Thương hội Thập Phương tổ chức cuộc đấu giá long trọng vào tuần giữa tháng, thu hút vô số tu sĩ đổ về thành Ninh; có con cháu thế gia, có tán tu ẩn cư, ngay cả ma tu với tà tu cũng trà trộn vào xem kiếm chác được gì không.
Tòa thành nhỏ xíu trở thành nơi vàng thau lẫn lộn, ngựa và xe tấp nập qua lại.
Hà Cạnh không muốn thấy cháu mình nổi điên ở nhà, ông nài nỉ lẫn lôi kéo hắn đến thành Ninh giải sầu.
Du Nguyệt Minh đứng trên tầng cao nhất của nhà trọ sang trọng hàng đầu, hắn càng nhìn biển người chen chúc càng chẳng muốn ở lâu.
“Biểu thúc, ta về Bắc Lộc đây.”
Hắn không hiểu Tạ Tố Tinh bị lôi ra bán đấu giá thì có gì hay mà xem.
Du Nguyệt Minh cất bước rời đi.
“Đừng!” Hà Cạnh định túm tay áo hắn nhưng sợ bị chê dơ. “Ngồi lì ở nhà có thành tiên được không? Tu vi cháu sắp đột phá Xuất Khiếu nên chúng ta nhất định phải mua Bồi Nguyên Đan trong buổi đấu giá!”
Hà Cạnh lo mình thuyết phục thất bại bèn chỉ ra ngoài cửa sổ, ông khuyên nhủ, “Thanh Thanh khó khăn lắm mới được rời nhà, xem nó vui chưa kìa, cháu hãy coi như mình đi chơi cùng nó.”
Du Nguyệt Minh thấy Thanh Thanh nhảy loi choi trên mái nhà thì chẳng phản đối nữa.
Đúng lúc đang chán gần chết, hắn tình cờ bắt gặp một bóng người gầy gò quen thuộc nơi cuối phố.
Du Nguyệt Minh nhón chân rồi phóng đến trước mặt người nọ, chặn đường chiếc xe lăn cọc cạch. Hắn phe phẩy quạt xếp, “Tuân huynh?”
Tuân Từ thấy Du Nguyệt Minh liền nho nhã chắp tay, “Du thiếu chủ, đã lâu không gặp.”
Hắn ngồi trên xe lăn gỗ, khuôn mặt tuấn tú trông ốm yếu còn đôi mắt thì thiếu sức sống. Thời tiết thành Ninh không quá lạnh mà Tuân Từ vẫn mặc áo choàng lông chồn dày cộm, làm hắn có vẻ tiều tụy gấp bội.
Du Nguyệt Minh đã quen với dáng vẻ bệnh tật ấy, hắn hỏi, “Sao huynh lại tới thành Ninh?”
Mấy năm nay Tuân Từ chả chịu ra khỏi Thanh Kiếm Tông lấy một bước.
Tuân Từ cười bất đắc dĩ, hắn giơ tay chỉ hai sư đệ với sư muội đứng cạnh mình, “Từ Viện và Thập Cửu vừa khai khẩn một mảnh đất mới, thành Ninh cũng gần Thanh Kiếm Tông nên chúng ta tiện thể đến xem có bán mầm linh thụ không.”
Tuân Từ đã sớm nghe tin thương hội Thập Phương tổ chức đấu giá ở đây.
Hắn cũng biết Lâm Tiêu Phong bắt giam Tạ Tố Tinh rồi bán với giá tám mươi vạn linh thạch thượng phẩm. Song dù có biết chuyện thì hắn cũng chỉ đủ sức thương xót suông.
Toàn bộ môn phái bọn họ còn chẳng gom đủ linh thạch để mua vé vào cửa.
Du Nguyệt Minh nghĩ tới gì đấy bèn lấy ra một xấp vé, “Tuân huynh, dù sao ta cũng rảnh rỗi, ngày mai chúng ta cùng xem đấu giá nhé.”
Cuộc đấu giá kéo dài bảy ngày, vé vào cửa được phép sử dụng lại.
Tuân Từ tính từ chối khéo nhưng Từ Viện đã chạy tới từ phía sau để nhận xấp vé, nàng ấy còn cẩn thận tránh đụng vô tay Du Nguyệt Minh. Thiếu nữ cảm ơn liên hồi, “Đa tạ Du thiếu chủ! Thiếu chủ là người tốt, cả đời sẽ bình an!”
Mọi người bảo Du thiếu chủ kiêu căng tự mãn và chướng mắt hết cái này đến cái nọ. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, Từ Viện phát hiện hắn khác hẳn lời đồn.
Tuân Từ nhìn nàng ấy mà bất mãn lắc đầu.
Từ Viện ôm chặt đống vé khi lắc đầu đáp trả.
Du Nguyệt Minh đâu thèm quan tâm chuyện tiền nong. Hắn hàn huyên với Tuân Từ một lát rồi hẹn thời gian gặp mặt, sau đấy quay về nhà trọ.
Lúc Du Nguyệt Minh đi khuất, Tuân Từ vừa định thuyết giáo Từ Viện thì Thập Cửu đã chen ngang, “Đại sư huynh! Sao huynh có thể từ chối đống vé này! Huynh biết bây giờ một tấm vé giá bao nhiêu linh thạch không?”
Thập Cửu móc ra bàn tính tùy thân và gõ lách cách giữa phố xá, “Vé ngày thứ nhất giá một ngàn linh thạch trung phẩm, vé ngày thứ hai giá ba ngàn linh thạch trung phẩm… Vé ngày thứ bảy giá năm ngàn linh thạch thượng phẩm! Là linh thạch thượng phẩm đấy! Đủ cho chúng ta trồng cây nguyên năm!”
Tuân Từ rời xa thế giới bên ngoài suốt một thời gian dài, hắn kinh ngạc bật thốt, “Đắt thế ư?”
Từ Viện liếm ngón tay rồi đếm số vé Du Nguyệt Minh tặng, nàng ấy cười tươi rói, “Giàu to rồi, giàu to rồi, bán đi là chúng ta kiếm được cả một gia tài!”
Tuân Từ lo âu chau mày, “Du thiếu chủ chiếu cố ta nhiều năm liền, giờ lại cho không vé vào cửa. Ta không biết hoàn trả món nợ ân tình này thế nào…”
“Ây da! Đại sư huynh chớ rầu rĩ.” Từ Viện vừa vỗ xe lăn vừa an ủi, “Bao giờ thu hoạch linh quả, ta sẽ sai Thập Cửu hái đầy hai giỏ gửi tới Bắc Lộc.”
Tuân Từ: “…”
Đảm bảo Du thiếu chủ chẳng thiếu hai giỏ linh quả ấy.
Hắn chỉ nghĩ thầm chứ không nói ra, vì sợ sư đệ với sư muội mất hứng.
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng người mừng rỡ gọi hắn, “Đại sư huynh?”
Giọng nói đó khiến Tuân Từ cứng đờ người. Hắn mới đẩy xe lăn một cái là nữ tử mặc váy hồng đã chạy đến trước mặt hắn rồi dang tay cản đường, “Sao đại sư huynh lại giả vờ không thấy muội?”
Kiều Kiều vẫn giữ dáng vẻ trước kia: hai bông hoa hồng nhạt cài trên búi tóc trái đào, một con bướm nửa trong suốt đậu trên hoa. Trông nàng ta thật xinh xắn đáng yêu.
Hiện tại đôi mắt nàng ta đong đầy nước mắt.
Song Tuân Từ đã cạn sạch thiện cảm với Kiều Kiều từ lâu, hắn nhìn sang chỗ khác mà gằn giọng, “Từ Viện, Thập Cửu, đi thôi.”
Từ Viện lạnh lùng và khinh miệt lườm Kiều Kiều, nàng ấy lẩm bẩm, “Chả hiểu sao còn dám trơ trẽn chào hỏi.”
Thập Cửu thì thào phụ họa, “Không biết xấu hổ.”
Hai người vô cùng căm ghét vị đồng môn thuở xưa.
Bao năm qua, cuộc sống của Kiều Kiều lẫn Vương Cẩn cách biệt một trời một vực với cuộc sống ở Thanh Kiếm Tông. Nếu hai kẻ đó không gây họa thì đám đệ tử như Từ Viện sao phải ngày ngày vác cuốc trồng cây?
Cù Như làm vệ sỹ theo sau Kiều Kiều, hắn vừa lên Xuất Khiếu nên cuộc đối thoại giữa hai tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi lọt hết vào tai hắn. Hàng lông mày rậm của Cù Như dựng đứng, Kiều Kiều thấy hắn nổi giận bèn kéo tay áo hắn, “Thôi…cứ để họ hiểu lầm.”
“Kiều nhi lúc nào cũng rộng lượng.”
Trong suốt những năm tháng bầu bạn bên Kiều Kiều, Cù Như chứng kiến nàng ta lần lượt tha thứ mấy kẻ làm tổn thương mình.
Nàng ta vẫn là cô gái trong sáng thuần khiết.
Lần này cũng vậy, sau khi nghe tin Tạ Tố Tinh bị bán đấu giá, Kiều Kiều niệm tình xưa nên quyết tới thành Ninh để mua hắn.
Cù Như, Nam Cung Hiên, và Vương Cẩn đều ngầm phê bình hành động ấy, song Kiều Kiều đã quyết thì bọn họ chả thể phản đối.
Chỉ cần Kiều Kiều muốn, bọn họ sẽ thực hiện thay nàng ta.
Kiều Kiều lau đôi mắt đỏ hoe rồi nắm tay Cù Như, “Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta đi tìm Hiên ca ca với sư phụ thôi.”
Oo———oOo———oΟ
“Thanh Thanh, đừng chạy lung tung!”
Thành Ninh đông như mắc cửi, Hà Cạnh đuổi theo Thanh Thanh. Du Nguyệt Minh chê bai đường phố dơ bẩn nên không chịu rời nhà trọ, thành thử trách nhiệm trông con rơi xuống đầu Hà Cạnh.
Thanh Thanh thấy cái gì cũng mới lạ, nó sờ mó tùm lum rồi bất cẩn đánh đổ quầy hàng của người ta, thế là Hà Cạnh phải đền tiền.
Đột nhiên, đằng trước truyền đến tiếng Thanh Thanh la oai oái, “Biểu thúc! Biểu thúc!”
Hà Cạnh hoảng loạn chen vô dòng người và cuống quýt chạy tới chỗ nó, đập vào mắt ông là cảnh một thiếu nữ trẻ tuổi đang túm cổ Thanh Thanh. Thiếu nữ lùn lùn sở hữu vóc dáng nhỏ xinh, lưng nàng ấy đeo thanh kiếm mỏng màu đỏ sậm – là Lâm tam tiểu thư Lâm Dật Phù.
“Sao Lâm tam tiểu thư bắt linh thú của ta?”
Lâm Dật Phù biết mặt Hà Cạnh, lần trước nàng ấy giội phân xuống đầu ông thay vì Du Nguyệt Minh.
“Là Hà tiền bối à.” Lâm Dật Phù ném Thanh Thanh vào lòng ông rồi bĩu môi, “Đường phố đông đúc thì ngài lo canh linh thú của mình đi, nó đụng trúng chân ta đó!”
Hà Cạnh ôm Thanh Thanh, “Ngại quá, ta đưa nó về nhà trọ đây.”
Tính tình Hà Cạnh ôn hòa, ông luôn cười tủm tỉm khi nói chuyện nên người nóng tính như Lâm Dật Phù không có cớ nổi khùng.
“Dật Phù?” Lâm Tích Dung xuất hiện, đôi mắt đẹp nghi hoặc nhìn Hà Cạnh. “Vị này là…”
Lâm Dật Phù đáp, “Biểu thúc của Du Nguyệt Minh.”
Hồi trẻ Hà Cạnh từng gặp qua Lâm Tích Dung, lúc nàng ấy vẫn là một đứa bé; cô bé năm nào đã lớn lên trong chớp mắt. Ba người khách sáo tán gẫu dăm ba câu rồi chào tạm biệt.
Khi tới khu vực vắng người, Lâm Dật Phù thì thầm, “Nhị tỷ, Sở đạo hữu đến chưa?”
Lâm Tích Dung mở lá bùa truyền âm mãi không phát sáng, nàng ấy rầu rĩ lắc đầu, “Sở đạo hữu chưa trả lời.”
Vài ngày trước, Sở Nhược Đình tìm gặp hai người và cả ba cùng nhau nghĩ cách giải cứu Tạ Tố Tinh. Họ đều đồng ý dùng tiền mua được hắn là tốt nhất, bí lắm mới phải giành giật với người ta.
Đây là mong muốn của Lâm Tích Dung.
Lúc biết Tạ Tố Tinh bị bắt, Tạ Kỳ lẫn cha mẹ Tạ Tố Tinh đều muốn đi cứu hắn. Nhưng hiện giờ bọn họ không thể lộ diện nên nàng ấy phải giải quyết rắc rối này.
Lâm Tích Dung đã hạ quyết tâm sẽ cứu Tạ Tố Tinh bằng mọi giá. Cô gái áy náy vì chẳng thể ngăn cản hắn, trên hết là…nàng ấy không muốn Tạ Kỳ công tử thất vọng.
Hai người dò la xung quanh mới biết Nam Cung Hiên cũng tới thành Ninh.
Lâm Tích Dung vô cùng bất an.
Chẳng lẽ hắn đến vì tấm bản đồ của Tạ Tố Tinh?
Nàng ấy ngẫm nghĩ rồi bảo Lâm Dật Phù, “Muội thử hỏi biểu thúc của Du Nguyệt Minh xem Du thị đến đây làm gì.”
Lâm Dật Phù “ừm” một tiếng, đêm hôm đó, nàng ấy nhảy vô phòng Hà Cạnh qua đường cửa sổ.
Hà Cạnh đang ngồi nghỉ, tiếng phá cửa sổ làm ông giật bắn mình. Ông thẳng thắn đáp khi nghe thiếu nữ dò hỏi, “Tu vi của Nguyệt Minh sắp đột phá, chúng ta cần mua Bồi Nguyên Đan trong buổi đấu giá. Đến lúc đấy, mong Lâm tam tiểu thư giơ cao đánh khẽ.”
Lâm Dật Phù thấy mục tiêu hai bên khác nhau bèn cười xởi lởi, “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.” Dứt lời, nàng ấy rời đi cùng một cánh cửa sổ.
Gió đêm thổi tới tấp qua khung cửa trống hoác, Hà Cạnh câm lặng hứng gió.
Bớt một đối thủ mạnh giúp Lâm Tích Dung thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cuộc đấu giá đã tiến hành đến ngày thứ sáu mà Sở Nhược Đình vẫn bặt vô âm tín. Lúc Lâm Tích Dung nghĩ nàng sẽ không đến thì trưa hôm ấy, Sở Nhược Đình truyền âm cho hai tỷ muội.
“Các ngươi đang ở đâu?”
Lâm Dật Phù giật bùa truyền âm rồi cười hì hì, “Sở đạo hữu, chúng ta đang ở cổng tây.”
Sở Nhược Đình nói, “Ta cũng ở cổng tây.”
Lâm Dật Phù ngó nghiêng xung quanh, “Sao ta không thấy đạo hữu? Đạo hữu cải trang à?”
“Ừ.”
Sở Nhược Đình dĩ nhiên phải cải trang.
Phần lớn người đến thành Ninh đều thay hình đổi dạng.
Hai cô gái Lâm thị biết trước nàng thay đổi diện mạo mà vẫn ngỡ ngàng khi thấy một gã bụng phệ đeo vàng bạc đầy người đứng trước mặt họ.
“…Sở đạo hữu?”
Sở Nhược Đình khá thích bộ dạng này. Tay nàng cầm hai quả óc chó bằng ngọc, gương mặt béo ú nở nụ cười nhăn nhúm, “Vào hội trường đấu giá toàn kẻ giàu có quyền thế, ta không cải trang thế này thì sao có thể chứng minh bản thân lắm tiền nhiều của?”
Lâm Tích Dung che miệng cười dịu dàng, “Cũng đúng.”
Lâm Dật Phù thắc mắc, “Sao hôm nay Sở đạo hữu mới đến?”
Sở Nhược Đình xoa túi chứa đồ trên hông, “…Ta bận chuẩn bị vài thứ nên không để ý thời gian.”
Chả ai biết sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì, nàng cần thủ sẵn một kế hoạch vẹn toàn.
Lâm Dật Phù nôn lắm rồi, nàng ấy vui vẻ đề nghị, “Ta với nhị tỷ sẽ làm tiểu nha hoàn của đạo hữu.”
“Được.” Sở Nhược Đình lập tức nhập vai phú ông, nàng trái ôm phải ấp Lâm Tích Dung và Lâm Dật Phù. “Nào, đi đấu giá thôi!”