Độc Cô Khiêm nghe vậy khuôn mặt trầm xuống.
Ánh mắt chợt loé.Dù có bất mãn với lời nói của Huyết Sa….
Nhưng y cũng chẳng có mở miệng.Vì Độc Cô Khiêm biết....lão ta nói…....Cũng chẳng sai.Có Thi Tông hậu thuẫn, cùng với thân phận hoàng thất.
Độc Cô Khiêm có thể hưởng thụ vô số tài nguyên, lẫn cả việc thoải mái đến các vùng đậm đặc âm khí chi địa.Cho dù là vùng âm khí chi địa này nằm ở địa bàn của Thi Tông, tà phái hay thậm chí cả chính phái....mà không chút cố kị.Nói sao đi nữa, trong tu chân giới lẫn thê giới phàm nhân, Viêm Hoàng cực có uy vọng.Độc Cô Khiêm chợt liếc sang nhân ảnh nam tử cao lớn bên cạnh.Chỉ thấy nam tử bên cạnh mắt đang nhắm nghiền, dưới cằm râu ria xồm xoàm, thân mang xích y vải thô kín người.
Dù vậy đi nữa, y phục cũng không che đậy được làn da óng ánh như kim loại của y.Đây chính là thi thể tu sĩ Địa Ma sơ kì luyện thể cực kì hiếm thấy, cũng chính là thi thể mà Viêm Hoàng thu thập trên chiến trường năm xưa để nghiên cứu phương pháp luyện thể.Ánh mắt hắn chợt loé.- Lão già này… nói cũng không sai.- Ta không thiếu cả điều kiện lẫn tư chất… tu vi tăng tiến thế này… cũng không khỏi........có chút chậm chạp thật a….Chợt Độc Cô Khiêm ngẩm cao đầu, hít một hơi thật sâu, miệng hô lớn.- Người đâu …......dọn dẹp….Trong trang viên, nhất thời không ít lính gác xuất hiện.Thấy vô số thi thể trên sân, khuôn mặt ai nấy không chút biến sắc.Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn túi bọc thi thể, lẫn xô chậu tẩy rửa vết máu.
Dường như đã quá quen với việc này nên đã có sự chuẩn bị sẵn......Ngày qua ngày.Thời gian cứ chầm chậm trôi.Bên trong huyệt động hạ lưu sông Lỗ Giang.Lý Quý vẫn giữ đúng lời hứa.
Để Hồng Nhược Lan nghỉ ngơi đúng ba ngày.
Mấy ngày qua, Hạo Phi cũng không bị Dục Thi Quyết hành hạ.Bởi lúc này, bảy vòng xoáy bên trong đan điền của Lý Quý đã hoàn toàn lớn bằng nhau.
Có hấp thu linh lực kiểu gì cũng không có chút chuyển biến.Hạo Phi dù vô cùng căm tức Hồng Nhược Lan.
Nhưng mấy ngày liên tiếp không thấy nàng ta xuất hiện, khuôn mặt không khỏi có chút phức tạp lẫn khó hiểu.Cũng mấy lần hắn tò mò mà mở miệng hỏi.Nhưng Lý Quý cũng chỉ im lặng toạ thiền, cũng không có trả lời......Rốt cuộc đến ngày thứ tư...“Sột….
sột….”..“Sột….
sột… xoạt…xoạt…”..Tiếng động không lớn nhưng vô cùng đều đặn chợt đánh thức Hạo Phi.Hắn đầu đau như búa bổ, vừa mới vừa từ trong cơn mê dại khi mất đi thần hồn tỉnh dậy…Hạo Phi đảo quanh…Khuôn mặt chợt đại biến.Ánh mắt hắn trợn ngược....!không thể tin vào mắt mình.Bởi lúc này.....!ngoại trừ khuôn mặt Hồng Nhược Lan đầy thần khí, cơ thể khoẻ mạnh ra thì nàng ta lại đang…..
ở trong buồng giam của hắn.Thấy tràng cảnh trước mắt, Hạo Phi phẫn nộ rống lên...- Ngươi….
ngươi…...- Tiện nhân….
Khốn kiếp…...- Ngươi là ả lăng loàn…ngươi chết không được yên lành….AAAAAA.......Hạo Phi phẫn nộ chửi bới như vậy bởi…Lúc này, các lồng giam đều mở toang cửa.
Bên cạnh hắn chỉ mấy bước chân.Hồng Nhược Lan trên người không chút trói buộc.
Nhưng cơ thể loã lồ lại đang quỳ xuống, đầu đang nhịp xuống liên hồi.Đối diện, Lý Quý mở rộng chân, ngồi trên ghế của tên cai ngục lúc trước.
Một tay cầm bầu rượu, một tay khoác qua thành ghế vô cùng nhàn nhã.Thấy tiếng rống gào của Hạo Phi, Lý Quý húp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn sang trêu chọc..- Ngươi tỉnh táo….
có chút sớm hơn mọi khi a….Hạo Phi lúc này giãy dụa liên hồi, gào lên..- Tên súc sanh….
Hai tên súc sanh các ngươi…..Hồng Nhược Lan lúc này quỳ thụp xuống trước ghế, đang cho mao côn lông lá kia vào miệng, một tay vân vê hai mao cầu bên dưới vô cùng nhuần nhuyễn.Nghe tiếng chửi bới của Hạo Phi, khẽ nhướng mày, chợt rút miệng ra.
Mỉm cười đầy đắc ý..- Sao vậy ? Chẳng lẽ trước đây ta không làm như vậy với ngươi nên ngươi…..Hạo Phi gân xanh nổi đầy cổ, nghiến răng nghiến lợi...- Ngươi… đây chính là bộ mặt thật của ngươi… ngươi…...- Ả khốn ti tiện…...Nghe vậy, Hồng Nhược Lan chỉ mỉm cười, sau đó nhìn sang Lý Quý ở trước mặt, nháy mắt.
Bộ dạng đắc ý, cúi gằm xuống, lại cho mao côn kia vào miệng.Lý Quý bộ dạng thong thả, đưa tay xuống vuốt tóc Hồng Nhược Lan, tặc lưỡi..- Nhược Lan à… chiêu này của nàng…..….Thật là độc a….Hồng Nhược Lan nghe vậy cũng không có trả lời, miệng vẫn chăm chú hành sự.
Chỉ thấy nàng ta mở lớn mắt nhìn Lý Quý, thấp thoáng hiện lên tiếu ý.Không cần nói cũng biết, Hạo Phi là động nộ như thế nào.
Nghe qua Lý Quý mở miệng, hắn cũng biết chính là Hồng Nhược Lan bày ra trò này.Ánh mắt Hạo Phi vô cùng căm tức, miệng hét lớn...- Chính tiện nhân ngươi bày ra trò này….?..….Ngươi….
muốn chọc tức ta… ?..Hồng Nhược Lan miệng vẫn đang mút chặt mao côn bên dưới, nghe vậy chỉ liếc mắt qua có ý cười, sau đó không để ý nữa.Hạo Phi thấy vậy càng tức điên hơn, nhưng lại bất lực chẳng để làm gì lúc này, chỉ có thể vùng vẫy giãy dụa, miệng chửi bới liên hồi...Không lâu sau.Hạo Phi hắn cũng dần mệt lả, cúi gằm mặt xuống...“Xột xoạc….xột xột…”..“Xột… xột… xột… xột…”..Từng tiếng động kia như ám ảnh Hạo Phi, khiến hắn không dám ngoái mặt lên nhìn.Nói gì thì nói, phu thê với Hồng Nhược Lan thời gian cũng không ngắn.
Trước thấy nàng ta bị Lý Quý cưỡng bức thì không nói đi.Nhưng bây giờ chính mắt hắn thấy nàng ta là người chủ động, thậm chí trên người không có trói buộc, cửa lồng giam thậm chí còn đang mở toang…Dù vô cùng căm ghét Hồng Nhược Lan, nhưng trong lòng hắn vẫn nhói đau từng cơn…Hạo Phi chỉ nghĩ… nếu như bây giờ, Hồng Nhược Lan có bỏ mặc hắn mà bỏ chạy một mình đi nữa, hắn vẫn còn thấy dễ chịu hơn bây giờ.Thậm chí trong lòng còn có dâng lên........một chút hối hận.Nhưng đáng tiếc… trên đời không hề có thuốc hối hận.Chỉ vì ghen tuông mù quáng, Hạo Phi đã không thấu hiểu, cũng không thể rộng lượng vị tha cho nàng ta…Nếu không… tình cảnh cũng chẳng đi xa như thế này....Không biết qua bao lâu, tiếng động kia chợt tắt.Hạo Phi lúc này vẫn còn đang bần thần.Bất ngờ.Có bàn tay chạm vào mặt mình, ánh mắt giật thót ngước lên.
Bàn tay kia khẽ vén tóc Hạo Phi hắn qua một bên.Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ.
Hồng Nhược Lan đang đứng bên cạnh hắn, nhưng cả người đang nhấp nhô liên hồi.Ở phía sau, chỉ thấy nam tử tóc trắng kia đang ra sức dày xéo, nhịp đến hạ thân nàng.Khuôn mặt Hạo Phi lúc này như người vô hồn, phẫn nộ đến mức...........!im bặt chẳng nói thành lời.Hồng Nhược Lan đang nhấp nhô bên cạnh, ánh mắt có chút mê li, sau đó chợt đăm chiêu, mở miệng..- Ta vốn dĩ đã từng coi ngươi là tất cả…..…..
coi ngươi hơn cả mạng sống mình… cho dù….……cho dù ngươi có là tên tàn phế đi nữa…ta…....….
vẫn sẽ như vậy….- Nhưng ngươi…..Bàn tay nàng ta khẽ vuốt ve khuôn mặt Hạo Phi….Ánh mắt Hạo Phi từ vô hồn chuyển sang có chút rung động, cũng chẳng biết đang nghĩ gì…Chợt…...“Bốp”...Hồng Nhược Lan chợt giáng một tát như trời đánh.
Hằn năm ngón tay đỏ lên mặt Hạo Phi.Nhưng kì lạ… dù bị một tát của nàng ta, Hạo Phi không chút phẫn nộ, ánh mắt vẫn nhìn xuống dưới....!không dám ngước lên lên.Chỉ nghe tiếng….."Tách tách...."..Hai hàng lệ hắn chảy xuống.
Nhưng Hạo Phi không hé miệng nửa lời, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì.Không lâu sau, mới nghe tiếng hắn thều thào..- Vậy nên… ngươi mới dày vò ta….….bằng cách này ?.Hồng Nhược Lan cơ thể đang đung đưa, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Nở một nụ cười khó hiểu..- Ngươi có thể coi như vậy, cũng có thể không…..Nhìn biểu tình Hồng Nhược Lan trước mặt, chợt Hạo Phi ngửa cổ, bật cười một tràng, dù nước mắt vẫn còn trên mặt..- Hahahaha…….- Ta sẽ đau khổ ? ….
Ta sẽ dày vò ?.- Ngươi nhầm rồi….
việc này chỉ làm ta thêm căm ghét khinh bỉ ngươi hơn…..…Càng chứng minh lời nói của ta….ngươi….…..chính là tiện nhân… không hơn không kém..Khuôn mặt Hạo Phi như phát điên, ánh mắt giăng đầy tơ máu, trợn tròn nhìn Hồng Nhược Lan cười quỷ dị..- Chẳng biết… nhi tử kia sinh ra… biết mẫu thân là một ả điếm lăng loàn….….Cả gan… làm chuyện dơ bẩn này trước mặt phụ thân hắn… biểu tình.........!sẽ như thế nào…......Ha ha ha ha…........A ha ha ha ha........Lúc này chỉ còn nghe tiếng cười lớn đắc ý của Hạo Phi.
Tóc tai của hắn rũ rượi, che gần hết mặt.
Cũng chẳng biết là hắn đang cố tỏ ra cứng rắn hay đang nói lời thật lòng.Hoặc cũng có thể….....Là cả hai…Đối diện, Hồng Nhược Lan có chút bần thần.
Hồng Nhược Lan cũng biết Hạo Phi là đang công kích mình.
Bởi nhi tử..........chính là điểm yếu chí mạng của nàng ta.Lý Quý đang nhấp phía sau, động tác cũng có chút chậm lại, sắc mặt không khỏi suy tư.Bất chợt nghe giọng Hồng Nhược Lan ở phía trước..- Ngươi nhầm rồi… đứa bé này… từ lúc ngươi chối bỏ nó….….
Ngươi đã không còn là phụ thân của nó…..Hồng Nhược Lan chợt nhướng mày nhìn Hạo Phi..- Còn ta….
làm chuyện này để khiến ngươi đau khổ….
dày vò ?.- Ngươi lại nhầm lẫn …..- Ta làm chuyện này trước mặt ngươi…..Ánh mắt nàng ta chợt loé..….
Chỉ đơn giản…..bởi…..Hồng Nhược Lan nói đến đây, chợt quay ra sau nhìn Lý Quý, bật cười khó hiểu..….ha ha ha….
bởi ta…..… thích…...Nàng ta liếc sang Hạo Phi, mắt đầy tiếu ý..- Tiện nhân…? Lăng loàn ….?.Hồng Nhược Lan bỗng cười một tràng lớn hơn….- Hahahaha…..Thì đã sao…..- Ít nhất ta được sống đúng với con người mình….….
Không phải sống dưới cái bóng của ngươi….
bị tên bội bạc, vô tình vô nghĩa như ngươi chi phối…..Hồng Nhược Lan trợn lên, gằn giọng..….
Bị ngươi lợi dụng để gia tăng thực lực…..….
Bị tên khốn sư phụ ngươi lợi dụng để gia tăng quyền lực….Hạo Phi nghe đến đây, ánh mắt có chút thâm trầm, im bặt chẳng nói câu gì.Hồng Nhược Lan nói cũng chẳng sai, từ khi kết đạo lữ với Hạo Phi, Hồng Nhược Lan vứt bỏ tất cả hào quang nhi nữ Hồng Cự để theo hắn.Hạo Phi thật ra mà nói ......!cũng không hoàn toàn dành tình cảm thuần khiết cho Hồng Nhược Lan.Bởi chính Huyết Sa, sư phụ Hạo Phi chính là người thúc đẩy mối quan hệ của hắn và Hồng Nhược Lan.Từ khi Hạo Phi kết đạo lữ với Hồng Nhược Lan.Huyết Sa từ chưởng quản phân bộ......!một mạch ngồi vào ghế đà chủ phân bộ Thi Tông phương Bắc.Còn Hạo Phi......!từ một đệ tử bình thường, một mạch tiến vào đệ tử hạch tâm.
Hưởng dụng vô số tài nguyên của Thi Tông.Cùng với đó....tu vi tăng tiến như vũ bão…Tất cả đều nhờ…..Hồng Cự…..Mà đúng hơn chính là nhờ vào việc chi phối Hồng Nhược Lan….Trước đây Hồng Nhược Lan không phải ngu ngốc, nàng cũng biết vấn đề này.Nhưng nàng ta không chút để ý, bởi lẽ lợi dụng phụ thân, phu quân nàng nhận nhiều lợi ích hơn người bình thường cũng là điều rất đỗi bình thường.Dù sao đi nữa...Nữ nhi hướng ngoại…...Có là con cái ruột thịt đi chăng nữa....!nhi nữ ....!vẫn sẽ dành nhiều tâm tư tình cảm cho tình lang hơn..