Sở Nhược Đình cùng Tuân Từ một trước một sau trở lại Thanh Kiếm Tông, lúc này mới phát hiện ra hai người đã biến mất suốt bảy ngày.
"Bảy ngày? Làm sao có thể?"
Sở Nhược Đình nhéo lòng bàn tay tính thời gian, quả thực đã qua lâu như vậy. Nhưng trong kiếp trước, bọn họ chỉ rời đi trong ba ngày.
Nghĩ đến chuyện bản thân bị Tuân Từ làm suốt bảy ngày không rõ ngày đêm, Sở Nhược Đình cảm thấy cơ thể có chút nhũn ra.
Tuân Từ tiến lên hai bước, hỏi nữ tu đồng môn, "Tiểu sư muội và Tam sư đệ đâu? Bọn họ như thế nào rồi?"
Nữ tu mỉm cười trả lời: "Bọn họ đã trở về vào bốn ngày trước. Tiểu sư muội hình như có quan hệ rất tốt với Tam sư đệ!"
Sở Nhược Đình ngoài cười nhưng trong không cười, liếc xéo Tuân Từ một cái, nói lời ẩn ý: "Tiểu sư muội đối với ai cũng thân thiết như vậy mà."
Tuân Từ lẳng lặng không nói gì.
Xác định được Lý Phong cùng Kiều Kiều đã phát sinh quan hệ, Sở Nhược Đình trở về động phủ của mình, bắt đầu âm mưu báo thù.
Sau khi nàng đọc xong 《 Kiều Kiều tu chân ký 》, những điều mà kiếp trước nàng chưa hiểu rõ hiện giờ đều đã được thông suốt.
Tỷ như chuyện, chưởng môn rõ ràng nhận nuôi Kiều Kiều sau cùng nhưng lại cực kỳ thiên vị Kiều Kiều. Sở Nhược Đình vẫn luôn bất mãn, nàng vốn coi chưởng môn như phụ thân nên luôn cảm thấy Kiều Kiều cướp đi tình thương của cha dành cho nàng. Khi đó, nàng còn ngây ngốc tin rằng chưởng môn chỉ là nghiêm khắc với nàng hơn Kiều Kiều chứ tận đáy lòng ông ấy vẫn luôn thương yêu nàng.
Cho đến khi nàng điều tra được cha mẹ nàng bị hại chết là do sự ngu xuẩn của Kiều Kiều, muốn chính đâm chết Kiều Kiều để báo thù, nhưng cuối cùng lại bị chưởng môn dùng một kiếm đâm chết.
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn tự cho rằng mình đúng.
Kiều Kiều là viên minh châu được chưởng môn nâng niu, còn nàng chỉ là hạt bụi trên mặt đất.
Đọc hết cuốn 《 Kiều Kiều tu chân ký 》, nàng mới biết, hóa ra vẻ đạo mạo chưởng môn dành cho Kiều Kiều căn bản không phải là tình thân, mà đó loại tình cảm trái với luân thường đạo lý.
Kiều Kiều là bé gái mồ côi, năm lên 6 được chưởng môn thu trở thành đệ tử thân truyền, đến năm đầy mười ba tuổi, nàng ta bị chưởng môn phá thân. Từ đó về sau, thầy trò hai người lấy cớ truyền đạo thụ nghiệp để làm chuyện không biết xấu hổ.
Cứ nghĩ đến chuyện Kiều Kiều cả ngày ở trước mặt mọi người giả bộ thanh thuần vô tội, Sở Nhược Đình lại cảm thấy ghê tởm.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của nàng đó là đem bí mật dơ bẩn của đôi cẩu nam nữ này phơi bày ra trước mặt mọi người.
Yến hội Linh quả được tổ chức vào mười lăm tháng giêng của Thanh Kiếm Tông chính là thời cơ tốt nhất!
Thanh Kiếm Tông nằm trên mảnh đất có linh khí nồng hậu nhất xứ Ba Thục, hằng năm, linh quả sẽ mọc đầy núi. Mỗi dịp lập thu đến, chưởng môn sẽ cho đệ tử đi hái các loại linh quả để tổ chức yến hội, mời các tông môn lớn bé xung quanh tới cùng thưởng thức. Một mặt để chứng minh rằng Thanh Kiếm Tông có lòng dạ khẳng khái hào phóng, một mặt là để xây dựng mối quan hệ, mượn sức thế lực những nơi khác.
Sở Nhược Đình hạ quyết tâm, bắt đầu tu luyện 《 mị thánh quyết 》. Ba tầng đầu tiên của quyển thứ nhất nàng đã nhớ kỹ trong lòng. Hơn nữa, nhờ bảy ngày vừa rồi có Tuân Từ hỗ trợ, trong vòng chưa đến ba canh giờ tu luyện, Sở Nhược Đình ẩn ẩn có cảm giác mình sắp đột phá Luyện khí tầng thứ chín.
Nàng kiềm chế vui sướng, đang nỗ lực chuẩn bị đột phá thì ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một con hạc giấy bay vào, phá vỡ cấm chế nàng đã bày bố.
Sở Nhược Đình giơ tay, hạc giấy nhẹ nhàng dừng trên đầu ngón tay nàng, hồng quang chợt lóe, âm sắc hồn hậu trầm thấp của chưởng môn truyền tới: "Nhược Đình, mấy ngày qua ngươi và Tuân Từ đã ở đâu? Mau tới Lăng Tiêu Điện."
Trong lòng Sở Nhược Đình nhảy dựng, biết rằng một kiếp này khó tránh.
Nàng căng da đầu đi đến Lăng Tiêu Điện, thấy Tuân Từ đang quỳ gối trước mặt chưởng môn.
Chưởng môn năm nay đã 300 tuổi, là tu sĩ bậc Nguyên Anh, bề ngoài thoạt nhìn xấp xỉ 40, nuôi ba chòm râu dài, tiên phong đạo cốt, cổ tay phải giữ một cây phất trần.
Sở Nhược Đình nhìn chằm chằm tấm lưng thẳng tắp của Tuân Từ chợt có một loại dự cảm không tốt.
Tên hỗn đản này sẽ không tới chỗ chưởng môn để xin cầu hôn chứ?
"Tham kiến chưởng môn." Sở Nhược Đình chắp tay quỳ xuống.
Chưởng môn Vương Cẩn lạnh lùng quét mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của thiếu nữ, trực tiếp hỏi: "Tuân Từ nói bảy ngày vừa rồi các ngươi ở huyền Hoa Sơn săn Thanh Mã thú?"
Sở Nhược Đình không biết vì sao Tuân Từ lại nói dối, nàng nhíu mày, thấp giọng đáp: "Vâng."
"Có săn được yêu thú không?"
Sở Nhược Đình đang cân nhắc trả lời, Tuân Từ ở bên cạnh lại mở miệng nói trước: "Yêu thú kia đã chạy thoát, nhưng con đã nhặt được một chiếc vảy của nó, dùng cái này để luyện khí cũng không tồi."
Nói xong, hắn móc từ trong túi trữ vật ra một mảnh lân giáp màu xanh lục trình lên.
Vương Cẩn nhận lấy vảy xem xét kỹ càng, xác nhận đó là thật, lại nhìn chằm chằm Sở Nhược Đình hỏi: "Vậy ngươi có biết rằng Kiều Kiều đã trúng độc không?"
"Hả?" Sở Nhược Đình ra vẻ kinh ngạc, "Tiểu sư muội trúng độc? Nàng trúng phải độc gì?"
Vương Cẩn chắc chắn sẽ không nói tâm can bảo bối của hắn lại bị tên thô lỗ Lý Phong cưỡng hiếp, khắp người không có chỗ nào tốt. Hắn nhíu mày nói: "Thật ra cũng không phải kịch độc gì, sẽ nhanh chóng được giải thôi."
"Tiểu sư muội thật sự không có vấn đề gì chứ? Nếu không ta đi thăm nàng một chút?" Sở Nhược Đình làm bộ quan tâm.
Vương Cẩn lắc đầu: "Nàng không có vấn đề gì. Nhưng mấy hôm trước, nàng cứu được một thiếu niên đang bị thương nặng ở dưới chân núi, nên lúc này hẳn là đang chăm sóc hắn. Thiếu niên tính tình không tốt cho lắm, ngươi đừng đi quấy rầy."
Sở Nhược Đình không đáp.
Nàng rũ mắt, dưới đáy mắt là gió nổi mây phun.
Thiếu niên bị thương......
Không nghĩ tới Tạ Tố Tinh lại xuất hiện sớm như vậy!
Tạ Tố Tinh người này, tính tình vô cùng không tốt, hoàn toàn có thể lột tả hết ý nghĩa của các từ cố chấp, vặn vẹo và ác liệt.
Nhưng ngay cả người như vậy cũng bị Kiều Kiều thiện lương đáng yêu cảm hóa. Hắn nhận định rằng nàng là người duy nhất hắn yêu. Hắn có thể cùng thiên tranh, cùng địa đấu, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời Kiều Kiều, thậm chí còn nguyện đi tìm chết vì nàng.
Đối với Kiều Kiều, Tạ Tố Tinh là một con chó săn nhỏ ấm áp biết lấy lòng, nhưng đối với người được chú định là pháo hôi - nữ phụ Sở Nhược Đình, Tạ Tố Tinh chính là một con chó điên!
Mà con chó điên này trừ bỏ không cắn Kiều Kiều thì đều nhe nanh duỗi móng với những người khác rất bình đẳng. Người hay gây khó dễ cho Kiều Kiều như Sở Nhược Đình càng như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt hắn. Hắn ám sát Sở Nhược Đình bảy tám lần, Sở Nhược Đình thiếu chút nữa đã chết dưới ta Tạ Tố Tinh. Vất vả lắm mới tránh được tử kiếp thì lại cũng bị hắn rạch nát khuôn mặt, phá hủy dung mạo!
Sở Nhược Đình nhớ lại chuyện cũ, hàm răng căn chặt vì oán hận.
Nàng nắm chặt nắm tay, hận không thể lập tức lôi roi Thương Vân ra đánh nát mặt tên Tạ Tố Tinh kia để an ủi những đau khổ kiếp trước mình phải nếm trải!
Trước đó, Vương Cẩn hoài nghi Kiều Kiều bị Sở Nhược Đình ám toán, nhưng sau khi dò hỏi Tuân Từ và Sở Nhược Đình, hai người đều tỏ vẻ không biết, mà Kiều Kiều cũng thừa nhận là nàng trộm đi theo Tuân Từ tới huyền Hoa Sơn. Một lúc sau, Vương Cẩn xoa xoa giữa mày, nói: "Bổn tọa mệt mỏi, các ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Hai người khom người rời đi.
Sở Nhược Đình đang muốn trở về động phủ thì ống tay áo lại bị một người túm chặt.
Tuân Từ nhìn nàng, cảm thấy mới nửa ngày không gặp mà nàng lại xinh đẹp thêm vài phần rồi, ánh mắt lộ ra vẻ ngẩn ngơ gọi, "Nhược Đình......"
"Đừng gọi ta như vậy!"
Tuân Từ một sững người, "Nhị sư muội." Hắn lấy ra một cái bình sứ nhỏ đặt lên tay nàng, mặt đỏ ửng, nhẹ giọng quan tâm: "Nơi đó còn đau không đau? Bôi chút thuốc mỡ vào sẽ dễ chịu hơn đấy."
Mặt Sở Nhược Đình hơi nóng lên.
Vì nàng tu luyện 《 mị thánh quyết 》nên cơ thể sớm đã phục hồi, không có vấn đề gì nữa. Nàng không kiên nhẫn mà nói: "Ta không cần bất cứ thứ gì từ huynh."
Tuân Từ chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót, hắn lúng ta lúng túng thu lại bình dược, hỏi: "Nhất định phải thế này sao?" Hắn nhướng mày ấm ức, "Nhược Đình, ta biết muội không tin, nhưng...... Nhiều ngày qua, trong đầu ta toàn là hình bóng của muội."
Sở Nhược Đình nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Đời trước, Sở Nhược Đình luôn tôn trọng yêu quý Tuân Từ, coi hắn như huynh trưởng của mình. Nhưng vị huynh trưởng này chính mắt thấy nàng gặp bất công lại chưa một lần dám lên tiếng bênh vực. Có lẽ hắn không đành lòng với cái chết của nàng, nhưng hắn cũng chưa từng có ý định vươn tay giúp đỡ.
Sở Nhược Đình thật sự không cách nào tiếp thu sự chuyển biến của hắn ở đời này.
Nàng lạnh lùng, ngước mắt nói: "Tuân Từ, thật ra ta biết huynh muốn cái gì, trong lòng ta hiểu rõ. Nhưng huynh từng có tình cảm với ta chưa? Chẳng qua chỉ là muốn tiếp tục đùa bỡn thân thể của ta mà thôi!"
"Tuyệt đối không phải!"
Tuân Từ không nghĩ nàng sẽ nói ra những lời khó nghe như vậy, khiếp sợ nhìn nàng.
Sở Nhược Đình giễu cợt: "Không phải như vậy thì còn có thể là gì? Lẽ nào sư huynh đây ái mộ tiểu sư muội, nhưng mới cùng ta làm vài lần đã di tình biệt luyến? Chờ đến khi sư huynh cùng nữ nhân khác song tu, chẳng phải cũng sẽ vứt bỏ ta sao? Bây giờ cứ luôn miệng nói mấy lời yêu ta thật lòng này nọ, huynh không cảm thấy ghê tởm sao?"
Nàng ăn nói hùng hồn, Tuân Từ lúng túng không biết nên phản bác như nào.
Sở Nhược Đình không muốn cùng hắn thảo luận chuyện này thêm nữa, quay đầu hỏi: "Vì sao huynh không nói chuyện chúng ta song tu cho chưởng môn?"
Tuân Từ trầm giọng nói: "Ta tưởng tôn trọng ý nguyện của muội."
Hắn không muốn dùng trinh tiết để bức Sở Nhược Đình kết thành đạo lữ với mình.
"Huynh có thể nghĩ như vậy ta thực cảm kích." Sở Nhược Đình khẽ nâng cằm, "Cũng chỉ dừng lại ở cảm kích mà thôi."
Nói xong, nàng xoay người rời đi mà không ngoảnh lại thêm lần nào nữa.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~