Kế tiếp dù Lâm Lộc Vũ lục soát cỡ nào thì gương nước vẫn chỉ hiện mây xám dày đặc.
Khi ông ta định gia tăng pháp lực, một cơn gió mạnh như vũ bão chém tới từ bên trái.
“Dừng tay!”
Du Nguyệt Minh ném cây quạt vàng. Lâm Lộc Vũ biết đấy là pháp bảo thiên giai nên đâu dám đứng yên, ông ta cuống quýt buôn Sở Nhược Đình rồi giơ tay đỡ đòn.
Sở Nhược Đình ngã sang bên cạnh, Du Nguyệt Minh phóng tới và ôm nàng vào lòng. Hắn nhẹ nhàng lay vai nữ tử, “Sở Nhược? Sở Nhược?”
Sở Nhược Đình dần tỉnh lại, “…Du thiếu chủ?”
Nàng vừa mở miệng liền phun ra máu.
Du Nguyệt Minh gấp gáp dùng tay áo lau thay nàng, hắn hỏi, “Ngươi sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Lâm Lộc Vũ không đả thương ngươi chứ?”
Hà Cạnh kinh hãi nhìn vết máu trên tay áo cháu mình. Hôm kia ông bất cẩn vẩy bùn đất của linh thực lên vạt áo hắn, đứa cháu này suýt chém bay đầu ông.
Thức hải bị tổn thương khiến Sở Nhược Đình đau đớn khôn xiết.
Nàng đỡ trán, “Ta vẫn ổn.”
Ổn chỗ nào!
Du Nguyệt Minh không phải người mù.
Sở Nhược Đình nôn nhiều máu như vậy thì sao ổn được? Hắn nghĩ đến cái gì đấy bèn đưa mắt ra hiệu với Hà Cạnh, đồng thời chỉ vào Kiều Kiều đang sợ sệt núp trong góc.
“Biểu thúc, lục soát nàng ta!”
Ánh mắt Kiều Kiều và Hà Cạnh giao nhau. Nàng ta lùi về sau vài bước, vừa che đôi mắt đỏ hoe vừa khóc toáng lên.
Như thể nàng ta được làm từ nước, yếu ớt lại mong manh.
Kiều Kiều biết hoàn cảnh hiện tại của mình rất gian nan, nhưng nàng ta chẳng còn cách nào khác. Nàng ta không ngu, nàng ta biết vâng lời lẫn nhu nhược là tấm khiên bảo vệ mình tốt nhất.
Cù Như che chở nàng ta dưới cánh chim, phẫn nộ đe dọa Hà Cạnh, “Ngươi mà chạm vào nàng thì ta cho đầu ngươi lăn xuống đất.”
Du Nguyệt Minh ôm Sở Nhược Đình, hắn hờ hững liếc Cù Như và nói đầy khinh thường, “Ngươi là cái thá gì? Đồ nửa người nửa thú.”
Hà Cạnh sở hữu tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, ước chừng trong vòng mười năm sẽ bước vào Xuất Khiếu. Ngay cả Lâm Lộc Vũ cũng yếu hơn Hà Cạnh nên sao ông có thể cho phép một con người chim làm càn ở đây.
Thái độ cao ngạo của Du Nguyệt Minh chọc Cù Như giận điên người.
Song bản năng yêu thú lại khiến hắn hết sức kiêng dè nam tử trung niên đang mải gặm trái cây bên cạnh Du Nguyệt Minh.
Hà Cạnh ném linh quả, ông chống tay đứng dậy, “Ban nãy mọi người đều thấy rồi đấy, linh hồn của Sở tiểu hữu không có vấn đề. Chẳng những thế còn khiến người ta thổn thức nữa.”
“Sưu Hồn Thuật này sai rồi.”
Đệ tử Thanh Kiếm Tông nhao nhao nói, “Chúng ta chưa từng đuổi nhị sư tỷ ra khỏi sư môn.”
“Đúng đó, theo ta nhớ thì tỷ ấy có thảm vậy đâu.”
“Người tằng tịu với Lý Phong chẳng phải là Kiều sư muội sao?”. Đọc