynh ấy chơi thêm ít năm, đợi khi nào huynh ấy quyết định được rồi, tự nhiên sẽ bằng lòng tiếp quản, về phần cửa tiệm thì còn có con, người có thể về hưu bất cứ lúc nào.

Quách Đức Cương cười cười: Chuyện của nó, ta luôn rất yên tâm giao hết cho con xử lý, chỉ cần đừng làm trễ nãi việc ta về hưu, chuyện này con cũng xem rồi xử lý đi.

Cảm ơn sư phụ.

Đào Dương chắp tay cúi người với ông ấy, chậm rãi lui ra khỏi thư phòng, Cao Tiểu Bảo vẫn luôn đợi ở ngoài cửa, thấy Đào Dương đi ra, hắn vội vã tới đón: Cô gia, thiếu gia ngài ấy...!
Ta biết rồi.

Đào Dương ngắt lời hắn, nhìn về hướng Quách Kỳ lân đã rời đi, thở một hơi thật dài..