Nàng ta cũng ôm lấy hắn, cảm nhận hơi nóng phả ra từ cơ thể Lý Quý, miệng thủ thỉ.- Nhưng dù có ngốc nghếch mấy đi chăng nữa, chẳng biết sao…ta lại yêu huynh như vậy…- Huynh biết không…- Mấy chục năm qua, muội gặp không biết bao nhiêu nam tu sĩ…ai nấy đều tỏ ra thông minh, luôn miệng nói sẽ bao bọc muội…nhưng rồi…- Sau khi chiếm được thân xác ta…đều bỏ đi.- …….phải chăng vì muội hấp thu dương khí của người ta a!- Muội…không có…- Vậy thì chắc là do hắn biết muội là đệ tử Hợp Hoan Tông….giống như gã gì gì tình nhân của Đan Hiểu rồi…- Cũng có thể như vậy…nhưng Hợp Hoan Tông nuôi muội lớn, muội làm sao vì tư tình mà vất bỏ được.- Vậy muội có cảm giác với Sát Sanh tăng giống ta ?- Huynh này…ta không thích mấy lão già đâu a…- Sát Sanh tăng? lão già ?- Huynh không biết đấy thôi, ông ấy bộ dạng giống như một lão già gần chết đến nơi vậy.- Ta tưởng….- Hihi…Ban đầu ta chỉ đơn thuần muốn tìm cách thu thập Hắc Linh Khí của huynh, nhưng rồi sau đêm đó ở bìa suối….- Muội nói đêm nào?- Là đêm trước khi chúng ta đi Bảo Các Hội…- Đêm đó ? đêm đó chỉ nghe muội than vãn phía sau đau đớn a.- Nhưng chẳng biết sao…kể từ đó…- Muội thật là không bình thường a…- Muội biết không, tình cảm với ta…cũng là thứ xa xỉ…ta trước đây mới vào Thần Kiếm Tông cũng có thích…- Thích ai ?- À…không có ai.- Thích ai ?- Là...Vă.....ăn…- Thích ai, Là Vă ăn là ai ?- Thôi bỏ đi…khi khác ta sẽ nói với muội…- Huynh không nói thì thôi vậy.- Muội cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình….gần cả năm qua trải qua biết bao nhiêu chuyện, càng lúc, cảm giác với huynh càng rõ ràng…nhưng huynh chỉ toàn trốn tránh ta…Hắn nghe vậy, nhìn Tuyết Nhi thật sâu, chẳng biết nghĩ gì.Một lúc sau chợt nghe thấy tiếng cảm thán.- Nếu ta và muội không phải là tu sĩ, thì tốt biết mấy.Hắn đăm chiêu, cười gượng gạo.- Ta sẽ lấy một đống lão bà, không biết chừng còn để muội làm bà cả a.Tuyết Nhi cũng không phải khờ khạo, dù miệng Lý Quý nói vậy nhưng trong lòng hẳn là đang khổ tâm.Hắn còn phải phục hưng Hợp Hoan Tông, còn cả huyết thù chưa báo.Vì vậy Tuyết Nhi cũng không có dám đòi hỏi gì, miệng đang định nói gì nhưng rồi lại thôi.Chỉ thấy nàng ta im lặng gục đầu vào người hắn, lặng nhìn hoàng hôn.....Không lâu sau.Bất ngờ.Có một bàn tay bên dưới vươn lên giữa hai chân Lý Quý, chạm vào thành thuyền, khiến cả con thuyền khẽ chòng chành.Hắn ánh mắt chợt loé, kéo Tuyết Nhi đứng phăng dậy lui về sau cảnh giác.Nhìn thân ảnh y phục rách rưới, dính đầy máu me đang leo lên thuyền.Lý Quý sắc mặt đại biến.Nhân ảnh kia vừa leo lên thuyền cũng trợn mắt, lắp bắp.- Ngươi…ngươi…phế vật Lý Quý ?Lý Quý lúc này cũng nhận ra đối phương.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.“Người này là đệ tử nội môn của Thần Kiếm Tông tên Phiên Vũ, tu vi Nhân Tiên tầng 4, trước đây hắn cũng là người thường xuyên trêu chọc ta”“Nhưng sao hắn…”Chợt nghe tiếng Lý Quý hỏi.- Ngươi sao lại…Chưa nói dứt lời đã nghe Phiên Vũ cả kinh quát.- Ngươi…còn đứng đó…còn không mau chóng mang ta trở về tông.Nghe hắn quát vậy, Lý Quý có chút bất mãn, quay mặt phất tay.- Không rãnh.Phiên Vũ trợn mắt, động nộ.- Ngươi cái tên ngu đần này…Mỏ linh thạch của Trầm gia và Thần Kiếm Tông đã bị tà phái công phá rồi.Lý Quý chẳng quay mặt lại, chỉ nói.- Chẳng liên quan đến ta.
Ngươi tự mà đi về mà báo tin lấy.Nghe hắn nói như vậy, Phiên Vũ càng điên tiết hơn, hắn gằn giọng dữ tợn.- Được được….súc sanh khá lắm.- Thanh Phong Hội cùng Thi Tông đang đuổi giết đến, ta chết, ngươi……..súc sanh ngươi cũng phải chết.Vừa nghe đến chữ Thi Tông, Lý Quý ánh mắt chợt loé.Sắc mặt trầm xuống.Khuôn mặt nhăn lại, đầu óc cấp tốc xoay chuyển....Sau mấy hơi thở, Lý Quý liền nhanh chóng nhìn sang Tuyết Nhi.- Mau đưa ta thuốc giải Chuyển Khí Đan.Tuyết Nhi lúc này sắc mặt cũng lo lắng, thấy Lý Quý nói vậy như hiểu ra gì đó, liền nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nhỏ.Nàng vừa đưa cho Lý Quý xong, liền vội vã chạy vào bên trong thuyền.Lý Quý bỏ thuốc vào miệng nút xuống, nhìn Phiên Vũ ánh mắt phát lạnh.Phiên Vũ thấy hành động của Lý Quý thì vô cùng khó hiểu, chỉ gằn giọng chửi bới.- Ngươi tên phế vật khốn kiếp…ta mà không bị thương thì đã….Chưa nói hết câu đã nghe.“Phập…Phập”- N…gươi…ngươi…Phiên Vũ đã bị hai vật gì đó đâm xuyên đầu.
Ánh mắt trợn tròn khó tin, chỉ ú ớ, co giật mấy cái.....……..ùm…….....Sau đó ngã xuống sông.Máu từ đầu y nhanh chóng loang ra đỏ thẫm dưới thuyền.Lý Quý hành động vô cùng dứt khoát, chỉ trong mấy cái chớp mắt.Thấy Phiên Vũ đã chết, nhưng Lý Quý vẫn còn chấn động, mặt đỏ bừng… hai tay run run thở dốc....“Lý Quý ta....trớ trêu thay….không ngờ, bước vào con đường tu đạo, người đầu tiên ta giết, lại.......chính là đệ tử Thần Kiếm Tông”...Hắn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng định thần, chạy vào bên trong thuyền.Lúc này các nàng cũng đã biết hành động của Lý Quý bên ngoài.Lý Xuân Hồng phóng thần thức, thấy đệ đệ mình ra tay sát nhân, mà còn là đệ tử của Thần Kiếm Tông thì sắc mặt sa sầm, vô cùng khó hiểu.- Đệ…ngươi không giúp người ta thì thôi…cớ sao lại…Lý Quý liền cắt ngang quát vội.- Mau..mau thay y phục khác.Vừa nói xong hắn cũng vội vã cởi bỏ y phục trên người xuống.Thấy sắc mặc nghiêm trọng lẫn hấp tấp của hắn, các nàng vừa cởi y phục vừa khó hiểu, Lý Xuân Hồng tò mò:- Đệ đệ…Sao lại phải thay y phục ?Lý Quý lấy vội một bộ bố y cũ sờn trong nhẫn trữ vật ra khoác vào, hấp tấp nói.- Người bị truy sát là đệ tử Thần Kiếm Tông, chúng ta thì lại đang mang y phục Thần Kiếm tông.- Chưa biết địch nhân ra sao....tốt nhất là....Các nàng nghe vậy đều giật mình gật gù, chẳng hỏi gì nữa.Ngay cả Đan Hiểu tâm tư cẩn thận cũng phải đánh giá lại Lý Quý vài lần.Tất cả đều nhanh chóng cởi y phục ra.Thấy các nàng ai nấy đều đã thay xong, hắn mới yên tâm.Nhanh chóng đọc pháp quyết, vận dụng Hắc Nhãn đến cực hạn đảo quanh.Nhìn xung quanh 200 trượng chẳng thấy bóng dáng một ai, Lý Quý không hề yên tâm...mà ngược lại, còn lo lắng hơn nữa.Chợt hắn mở to mắt, như nghĩ ra gì đó, liền nhìn lên trên trần thuyền.Ngay lúc này sắc mặt đại biến.Không biết từ lúc nào đã có một nhân ảnh cưỡi phi cầm bay bên trên đầu thuyền khoảng 30 mươi trượng.Lý Quý thấy rõ là một nữ tử mang hắc y, sắc mặt đang nheo lại nhìn xuống.Chúng nữ lúc này chỉ thấy Lý Quý sắc mặt lo lắng, đang nhìn lên trần con thuyền vô cùng chăm chú.Bộ dạng vô cùng buồn cười.Nhưng các nàng chẳng có tâm tư đâu cười cợt, bởi các nàng biết Lý Quý là đang vận dụng Hắc Nhãn.Chỉ nghe miệng hắn lầm bầm.- Nữ tử…tu vi Nhân Ma tầng 6, nhưng không phải người Thi Tông…vậy hẳn là…Thanh Phong Hội.Đan Hiểu nghe vậy khuôn mặt liền giãn ra, nhìn sang Tuyết Nhi sau đó liếc sang hắn, khuôn mặt tự tin.- Huynh để ta...Lý Quý ánh mắt đang chăm chú, chỉ đưa tay lên phất phất, ý bảo nàng ta không cần.Bất chợt chỉ thấy Lý Quý ánh mắt trợn trừng nổi đầy gân máu.
Sau mấy cái chớp mắt chỉ nghe một tiếng....“ÙM….”...Bên trong thuyền chỉ nghe như có vật nặng gì đó rơi xuống nước.Lý Quý nhanh như chớp bàn tay nắm chặt, đưa qua đưa lại như đang điều khiển gì đó.Bất ngờ một nhân ảnh ướt sủng loang lổ máu lơ lửng bay vào trong khoang thuyền.Đây là một nữ tử trạc 30 tuổi, khuôn mặt đầy sẹo vô cùng dữ tợn.
Nhưng khuôn mặt lại đang mê man, hệt như người mất hồn, chỉ còn thở đầy yếu ớt.Các nàng thấy cơ thể Lý Quý đang run rẩy, hô hấp không bình thường nhưng kì lạ ở chỗ.Hắn hành động vô cùng dứt khoát.Đan Hiểu cũng không phải chưa giết người lần nào, nhưng thấy biểu hiện của Lý Quý thì không khỏi kinh ngạc.“ Đệ tử Thần Kiếm Tông ban nãy hẳn là lần đầu tiên mà hắn xuống tay giết, còn nữ tử này...”“ Nhưng lần đầu tiên đã ra tay hạ sát cả hai như vậy cũng không khỏi có chút quá…lạnh lùng đi”Lần đầu tiên Đan Hiểu hạ sát thủ chính là một nữ tử của chính phái.Lúc đó nàng ta thấy đối phương đã tắt thở thì vô cùng hoảng sợ, run lẩy bẩy.
Ám ảnh mấy ngày trời, cũng không có bình tĩnh như hắn.Các nàng không biết rằng, cả năm qua, Lý Quý luôn ám ảnh việc trả thù, không biết bao nhiêu lần tưởng tượng đặt mình vào hoàn cảnh này.Lý Quý hắn cũng nghĩ khi ra tay sẽ không có gì trở ngại, nhưng thực tế, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thấy một người bằng da bằng thịt chết dưới tay mình.Cũng không có bình tĩnh như tưởng tượng, hô hấp không đều, tay chân hắn vẫn vô thức run rẩy cầm cập.Chỉ thấy hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh....Không lâu sau, như suy nghĩ gì đó, ánh mắt chợt đanh lại lộ vẻ dứt khoát.Bàn tay đặt lên đỉnh đầu của nữ tử kia, năm ngón tay mở rộng ấn xuống.Các đầu ngón tay như có một luồng khói đen đang luẩn quẩn xung quanh, vô cùng quỷ dị.Nữ tử kia ánh mắt đang mê man bỗng trợn trừng, phát ra tiếng hét thảm đầy kinh khủng...“Á…..Á….Á…..”..“Đừng…..Á….Á…..”...Lý Xuân Hồng thì không nói, nhưng Đan Hiểu lịch lãm không ít, vừa thấy hành động của hắn thì thầm kinh hô.“Đây…đây…chính là Sưu Hồn Thuật…pháp môn tàn độc bậc nhất của tà phái”“Sao….Lý Quý lại biết sử dụng…?”Tuyết Nhi cũng trợn mắt, vô thức rùng mình.“Huynh ấy…sao huynh ấy….”.