Dục Tu Ký

Chương 83: Tất Nhiên Phải Đến Hỏi Thăm Một Chút Rồi






Lý Quý âm thầm suy tính.
“Thi Tông nói gì thì nói, cũng là kẻ thù của ta… nếu ta luyện pháp môn này cũng không khỏi có chút….”
“Nhưng Dục Thi Quyết này cũng chẳng bỏ công tu luyện, đọc qua...cũng không thấy xung khắc với pháp môn Hợp Hoan Tông…”
Chỉ thấy hắn vô cùng đăm chiêu.
.
.
.
“Khoan đã….”
.
.
.
Khuôn mặt hắn chợt chấn kinh.
“ Giả như ta luyện Dục Thi Quyết này nhưng chọn đối tượng là nữ nhân mà không phải nam nhân vậy thì…”
“Chẳng phải…
…Vừa hấp thu được âm khí, vừa hấp thu được linh lực…”
Hắn trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh, miệng nói khẽ.
“Vậy thì…tu vi sẽ còn tăng tiến nhanh đến thế nào nữa ?”
Vừa nói xong, chợt nghe tiếng Đan Hiểu.
- Huynh nói cái gì tăng tiến nhanh ?
Hắn thấy nàng ta quay lại khó hiểu.

Liền nhanh chóng định thần.
- À…không có gì…
Lý Quý cũng dự định không nói ra việc này cho các nàng biết.

Dù vô cùng rung động nhưng tất cả chỉ mới là suy đoán.

Hắn cũng không thiếu suy nghĩ mà tiến hành luyện một pháp môn lạ lẫm của một môn phái khác như thế này.
Dù sao đi nữa, trong tu chân giới, ranh giới vô cùng rạch ròi, người của môn phái này lại đi luyện pháp môn độc bộ của một môn phái khác thì chắc chắn….

….kết cục kẻ đó…chẳng có gì tốt đẹp.
Lý Quý bèn thu hồi thần thức, đứng dậy đi về phía Đan Hiểu.

Hai tay vòng tới trước ôm eo nàng ta.

Đan Hiểu thấy hành động của hắn thì có chút bất ngờ, khẽ quay đầu mỉm cười.

Chợt nghe tiếng Lý Quý hỏi.
- Muội có tâm sự ?
Nghe hắn nói vậy, Đan Hiểu chỉ cầm hai tay của hắn, quay đầu nhìn về con sông phía trước.
- Sao huynh lại hỏi vậy ?
Lý Quý cũng vô thức đảo mắt về hướng Đan Hiểu đang nhìn.

Ở giữa dòng sông tĩnh lặng, chỉ có một đôi nam nữ đang chăm chú thả lưới.

Cả hai y phục đều dơ bẩn, rách rưới nhưng bộ dạng cả hai đều vui vẻ.

Cảnh tượng trước mắt vô cùng yên bình.
Lúc này, nhìn khuôn mặt đầy tâm sự của nàng ta, hắn cũng đoán được phần nào.
Chợt nghe giọng Lý Quý nói khẽ bên tai.
- Trước đây ta rất sợ hãi muội, ta biết muội cũng có thành kiến với ta.

Khuôn mặt muội lúc nào cũng lạnh lùng…nhưng rồi…
Đan Hiểu nghe vậy chợt trố mắt, cố dấu nét cười.
- Nhưng rồi sao ?
Lý Quý chỉ nói nhỏ.
- Phát hiện ra…vị Đại Thủ tỷ kia chỉ là ngoài lạnh trong ấm, lại còn....vô cùng chu đáo.
Nghe vậy, Đan Hiểu cũng không thể nhịn cười.
- Huynh…vô lại.

- Cái gì gì mà Đại Thủ tỷ chứ, thật là khó nghe.
Thấy nàng ta khuôn mặt đã giãn ra, hắn liền trêu chọc.
- Cái tên Đoàn gì gì đấy….của muội…
Đan Hiểu bật cười.
- Là Đoàn Lã.
Lý Quý gật gật.
- À ừ là Đoàn Lã…Cái tên xấu xí kia làm sao so được với bộ dạng ngọc thụ lâm phong của ta a.
Hắn vỗ vỗ ngực mấy cái.
- Đan Hiểu ta xinh đẹp thế này mà lại dám kết đạo lữ với người khác.

Muội yên tâm, Lý Quý ca ca sẽ không bao giờ bỏ muội a.
Nói xong, hắn còn vỗ ngực, nhướng nhướng mày mấy cái.

Đan Hiểu nghe xong liền bật cười, nàng cũng thừa biết hắn là đang an ủi mình.

Nhưng chẳng biết sao, trong lòng vô thức lại cảm thấy ấm áp, liếc ra sau mỉm cười thâm ý.
- Thật sẽ không bao giờ bỏ muội ?
Lý Quý tưởng rằng sau khi nghe hắn nói phét bông đùa như vậy, nàng ta sẽ phủ nhận hay chửi bới trêu chọc gì đó.

Nhưng câu nói của Đan Hiểu lại khiến Lý Quý giật mình, thầm nuốt nước miếng mấy cái.
.
.
.
“Nàng ta…sao lại biểu hiện bất thường vậy”
.
.
.
“Dường như…Đan Hiểu cũng có gì đó….với ta chăng ? ”
.
.
.
“Hết Tuyết Nhi, rồi đến Đan Hiểu…thậm chí tỷ tỷ ta…cũng có gì đó…không bình thường a.”
.
.
.
Nhưng nói gì thì nói, Đan Hiểu cũng không vồ vập như Tuyết Nhi, cũng không làm Lý Quý cảm thấy quá khó xử.
Nghĩ vậy, Lý Quý cũng thoải mái hơn, chỉ thấy hắn mỉm cười, chẳng biết nói thật hay giả.
- Tất nhiên sẽ không bỏ muội rồi.
Bất ngờ Đan Hiểu quay ra sau hôn nhẹ hắn một cái, ánh mắt có chút yêu mị.
- Dù huynh có muốn bỏ ta….cũng không được đâu a.

Liên Hương trưởng lão đã có lệnh rồi.

Bỗng Đan Hiểu quay ra sau nháy mắt.
- Huynh có thích hay không thích đi nữa…cũng phải chấp nhận thôi.

- Ta sẽ bám theo cho đến khi nào huynh ngồi lên ghế Tông Chủ mới thôi.
Hắn nghe vậy bật cười, hỏi lại.
- Vậy sau khi ta đã là Tông Chủ thì muội có còn bám theo không ?
Đan Hiểu đang định trả lời bất chợt nghe tiếng nói ở sao lưng.
.
.
.
“Này…này”
“Thì ra nhân lúc chúng ta ra ngoài, hai người âu yếm với nhau a”
.
.
.
Lý Quý cùng Đan Hiểu giật mình quay lại, cả hai đều trố mắt.
Vì ngoài Tuyết Nhi, Lý Xuân Hồng ra…còn có một nhân ảnh nam tử nữa.

Lý Quý bộ dạng liến có chút đề phòng.
- Vị này là….
Tuyết Nhi đứng ở phía trước, nháy mắt mấy cái, gương mặt thâm ý.
- Nghe nói huynh muốn gặp mấy vị đạo hữu Thi Tông bàn sinh ý, nên muội dẫn huynh ấy đến đây a.
Lý Quý giật mình, có chút thất thố.

Nhìn sang nam tử bên cạnh.

Đây là một nam tử trạc 20, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt hõm sâu vào.

Thấy Lý Quý nhìn sang.
Vị nam tử này chắp tay.
- Ta là Liệt Hổ, không biết vị này là…
Khuôn mặt Lý Quý đang trợn tròn chợt giãn ra, nở nụ cười kì quái.
Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi thấy nụ cười của hắn có chút quen thuộc, hệt như lúc hạ sát lão giả Thi Tông kia vậy.

Hai nàng bất giác rùng mình mấy cái.
Chỉ nghe giọng Lý Quý đầy tiếu ý.
- Ai da…là Liệt huynh đó à…
- Trước lạ sau quen… trước lạ sau quen a…
.
.
.
.
.
.
Không lâu sau.
Chỉ thấy nhân ảnh Liệt Hổ nằm úp mặt, co quắt trên sàn, cơ thể bất động, chẳng còn hô hấp nữa.
Lý Xuân Hồng dù đã thấy qua Lý Quý dùng qua Sưu Hồn Thuật một lần, nhưng lần này cả cơ thể vẫn vô thức run rẩy.
“Pháp môn này…thật độc ác…phải đau đớn thế nào mới có biểu hiện thế kia a”
Đan Hiểu cùng Tuyết Nhi thì cũng đã đoán trước được kết cục, chẳng có gì bất ngờ, chỉ thấy hai nàng đang nói chuyện gì đó với nhau, cũng không để ý đến Lý Quý.
Trên mặt hắn có mấy giọt mồ hôi rơi lã chả, miệng nói chầm chậm.
- Đám Thi Tông không ngờ…lại ở bờ Tây…thật lớn gan..
Đan Hiểu nghe vậy cũng giật mình, quay sang.
- Làm sao được… bờ Tây vốn là của chính phái cai quản mà…
Chỉ thấy hắn gật gật.
- Đúng vậy, nơi Thi Tông chiếm đóng tuy là bờ Tây nhưng có chút hoang vắng, cũng không gần nơi đây.

Ký ức của tên Liệt Hổ này, cùng với những lời lúc Phiên Vũ trước khi chết nói, Lý Quý dần hiểu ra nội tình, nhìn sang Đan Hiểu.

- Thi Tông đã đưa lợi ích gì đó, khiến Thanh Phong hội giúp một tay.

Đã thành công chiếm một mỏ linh thạch của Thần Kiếm Tông và Trầm Gia cùng cai quản.
- Một phần vì cách khá xa nơi đây, một phần vì đám chính phái nghĩ Thần Kiếm Tông và Trầm gia sẽ không để yên chuyện này.

Cho nên bọn hắn cũng không có nhúng tay vào.
Khuôn mặt Đan Hiểu nhăn lại.
- Thật khó hiểu, Thi Tông cần gì mỏ linh thạch này chứ….
Lý Quý bật cười.
- Chúng không cần linh thạch, nhưng trùng hợp…mỏ linh thạch này nằm sâu dưới lòng đất, vô tình lại là một vùng…
….âm khí chi địa đậm đặc.
Nghe vậy, Đan Hiểu mới gật gù, khuôn mặt giãn ra.
- Thì ra là vậy….
Chợt nàng ta nhìn sang Lý Quý.
- Huynh định thế nào ?

Nghe vậy, Lý Quý lâm vào trầm tư, bước đến bên cạnh cửa sổ…
Hắn húp một ngụm rượu, khuôn mặt đỏ lên…ánh mắt như cười.
.
.
.
.
- Tất nhiên phải đến hỏi thăm một chút rồi.
.
.
.
.
Nghe vậy, Đan Hiểu liền cả kinh.
- Không được, chúng ta chỉ có 4 người…quá nguy hiểm…
- Huynh có mệnh hệ gì…
Lý Quý liền phất tay.
- Mỏ linh thạch này sâu dưới lòng đất có 2 tầng, tầng trên thì chỉ có một đám Nhân Ma, khoảng chừng 30, 40 tên.
- Tầng dưới thì có một nhà tù nhỏ, nơi này âm khí đậm đặc, cũng là nơi ở của hai tên Địa Ma.
- Trong hai tên Địa Ma này, có một tên chúng ta đã giết, chính là lão giả lưng còng tên là Phu Đức, nhưng bọn chúng dường như vẫn chưa phát hiện ra việc này.
- Tên còn lại, dường như từ nơi khác đến, chỉ mới tạt qua nơi này không lâu.
Hắn liền nhìn Đan Hiểu mỉm cười.
- Nếu chúng ta xông vào, chắc chắn không có cơ hội nào…
Bỗng hắn liếc sang Đan Hiểu thâm ý.
- Nhưng muội quên chúng ta có một ma đầu có thể hại người vô hình vô tung à ?
Vừa nói dứt lời, hắn liền đến sau lưng Tuyết Nhi ôm chầm lấy, áp sát mặt vào mặt nàng ta, liếc về Đan Hiểu nháy mắt.
Đan Hiểu, Lý Xuân Hồng trợn tròn, bất giác cũng nhìn sang Tuyết Nhi.
Chỉ thấy Tuyết Nhi khuôn mặt đang mê li chợt nhăn lại, nhu miệng lên.
- Huynh dám gọi muội là ma đầu ?
Lý Quý cười một tràng, hôn nàng mấy cái, nói khẽ vào tai.
- Muội đúng là ma đầu, nhưng là một ma đầu…
…xinh đẹp tuyệt trần a.
Nghe hắn nói vậy, Tuyết Nhi khuôn mặt khẽ ửng đỏ, nhìn Lý Quý đầy thâm tình.
.
.
.
.
Hai ngày sau.
Một nơi nào đó ở bờ Tây sông Lỗ Giang.
Bầu trời mù mịt, gió thổi khiến nước trên sông như có từng đợt sóng nhỏ.
Ngư dân nơi đây như biết sắp có mưa lớn, nên trên sông lúc này chẳng còn thuyền bè nào cả.
Trong một miệng hang động đường kính chừng hơn 3 trượng.
“Này…tổng quản Phu Đức đã mấy ngày rồi chưa trở về a”
“Ngươi lo cái gì, chỉ là truy sát mấy tên chuột nhắt Nhân Tiên của Thần Kiếm Tông thôi a.”
“ Ba nhóm kia chỉ toàn Nhân Ma những đã đều trở về, tổng quản Phu Đức đã là Địa Ma cảnh, ngươi lo cái gì, không biết chừng ông ta hiện tại đang ở xó xỉnh nào đó vui vẻ với nữ tử kia ấy chứ”
“Nữ tử kia ? Có phải Tú Nương của Thanh Phong hội ?”
“Còn ai nữa…”
“Nàng ta khuôn mặt đầy sẹo, nhưng dáng người cũng thật là vưu vật”
“Ngươi cũng đừng tưởng bở, Tú Nương này chẳng nhìn đến mấy tên Nhân Ma như chúng ta đâu”
“Ta chỉ khen dáng người của ả, chứ khuôn mặt thế kia…ta không thèm a”
.
.
.
.
“Này…trời sắp mưa đến nơi rồi…nhưng sao lại cảm thấy nóng bức kì lạ thế a”
“Con mẹ nó…ta tưởng chỉ mình ta cảm thấy, thời tiết thật kì quái”
“Này ngươi có cảm thấy….cả người ngứa ngáy không ?”
“Ngươi không thấy ta đang gãi hay sao mà còn hỏi…”
“Kì quái…kì quái…”