Nha hoàn bị sát khí chết người bức đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ biết cúi đầu thật thấp mau chóng châm rượu cho Lãnh Dực Lăng, rồi cẩn cẩn dực dực lui xuống.Kể từ sau ngày thiếu chủ rời đi, cả người cung chủ tựa như Ma vương chuyển thế, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận. Nếu không may gặp đúng thời điểm cuồng nộ đó, ta sẽ rước lấy cái kết vô cùng thảm khốc a.
Lãnh Dực Lăng dốc ngược chén rượu trong tay, một hơi uống cạn. Đó thật sự không phải cách sống của y. Giờ này, y không khác gì một cái xác vô hồn, không chút sinh khí.
Ánh mắt của hắn, lời nói của hắn, hẳn là rất hận ta đi, Lãnh Dực Lăng thầm nghĩ. Chỉ là, những hành động đó lại như đao kiếm vô tình đâm thẳng tới trái tim của y.
Càng nghĩ càng làm cho vết thương trong lòng lan rộng. Dứt khoát vứt chén rượu sang một bên, Lãnh Dực Lăng trực tiếp cầm bình rượu uống. Dòng rượu cay nóng tiến nhập vào vòm họng như những móc câu mảnh sắc bám vào yết hầu. Đau, rất đau, nhưng vẫn không thể sánh bằng vết thương trong lòng hắn.
Thượng Quan Tử Duyệt thấy Lãnh Dực Lăng sa đọa uống rượu như vậy, chỉ biết thở dài đè nén cơn tức giận.
Giật lấy bình rượu trong tay Lãnh Dực Lăng, Thượng Quan Tử Duyệt khuyên ngăn: “Lăng Lăng, ngươi yêu hắn, vì cái gì lại không nói rõ ràng…..”
Lãnh Dực Lăng chua xót cười.
“Hắn hận ta.”
Không đành lòng nhìn người anh em của mình rơi xuống đáy vực, cũng không mong thấy cảnh hai người yêu nhau phải chia lìa, Thượng Quan Tử Duyệt bạo phát hét to:
“Ngươi sai rồi, hắn yêu ngươi, hắn luôn hết lòng yêu ngươi.”
Trông thấy ánh mắt mê man vô hồn không có tiêu điểm của Lãnh Dực Lăng, Thượng Quan Tử Duyệt thực muốn tát cho y một cái thật mạnh, muốn y phải tỉnh táo lại.
“Lăng Lăng, ngươi nghe ta nói đây, hắn thực sự rất yêu ngươi. Là ngươi sai, đều do ngươi làm sai hết chuyện này đến chuyện khác. Hắn dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm sao có thể hiểu được ngụ ý của ngươi trong những hành động đó. Là ngươi không nên năm lần bảy lượt thử hắn, làm hắn hết lần này đến lần khác phải thương tâm. Để rồi sao, kết cục là cả hai đều một thân thương tích, người ở lại kẻ ra đi.”
Nghe được nhưng lời này, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lãnh Dực Lăng chợt trắng bệch ra. Y suy nhuyễn dựa vào sau ghế, nguyên lai là vậy, ngay từ đầu đã là lỗi của ta, là do ta tự cho rằng mình luôn luôn đúng, là do ta chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của hắn. Nếu như ta sớm nói rõ tình cảm của mình dành cho hắn, có phải kết cục sẽ không như thế này. Ta là kẻ nhu nhược, chỉ vì sợ hắn cự tuyệt, sợ hắn khinh thường nên mới không dám nói tình cảm của mình. Ái tình, phải một lòng giữ lấy bằng mọi cách mới đúng. Ta thực sự là một người nhu nhược.
Giơ bàn tay phải của mình lên, Lãnh Dực Lăng nhớ đến khoảnh khắc chính bàn tay này đã tát Hoàng Tự Thủy. Ánh mắt bi thương cùng phẫn hận của hắn lúc đó đã in sâu vào trí nhớ của y.
Phất tay một cái, Lãnh Dực Lăng lấy một thanh chùy thủ trong người, trực tiếp đâm vào tay mình. Mọi việc dường như chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay cả Thượng Quan Tử Duyệt cũng không kịp ra tay ngăn cản. Chùy thủ đâm thẳng vào lòng bàn tay, xuyên ra cả đằng sau, tiên huyết nhiễm đỏ cả ống tay.
Dạ nhi, kẻ nhu nhược như vậy căn bản không xứng với ngươi.
———————————-
Sáu năm sau…..
Mùa xuân, hoa đào trong sân thi nhau khoe sắc, thi thoảng trong những cơn gió nhẹ se se còn mang theo những cánh đào phấn hồng mong manh bay xuống.
Giữa sân có một lam y thiếu niên, trong tay như có như không một thanh hàn kiếm, cổ tay xoay chuyển linh hoạt tạo nên những đường kiếm kỳ diệu nâng đỡ cánh hoa mong manh. Động tác vô cùng cẩn thận, cứ như sợ sẽ làm tổn thương vật thể yếu ớt kia. Đưa cánh hoa trở về mặt đất, lam y thiếu niên lại dứt khoát vung kiếm lên, kiếm khí xé đôi khoảng không trước mặt, tạo thành một cơn gió nhẹ khiến vài sợi tóc tuột khỏi dây buộc mà bay nhè nhẹ cùng mấy cánh hoa la đà trên mặt đất.
Minh Thiện Trần đã đến được một lúc, trong mắt hắn lúc này chỉ tràn ngập sự ngưỡng mộ với lam y thiếu niên. Mới sáu năm mà hắn đã học được toàn bộ tuyệt học của ta cùng Thiên Nhất Liên, lại còn vượt bậc luyện được tới cửu thức trong bí kíp võ học của Liễu trang lưu truyền qua các thế hệ. Trong khi đó, vị trang chủ lợi hại nhất cũng chỉ mới luyện được tới ngũ thức…
Nhìn thấy có người đến, Hoàng Tự Thủy cũng tự giác thu hồi lợi kiếm, nhận lấy khăn lau mà Du Diệp Vân đưa qua. Một bên cầm điểm tâm mà Thu Lan đưa tới.
Lại nói, Du Diệp Vân đã theo Hoàng Tự Thủy được bảy năm, nhưng phải đến sáu năm người này vẫn luôn mang bộ mặt nghiêm nghị.
Đợi Hoàng Tự Thủy ăn xong miếng điểm tâm, Thiên Nhất Liên mới tiến lên nói mục đích chính của cuộc gặp hôm nay.
“Trang chủ, đại hội võ lâm bốn năm một lần sắp được cử hành.”
“Ồ, lần này lại phiền Thiên đại ca thay ta đi rồi.”
“Trang chủ, đại hội võ lâm lần này sẽ được diễn ra tại Liễu trang.”
Địa điểm cử hành đại hội võ lâm sẽ được tuần tự thay phiên nhau diễn ra tại các môn phái lớn, và năm nay là đến lượt Liễu trang.
“Vả lại, trang chủ cũng đã học thành tuyệt học, đây cũng chính là cơ hội trang chủ thể hiện với các môn phái khác.”
Đại hội võ lâm sao? Người kia là minh chủ võ lâm, chắc nhất định sẽ đến. Vậy đến lúc gặp nhau sẽ vô cùng khó xử, hay là hư tình giả ý một phen, coi như lần đầu gặp nhau đi?
Hoàng Tự Thủy cắn một miếng điểm tâm, lại uống một ngụm trà nhỏ rồi mới đi đến quyết định.
“Được rồi, lần này ta sẽ đi.”
Chuyện phải đến rồi sẽ đến, có chạy cũng không thoát. Nếu vậy thì cứ đối mặt cho rồi.
Cont…