Sở Nhược Đình dần hồi tỉnh từ cơn hôn mê. Gió lạnh đập vào mặt nàng, xung quanh thấp thoáng mây trắng núi xanh.
Nàng nhận ra mình đang ở trên một chiếc thuyền bay.
Thần thức nàng đau nhức, chân tay bủn rủn.
“Ngươi tỉnh rồi?” Huống Hàn Thần tiến lên định bắt mạch cho nàng.
Sở Nhược Đình dùng toàn bộ sức lực để cho hắn cú tát trời giáng, “Cút!”
Huống Hàn Thần bị tát lật mặt.
Mặt hắn đau nhức nhưng hắn không dám nhìn vào mắt Sở Nhược Đình.
Trước đây hắn luôn nghĩ Sở Nhược Đình gian xảo và lãnh đạm, nhưng xem ký ức của nữ tử mới biết nàng từng gian khổ nhường nào. Vận mệnh liên tục giẫm đạp, buộc nàng giương nanh múa vuốt mà thị uy.
Rất lâu sau, khóe miệng hắn giật giật, “Sở Nhược Đình, ngươi lừa ta trước.”
“Rốt cuộc là…ai lừa ai trước?” Giọng Sở Nhược Đình hơi nức nở. “Huống Hàn Thần, giờ ngươi vừa lòng chưa?”
Nàng cực khổ tính toán, lập kế hoạch tỉ mỉ, để hôm nay có thể làm Kiều Kiều lẫn Vương Cẩn thân bại danh liệt. Kết quả nàng lại tự kéo mình vào vũng bùn. Thậm chí…thậm chí bị người ta dùng Sưu Hồn Thuật đào ra ký ức tàn nhẫn nhất trong tâm khảm.
Huống Hàn Thần biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn chăm chú nhìn mặt nàng, nặng nề nói, “Ngươi yên tâm, chẳng ai biết những ký ức ấy là thật. Bọn họ đều nghĩ Sưu Hồn Thuật của Lâm Lộc Vũ có vấn đề.”
Nội tâm Sở Nhược Đình thoáng thả lỏng.
“Nhưng ta biết,” Huống Hàn Thần cầm tay nàng, “ta biết đó là thật.”
Sở Nhược Đình cười mỉa, nàng muốn rút tay về nhưng giật không ra. “Ngươi dựa vào cái gì để bảo đấy là thật?”
“Không phải thật thì sao ngươi biết ta rõ như lòng bàn tay?”
Sở Nhược Đình nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng chữ, “Ngươi là tên tà tu ai cũng muốn diệt trừ, tiếng thối bốc mùi khắp thiên hạ!”
Huống Hàn Thần thở dài, hắn nắm đầu ngón tay xanh nhạt của nàng và dịu dàng nói, “Đừng mạnh miệng thế.”
Tạm thời ngoại trừ Nam Cung Duẫn cùng người mẹ mất sớm thì chả ai biết thân thế hắn. Song Sở Nhược Đình từng sống qua một đời, có lẽ kiếp trước nàng tình cờ biết được điều gì đó.
Huống Hàn Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay nữ tử. “Mấy trải nghiệm kia khó chịu lắm đúng không?” Hắn bất giác nổi giận khi nghĩ đến nàng bị Lý Phong làm nhục. Lý Phong hãy thấy may vì gã đã chết, không thì hắn nhất định sẽ cho gã sống dở chết dở.
Ai ngờ Sở Nhược Đình lập tức đẩy mạnh hắn, mắt nàng vương đầy sương giá, “Đừng chạm vào ta! Ngươi làm ta thấy ghê tởm! Ghê tởm y hệt…Lý Phong!”
Huống Hàn Thần phẫn nộ.
Nàng so sánh hắn với gã?
Huống Hàn Thần đanh mặt lại, hắn lấy sáo Mặc Ngọc ra. Nam tử đặt sáo lên bờ môi mỏng, những ngón tay thon dài trắng nõn bấm lỗ để thổi lên khúc nhạc.
Âm thanh lọt vô tai khiến thân mình Sở Nhược Đình tức khắc đông cứng.
“Ngươi chẳng ngoan chút nào, thật giống một con mèo hoang.” Huống Hàn Thần khẽ than.
Hắn thu hồi sáo Mặc Ngọc rồi vươn cánh tay dài ôm Sở Nhược Đình vào lòng.
Ngón tay hắn từ tốn vuốt ve sống lưng nàng qua lớp vải mỏng; hình như Sở Nhược Đình gầy đi nên khớp xương hơi cấn tay.
Lúc biết nàng lừa mình, Huống Hàn Thần vô cùng tức giận. Hắn đã tưởng tượng cả trăm ngàn lần viễn cảnh tra trấn Sở Nhược Đình sau khi tìm thấy nàng. Song giây phút hiểu rõ quá khứ của nàng, hắn bỗng thấy thương xót. Thậm chí là…áy náy. Đến tận bây giờ, khi ôm nàng trong vòng tay và ngửi mùi hương mộc lan trên người nàng, thì cảm xúc phức tạp mới tạm lắng lại.
“Sở Nhược Đình, ta lúc nào cũng nghĩ về ngươi.”
Huống Hàn Thần nâng mặt nàng, nghiêm túc hỏi, “Ngươi có nghĩ về ta không?”
Sở Nhược Đình giận dữ cười, “Ta nghĩ xem ngươi chết chưa.”
Sự lạnh lẽo dâng trào nơi đáy mắt Huống Hàn Thần, hắn bóp cằm nữ tử rồi cúi đầu sát xuống để ngậm mút đôi môi mềm mại. Sở Nhược Đình muốn tránh nhưng chẳng cử động nổi. Thức hải của nàng lại đau, cơn đau ập đến từng đợt và nương theo dòng máu tới đan điền.
Huống Hàn Thần không chú ý thân thể Sở Nhược Đình có gì khác lạ, hắn vừa ôm chặt nàng vừa tham lam để môi lưỡi hai người quấn quýt nhau.
Tại khoảnh khắc này, nàng mới thật sự thuộc về hắn.
Thuộc về mỗi mình Huống Hàn Thần.
Chứ không phải Tuân Từ hay Tạ Tố Tinh.
Ánh mắt Huống Hàn Thần đen tối gấp bội khi nghĩ đến những gã đàn ông khác. Ngón tay hắn thành thạo cởi đai lưng Sở Nhược Đình, bàn tay to bao phủ bộ ngực nõn nà rồi bắt đầu xoa nắn.
Nụ hôn của Huống Hàn Thần trải dài từ khóe miệng xuống cổ, đến xương quai xanh, sau đấy dừng trên ngực trái. Hắn ngậm lấy viên ngọc đỏ thắm kia.
Sở Nhược Đình gian nan nhắm mắt lại, nàng không biết mình thấy nhục nhã hay thẹn thùng. Nước mắt nàng nhỏ giọt trên sống mũi cao thẳng của Huống Hàn Thần.
Huống Hàn Thần ngẩn người.
Hắn giơ tay xoa ngực trái nữ tử, bất chợt hỏi, “Có đau không?”
“Bị kiếm đâm thủng đau lắm phải không?” Huống Hàn Thần mủi lòng, hắn trìu mến liếm nước mắt thiếu nữ và nỉ non bên tai nàng, “Mọi chuyện đã qua rồi, đã qua rồi… Kiếp này, ta sẽ tốt với ngươi.”
Đan điền Sở Nhược Đình đau khôn xiết.
Lông mi nàng run run, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Huống Hàn Thần mà giễu cợt, “Ngươi? Ngươi là cái thá gì?”
Huống Hàn Thần cứng đờ người.
Hắn là cái thá gì? Tà tu khét tiếng xấu xa, đứa con rơi chả được Nam Cung gia thừa nhận…
Đôi mắt Huống Hàn Thần trở nên lạnh lùng.
“Sao hả? Nhớ nhung đại sư huynh của ngươi à? Hay gã họ Tạ? Hay là thiếu chủ Bắc Lộc Du thị?” Hắn bế ngang nàng rồi bồng nàng vào trong thuyền bay. Nam tử chẳng nói chẳng rằng mà tách chân nữ tử ra rồi áp dương v*t cương cứng vô giữa hai chân nàng. “Ta không cho phép ngươi nghĩ đến bọn họ!”
Sở Nhược Đình không thể động đậy, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn.
Huống Hàn Thần thèm khát nàng.
Hắn nhớ nụ cười của nàng, nhớ sự giảo hoạt trong mắt nàng, và càng nhớ thân thể khiến người ta đắm chìm này.
Hắn cầm phân thân sưng to để thong thả cọ xát môi âm hộ phớt hồng.
Thức hải lẫn đan điền của Sở Nhược Đình đều đau, nhưng cơ thể nhạy cảm lại tiết ra mật hoa. Nữ tử nhắm nghiền mắt, nàng tính đánh lén song ai ngờ cơn đau làm nàng không tài nào huy động linh lực.
Lúc này Huống Hàn Thần đã tìm ra khe hở, hắn đè lên nàng và cắm dương v*t vào từng chút một.
“A…” Xâm nhập con đường ấm áp mà hắn thương nhớ ngày đêm khiến tiếng rên thỏa mãn tràn ra từ cổ họng Huống Hàn Thần.
Sở Nhược Đình chẳng thể trốn thoát, nàng nghiêng đầu với hàm răng cắn chặt và lông mi run rẩy.
Thái độ trên vô cớ chọc giận Huống Hàn Thần.
Nàng đâu thế này hồi ở nhà trọ, lúc ấy nàng còn uốn éo phụ họa dưới thân hắn.
Một tay Huống Hàn Thần bóp vòng eo thon, một tay cạy môi âm hộ phinh phính. Hắn hung hăng thọc sâu dương v*t quấn đầy gân xanh vào trong.
Sở Nhược Đình chống tay lên vai hắn theo bản năng.
Nàng phát hiện mình đã cử động được nhưng Huống Hàn Thần tựa ngọn núi đè trên người, làm nàng chả thoát nổi. Sở Nhược Đình khép chân nhằm ngăn cản Huống Hàn Thần ngang ngược xâm nhập, ai dè lại khiến âm đ*o kẹp chặt cây gậy cứng rắn hừng hực lửa. Cú kẹp của nàng suýt nữa ép Huống Hàn Thần bắn tinh. Hắn nhíu mày rồi giảm tốc độ, dương v*t dày cui mài tới mài lui con đường chật hẹp ngập nước.
Sở Nhược Đình bịt kín miệng, thế mà tiếng kêu ngâm đứt quãng cứ rỉ qua kẽ răng.
“Nhịn làm gì?” Huống Hàn Thần kéo tay nữ tử rồi giơ cao quá đầu nàng, hắn liếm láp núm vú trên bộ ngực đầy đặn và há to mồm để mút chúng.
Nhũ hoa được hắn hút nên căng mọng cũng như dính nước bọt lấp la lấp lánh.
Huống Hàn Thần thầm nghĩ mỗi tấc da thịt của nàng đều tuyệt diệu khôn tả; ngọt ngào thơm ngát, ăn thế nào cũng chẳng đủ.
Thân dưới bị chậm rãi đưa đẩy, Sở Nhược Đình không muốn sinh ra dục vọng nhưng cơ thể vẫn phản ứng. Nàng còn cảm thấy âm đ*o ngứa ngáy, đồng thời hy vọng Huống Hàn Thần hãy vào sâu hơn, sâu hơn nữa.
Dường như Huống Hàn Thần nhìn thấu ý xuân nơi khóe mắt nàng, dương v*t cố tình dừng cuộc tấn công vùng đất thần bí.
Hắn cúi xuống hôn mặt nàng, “Thoải mái không? Hửm?”
Sở Nhược Đình thở dồn dập, hai má ửng hồng nhưng nàng lạnh lùng không đáp trả.
âm đ*o co rút, nó thít chặt khiến cơ bắp Huống Hàn Thần tê rần.
“Ôi, ngươi bướng thật đấy.”
Huống Hàn Thần than nhẹ, hắn nhấc Sở Nhược Đình lên rồi để nàng ngồi trên đùi mình. Nam tử siết vòng eo nhỏ và bắt đầu đâm thọc kịch liệt.