Sở Nhược Đình đi cầu kiến Hách Liên U Ngân nhưng đúng như Tống Cư nói, ma quân đang bế quan nên không gặp bất kỳ ai.
Thật kỳ lạ.
Nội tâm Sở Nhược Đình đầy những nỗi nghi hoặc, nàng chậm rãi bước vô phòng luyện khí.
Bên ngoài phòng luyện khí cài thuật ngăn cấm của ma quân, ngoại trừ nàng thì chẳng ai vào được. Sở Nhược Đình đẩy cửa rồi đứng dưới đài sen ở trên cao.
Một ngọn đèn lưu ly phát sáng bảy màu lơ lửng trên đài sen bằng ngọc.
Sở Nhược Đình thấy ngọn đèn này bấy lâu, song nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lên kế hoạch trộm nó.
Nàng ước gì được mang đèn Uẩn Hồn đi ngay nhưng lý trí bảo rằng nàng không thể làm vậy.
Nàng cần chờ ma quân xuất quan và sau khi hắn hôn mê, nàng sẽ đổi đồ thật thành đồ giả. Làm thế ma quân mới không gây hại cho Kinh Mạch lẫn Đại Anh.
Sở Nhược Đình giả vờ đọc sách trong phòng luyện khí, trên thực tế, nàng lẳng lặng dùng thần thức tìm hiểu mọi chi tiết của đèn Uẩn Hồn. Sau đấy nàng sẽ cố gắng chế tạo sao cho đèn giả giống đèn thật như hai giọt nước.
Oo———oOo———oΟ
Kinh Mạch hoàn toàn chả để bụng những lời Sở Nhược Đình nói.
Kiếp này hắn đâu có ước mong nào khác; hồn phách, trường sinh, hay đứng đầu thiên hạ đều chẳng quan trọng.
Hắn chỉ khát khao được mãi mãi ở bên Sở Sở.
Đúng rồi, có thêm Tống Cư với Đại Anh thì càng tốt!
Đại Anh là bạn nối khố của hắn, Tống Cư luôn tặng hắn mấy món đồ chơi thú vị. Khi Sở Sở lẫn Đại Anh vắng mặt, người bạn duy nhất hắn có thể tâm sự cùng là Tống Cư.
“Tống Cư!”
Kinh Mạch mới đi lấy linh quả và linh tửu từ trong phòng mà nhoáng cái đã không thấy hắn.
“…Chạy đâu rồi?”
Kinh Mạch nhíu mày, hắn nhìn xung quanh rồi bỗng nhớ tới một chỗ.
Chân hắn đạp lan can để lấy đà nhảy lên mái Huyền Sương Cung, quả nhiên Tống Cư đang ở đấy.
Tống Cư nằm trên mái nhà, hai tay hắn kê gáy làm tay áo tụt xuống cùi chỏ và khoe ra phần cánh tay rắn chắc. Trên mặt hắn có chiếc lá xanh che khuất hai mắt, đùi phải gác lên đầu gối chân trái; trông hắn thảnh thơi lẫn tiêu sái.
Hắn luôn trưng ra cái vẻ cung kính dè dặt, mỗi mình Kinh Mạch biết hắn sẽ bộc lộ phần nào bản tính phóng khoáng lúc bốn bề vắng lặng.
Kinh Mạch bước trên mái ngói và ngồi xuống cạnh Tống Cư.
Hắn lấy tay áo lau linh quả rồi cắn một miếng, vừa nhai vừa hỏi, “Tống Cư, sao ngươi thích nằm trên mái nhà quá vậy?”
Tống Cư lặng thinh.
Rất lâu sau, hắn mới bỏ chiếc lá xanh khỏi mặt và híp mắt để thích ứng trước ánh sáng chói lòa.
Tống Cư vươn tay phải rồi xòe năm ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, cứ như hắn định bắt lấy các đám mây kéo dài vô tận. Thanh niên ngước nhìn kẽ tay mà hững hờ bảo, “Ngươi không nghĩ…làm vậy thì có thể tới gần bầu trời hơn sao.”
Kinh Mạch ngẩng đầu, “Hình như cũng gần hơn thật.” Hắn phủi phần tóc mái vướng vô mắt và nói ra suy đoán của mình, “Tống Cư, ngươi tính mua pháp bảo giúp bay lượn hả?”
Tống Cư chả thèm để ý hắn.
Nói chính xác là, khi không có người khác thì Tống Cư luôn ngó lơ hắn.
Kinh Mạch đã quen cái thái độ ấy.
Hắn móc ra linh quả và hỏi Tống Cư muốn ăn không, lát sau hắn lại quơ quơ một vò linh tửu, “Linh tửu do Sở Sở mua nè, ngươi nếm thử chưa?”
Tống Cư lạnh lùng đáp, “Ta không uống rượu.”
Kinh Mạch kinh ngạc tột độ, “Ớ, ngươi không uống rượu thật á?”
Trông hắn giống kẻ nghiện rượu vậy mà lại không uống.
Tống Cư dời ánh mắt nham hiểm khỏi mái Huyền Sương Cung và nhìn về nơi xa.
Nhìn ra xa giúp hắn thu hết toàn cảnh Vô Niệm Cung vào mắt: tường xám ngói xanh nguy nga nối liền không dứt; bên ngoài cung điện là đại dương Thấp Hải mênh mông cuồn cuộn, nó chẳng có biên giới hay bến bờ.
Thật giống hắn của hiện tại, ngụp lặn trong làn sương mịt mờ và đánh mất phương hướng.
Hắn chọn đi đường tắt bằng cách tu luyện tà thuật. Sau khi tu vi đột phá Nguyên Anh thì khó tiến thêm dù chỉ nửa bước, bây giờ hắn còn bị tra tấn vì công pháp tà ma phản tác dụng. Hắn cảm tưởng có người thường xuyên kéo căng nguyên thần của mình, lúc nào dùng cỏ phượng cập thì mới hắn tạm yên ổn.
Nhưng hắn không hối hận.
Công pháp tà ma phản tác dụng là cái thá gì? Tu vi trì trệ thì sao chứ?
Chí ít kẻ thù đã chết.
Việc hiểu rõ tâm nguyện giúp cả người hắn thả lỏng. Hắn ngày ngày đếm số ngói xanh trong Vô Niệm Cung, không thì cũng lởn vởn một chỗ hệt con ma lang thang. Dù sao chăng nữa, tuổi thọ của tu sĩ Nguyên Anh rất dài, cứ chậm rãi phung phí từng chút một cũng sẽ xài hết thôi.
Kinh Mạch uống linh tửu ừng ực, hắn thấy rượu rất ngọt, mát lạnh, và tinh khiết. Hắn nhịn không được bèn hỏi, “Tống Cư, tại sao ngươi không thích uống rượu?”
“Vì nó đắng.”
Đắng cổ họng, đắng ruột gan, đắng trái tim; rượu bắt hắn nhớ đến chuyện xấu.
Kinh Mạch nghe vậy liền cười vang, hắn đặt vò rượu lên ngực Tống Cư, “Ngươi yên tâm, rượu này ngọt lắm!”
Tống Cư ngoảnh mặt làm ngơ, hắn lạnh nhạt để vò rượu sang bên cạnh rồi nằm tiếp, đồng thời lấy lá cây che mắt.
…
“Đực mặt ra làm gì? Uống đi!”
Một đao tu thô bỉ với râu quai nón mọc khắp mặt hung hăng bóp cằm đứa bé rồi cầm chén rượu đổ òng ọc vào miệng cậu, “Uống! Ngươi uống giỏi mà!”
Đứa bé năm, sáu tuổi sao biết uống rượu?
Cậu sợ hãi cùng cực nên dốc sức giãy giụa, cặp mắt kinh hoàng nhìn chùm đèn cung đình đẹp đẽ sáng ngời trên nóc thanh lâu.
Có lẽ rượu mạnh tràn xuống phổi nên mắt mũi cậu cay xè và chảy nước ròng ròng.
“Ấy da! Triệu đại ca!“ Viên mụ mụ vung vẩy khăn khi nhanh nhẹn lại gần, bà cứu cậu khỏi tay đao tu rồi cười nịnh nọt. “Hàn Thần chỉ là một thằng nhóc, sao nó uống nổi mấy thứ này. Ngài bắt nó uống thì khác gì hành xác nó!”
Huống Hàn Thần trốn phía sau Viên mụ mụ, khuôn mặt nhỏ sưng phồng lẫn đỏ gay. Cậu cong lưng mà ho dữ dội, lục phủ ngũ tạng của cậu như đang bốc cháy.
Viên mụ mụ tạ tội với đao tu, một tay bà túm vạt áo đứa bé còn một tay xoa eo. Bà quay đầu và giận dữ trừng trộ, “Ly nương! Ly nương!” Gọi hai lần nhưng không ai thưa làm bà nghiến răng nghiến lợi quát, “Huống Ly! Vác mặt ra đây, đưa con ngươi đi nè!”
Lát sau, một nữ tu có dáng người thướt tha gấp gáp chạy xuống từ phòng trên lầu hai, tay bà vẫn cầm cây sáo ngọc đen.
Ban nãy Ly nương thổi sáo cho khách ở trên lầu, bà vừa nghe cái giọng sư tử cái của Viên mụ mụ là biết ngay có chuyện chẳng lành.
Ly nương túm lấy Huống Hàn Thần rồi liên tục xin lỗi Viên mụ mụ, “Mụ mụ đừng giận, lần sau ta nhất định sẽ trông chừng không cho nó chạy ra phía trước kỹ viện.”
“May chỉ gặp thằng điên say rượu chứ không phải kẻ có đam mê Long Dương đấy! Hàn Thần hồng hào đáng yêu thế kia, ngươi không muốn nó giẫm lên vết xe đổ của mình thì canh kỹ vô! Nhỡ gặp phải tu sĩ bắt nó đi làm đồ chơi thì ta chẳng bảo vệ nổi đâu!” Viên mụ mụ là người khẩu xà tâm phật, bà mắng vài câu rồi lắc mông ra cửa đón khách.
Ly nương mau chóng lôi Huống Hàn Thần đến một góc hậu viện của thanh lâu.
Viên mụ mụ nói đúng, nhạc tu bọn họ đều sở hữu tu vi thấp kém chả bằng ai. Đao tu hồi nãy là tiền bối Trúc Cơ tầng thứ ba, may mắn rắc rối không phát sinh.
Ly nương ngồi xổm trước mặt con trai, vẻ ảm đạm bao trùm gương mặt thanh tú lúc bà nắm tay cậu.
“Hàn Thần, xưa giờ con rất ngoan mà, chẳng phải nương đã dặn con rồi sao? Tuyệt đối đừng bén mảng đến tiền viện, sao con không nghe lời?”
Huống Hàn Thần mím môi, giọng cậu nghe non nớt nhưng biểu cảm vô cùng nghiêm túc, “Nương, con đã quan sát kỹ. Những lúc rảnh rỗi, quy công[1] cứ cách một canh giờ sẽ thu dọn mâm; khi nào bận rộn thì nửa canh giờ dọn một lần. Con canh trước khi quy công tới để vơ vét đống thức ăn thừa thượng hạng rồi bán cho thực tu sống tại hẻm Lý gia. Mỗi ngày con kiếm được một linh thạch hạ phẩm.”
“Con còn nhỏ, không cần bận tâm những việc này.” Nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đỏ hoe của Ly nương, bà ôm con vào lòng và gối đầu lên bờ vai gầy gò. “Ráng nhẫn nhịn…nhịn thêm một thời gian nữa thôi! Cha con sẽ về đón mẹ con ta, ông ấy nhất định sẽ trở về.”
…
Gió biển mặn ấm từ từ thổi qua, nó làm rối vài sợi tóc đen trên thái dương Huống Hàn Thần và gây ngứa ngáy.
Thanh niên nhắm hai mắt và gối đầu lên tay, hắn đột ngột cất tiếng, “Kinh Mạch, ngươi còn nhớ mặt mũi cha mình không?”
“Không nhớ rõ.” Kinh Mạch cười cười. “Từ ngày bị ma quân rút hồn phách, ta quên nhiều chuyện lắm.” Hắn ăn linh quả, trệu trạo hỏi, “Tống Cư, cha ngươi trông thế nào? Cũng có bớt trên mặt hả?”
Huống Hàn Thần đáp, “Không.”
“Không có bớt?”
“Không có cha.”
…
Mẹ hay kể rằng cha cậu nho nhã và đẹp xuất chúng, rất khó tìm người tuấn tú hơn ông ở Phù Quang Giới này.
Bà cũng nói diện mạo cậu khá giống ông.
Huống Hàn Thần chả ấp ủ kỳ vọng nào với người cha mình chưa từng thấy mặt.
Cậu thỉnh thoảng bắt gặp đám trẻ cùng tuổi cưỡi trên cổ phụ thân, bọn nó cười đùa ồn ào quá nên cậu mới vô thức tưởng tượng xem người đàn ông khiến mẹ nhung nhớ cả đời tròn méo ra sao.
Không bao lâu sau, mẹ cậu dự định dẫn theo con trai xuống phía nam.
Trước ngày rời thanh lâu, Viên mụ mụ còn tặng hai người chút linh thạch.
Ly nương vẽ lông mày trước gương, mắt bà tràn ngập niềm vui, “Đa tạ Viên mụ mụ chiếu cố chúng ta bao năm nay. Ta đã tìm được nơi Duẫn ca sinh sống, ta tính đến cậy nhờ huynh ấy.”
“Hắn biết ngươi đang tìm hắn chứ?”
“Duẫn ca chu du cầu đạo nên không có thời gian tìm ta, vì vậy ta sẽ tìm huynh ấy…” Khóe miệng Ly nương cong lên, bà cầm cây trâm hình én bay trên bàn trang điểm. “Huynh ấy từng thề với ta rằng một đời một kiếp chỉ có hai người. Ngài xem, đây là tín vật đính ước của chúng ta.”
Viên mụ mụ thầm lắc đầu, bà nhét chiếc khăn lụa bọc linh thạch vào tay Ly nương rồi khuyên nhủ, “Sao tin nổi lời đàn ông hứa hẹn! Bọn chúng đều là lũ quỷ chuyên gạt con người!”
Ly nương hờn dỗi phản bác, “Duẫn ca không phải người như vậy… Ta tin huynh ấy.”
Bà quyết chí giữ vững niềm tin.
Huống Hàn Thần đứng ở chỗ tối trong phòng, cậu lặng lẽ dõi theo Ly nương trò chuyện với Viên mụ mụ suốt đêm.
Hôm sau, hai mẹ con mua vé tàu bay và mất hơn mười ngày để tới thủ phủ của Côn Nam.
Côn Nam phồn hoa nên giá cả đắt đỏ, Ly nương thì quá nghèo. Bà vừa tìm người khắp nơi, vừa sống tạm trong túp lều ngoài thành cùng con mình.
Đấy là túp lều tranh có mùa đông gió lọt, mùa hè mưa dột.
Một ngày nọ, Ly nương hớn hở chạy về rồi bế cậu bằng một tay. Bà xoay cậu vòng vòng quanh túp lều tranh chật hẹp âm u, “Hàn Thần! Ta đã tìm được cha con! Hóa…hóa ra ông ấy là gia chủ Nam Cung gia!”
Huống Hàn Thần nhỏ tuổi nhưng cậu từng nghe về Bắc Lộc Du thị, Đông Tô Lâm thị, và Côn Nam Nam Cung gia.
Gia thế của cha hiển hách như thế thì chắc về sau bọn họ sẽ sống tốt nhỉ?
Ai ngờ hôm sau Ly nương ôm mặt về nhà, bà còn gào khóc nữa.
Huống Hàn Thần hỏi chuyện gì xảy ra song bà im thin thít, cậu phải tự vô thành tìm hiểu mới biết Nam Cung Duẫn đã cưới vợ từ lâu. Vợ ông ta là con gái nhà quyền thế, hai vợ chồng rất mặn nồng. Đầu năm nay, đích tử Nam Cung Hiên của ông ta tổ chức tiệc sinh nhật nguyên một tháng.
Ly nương muốn tìm Nam Cung Duẫn hỏi cho ra nhẽ, cuối cùng lại bị ông ta gọi người tới đánh bầm dập.
Có lẽ đánh trúng đầu nên kể từ đấy, Ly nương cứ điên điên khùng khùng.
Huống Hàn Thần không bao giờ gặp lại người mẹ dịu dàng của mình nữa.
Bà quanh quẩn ngoài nhà chính Nam Cung gia cả ngày, miệng lải nhải liên hồi; bà sẽ ngâm nga điệu hát “song phượng tân thanh, định tình vĩnh vi hảo”[2], hoặc móc sáo ra thổi bài Trường Tương Tư đầy bi ai. Từ đầu chí cuối, bà vẫn tin tưởng Nam Cung Duẫn không lừa mình, tin tưởng ông ta sẽ đoàn tụ với hai mẹ con.
Huống Hàn Thần chỉ là một đứa trẻ mà phải bôn ba mưu sinh để kiếm linh thạch, chưa kể cậu còn nhọc nhằn chăm sóc cho người mẹ điên. Cậu lăn lê khắp phố phường, dần dà học được cách đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Cho đến nửa tháng sau, Huống Hàn Thần đứng ven đường và tận mắt chứng kiến vài gia nô kéo Ly nương vào Nam Cung gia.
Bọn chúng ép bà uống chất kịch độc mang tên Phụ Cốt, sau đấy dùng chiếu quấn bà rồi ném về lều tranh.
Huống Hàn Thần vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm ấy.
Bầu trời u ám giống hệt khung cảnh xám xịt ngàn đời tại Vô Niệm Cung; nó nặng nề, đen tối như đang lăm le trút cơn mưa to.
Cậu run rẩy mở tấm chiếu, đập vào mắt cậu là gương mặt vặn vẹo của Ly nương. Gò má bà lõm sâu, hai tròng mắt giăng kín tơ máu như sắp lồi cả ra.
Người trúng độc Phụ Cốt không chết ngay, Ly nương vẫn còn thoi thóp.
Bà run run vươn cánh tay gầy trơ xương, “Hàn Thần…”
“Nương? Nương? Nương sao vậy?”
Huống Hàn Thần dù sợ nhưng vẫn muốn nắm tay bà.
Ly nương bất chợt nổi khùng, năm ngón tay đen đúa khô queo túm vạt áo hắn rồi giật một phát. Hai hàng lệ máu chảy trên mặt Ly nương, bà gào thét thê thảm, “Thấy chưa? Thấy kết cục của ta chưa? Khi si mê nhầm người, cuộc đời ta…phải nhận lấy cái gì!”
Bà yêu Nam Cung Duẫn cả đời, ngu ngốc tin tưởng ông ta cả đời. Cuối cùng chính chén độc Phụ Cốt đánh thức bà khỏi cơn mê.
Huống Hàn Thần chưa từng thấy bộ dạng này của mẹ mình.
Trông bà giống…quỷ.
Hắn kinh hãi ngã ngồi xuống đất.
Ly nương nhìn sắc mặt trắng bệch của đứa con trai mà trái tim sản sinh nỗi hối hận vô cùng tận. Năm nay…nó sáu tuổi? Bảy tuổi? Nó mấy tuổi rồi? Nam Cung Duẫn chiếm cứ toàn bộ cuộc đời bà; nửa đời trước bà đắm chìm trong mộng đẹp do ông ta dệt nên, nửa đời sau bị ác mộng tra tấn thành nửa người nửa quỷ. Bà đã bỏ bê đứa con mình dứt ruột đẻ ra.
Song hiện tại hối hận cũng vô dụng.
Bà sắp chết.
“Hàn Thần…” Ly nương gắng sức lay vạt áo cậu, bà gằn từng chữ trong lúc nước mắt lẫn máu chảy ròng ròng, “Đời này nương không thể dạy con bất kỳ điều gì… Con…con hãy nhớ lấy một câu…vĩnh viễn đừng tin người khác! Bất kể người đó là ai…cũng không được tin! Con nghe chưa?”
“Con nghe rồi ạ.” Huống Hàn Thần sợ tới mức run lẩy bẩy, cậu hoảng loạn giơ tay vì muốn hốt máu do bà phun ra. “Nương đừng nói nữa! Con lấy đan dược cho nương uống! Mấy ngày qua, con lừa lấy quá trời đan dược! Con sẽ cho nương uống hết!”
“Lừa giỏi lắm! Xuất sắc!” Máu cùng vụn nội tạng thi nhau trào khỏi miệng Ly nương, bà hết khóc rồi cười như kẻ điên mất sạch lý trí. “Dù phải lừa gạt hết người trong thiên hạ thì cũng…tuyệt đối không cho kẻ khác lừa mình! Nếu không sẽ hứng chịu kết cục giống nương… Con thấy rồi chứ? Là kết cục giống nương đó!”
Bà định nói thêm nhưng độc Phụ Cốt phát tác, thành thử cổ họng bà chỉ phát ra tiếng rống ư ử.
Cuối cùng Ly nương kệt sức buông tay, cánh tay bà thõng xuống.
Giây phút Ly nương tắt thở, miệng bà há ra còn hai mắt trợn trừng như đang lên án cuộc đời bi thảm lẫn sự không cam lòng trong mình.
Huống Hàn Thần quỳ trước thi thể bà suốt ba ngày, đầu cậu suy nghĩ rất nhiều thứ.
Có chuyện cậu đã hiểu, nhưng cũng có chuyện còn mù mờ.
Cậu chôn xác Ly nương dưới lều tranh, Nam Cung Duẫn đến gặp cậu chỉ sau một thời gian ngắn.
Người hầu Nam Cung gia đứng quanh Nam Cung Duẫn, bọn họ chen chúc trong túp lều tranh chật chội tối hù. Nam Cung Duẫn không biết phần đất cách chân ông ta ba thước là nơi chôn xác Ly nương, người đã bị ông ta đầu độc.
Một tên hầu thô bạo kéo Huống Hàn Thần rồi ấn cậu quỳ gối trước Nam Cung Duẫn.
“Gia chủ, nó chính là Huống Hàn Thần. Ngài có muốn sửa họ nó thành Nam Cung…”
“Khỏi!” Nam Cung Duẫn ngắt lời người hầu, ông ta nhìn mặt Huống Hàn Thần từ trên cao với ánh mắt ghét bỏ. “Cứ nuôi nó như đầy tớ trong nhà.”
Ông ta nổi hứng chơi bời, rồi cùng một nhạc tu chuyên bán rẻ tiếng cười ở thanh lâu sinh ra nghiệt chủng. Đấy là vết nhơ trong cuộc đời Nam Cung Duẫn, sao ông ta có thể chấp nhận để thằng nghiệt chủng này vấy bẩn dòng dọ “Nam Cung”.
Cho nó miếng cơm là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Bây giờ Huống Hàn Thần mới biết hóa ra cậu thật sự giống cha.
Từ khoảnh khắc thấy mặt Nam Cung Duẫn, cậu đột nhiên thấu hiểu mục đích đời mình.
Giết ông ta.
Cậu thèm khát giết ông ta, dù phải sử dụng biện pháp và thủ đoạn nào chăng nữa!
…
Hắn thành công giết Nam Cung Duẫn.
Hắn dùng chính chất độc Phụ Cốt để hành hạ gia chủ cao cao tại thượng của Nam Cung gia từng chút một cho tới ngày ông ta chết.
Khi tin tức truyền đến, Huống Hàn Thần chả thể phân biệt đấy là mơ hay thật.
Hắn sống cuộc đời của dân cờ bạc, lấy tính mạng bản thân – được ăn cả ngã về không – đánh cược rằng Nam Cung Duẫn sẽ thua.
Cũng may hắn cược thắng.
Mối thù đẫm máu suốt mấy chục năm đi tới kết thúc.
Nam Cung gia treo thưởng, toàn bộ Phù Quang Giới truy sát khiến hắn chạy trốn khắp nơi hệt một con chó. Pháp bảo bản mạng sáo Mặc Định đã gãy đôi, giờ nó nằm trong thức hải khô cạn của hắn.
Hắn đành mai danh ẩn tích và chỉnh sửa dung mạo, sau đó trốn vô hang ổ ma tu ở Vô Niệm Cung. Ngày nào hắn cũng nằm trên mái nhà để ngắm biển xanh bao la lẫn khói sóng bạt ngàn. Hắn sống cho qua ngày và xài phung phí tuổi thọ.
“Tống Cư, linh tửu này uống ngon lắm.”
“Ta với Đại Anh đều thích.”
“Chắc chắn ngươi cũng sẽ thích.”
Kinh Mạch om sòm lảm nhảm bên cạnh hắn.
Hắn có trăm ngàn cách để giết Kinh Mạch, nhưng đang yên đang lành thì hắn giết Kinh Mạch làm gì?
Giết Kinh Mạch đồng nghĩa với đánh mất chỗ dung thân duy nhất.
Sở Nhược Đình dĩ nhiên sẽ báo thù cho Kinh Mạch.
Nghĩ đến Sở Nhược Đình làm Huống Hàn Thần phiền muộn gấp bội.
Hồi mới gặp nhau vào mười năm trước, nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi. Nhưng hiện nay tu vi Sở Nhược Đình đã tiến bộ và nàng còn đảm nhiệm chức thánh nữ Vô Niệm Cung; Phù Quang Giới chẳng có mấy ai xứng làm đối thủ của nàng.
Trong khi hắn…chỉ có thể đeo mặt nạ và làm tên thuộc hạ hèn mọn dưới trướng Sở Nhược Đình.
Hắn thừa nhận hồi ấy mình có thiện cảm với nàng.
Một nữ tu đẹp tuyệt trần, thông minh, giảo hoạt, kiên cường, và dám lừa hắn xoay mòng mòng là quá đủ để hắn thấy hứng thú.
Hắn thích thân thể Sở Nhược Đình, thích ngắm ánh sáng trong mắt nàng, thích nhìn nàng giả vờ nhu mì lấy lòng.
Kinh Mạch dành cho nàng tình yêu khắc cốt ghi tâm, còn hắn chủ yếu thấy Sở Nhược Đình thú vị.
Trên đời làm quái gì có tình sâu như biển, yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua là thứ được thêu dệt nhằm lừa bịp người đời. Dẫu cho chân tình tồn tại thì cũng sẽ nhận kết cục bi thương y hệt mẹ hắn.
Hắn có hối hận vụ lục soát linh hồn Sở Nhược Đình không?
Huống Hàn Thần không biết.
Khi thấy quá khứ của nàng, nội tâm hắn nảy sinh sự thông cảm giữa những kẻ chung chí hướng cùng lòng thương hại. Có điều Sở Nhược Đình coi khinh mọi sự thương hại; mười năm qua, nàng sống rực rỡ còn hắn lại giậm chân tại chỗ.
Suy nghĩ ấy khiến Huống Hàn Thần luống cuống gạt bỏ chiếc lá trên mặt, đôi mắt hắn hoe đỏ.
Kinh Mạch thấy vậy thì tưởng hắn muốn uống rượu, chàng trai vội vã đưa vò rượu, “Nếm thử nè.”
Huống Hàn Thần không cầm lấy.
Hắn ngắm nghía Kinh Mạch.
Là một tay đẹp trai.
Nhưng thâm tâm hắn nghĩ Kinh Mạch trông xấu hơn mình chút đỉnh. Ấy thế mà Sở Nhược Đình lại thích Kinh Mạch và coi hắn là báu vật. Vì hắn, nàng tình nguyện ngủ với ma quân, tình nguyện nhảy vô dầu sôi lửa bỏng, tình nguyện gánh vác hết thảy.
Huống Hàn Thần nghiêng đầu đánh giá, hắn muốn nhìn thấu Kinh Mạch từ trong ra ngoài. Hắn lẩm bẩm như đang hỏi người khác lẫn chính mình, “Rốt cuộc nàng thích ngươi ở điểm nào?”
Kinh Mạch ăn trái cây mà nước dính đầy tay.
Hắn thi triển Tịnh Trần Quyết, đồng thời hỏi, “Ai cơ?”
“Thánh nữ.”
Kinh Mạch cười rạng rỡ, đôi mắt hắn ngập tràn niềm tự hào, “Bởi vì nàng hạnh phúc khi ở bên ta.”
Hạnh phúc?
Huống Hàn Thần đã quên mất đấy là thứ cảm xúc thế nào.
…Cũng không hẳn.
Lúc Sở Nhược Đình cho hắn túi thơm, hình như hắn đã thấy vui mừng trong phút chốc.
Huống Hàn Thần cúi đầu rồi giơ tay vuốt túi thơm thêu hoa văn con dơi, hắn cảm nhận được lá bùa hình tam giác gấp gọn gàng dưới lớp vải lụa.
Con ngươi Kinh Mạch đen láy và sáng ngời giống được tẩy rửa bởi hồ nước trong veo, người ngoài chỉ cần nhìn một cái là thấy hết cảm xúc trong chúng.
Huống Hàn Thần chợt vỡ lẽ.
Trái tim chân thành lẫn nồng nàn của Kinh Mạch là thứ mà cả đời này hắn sẽ không bao giờ có được.
Vận mệnh liên tiếp phá hủy Huống Hàn Thần, các loại âm mưu quỷ kế cùng lòng dạ đa đoan đã sớm phủ kín tro bụi lên trái tim hắn. Huống Hàn Thần chỉ đủ sức núp trong bóng tối như con chuột con ruồi dưới cống rãnh. Hắn đê tiện, thâm độc, xấu xa song cũng ngưỡng mộ và trộm ngó ánh sáng nhân gian.
Kinh Mạch dí vò rượu vào mặt Huống Hàn Thần, hắn cười toe toét, “Tống Cư, uống thử đi, ngọt lắm đó.”
Huống Hàn Thần do dự giây lát rồi giật vò rượu, hắn gỡ nắp đậy và ngửa đầu tu ừng ực.
Rượu lạnh vào bụng, thấm ướt nỗi buồn.
Quả nhiên đắng nghét.Chú thích
[1] Quy công là chân chạy vặt trong thanh lâu và thường kiêm luôn vai trò vệ sĩ.
[2] Hai con phượng cất tiếng thề ước trăm năm.