Dục Tu Ký

Chương 86: Độc Cô Hạ






Cánh cửa cuối cùng bị đạp xuống.

Tất cả nhanh chóng xông vào bên trong bao vây lấy gian phòng gỗ.

Biết trước tình huống, mỗi người một hướng, chia ra nhanh như chớp.
Vô số binh khí được tế sẵn phóng vào căn nhà gỗ.
Nhưng quỷ dị.

Chẳng có âm thanh như mong đợi, chỉ cảm thấy không gian im ắng.

Dường như các binh khí đã bị thứ gì đó cản lại.
Bất ngờ.
.
.
.
.
“Bùm”
.
.
.
.
Căn nhà gỗ bị bên trong tác động lực gì đó, nổ văng ra tứ phía, nhằm về phía các nhân ảnh đang bao vây bên trong.
.
.
Sau khi bụi bặm lắng xuống.
.
.
Ở giữa gian nhà hiện ra một đôi nam nữ mang hạt y.
Nam tử trạc 30, khuôn mặt anh tuấn, lông mày xếch lên kéo dài quá mắt, y liếc một vòng thần sắc có chút dữ tợn.
Bên cạnh, có một nữ tử bụng nhô cao, dường như đang hoài thai.

Nàng ta đang nằm trên giường, ánh mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Xung quanh, có một lớp màng bán cầu phát ra ánh sáng trắng đang có chi chít binh khí cắm lên.
Chợt nghe giọng nam tử cười gằn.
- Dám làm phiền nương tử ta nghỉ ngơi…lũ các ngươi...
.
.
…Đáng…
.
.
…Chết…
.
.
…Lắm !…
.
.
Chợt y phất tay, lớp màng bán cầu biến mất, vô số binh khí lao về các phía.

Một thanh đao nhanh như chớp phóng tới, Lý Quý cả kinh, khó khăn lắm mới dùng Cách Không Khống Pháp làm lệch quỹ đạo thanh đao mà né tránh được.
Nhìn một vòng, mới qua một cái phất tay, mà bên phía hắn đã có người ngã xuống, chính là tên cảnh giới Nhân Tiên tầng 3.
Lý Quý vuốt mồ hôi trên trán.
.
.
“Con mẹ nó…giáp mặt đối chiến...Địa Ma cảnh đại thành thật sự ...đáng sợ”
.
.
“Chỉ mới phất tay một cái mà xém lấy đi mạng nhỏ của ta ”

.
.
Đang miên man đã nghe tiếng quát của Đan Hiểu.

- Lên.
Các nhân ảnh kia nghe vậy cũng vội định thần thần, nhanh chóng xông lên dùng vô số pháp quyết của chính phái lẫn tà phái tấn công vào nhân ảnh kia.
Lý Quý cũng điều khiển vô sô phi châm phóng đến.

Như nhớ đến gì đó, chợt liếc sang Tuyết Nhi bên cạnh.

Khuôn mặt nàng ta dường như đang mỉm cười.
Nhanh như chớp phóng mấy vật gì đó hình tròn không rõ hình dạng vào nhân ảnh nữ tử kia.
Hắn thấy vậy trợn tròn, thầm hô.
.
.
“Tuyết Nhi thật là quái quỷ…nếu tấn công nam tử kia, thế nào cũng không có hiệu quả.

Nhưng tấn công nữ tử kia thì….”
.
.
“Nhưng nữ tử kia đang vô lực chống cự…như vậy cũng có chút quá…”
.
.
“Không được, nếu ta mềm yếu, chắc chắn ta sẽ là người nằm xuống”
.
.
Lý Quý cắn răng, đổi hướng các thanh phi châm, lao về phía nữ tử kia.
Nhân ảnh nam tử Thi Tông kia thấy có hai người công kích vào nữ tử bên cạnh thì liền biến sắc.

Mặc các công kích khác, vội phất tay, đẩy các thanh châm của Lý Quý ra.

Nhìn thấy ngay phía sau còn có mấy vật hình tròn tựa như như mấy viên đan đang bay tới thì y nhanh chóng đưa tay lên.

Đan định cách không đẩy qua hướng khác thì….
.
.
.
.
“Đùng”
.
.
.
.
Lý Quý đứng ở sau nhìn thấy rõ ràng, những viên đan của Tuyết Nhi lớn như nhãn cầu, nhưng lại được bao bọc bởi mấy tấm phù lục màu vàng bên ngoài.

Chưa kịp chạm vào người nam tử kia đã phát nổ.
.
.
Khói đen bay mù mịt.
.
.
Nam tử kia sắc mặt ám khói đen nhẻm, sắc mặt vô cùng phẫn nộ.
.
.
- Gừ....đê tiện…đám các ngươi cùng công kích một nữ tử không có lực hoàn thủ thì có gì hay ho.
.
.
Dứt lời, một cỗ thi bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn.

Đây là một nữ tử trung niên, ánh mắt đang nhắm nghiền.

Nhìn qua y phục thì dường như là người của chính phái.
Đan Hiểu ánh mắt chợt loé.
- Cẩn thận, cỗ thi kia là người của Hoả Tông.

Lý Quý ngưng thần, nhanh chóng vận dụng Hắc Nhãn.

Chỉ thấy cỗ thì này bên trong một mảng trống rỗng, chỉ có một luồng khí trắng đang lưu chuyển, ở giữa có 9 viên cầu đỏ thẫm đang lơ lửng.
Hắn hít một ngụm khí lạnh.
.
.
- Không ổn rồi...cỗ thi này…Địa Tiên đại thành…
.
.
Bất chợt, cổ thi kia phóng về phía trước, một tay điểm ra.

Khuôn mặt vô hồn khẽ há miệng, một luồng hoả diểm đỏ thẫm nhanh như chớp phóng về phía lão giả Địa Tiên tầng 7.

Lão giả thời gian bị giam cầm đã khá lâu, linh lực vẫn chưa phục hồi về đỉnh phong, lại chẳng có pháp bảo nào phòng thân.

Vừa trúng chiêu chỉ kịp đưa hai tay lên dồn linh lực vào chống đỡ, trong nháy mắt, hai tay lão bị phừng lên, như một ngọn đuốc.
.
.
.
Á...Á.......Á....
.
.
.
Nhất thời lão giả hét lên đầy đau đớn.
Lão không chút suy nghĩ, liền quay lưng bỏ chạy.

Vừa phóng đi vừa vung loạn dập tắt đám lửa cháy trên tay.
Có bốn tên Nhân Ma thấy vậy liền vô cùng sợ hãi, cũng quay đầu bỏ chạy theo.
.
.
.
Nhưng lúc này Tuyết Nhi lẫn Đan Hiểu dường như không để ý lão giả kia, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Lý Quý chợt nhìn sang nam tử Thi Tông kia, chỉ thấy y đang nháy mắt liên tục, khuôn mặt nhăn nhó.
Hắn biết, hai nàng là đang dùng Tố Tâm Kinh công kích ảo cảnh với tên nam tử Thi Tông kia.

Bất chợt khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nôn nóng lẫn lo lắng.
.
.
.
“Duy trì lâu, tất không ổn”
.
.
.
Hắn cũng biết, hai nàng chênh lệch tu vi với tên kia quá nhiều, hiệu quả Tố Tâm Kinh hẳn sẽ duy trì không quá lâu.

Mặt khác, nhìn khuôn mặt tên Thi Tông kia vẫn nhăn nhó, chưa nhắm nghiền mắt, hắn biết là hai nàng vẫn chưa có đắc thủ.
Lý Quý đảo mắt xung quanh, thấy những người còn lại vẫn đang đỏ mắt chăm chú công kích, không để ý đến mình.
Hắn có chút đắn đo, sau đó nhanh chóng định thần.

Ánh mắt nhìn về nam tử Thi Tông chợt loé.

Bỗng phát sinh dị biến.
.
.
"Phập"
.
.
"Phập"
.
.
Dưới bàn chân của nam tử Thi Tông kia có hai thanh châm đâm xuyên qua, máu phun tung toé, hệt như các thanh châm xuất hiện từ dưới lòng đất vậy.
Thanh châm không chút đình chỉ nhắm về phía cổ phóng lên.
Nhưng nam tử Thi Tông này hành động vô cùng mau lẹ, vừa chống lại công kích thần thức của Tuyết Nhi, Đan Hiểu, vừa phất tay chống đỡ công kích của những người còn lại.

Nhưng.....
....vẫn có thể ngửa cổ ra sau, né tránh hai thanh châm đâm về phía dưới cổ mình.
Bất chợt, y vừa ngửa cổ ra sau đã thấy rùng mình.

Một thanh châm không biết từ đâu xuất hiện lại nhằm vào sau gáy y đâm tới.
Nam tử Thi Tông này sắc mặt đại biến, phóng lên cao mấy trượng, liếc xuống vị trí thanh châm lúc nãy.

Mồ hôi chảy ra từng dòng.

.
.
"Thật...tà môn...rốt cuộc là kẻ nào?"
.
.
Dù đang chống đỡ vô số công kích nhưng y vẫn có thể phân tâm đảo mắt mấy vòng.

Chợt hắn nhìn về phía Lý Quý....
....nở một nụ cười khó hiểu.
Lý Quý thấy sắc mặt của y thì chợt lạnh gáy.
Lúc này...!
Không biết cỗ cương thi nữ tử kia từ lúc nào đã đứng sau lưng.
Hắn quay ra sau, trợn tròn mắt, kinh hãi tột đột.
Trong sát na, một luồng hoả diễm đỏ thẫm phóng đến.
Quá bất ngờ, Lý Quý không thể chống đỡ hay chạy kịp.

Việc duy nhất hắn có thể làm, là theo quán tính đưa một tay lên che mắt, bảo vệ yếu huyệt.

.
.
.
.
Phừng……
Phập….
.
.
.
.
Chiêu thức của Cương Thi Hoả Tông này vô cùng hiểm hóc, bên trong hoả diễm còn ẩn dấu một thanh kiếm phóng đến.
Nghe hai tiếng động liên tiếp...Ngọn lửa nóng rực phả hơi lên mặt, nhưng Lý Quý chẳng cảm thấy gì.

Hắn liền bỏ tay ra, bỗng ánh mắt đỏ ngầu, gào lên.
.
.
.
- Tỷ…không….
.
.
.
Lý Xuân Hồng không biết đã xuất hiện lúc nào, vẫn đang nhìn hắn mỉm cười.

Nhưng sau lưng, một mảng hoả diễm đang phừng cháy đỏ rực, còn có một thanh kiếm đâm từ sau bả vai nàng, xuyên hẳn ra phía trước.
Lý Quý cắn răng, dùng hết sức bình sinh kéo nàng ra khỏi cổ thi phía sau, một tay nhanh như chớp lấy ra ngọc bội cướp được từ lão giả Thi Tông trước đây tế lên.

Nhanh chóng niệm pháp quyết, một luồng sáng nhu hoà bao bọc xung quanh hai người.

Hắn mặc cho cương thi kia vẫn đang phóng hoả diễm cuồn cuộn về phía mình.

Lý Quý hai mắt đỏ thẩm, ngoại trừ khuôn mặt, hắn cởi hắc y bên ngoài của mình dập đám hoả diễm sau lưng Lý Xuân Hồng.

Sau khi ngọn lửa không còn nữa, sau lưng Lý Xuân Hồng đã cháy đen một mảng.

Máu từ vết thương đã ướt đẫm cả cơ thể.

Nàng ta cũng đã bất tỉnh từ lúc nào không hay biết.
Lý Quý chợt quay sang Đan Hiểu, Tuyết Nhi, hét lớn.
.
.
.
- Đủ rồi...rút…mau rút.
.
.
.
Hai nàng nghe vậy, người như khựng lại.

Nhìn thấy khuôn mặt của tên nam tử Thi Tông kia có chút mê man thì cảm thấy khó hiểu.
Nhưng đảo mắt qua thấy bộ dạng Lý Xuân Hồng thì sắc mặt đại biến.

Nhanh chóng gật đầu, vừa duy trì công kích, vừa từ từ lui về phía sau.
Đám tù nhân nghe vậy thì cũng không ham chiến, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, lớp màng sáng bảo vệ hắn cũng đã bị luồng hoả diễm của cỗ Thi kia ăn mòn gần hết.
Lý Quý cầm ngọc bội lên, nắm chặt, sau đó không chút nghĩ ngợi, ném về phía cỗ thi.

Khẽ hô.
.
.
.
.
“Bạo”
.
.
.
.Đùng…
.
.
.
Cỗ Cương Thi Hoả Tông kia bị phản chấn lui ra sau mấy bước, cơ thể chẳng có vết xước nào.

Nhưng.....
.....chừng đó cũng đã đủ để Lý Quý trốn thoát.
Cả đám nhanh chóng rút về thông đạo chật hẹp.

Dường như đã có dự tính.
Tuyết Nhi là người đi cuối cùng.


Nàng ném ra mấy viên đan sau đó nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Cứ cách mấy bước, lại ném mấy viên đan.

Khuôn mặt nàng có chút tiếc rẻ, nhưng chợt nhìn sang Lý Quý đang nhấc bổng Lý Xuân Hổng, khuôn mặt lo lắng.

Tuyết Nhi liền vét sạch đống đan dược của mình, mặt kệ chủng loại, phát tán khắp nơi.

Qua mỗi một cánh cửa, nàng lại vứt thêm một vài viên rồi mới đóng kín lại.
.
.
.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Cả đám đã ra khỏi cửa động.

Đám tù nhân ai nấy đều chắp tay cáo từ, chia ra bỏ chạy.
Lý Quý cũng chẳng quan tâm, vì thanh kiếm vẫn còn cắm ở phía sau lưng, hắn cũng không đặt nàng nằm xuống được, đành ở phía sau để nàng tựa lưng vào.
Dù che kín mặt, ngực vẫn còn hô hấp dập dìu, nhưng sắc mặt Lý Xuân Hồng lúc này đã trắng bệch.

Lý Quý khuôn mặt đau xót.
- Đừng có mệnh hệ gì...
- Tỷ…ngươi đừng có mệnh hệ gì.

Nếu không…
Đan Hiểu chợt đẩy hắn ra.
- Để muội sơ cứu cho tỷ ấy trước.

Dứt lời, Đan Hiểu liền lấy từ nhẫn trữ vật ra mấy lọ thuốc.

Đổ hết vào vết thương của Lý Xuân Hồng.

.
.
.
Xèo…xèo…
.
.
.
Thuốc đổ đến đâu, khói bốc ra đến đấy.

Đan Hiểu ánh mắt chợt loé, rút ngược thanh kiếm ra phía sau.

Khiến Lý Quý cả kinh…
- Muội….
Tuyết Nhi liền vỗ vai Lý Quý, nhìn về phía Đan Hiểu.
- Huynh đừng lo, Đan tỷ rất giỏi chuyện này.
- Đừng làm phiền tỷ ấy.
Nghe vậy, hắn sắc mặt phức tạp, khẽ liếc lên Tuyết Nhi, thở dài gật đầu mấy cái.
.
.
.
Bỗng nghe có tiếng nam tử.
- Các vị đạo hữu, sao mọi người còn chưa đi ? Nhỡ tên kia đuổi đến thì sao.
Lý Quý phất tay, ánh mắt ảm đạm nhìn lên nhân ảnh nam tử kia.
- Ngươi sao còn chưa đi ?
Nhân ảnh nam tử này dù khuôn mặt lấm lem bùn đất, tuy chỉ là Nhân Tiên tầng 6, nhưng nhìn qua bộ dạng mặt lẫn y phục, hẳn là xuất thân không tầm thường.

Hắn ta nghe Lý Quý hỏi vậy chỉ cúi đầu chắp tay.
- Các vị đã cứu ta một mạng khỏi Thi Tông.

- Độc mỗ làm sao có thể quay lưng bỏ đi được.
Lý Quý nhìn hắn mỉm cười.
- Không cần lo cho chúng ta, ngươi cứ đi trước đi.
Nhân ảnh nam tử kia nghe vậy chợt thở dài, chắp tay.
- Tại hạ tên Độc Cô Hạ, không biết đại danh của đạo hữu là gì ?
- Sau này nếu còn gặp lại, tại hạ cũng biết mà báo đáp.
Vừa nghe nam tử kia xưng tên, Lý Quý đứng choàng dậy.
Độc Cô là họ của dòng dõi đế vương, không hề có ngoại nhân.

Cũng chẳng có phàm nhân lẫn tu sĩ nào dám lấy họ này.
Mặt khác, nếu xưng tên giả, chẳng ai ngu ngốc mà lấy họ Độc Cô nổi tiếng này cả.
Lý Quý xông tới.

Ánh mắt sát khí không chút che dấu, túm lấy cổ áo đối phương.

Hành động của Lý Quý khiến nam tử này cũng giật mình.

Chỉ nghe Lý Quý gằn giọng.
.
.
- Độc Cô ?
.
.
- Huyết thống vương triều ?
.
.
- Nói…
.
.
- Độc Cô Khiêm là gì của ngươi ?