Dực Thủy

Chương 18






“Dạ Dạ, mau cho thúc thúc cùng Hoa cô cô nhìn vết thương của con nào.”

Thất Dạ ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi cho Thượng Quan Tử Duyệt cùng Hoa Tình xem. Trên đầu lưỡi của Thất Dạ lúc này chỉ còn lại một vệt dài nhạt minh chứng cho sự việc ngày hôm qua hắn thực có ý định cắn lưỡi tự sát mà thôi.

“Oa, Lăng Lăng, y thuật của ngươi từ khi nào lại trở nên cao siêu đến vậy, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà đã chữa khỏi cho Tiểu Dạ Dạ rồi.”

Lãnh Dực Lăng liếc nhìn Thượng Quan Tử Duyệt một cái, không thèm đáp lời.

Thất Dạ ngồi một bên thản nhiên nở một nụ cười, cũng chính là mới hôm qua, hắn phát hiện ra nước mắt của phụ thân hắn có công hiệu chữa khỏi bách bệnh.

“Thượng Quan Thúc Thúc, bọn nhỏ trong lao ngục thế nào rồi?”

“Tiểu Dạ Dạ yên tâm, thúc thúc đã trả bọn nhỏ về nhà hết rồi. À, trong đó có một đứa trẻ cứ liên hồi lôi kéo ta hỏi cái gì mà tinh linh ở chỗ nào. Thật lâu sau khi nghe nó miêu tả, ta mới biết người nó muốn hỏi chính là con đó. Vì vậy, ta đã nói cho nó biết thân phận của Tiểu Dạ Dạ rồi. Nó có nhờ ta chuyển lời tới con, nó nói nó sẽ đi tìm con đó. Ha ha, Tiểu Dạ Dạ nhà chúng ta mị lực cũng thật lớn.”

“Tất nhiên.”

Hoa Tình một bên phụ họa theo.

“Không biết là ai đã dưỡng dục ra a! Mới vậy đã thu hút được sự chú ý của người khác, sau này lớn lên hẳn sẽ càng được nhiều người để ý cho xem, hắc hắc ~!” Tiểu Dạ Dạ, mau đi gây tai họa cho cả võ lâm thôi, ha ha~!

Hai người lại bị Lãnh Dực Lăng ném cho một cái nhìn khinh thường.

“Tình Tình, nếu lúc đó ngươi có mặt ở đó, ngươi nhất định phải giật mình nha, Lăng Lăng y …..”

Lãnh Dực Lăng từ nhỏ đã là một đứa trẻ đặc biệt kiên cường. Ba người bọn họ lớn lên từ nhỏ cùng Lãnh Dực Lăng nhưng chưa bao giờ nhìn thấy y rơi lệ.

Trước đây có một lần bọn họ cá cược xem ai có thể làm Lăng Lăng khóc thì hai người còn lại sẽ tôn người đó làm sư phụ. Kết quả, điều đó chỉ có thể xảy ra trong suy nghĩ bọn họ mà thôi. Từ đó về sau, ba người họ tin tưởng rằng Lãnh Dực Lăng chỉ khóc một lần duy nhất là khi từ bụng mẹ chui ra (ai biết đâu được, có khi không khóc cũng nên). Thế nhưng, cái cảnh tượng Lãnh Dực Lăng rơi lệ chỉ xảy ra trong tưởng tượng của bọn họ lại xảy ra vào đúng ngày hôm qua, là vì Thất Dạ…..

“Thượng Quan Tử Duyệt…” Lãnh Dực Lăng tặng kèm một ánh mắt băng lãnh.

“Được rồi, ta không nói nữa… chỉ là do ta sống đến nhường này năm, lần đầu tiên mới nhìn thấy cảnh tượng đáng rung động như thế, ta sẽ hảo hảo trân giữ nó trong lòng.” Bộ dạng lê hoa đái vũ của Lăng Lăng thật khiến người ta phải thương tiếc.

Hoa Tình xoa xoa hai bàn tay nói: “Hừ, cụt cả hứng, mới nói một nửa đã dừng lại, có nói cũng như không. Lăng Lăng, Thiên Sơn Đồng Mỗ nên xử trí thế nào đây? Hạo Hạo đã tống hắn vào địa lao rồi.”

Ánh mắt Lãnh Dực Lăng nguyên bản đã trở nên ôn hòa nhưng nay trong nháy mắt lại trở nên lạnh đến thấu xương. Bất quá cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Y đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của Thất Dạ, nhẹ giọng nói: “Các ngươi cũng biết nên làm gì rồi đó.” Thanh âm bình tĩnh đến độ như không có việc gì xảy ra của Lãnh Dực Lăng lại tiềm ẩn một ma lực đáng sợ.

Đuổi hai người Thượng Quan Tử Duyệt cùng Hoa Tình đi, Lãnh Dực Lăng nâng người Thất Dạ lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Dạ nhi, tha thứ cho phụ thân nhé.”

Thất Dạ lắc đầu, “Dạ nhi cho tới bây giờ đâu có trách phụ thân mà phải tha thứ.”

Lãnh Dực Lăng siết chặt vòng tay, làm cho thân mình gầy yếu mỏng manh của Thất Dạ dính sát vào y. Nhắm mắt lại, y thưởng thức mùi hương trên người Thất Dạ. Dạ nhi ngây thơ là vậy, sao bản thân ta lại nhất thời hoa mắt đẩy Dạ nhi vào hoàn cảnh đó chứ…

“Dạ nhi…” Tiếng gọi tựa như một lời vô nghĩa lại giống như một câu gọi nhỏ nhẹ ân tình.

Trong địa lao âm u hắc ám, ngoài tiếng hô hấp nặng nề của Thiên Sơn Đồng Mỗ ra thì không còn một thanh âm nào khác.

Lách cách, tiếng tra khóa vào ổ vang lên theo âm thanh xiềng xích. Sau đó, cánh cửa địa lao của một phòng giam vang lên.

“Tiêu chưởng môn, lâu lắm không gặp.”

Thượng Quan Tử Duyệt phe phẩy chiết phiến trong tay (trời lạnh vậy sao còn dùng chiết phiến…). Mặc dù trên mặt hắn đang bày ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại khó đoán vô cùng.

“Tiêu chưởng môn, ngài cũng đừng nên không để ý tới vãn bối nha, lần này vãn bối đến chính là mang đến thứ ngài thích nhất đó.”

Thiên Sơn Đồng Mỗ nhìn Thượng Quan Tử Duyệt cũng không đáp lại. Được làm vua thua làm giặc, đạo lý này không cần nói hắn cũng biết, huống chi hắn còn bị bế phong á huyệt, căn bản không thể nói chuyện.

“Xưa nay vãn bối có nghe Tiêu chưởng môn yêu thích nam đồng, cho nên lần này vãn bối cả gan chọn lấy mấy người tư sắc cũng không đến nỗi tệ lắm đến ‘phục vụ’ Tiêu chưởng môn.” Thượng Quan Tử Duyệt khép chiết phiến lại tạo nên một tiếng ‘cách’ giòn giã. Phía sau hắn liền xuất hiện mấy nam tử mỹ mạo quả thực không tồi, song dáng ngươi cũng không phải thuộc loại tầm thường.

“Tiêu chưởng môn, ngài cứ từ từ thưởng thức, thứ lỗi vãn bối không thể phụng bồi, ha ha~!”

Thưởng Quan Tử Duyệt hả hê cười lớn bước ra khỏi địa lao, cánh cửa sau lưng cũng vì thế mà khép lại.

Phía sau cánh cửa, Thiên Sơn Đồng Mỗ trừng cặp mắt đục ngầu của một lão nhân, hoảng sợ nhìn mấy người đang tiến lại gần mà trong tâm không ngừng gào thét không được lại đây, không được lại đây…

“A!!!”

Một tiếng hét thê lương, thảm thiết cắt ngang sự yên tĩnh trong địa lao.

Từ đó trở đi, trên giang hồ không còn tồn tại cái tên Tiêu Dao phái nữa.

Cont…