[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 11: Chương 8






Đêm khuya, rốt cuộc Mạnh Hạc Đường cũng tháo khăn cô dâu xuống, nằm thằng trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, làm cách nào cũng không ngủ được, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ken két, Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, hấp tấp ngồi dậy.

Đã trễ vậy rồi, là ai tới? Chẳng lẽ lại là Châu lão gia muốn tới đuổi y đi? Nghe thấy tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, Mạnh Hạc Đường mở to hai mắt nhìn, sợ hãi đến mức ôm lấy chăn co vào góc giường.

Tiếng bước chân tới gần bên giường, ngay sau đó một bàn tay đầy gân xanh, hơi có vẻ xám trắng chậm rãi vén rèm che lên, suýt chút nữa là Mạnh Hạc Đường đã sợ hãi mà hét lên, vội vàng bịt miệng mình lại.
Châu Cửu Lương sợ hù y sợ, cố gắng cúi người chậm rãi, thò đầu qua thăm dò, nhìn thấy Mạnh Hạc Đường đang núp trong góc, hắn miễn cưỡng mỉm cười dịu dàng.

Cho dù chưa từng thấy bao giờ nhưng Mạnh Hạc Đường cũng hơi nhận ra được hắn chính là Châu Cửu Lương, giờ khắc này hắn đã thay hỉ phục kia ra rồi, mặc một bộ trường sam màu trắng, không có bất kỳ hoa văn trang trí gì, trên vai choàng thêm một cái áo choàng vải sa mỏng màu xám, vì cơ thể suy nhược nên trong tay phải nắm chặt một cây gậy.

Hắn vừa mới nhặt một mạng về, sắc mặt hết sức khó coi, lại vô cùng tiều tụy, lúc cười lên không hiểu sao lộ ra vẻ thê thảm, nhưng cũng may mà là hắn.

Mạnh Hạc Đường khẽ thở phào, vẫn co quắp trong góc như cũ, sợ hãi mà nhìn hắn, không dám nói chuyện với hắn, Châu Cửu Lương cũng nhận ra được là y sợ mình, nụ cười từ từ trở nên cứng đờ trên mặt, đôi mắt hơi rủ xuống, cẩn thận ngồi bên mép giường, hơi cay đắng mà cong môi cười.


Huynh sợ ta à?
Thấy hắn đến gần, Mạnh Hạc Đường càng cảnh giác nắm chặt chăn, cắn môi dưới không nói gì, chỉ lắc đầu thôi, nhìn hơi miễn cưỡng, thật sự không có một chút sức thuyết phục nào.
Châu Cửu Lương bất đắc dĩ cúi đầu cười cười, thật ra nghĩ cũng khó trách, nghe nói Mạnh thiếu gia này vốn cũng không muốn gả đến nhà họ Dương, tất cả đều chỉ là vì trả nợ cho cha thôi, kết quả là ngày đại hỉ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, còn thấy bộ dạng phát bệnh của mình ở bữa tiệc, bị dọa sợ cũng là chuyện đương nhiên.

Không sao.

Châu Cửu Lương cố gắng để bản thân có vẻ gần gũi một chút, cố gắng không dọa y, dịu dàng cười với y, còn cố ý nhướng mày trêu chọc: Huynh không cần phải sợ ta, ta không phải hổ cũng không ăn thịt người đâu, bệnh của ta cũng không truyền nhiễm.

Không! Mạnh Hạc Đường nghe đến câu cuối thì vội vàng lắc đầu bác bỏ, nhận thức được giọng của mình hơi lớn, lập tức cúi đầu nói nhỏ: Ta không có ý đó.

Thấy y bớt sợ sệt đi một chút, Châu Cửu Lương lại ra vẻ đáng thương cúi đầu khẽ thở dài: Chẳng lẽ là trông mặt mũi ta đáng sợ à?
Không phải không phải.

Mạnh Hạc Đường lại vội lắc đầu, lần này to gan hơn một chút, lẳng lặng quan sát hắn, hết sức nghiêm túc nói: Cậu, gương mặt của cậu rất đẹp.

Nói xong còn thoáng mỉm cười với hắn, cái này có sức thuyết phục hơn phản ứng lúc nãy nhiều.

Nhìn qua khuôn mặt tươi cười kia, Châu Cửu Lương không khỏi ngây ngẩn, vẻ ngoài phát triển ở ngay trên mặt hắn, tất nhiên hắn biết rõ mình trông ra sao, không nói đến cái gì khó coi, chỉ cần không dọa người khác sợ đã là may rồi.

Từ sau khi bị bệnh, thân thể hắn ngày càng gầy, hai má hóp sâu, sắc mặt từ hồng hào trở nên vàng như nến, bây giờ lại từ vàng biến thành xám trắng, tựa như bị phủ một lớp bụi vậy.
Còn cả hốc mắt trũng sâu, ảm đạm không có chút ánh sáng, cảm giác như cả đời rồi không ngủ, không chút sức lực mà mở ra được một nửa, tròng mắt còn hiện đầy tơ máu.

Môi trắng bệch thậm chí còn có vẻ hơi nứt nẻ, cả người nhìn tiều tụy không chịu nổi, không có chút sinh khí thì cũng thôi đi mà còn cứ như người chết rồi vậy.

Toàn bộ nhà họ Châu bất kể là người hầu hay nha hoàn, không một ai là không nhìn thấy hắn một cái liền chạy trốn luôn, khỏi phải nói tới người gặp hắn lần đầu, nhưng hôm nay người trước mặt này đây lại còn nói hắn đẹp, còn nghiêm túc đến vậy, Châu Cửu Lương vẫn hơi không tin, nhưng trong lòng rất cảm động, chậm rãi ngẩng đầu nhìn y, nhẹ nhàng bật cười.


Nghe nói huynh hơi lớn hơn tôi vài tuổi?
Mạnh Hạc Đường đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với hắn, lắc đầu, sửa lại: Không phải là hơi đâu, là..là...lớn hơn sáu tuổi.

Thấy y vừa nói vừa cúi đầu như đang tự trách mình lớn tuổi quá, Châu Cửu Lương bất đắc dĩ mỉm cười: Sở dĩ ta hỏi vậy chỉ là vì muốn nói nếu huynh đã lớn tuổi hơn ta rồi thì ta cũng nên kính trọng mà gọi anh một tiếng ca ca.

Không cần không cần, gọi tên ta là được rồi.

Mạnh Hạc Đường hơi sợ, ở đây không phải nhà của y, y không dám tự coi mình như chủ, người ở đây cũng không thích y, y cũng không dám tự coi mình là khách, hèn mọn đến mức xem bản thân như nô bộc.

Châu Cửu Lương nhìn ra được ý nghĩ của y, đau lòng nhíu mày, trực tiếp quyết định thay y: Tôn xưng là không thể miễn được, nếu không thì phải trách ta là người vô lễ rồi? Hay là thế này đi, vì quan hệ của ta với huynh nên ta gọi huynh là ca ca thì cũng không thích hợp, mà có lẽ gọi phu nhân huynh cũng không muốn nghe, vậy ta gọi huynh là tiên sinh được chứ.

Thế mà hắn còn nghiêm túc xem trọng mối quan hệ của bọn họ? Mạnh Hạc Đường hơi sững sờ, sau đó khẽ gật đầu, mỉm cười với hắn.
Thấy hình như y rất thích kiểu xưng hô này nên Châu Cửu Lương cũng cười theo y, nghiêm túc nói: Tiên sinh, đã báo thiên địa rồi, bất kể có đúng hay sai thì tiên sinh vẫn là phu nhân của ta, tiên sinh đừng sợ ta, ta cũng sẽ không chạm vào tiên sinh.

Mạnh Hạc Đường nghe hắn nói, nhất thời cúi đầu càng thấp hơn, không biết là ngượng ngùng hay sợ hãi, Châu Cửu Lương vẫn mỉm cười nhìn y, nói tiếp.

Tiên sinh yên tâm, ta không còn sống được bao lâu nữa, chỉ cần tiên sinh giúp ta đối phó với cha một chút, đợi sau khi ta chết đi rồi, tiên sinh có thể tự rời đi, nợ của nhà tiên sinh cũng không cần lo, ta sẽ thay tiên sinh trả.

Lúc Mạnh Hạc Đường nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn hắn, sững sờ trừng mắt, trong chốc lát không biết nên nói gì, Châu Cửu Lương bật cười, kéo kéo lại chăn bên chân cho y.
Trời không còn sớm nữa, tiên sinh ngủ đi.

Ơ? Cậu đi đâu vậy?
Thấy hắn định đi, trong lòng Mạnh Hạc Đường hoảng hốt, động tác nhanh hơn mạch suy nghĩ, bỗng nhiên nhào tới kéo tay hắn lại, tiếp đó thoáng chốc ngây người, ngạc nhiên trợn to mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau, vẻ mặt luống cuống chợt giương mắt nhìn hắn.

Trong nháy mắt hai bàn tay chạm nhau, toàn thân Châu Cửu Lương lập tức cứng đờ, quay đầu liếc nhìn bàn tay nắm chặt của y, cũng chợt ngẩng đầu, vừa khéo đối mặt với ánh mắt của Mạnh Hạc Đường.


Bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim cùng run lên, Mạnh Hạc Đường cuống quít buông tay hắn ra, Châu Cửu Lương lại nhanh hơn một bước nắm ngược lại tay y, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của y, cười cười với y: Ta không đi.

Mạnh Hạc Đường không vùng vẫy, chỉ chậm rãi cúi đầu: Vậy cậu...!
Ta luyện viết chữ.

Châu Cửu Lương nói, buông tay y ra, đi tới bên bàn đọc sách.

Vậy, vậy ta giúp cậu mài mực.

Mạnh Hạc Đường vội vàng xuống giường, đi đến bên bàn sách muốn giúp hắn mài mực.
Châu Cửu Lương nắm chặt lấy cổ tay y, lấy lại thỏi mực sau đó giúp y lau đi vết mực trên ngón tay, nhẹ nhàng mỉm cười với y: Ta nói luyện chữ là vì để tiên sinh yên tâm ngủ, nếu tiên sinh mài mực giúp ta vậy chữ này chẳng phải luyện uổng công rồi sao?
Mạnh Hạc Đường tất nhiên là nghe hiểu được ý của hắn, hơi nhíu mày khẽ nói: Cậu đi ngủ đi, ta không ngủ cũng được.

Không được.

Châu Cửu Lương mềm mỏng ra lệnh: Mau đi ngủ đi.

Mạnh Hạc Đường vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trông có vẻ như ngươi không ngủ thì ta cũng không ngủ, Châu Cửu Lương bất đắc dĩ thở dài, đưa lại thỏi mực cho y, sau đó nhướng mày với y: Vậy thì đừng ai ngủ cả, tiên sinh mài mực giúp tôi, tôi viết chữ cho tiên sinh xem.

Bấy giờ Mạnh Hạc Đường gật đầu cười, vui vẻ mài mực cho hắn, Châu Cửu Lương cũng cười đáp lại y, viết lên giấy ba chữ - Mạnh Hạc Đường..