Thành Vân Thăng là thành chính của Bắc Lộc, nơi đây có đường phố rộng lớn cùng các cửa hàng cao chót vót nằm san sát nhau ở hai bên đường. Xe ngựa chạy tấp nập vẽ nên khung cảnh phồn hoa náo nhiệt.
Trùng hợp là Du thị sắp tổ chức Bách Hoa Thịnh Hội, vì vậy người đứng đầu các môn phái lớn khắp thiên hạ tụ tập trong thành Vân Thăng, thành thử đâu đâu cũng rộn ràng nhộp nhịp.
“Thập Cửu! Ngươi thôi cái trò vuốt ve củ tỏi kia được không? Lần này chúng ta tới biếu linh quả cho Du thiếu chủ, ngươi ôm chậu hoa thì còn ra thể thống gì?”
Từ Viện trừng mắt nhìn Thập Cửu, vị sư đệ đang đứng cạnh mình.
Từ ngày mua củ tỏi tại thành Ninh, Thập Cửu luôn miệng bảo đấy là thần thụ và mang theo nó mọi lúc mọi nơi.
Từ Viện nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề, Tuân Từ mời cả y tu đến chữa trị cho hắn nhưng y tu bảo Thập Cửu vô cùng khỏe mạnh. Thập Cửu cẩn thận lấy tay áo che chở củ tỏi vì sợ đám đông đè bẹp nó, “Từ Viện sư tỷ, ta đã đối chiếu với sách, đây thật sự là cây thần.”
Từ Viện lười tranh luận với hắn.
Nàng ấy vừa đẩy xe lăn cho Tuân Từ, vừa cố đi nép vào một bên nhằm tránh dòng người hối hả. Từ Viện trầm tư nói, “Đại sư huynh, ta thấy mấy lời đồn kia chả đáng tin chút nào.”
Hiện giờ trận đại chiến ở Tàng Bảo Lâu đã lan truyền khắp Phù Quang Giới.
Yêu nữ ma cung đơn độc giết bốn tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, thực lực này khiến người ta sởn da gà.
Các tu sĩ say sưa bàn luận về trận đại chiến: có người đoán yêu nữ ma cung ngụy trang tu vi, có người bảo kỳ thật bốn tu sĩ Xuất Khiếu kỳ chưa chết, cũng có người nêu giả thuyết tất cả chỉ là vở kịch do thương hội Thập Phương dựng nên.
Song mọi lời đồn có một điểm chung, chúng đều khẳng định yêu nữ ma cung tên Sở Nhược Đình.
Tuân Từ thẫn thờ hồi lâu lúc tin tức truyền đến Thanh Kiếm Tông, sau đấy hắn mừng như điên.
Nàng chưa chết.
Nàng còn sống!
Tuân Từ truyền âm cho Du Nguyệt Minh vì muốn biết chính xác những việc đã xảy ra tại Tàng Bảo Lâu, nhưng Du Nguyệt Minh không hồi đáp. Về sau Từ Viện hỏi thăm bốn phía mới biết hôm đó Du Nguyệt Minh đấu bảy ngày bảy đêm với Nam Cung Hiên, dẫn đến linh lực đôi bên cạn kiệt. Cuối cùng trưởng bối hai nhà túm bọn họ về rồi nhốt trong phòng tạm giam, cả hai chỉ được thả ra một ngày trước khi Bách Hoa Thịnh Hội khai mạc.
Bắc Lộc ấm áp như mùa xuân, Tuân Từ không cần mặc áo lông chồn dày cộm.
Hắn mặc bộ trang phục trắng thêu hoa văn chìm, làm mặt hắn tái nhợt hệt tờ giấy. Tuân Từ gập người ho khan mất một lúc rồi nghẹn ngào nói, “Gặp Du thiếu chủ là biết ngay.”
Du thị tổ chức hội họp long trọng nên không thể thiếu linh quả lẫn linh tửu chiêu đãi khách khứa. Thanh Kiếm Tông lại thừa mấy món đó, vì vậy Hà Cạnh nhờ Từ Viện mang một ít đến đây.
Du thị quả xứng danh gia tộc đứng đầu tam đại thế gia, họ sở hữu cung vàng điện ngọc nguy nga tráng lệ. Hai con sư tử ngọc đứng hai bên cổng hấp thu linh khí đất trời, đôi mắt chúng được làm bằng linh thạch cực phẩm; ngay cả tấm biển cũng khảm đủ loại ngọc ngà châu báu theo phong cách trang nhã lịch sự. Môn đệ trẻ tuổi phụ trách gác cổng còn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ nữa là.
Thập Cửu với Từ Viện trợn tròn mắt và ngó nghiêng sờ soạng khắp chốn.
Môn đệ gác cổng liếc một cái, hắp lập tức nghệt mặt khi thấy hai kiếm tu tầm thường cùng một người phàm, “Các ngươi tới đây làm gì?”
Từ Viện vội vàng đưa thiệp mời do Hà Cạnh gửi để giới thiệu nhóm bọn họ.
“Hóa ra là lái buôn linh quả.” Tên gác cổng bực bội xua tay. “Để linh quả đấy rồi đi đi.”
Từ Viện la toáng lên, “Thế sao được, chúng ta phải tham dự Bách Hoa Thịnh Hội nữa!”
“Nhảm nhí! Sao gia chủ có thể mời môn phái nhỏ như các ngươi. Biến mau, đừng có đứng chắn đường.”
Trong lúc hai bên tranh cãi, một người đột ngột cất tiếng ở đằng sau, “Người ta là khách mà, hành xử vô lễ là đạo tiếp khách của Du thị à?”
Mọi người quay lại nhìn nơi phát ra tiếng nói, bọn họ thấy một đạo cô trung niên với khuôn mặt hiền lành đứng phía dưới, chẳng ai nhìn thấu tu vi của bà.
Danh thiếp trên tay bà đề tên Lăng Bình am chủ.
Tên gác cổng ngửi thấy mùi rắc rối, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, “Lăng Bình am chủ, ban nãy tiểu nhân lỡ lời, các vị mau vào đi.”
Nhóm Tuân Từ vào được bên trong bèn cấp tốc cảm ơn nữ tu trung niên.
“Đa tạ am chủ giúp đỡ.”
Lăng Bình am chủ nặng nề nhìn hắn giây lát, bà chợt hỏi, “Ta từng gặp Tuân tiểu hữu, lúc ấy ngươi vẫn là thủ tịch đại đệ tử của Thanh Kiếm Tông. Những năm qua…ngươi gặp phải chuyện gì mà mất hết tu vi?”
Tuân Từ kinh ngạc quá đỗi, hắn không nhớ mình từng gặp bà. Hắn ho khan lúc giải thích, “Mong am chủ đừng chê cười, một năm trước Tuân Từ ra ngoài săn thú cùng các sư đệ và sư muội rồi bất cẩn bị Lộ Thứu[1] cấp bảy cắn. Hiện tại Tuân Từ phải tĩnh dưỡng, bao giờ chất độc tan thì tu vi sẽ tự quay về.”
Ra thế.
Độc Lộ Thứu khét tiếng kỳ quặc, trúng độc này khiến tu vi hoàn toàn tan biến cũng như cơ thể bủn rủn; khi chất độc được lọc sạch thì người bệnh sẽ hồi phục như ban đầu.
“Kiếm Thái Hòa của ngươi đâu?”
“Kiếm Thái Hòa đang được tôi luyện ở Bách Khí Tông nhằm tăng tỷ lệ sản sinh kiếm linh.”
Từ Viện lẫn Thập Cửu đã quá quen với việc đại sư huynh nói dối không chớp mắt.
Kim đan vỡ làm Tuân Từ trở thành kẻ tàn phế, mấy năm nay hắn luôn nói với người ngoài rằng mình trúng độc Lộ Thứu. Thanh Kiếm Tông suy thoái nên chả ai tìm hiểu kỹ chuyện này.
Hiển nhiên Lăng Bình am chủ cũng tin mấy lời ba xạo đó.
Tuy nhiên Lăng Bình am chủ không thờ ơ giống người khác, bà thoáng chần chừ rồi móc ra một bình đan dược từ trong ngực áo.
Lớp vỏ ngọc trắng bên ngoài bình chẳng đủ sức che giấu linh khí dồi dào bên trong.
“Đây là Dưỡng Nguyên Đan cực phẩm.” Lăng Bình am chủ mím môi và ném đan dược cho Tuân Từ. “Dùng trong ba ngày sẽ giúp giải trừ độc Lộ Thứu.”
Từ Viện cùng Thập Cửu đồng thời há hốc mồm.
Dưỡng Nguyên Đan cực…cực phẩm? Nguyên một bình đầy? Đưa tỉnh bơ vậy á?
Người đâu hào phóng dữ!
Tuân Từ cầm bình ngọc mà như bị bỏng tay, hắn khiếp sợ ngẩng đầu rồi hấp tấp trả lại, “Am chủ, món đồ này quá quý giá! Tuân Từ không dám nhận!”
Lăng Bình am chủ lạnh lùng quát, “Ta bảo ngươi cầm thì lo cầm đi!”
“Am chủ…”
“Thích thì giữ, không thì ném!” Lăng Bình am chủ mất sạch kiên nhẫn, bà bỗng biến mất khỏi tầm mắt ba người.
Tuân Từ cầm Dưỡng Nguyên Đan cực phẩm, hắn ngẩn ngơ mãi chứ chẳng hoàn hồn nổi.
Từ Viện áp sát hắn và ngưỡng mộ nhận xét, “Tu sĩ Bắc Lộc đều thế sao? Giàu nứt đố đổ vách, thật khiến người ta cảm khái.”
Thập Cửu đề nghị, “Dù sao đại sư huynh ăn bao nhiêu đan dược cũng vô ích, chúng ta bán cái này nhé?”
Từ Viện nạt, “Ngươi ăn nói tế nhị chút coi!”
Thập Cửu ôm chậu hoa mà gãi đầu, “Ta nói thật mà…”
“Ừ.” Tuân Từ dõi theo hướng Lăng Bình am chủ rời đi, hắn đưa Dưỡng Nguyên Đan cho Từ Viện rồi khẽ thở dài. “Nhớ bán giá cao đấy.”
Oo———oOo———oΟ
Ngày mai Bách Hoa Thịnh Hội chính thức mở màn, song hôm nay mọi thế gia lừng lẫy và người đứng đầu các môn phái chính đạo đã tề tựu tại nhà chính Du thị.
Phòng tiếp khách của Du thị rộng thênh thang: bốn bức tường khảm ngọc trắng, sàn nhà dưới chân không lót gạch bình thường mà lót muôn vàn viên linh thạch tạo nên bức tranh rồng bay lên trời.
“Đây mới là gia tộc đứng đầu thế gia.”
Lý Phúc xuýt xoa mãi trong lúc vuốt ve bức phù điêu mạ vàng trên cột trụ ở hành lang.
Lư Thường Xuân chắp tay khi ngắm nhìn nhà thủy tạ lẫn các mái đình cao cao, “Nơi đây coi bộ khá kiên cố, chắc sẽ không sụp như Tàng Bảo Lâu của chúng ta.”
Ông vừa nói xong là Lý Phúc che mắt trái, “Sao mí mắt ta cứ giật hoài, lẽ nào…”
“Ngừng lại! Hội trưởng! Đừng nói tiếp.”
Đúng lúc ấy, người hầu Du thị khom lưng chào, “Lý hội trưởng, Lư phó hội trưởng, gia chủ cho mời.”
Lý Phúc và Lư Thường Xuân liếc nhau, bọn họ biết cái gì tới thì sẽ tới nên căng thẳng bước vô phòng tiếp khách.
Trầm hương từ chiếc lư đồng hình tròn lượn lờ khắp phòng.
Du Hạc Niên ngồi trên cùng, vị trí thứ nhất bên phải là gia chủ Lâm thị Lâm Tiêu Phong, còn bên trái là gia chủ tạm thời của Nam Cung gia – Nam Cung Lương, thứ đệ của Nam Cung Duẫn.
Gần đây tu vi Du Hạc Niên đột phá Phân Thần trung kỳ, dù đang ngồi nhưng ông vẫn toát lên khí chất nổi bật. Hà Oánh đeo ngọc đầy đầu mà trông vẫn tao nhã thướt tha. Lâm Tiêu Phong thì bình thản vuốt chòm râu dê. Nam Cung gia toàn mỹ nam, tu vi Nam Cung Lương ở mức Xuất Khiếu sơ kỳ song ông ta khá giống người anh Nam Cung Duẫn đã chết; ông ta còn bôi son trát phấn nên mang vẻ đẹp nữ tính.
Một cặp nam nữ đứng sau Nam Cung Lương làm hộ vệ cho ông ta, đây là đôi huynh muội nổi tiếng khắp Phù Quang Giới với biệt danh “Bích Lạc Song Anh”[2].
Ngoài ra còn các cao thủ như động chủ Phiêu Tuyết Động, chưởng môn Hoang Thần Phái, chủ nhân tổ chức Huyền Lôi Đà.
Lý Phúc lẫn Lư Thường Xuân hoảng sợ nuốt khan liên hồi. Căn phòng chứa toàn kẻ mạnh khiếp đảm! Bọn họ búng tay thôi cũng thừa sức nghiền xương hai người thành tro bụi!
Lâm Tiêu Phong nâng chén trà rồi thổi những lá trà vô hình trên mặt nước, ông ta lạnh nhạt mở lời, “Lý Phúc, ngươi là hội trưởng thương hội Thập Phương, ngươi nói rõ xem kẻ nào gây ra cuộc đại náo tại buổi đấu giá.”
Thế lực chống lưng thương hội Thập Phương là tam đại thế gia, Lý Phúc biết mình làm hỏng chuyện sẽ dẫn tới bị bên trên hỏi tội.
Lý Phúc nào dám lấp liếm.
Các buổi đấu giá luôn được ghi chép bằng đá Lưu Ảnh, ông gấp gáp trình đá Lưu Ảnh cho bọn họ tự xem.
Lúc xem đến cảnh Lâm Dật Phù náo loạn khán đài, Nam Cung Lương phì cười và lấy tay áo che miệng, “Lâm tam tiểu thư khí phách ghê! Nhận hết tội về phía mình! Hay, hay lắm!”
Mặt mũi Lâm Tiêu Phong đen sì, ông ta mạnh tay đập chén trà lên bàn, “Dật Phù với Tích Dung đã nhận lỗi, hai đứa đang tự kiểm điểm ở từ đường.” Ông ta bóng gió ám chỉ, “Nhưng còn Nam Cung Hiên… Nam Cung Hiên là gia chủ tương lai của Nam Cung gia, các ngươi dám đánh thức hắn không?”
Nam Cung Lương ghét cay ghét đắng khi người khác nhắc vụ này.
Ông ta là con vợ lẽ nên vĩnh viễn không thể thâu tóm hết quyền lực, dù hiện nay vai vế ông ta cao hơn nhưng mai mốt Nam Cung gia vẫn do Nam Cung Hiên lãnh đạo.
Nam Cung Lương nhìn chòng chọc Du Hạc Niên bằng ánh mắt nham hiểm, ông ta giận dữ nghĩ sao Du Nguyệt Minh không đánh chết Nam Cung Hiên trong cuộc đại chiến!
Dựa theo nội dung đá Lưu Ảnh thì tam đại thế gia cũng góp phần gây rối.
Du Nguyệt Minh, Nam Cung Hiên, Lâm Dật Phù, và Lâm Tích Dung đều tham gia, bọn họ muốn trách cũng chả biết trách ai. Cuối cùng họ quyết định chịu trách nhiệm chung, Lý Phúc với Lư Thường Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Lương phản đối, “Nói chứ chẳng lẽ tam đại thế gia chúng ta lại ngậm bồ hòn làm ngọt? Nguồn cơn mọi việc xuất phát từ yêu nữ ma cung, ả cướp đi Tạ Tố Tinh lẫn Lung Ngọc Tinh Thiết, chúng ta không thể cho qua chuyện này!”
Du Hạc Niên híp mắt, “Nói dễ hơn làm, người ta núp ở Thấp Hải nên ngươi còn chẳng thấy được góc váy người ta ấy chứ.”
Nam Cung Lương nhìn về phía Lâm Tiêu Phong, “Lão tổ Lâm thị chuẩn bị thảo phạt ma cung còn gì? Sao không nghe thấy tin tức gì về việc này thế?”
“Đã có tu sĩ chính đạo đến Thấp Hải làm quân tiền tiêu.” Lâm Tiêu Phong ghét cái kiểu son phấn ẻo lả của Nam Cung Lương, ông ta chả hề nể mặt đối phương. “Ngày mai lão tổ nhà ta sẽ tới Bách Hoa Thịnh Hội, ngươi thắc mắc thì đi mà hỏi ngài ấy!”
Những năm nay, tam đại thế gia xây dựng thế vạc ba chân hơi bấp bênh; Nam Cung gia tương đối yếu thế so với Du thị và Lâm thị.
Có cho Nam Cung Lương mười lá gan thì ông ta cũng đâu dám chất vấn Lâm Thành Tử.
Sóng ngầm dâng trào trong phòng tiếp khách, Hà Oánh ngồi hết nổi bèn thì thầm với Du Hạc Niên, “Ta ra ngoài một lát.”
Du Nguyệt Minh đánh lộn suốt bảy ngày với Nam Cung Hiên, Du Hạc Niên ném con vào phòng tạm giam khi hắn còn bị thương nên đến giờ hắn vẫn chưa khỏi hẳn. Lúc Bách Hoa Thịnh Hội sắp diễn ra, Hà Oánh khuyên can mãn thì hôm qua Du Hạc Niên mới thả Du Nguyệt Minh. Hà Oánh lo cho sức khỏe con trai, vì vậy bà thường xuyên đi thăm hắn.
Hà Oánh rời phòng tiếp khách rồi nôn nóng mang theo cả đống thuốc quý tới Nguyệt Minh Viện, thế nhưng con trai bà lại mất tăm mất tích.
Hóa ra sau khi nhận được tin truyền âm từ Tuân Từ, Du Nguyệt Minh tức tốc đến sảnh con để gặp hắn.
Du Nguyệt Minh có muốn cũng chẳng tài nào trả lời gian dối trước những câu hỏi của Tuân Từ. Mười năm qua, Tuân Từ lo lắng cho Sở Nhược Đình ngang ngửa hắn, nếu cố tình giấu giếm thì không phải hành vi người quân tử.
Du Nguyệt Minh cầm quạt xếp, hết mở ra rồi khép lại.
Hắn xoay người nhưng không dám nhìn thanh niên ngồi trên xe lăn, “…Là nàng thật.”
Lời xác nhận trên khiến trái tim Tuân Từ thả lỏng, mắt hắn bỗng cay cay.
“Nàng khỏe chứ?”
“Bản lĩnh đầy mình, còn giết cả Vương Cẩn nên chắc sống khá ổn.”
“Vậy là tốt rồi.” Tuân Từ nhẹ nhàng gật đầu.
Với tấm thân tàn này, hắn chẳng ước ao gì ngoại trừ chuyện Sở Nhược Đình còn sống; đó là liều thuốc an ủi tốt nhất cho hắn.
Du Nguyệt Minh nhìn sườn mặt ốm yếu của Tuân Từ, giọng hắn nghe rất phức tạp, “Ta không ngờ nàng sẽ xuất hiện dưới thân phận thánh nữ Vô Niệm Cung. Hôm ấy Vương Cẩn, Cù Như, và Nam Cung Hiên hợp sức tấn công nàng, ta giúp nàng đánh lạc hướng Nam Cung Hiên. Những việc sau đó là biểu thúc kể ta nghe.”
Tuân Từ ho sù sụ, “Huynh chưa gặp lại nàng?”
Du Nguyệt Minh lắc đầu.
Hắn đoán Sở Nhược Đình trở về Vô Niệm Cung ở Thấp Hải.
Du Nguyệt Minh đã hạ quyết tâm trong những ngày bị giam giữ, bao giờ lành lặn thì chắc chắn hắn sẽ dắt Thanh Thanh đến Vô Niệm Cung tìm nàng.
Du Nguyệt Minh thẳng thắn thông báo suy nghĩ của mình bằng giọng nghiêm túc, “Tuân Từ, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ nàng! Huynh đừng tranh giành với ta.”
Tuân Từ đưa mắt nhìn Du Nguyệt Minh.
Thiếu chủ Du thị sở hữu gia thế hiển hách, cơ thể rắn rỏi và sống trong nhung lụa; chiếc quạt còn giúp tôn bật vẻ ngoài tuấn tú kia.
Ngược lại, hắn chỉ là một kẻ tàn phế.
Tuân Từ lắc đầu rồi cười khổ sở, “Huynh lo bò trắng răng, ta…sao xứng tranh giành với huynh?”Chú thích
[1] Đại bàng nước.
[2] Cặp anh em này tên Bích Đăng và Lạc Thư, biệt danh của họ mang ý nghĩa Bích Đăng với Lạc Thư là hai anh tài.