Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 94: Tình tứ




Sở Nhược Đình nhận ra Hách Liên U Ngân hiểu nhầm ý nàng.

Nhưng nàng đâu thể cự tuyệt nên đành gượng gạo cười phụ họa.

Hách Liên U Ngân cố giật tay khỏi dải lụa vàng, Sở Nhược Đình vội cản hắn, “Ma quân, đừng…đừng nhúc nhích, cứ giao hết cho ta.”

Dứt lời, tay Sở Nhược Đình chậm rãi kéo quần hắn xuống.

Nàng làm chậm rì rì, kéo cái quần mà cũng mất nửa ngày. Hách Liên U Ngân sốt ruột tới mức trán đổ mồ hôi, “Ngươi lề mề gì thế? Mau ngồi lên đi.”

Sở Nhược Đình nghe giọng hắn hừng hực thì bối rối lắm.

dương v*t dữ tợn của Hách Liên U Ngân đã sớm đứng thẳng, Sở Nhược Đình thất thần vuốt ve nó.

Sao hắn chưa ngủ, sao hắn chưa ngủ…

Hách Liên U Ngân giơ đôi tay bị trói chặt, sắc mặt hắn u ám tột độ, “Bản tọa cởi trói đây.”

Sở Nhược Đình hoảng sợ.

Nàng tốn ba ngày để vẽ bùa đó! Khi Hách Liên U Ngân hôn mê, bùa chú sẽ bóp méo ký ức trước đấy của hắn, đồng thời tự biến mất sau sáu canh giờ mà không để lại dấu vết nào.

“Ma quân đừng nóng vội.” Sở Nhược Đình hết cách nên buộc phải vén váy cởi quần, tay nàng chống lên tay vịn của ngai vàng. Hai chân cô gái dạng rộng, nàng áp cái miệng bên dưới lên dương v*t nóng hầm hập.

Cây gậy cứng chà xát cánh hoa mềm, Hách Liên U Ngân thoải mái ngửa đầu.

Sở Nhược Đình bận nghĩ chuyện khác nên phía dưới khô khốc.

Nàng lén kích hoạt Mị Thánh Quyết vì sợ Hách Liên U Ngân nghi ngờ. Nữ tử ngồi trên dương v*t cương cứng rồi nhẹ nhàng cọ nó bằng âm vật, âm đ*o dần tiết ra chất lỏng trong suốt và khiến vùng kín hai người sũng nước.

Màn trêu ghẹo ấy làm Hách Liên U Ngân muốn ôm nàng rồi hôn hít xoa nắn. Nhưng dải lụa vàng cản trở tay hắn, thành thử lòng hắn ngứa ngáy khó chịu quá; cơ bắp toàn thân căng như dây đàn giúp tôn bật vẻ đẹp cơ thể đàn ông.

Hắn nhịn hết nổi bèn cử động hông để tìm cửa hang ẩn mình sau cánh hoa ngậm nước.

dương v*t thọc lung tung trên cánh hoa và trượt tới trượt lui, Sở Nhược Đình bất giác kêu ngâm.

Nàng nâng mông, cái miệng nhỏ tìm thấy quy đầu to tròn rồi chủ động áp sát.

Nơi hai người tiếp xúc trơn trượt, Hách Liên U Ngân nhanh chóng tìm thấy cửa hang và hùng hổ xâm nhập.

Con đường chật hẹp đột ngột bị lấp đầy, Sở Nhược Đình vô thức thít âm đ*o rồi ngả người về trước. Tay nàng vịn vai Hách Liên U Ngân còn eo thì giật giật.

Ngai vàng rộng lớn nhưng khá bất tiện cho màn vận động này. Sở Nhược Đình thầm quan sát sắc mặt Hách Liên U Ngân; khóe mắt hắn nhiễm màu đỏ rực của tình dục, trông hắn có vẻ rất tỉnh táo.

Sở Nhược Đình lo suy tính nên mọi động tác đều hời hợt.

Nàng làm Hách Liên U Ngân bức bối tới phát điên, thế này khác gì lấy miếng thịt nhử hắn rồi không cho hắn ăn.

Hắn định bóp cặp mông tròn trịa của Sở Nhược Đình, nhưng với đôi tay bị trói thì hắn chỉ có thể cắn răng mà khàn khàn bảo, “Ngươi nhích mông cái coi.”

Sở Nhược Đình vâng vâng dạ dạ, trên thực tế, nàng như đi vào cõi thần tiên trong lúc vẫn ngồi giữa háng hắn.

Hách Liên U Ngân cũng chẳng cần nàng chủ động hầu hạ. Hắn đẩy hông ra đằng trước, xuyên qua tầng tầng lớp lớp nếp gấp để đâm lút cán. Sau đấy, người đàn ông mạnh mẽ càn quét vùng đất ấm áp kia.

Tốc độ của hắn mang khoái cảm đến cho nàng, Sở Nhược Đình tức khắc nũng nịu rên rỉ.

Tay nàng bấu lấy tay vịn ngai vàng, thân thể mềm mại dán sát bộ ngực vạm vỡ của Hách Liên U Ngân. Người con gái đu đưa giống hệt con thuyền giữa giông bão. dương v*t thô to kéo căng âm đ*o hết mức và khiến nó chảy nước đầm đìa. Nàng cắn môi theo bản năng, gương mặt đỏ bừng do cố kìm nén, nhưng cuối cùng tiếng rên vẫn rỉ ra từ miệng nàng.

Sở Nhược Đình dần động tình theo từng cú đâm điên cuồng của dương v*t, cái miệng ở dưới căng phồng lẫn ngập nước. Khoái cảm khó tả di chuyển từ bụng dưới đến mọi nơi rồi tụ tập tại đôi gò bồng đảo. Thân mình Sở Nhược Đình run run, pháo hoa nở tưng bừng trong đầu nàng.



Nữ tử buông tay vịn để ôm chặt đầu Hách Liên U Ngân, nàng chìm đắm trong cực khoái và sự thỏa mãn khiến nàng đờ đẫn giây lát.

Hách Liên U Ngân chôn dương v*t vào cơ thể nàng, hắn cảm nhận được âm đ*o co thắt khi nàng lên đỉnh. Phân thân của hắn bị bao vây tứ phía, cơ bắp trên tay cứng lại còn toàn thân thì gồng lên.

Hắn vùi đầu vô giữa cặp vú căng tròn, tay bị trói nên hắn đành dùng miệng cởi áo nàng. Nam tử há mồm liếm láp bộ ngực tuyết trắng, lưỡi hắn vẽ vòng tròn quanh nhũ hoa.

Sở Nhược Đình run rẩy, “Ma quân, đừng…đừng cắn.”

Hách Liên U Ngân mặc sức nhấm nháp núm vú nàng.

Hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn thật sự thích làm tình với Sở Nhược Đình.

Trước khi quen biết nàng, thánh nữ chỉ là công cụ tán công. Đây là truyền thống được lưu truyền qua bao đời ma quân, hắn cũng không phải ngoại lệ. Song hiện tại, hắn chỉ thèm muốn mỗi mình nàng…và chẳng chấp nhận nổi người phụ nữ nào khác.

Còn vì sao lại thế thì Hách Liên U Ngân chưa bao giờ suy nghĩ tường tận.

Hách Liên U Ngân lèn dương v*t vô nhụy hoa, hắn sướng tới nỗi cả người run run, thậm chí đầu óc hắn còn hơi choáng váng.

Hắn không để ý lắm, chỉ nghĩ do mình sắp bắn.

“Sở Nhược Đình…” Hắn giảm tốc độ đâm thọc rồi nghẹn ngào bên tai nàng, “bản tọa muốn nói ngươi biết một việc.”

Sở Nhược Đình căng thẳng khi đôi mắt phượng của hắn híp lại, “Ma quân muốn nói gì?”

“Bản tọa rèn bán ma khí, đấy là…”

Giọng Hách Liên U Ngân nhỏ dần, dải lụa vàng gắn bùa chú tỏa ánh sáng nhạt. Ma quân khép hai mắt và nghiêng người ngất xỉu trên ngai vàng.

Sở Nhược Đình đứng dậy, dương v*t cương cứng đang lấp đầy âm đ*o dễ dàng trượt ra khỏi người nàng.

Hách Liên U Ngân hôn mê nên khuôn mặt chẳng lạnh băng như ngày thường, hàng lông mày rậm nhíu lại khiến hắn trông khôi ngô lạ lùng. Sở Nhược Đình giơ tay chải mái tóc bù xù của hắn, nàng khẽ thở dài, “Ma quân, xin lỗi.”

Nàng mặc quần áo cho mình với hắn rồi kiểm tra một lần nữa. Sau khi đảm bảo hắn vẫn đang ngủ say, nàng hấp tấp chạy tới phòng luyện khí.

Trên đường đi, Sở Nhược Đình chạm trán Độc Mỗ.

Độc Mỗ chống gậy đầu rắn và đứng cạnh bức tường cung điện. Lưng bà ta còng cả xuống, mái tóc hoa râm rối bù gần như chạm đất. Không biết bà ta điều chế độc dược thế nào mà đống bướu thịt trên đầu chảy mủ, làm người nhìn buồn nôn cùng cực.

Mấy năm nay, Độc Mỗ và nàng duy trì tình trạng nước sông không phạm nước giếng. Tuy nhiên cả hai vẫn chướng mắt đối phương. Độc Mỗ sở hữu tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ, Sở Nhược Đình chẳng dại đi gây sự với bà ta.

Nàng sợ Độc Mỗ phát hiện điểm bất thường nên chân nàng lập tức chuyển hướng.

Độc Mỗ nhìn cửa cung điện đóng kín rồi nhìn hướng đi của Sở Nhược Đình, cặp mắt vàng đục lập lòe.

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình đi ngược hướng phòng luyện khí.

Nàng phải trộm đèn Uẩn Hồn trong vòng mười hai canh giờ, nhưng nàng cứ có cảm giác Độc Mỗ đang theo dõi mình bằng thần thức.

Đúng lúc nàng cân nhắc tiến hành bước kế tiếp thế nào thì đụng trúng người quen ở khúc quanh.

“Thánh nữ, trùng hợp thật.”

Huống Hàn Thần giả bộ vô tình thấy nàng.

Sở Nhược Đình mải lo nghĩ, nàng thoáng sửng sốt khi nghe hắn chào, “…Sao ngươi lại ở đây?”

Huống Hàn Thần sẽ không đáp rằng hắn cố ý tới đây để “tình cờ gặp gỡ” nàng.

Hắn cụp mắt xuống, “Ta tính ra ngoài mua linh tửu giùm Kinh Mạch.”



Kinh Mạch lẫn Đại Anh thích linh tửu, rượu do Sở Nhược Đình mang về không đủ cho họ uống. Vì thế Sở Nhược Đình không nghi ngờ lý do này.

Đôi mắt nhìn trộm của Độc Mỗ lởn vởn quanh đây, Sở Nhược Đình cười cứng ngắc, “Vậy à?”

Nàng nhìn xuống đất, bộ não cấp tốc nghĩ cách.

Cái khó ló cái khôn, Sở Nhược Đình ngẩng đầu rồi chớp chớp mắt với Huống Hàn Thần. Nàng cười xấu xa, “Tống Cư, sao ta thấy hôm nay ngươi đẹp quá chừng. Eo của ngươi…” Nàng tiện tay nhéo một cái. “Chu choa, săn chắc ghê!”

“…”

Nàng cư xử giống lưu manh khiến Huống Hàn Thần hơi luống cuống.

Sở Nhược Đình đang giở trò gì?

Nữ tử tiện tay nâng cằm hắn, đồng thời buông lời tán tỉnh, “Mặt mũi cũng thường thôi, nhưng ta chán ăn thịt cá nên muốn nếm thử rau dưa.” Ánh mắt nàng tối đi lúc gõ ngón trỏ ba lần lên má hắn. “Ngươi chịu làm thánh sứ cho thánh nữ ta đây không?”

Ngón tay nàng mát lạnh, nó vừa chạm đến gương mặt giả của Huống Hàn Thần là tim hắn đập thình thịch.

Huống Hàn Thần hiểu ý nàng ngay, thanh niên phối hợp diễn kịch hết sức ăn ý, “Tống Cư sao xứng làm thánh sứ cho thánh nữ?”

“Ngươi làm thánh sứ hay không cũng chả phải vấn đề to tát, các thánh nữ tiền nhiệm đều có mười mấy thánh sứ theo hầu.” Sở Nhược Đình khá hài lòng, nàng không ngờ hắn thông minh vậy. “Theo ta đi, ta đảm bảo cho ngươi cơm no rượu say.”

Người con gái cười tủm tỉm, đôi mắt nàng sáng ngời còn nhan sắc diễm lệ hơn đóa hoa xuân.

Huống Hàn Thần si mê ngắm nàng.

Nội tâm hắn kích động và tràn đầy cảm xúc khó tả, hắn cúi đầu rồi hỏi nửa thật nửa giả, “Thánh nữ nói thật chứ? Ngài đừng lừa ta.”

Sở Nhược Đình thầm nghĩ Tống Cư diễn giỏi thật.

Nàng tùy tiện vuốt cằm hắn, “Yên tâm, ta chắc chắn không bạc đãi người nào đi theo mình. Ngươi đồng ý không?”

Huống Hàn Thần mỉm cười, “Ta ngưỡng mộ thánh nữ từ lâu nên tất nhiên đồng ý.”

Sở Nhược Đình cảm nhận được thần thức của Độc Mỗ nhưng vẫn phải trơ trẽn chất vấn, “Thật hả? Ngươi ngưỡng mộ thánh nữ ta đây như thế nào?”

“Thánh nữ có nhớ ngày chúng ta lần đầu gặp mặt không?” Huống Hàn Thần nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt hắn chan chứa tình cảm lẫn sự dịu dàng. “Thánh nữ tặng ta Hồi Xuân Đan, ta đã đáp rằng ‘đa tạ ơn cứu mạng, nếu thánh nữ có gì sai khiến thì tiểu nhân chết cũng không chối từ’.”

Diện mạo hắn cực kỳ nhạt nhòa, ngay cả đôi mắt cũng ảm đạm vô hồn.

Nhưng vào khoảnh khắc nàng thành trung tâm của ánh mắt kia, khuôn mặt Sở Nhược Đình bất chợt nóng lên.

Nàng kiềm chế cảm xúc kỳ lạ trong mình rồi nhìn sang chỗ khác, “Ngươi định chứng minh bằng cách nào?”

Miệng lưỡi Huống Hàn Thần dẻo quẹo, hắn chỉ cần mở miệng là thừa sức tuôn ra một tràng. Hắn tha thiết thổ lộ, “Ngài có cảm nhận được gió biển từ Thấp Hải không? Đấy là tiếng gọi nhung nhớ cả ngày lẫn đêm của ta.”

“Tầm mắt ngài trải dài khắp núi sông non nước và mặt trăng mặt trời, tầm mắt ta hạn hẹp nên chỉ nhìn thấy ngài.”

“Người héo mòn cũng chẳng có gì hối tiếc, vì ngài đáng để ta tiều tụy.”[1]

“Các vì tinh tú ở trên trời cao, còn ngài ở trong lòng ta.”

Sở Nhược Đình: “…”

Ở phía bên kia, Độc Mỗ đột ngột bóp gậy và giậm chân.

Tại sao! Tại sao bà ta từng này tuổi rồi mà còn phải nghe đống từ lố lăng đó? Độc Mỗ chịu hết nổi, bà ta chửi với cái mặt xanh mét, “Tởm quá! Tởm chết mẹ!”Chú thích

[1] Nguyên gốc: Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ. Trích từ bài thơ Điệp Luyến Hoa.