Thất Dạ ngồi trong đình viện hưởng thụ thứ mùi vị trong lành của một ngày đầu xuân, lười biếng vươn người một cái.
Bất chợt từ phía sau, một kiện áo được khoác lên người hắn.
“Cẩn thận cảm lạnh.”
“Cám ơn phụ thân.”
Tươi cười xán lạn với Lãnh Dực Lăng, khuôn mặt Thất Dạ bây giờ cũng ửng lên như màu phấn hồng của những cánh đào ngoài kia. Một làn gió nhẹ thổi qua khiến những lọn tóc của hắn nhẹ hất lên, khiến Lãnh Dực Lăng ngây ngốc mà nhìn.
Lãnh Dực Lăng ôm lấy Thất Dạ, cảm thấy người hắn vẫn còn lành lạnh, không khỏi lo lắng trong lòng. Đáng chết, vì sao vẫn nhẹ thế, mấy đồ cho Dạ nhi ăn đi đằng nào hết vậy, sao lại không thấy có tí thịt nào? Dù sao cũng may khuôn mặt của Dạ nhi đã có chút sắc hơn trước.
“Tiểu Dạ Dạ, chúng ta đến chơi này.”
Tuy rằng ba người bọn Thượng Quan Tử Duyệt cách vài ngày sẽ đến nói là kiểm tra tình hình học tập của Thất Dạ, nhưng đáng lạ là hôm nay đến có điểm sớm hơn thường lệ.
Lãnh Dực Lăng trìu mến vuốt nhẹ mái tóc của Thất Dạ, nói: “Dạ nhi, hôm nay là sinh nhật con.”
Nguyên lai phụ thân còn nhớ rõ.
Hoàng Phủ Bình Hạo âm thầm nhìn Lãnh Dực Lăng, đúng là ở cùng hắn thì y mới có thể nở nụ cười như vậy.
Hoa Tình là người đầu tiên lấy lại tinh thần khi nhìn thấy nụ cười ôn nhu đầy sủng nịnh của Lãnh Dực Lăng.
“Tiểu Dạ Dạ, Lăng Lăng nói trước giờ con chưa được ra ngoài vui chơi một lần, cho nên hôm nay chúng ta sẽ đưa con đi chơi nha. Vừa vặn hôm nay là ngày hội thả hoa đăng, bên ngoài sẽ rất náo nhiệt đó.”
“Thật sự có thể đi sao?”
“Đương nhiên.”
Kỳ thật Thất Dạ từ lâu đã muốn xuất môn nhìn xem thế giới bên ngoài như thế nào, muốn nhìn thấy những người khác trông ra sao. Nhưng hắn lại cảm thấy thích ở bên phụ thân hắn hơn. Mà y lại là người ưa tĩnh, bình thường rất ít khi xuất môn, hắn lại không muốn miễn cưỡng y theo hắn ra ngoài dạo chơi. Chính vì vậy, cho đến tận lúc này hắn vẫn chưa một lần xuất môn mặc cho trong lòng luôn tồn tại sự tò mò, hiếu kỳ.
“Phụ thân đi cùng chứ?” Thất Dạ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lãnh Dực Lăng.
“Phụ thân không đi, Dạ nhi đi cùng mấy người Hoa cô cô đi.” Hội hoa đăng rất náo nhiệt, chắc chắn sẽ có rất nhiều người. Y vốn không thích chốn đông người, cho nên sẽ không đi.
Ánh mắt chớp động phủ lên một tầng thất vọng, Thất Dạ chỉ biết cúi gục đầu xuống, vẫn biết phụ thân ưa tĩnh, tốt nhất không nên cưỡng cầu.
Hoa Tình nhận thấy sự thất vọng ở Thất Dạ, liền nhanh tay đoạt lấy Thất Dạ trong lòng Lãnh Dực Lăng, tủm tỉm nói: “Tiểu Dạ Dạ, cha con không đi thì vẫn còn có Hoa cô cô, Thượng Quan thúc thúc, Hoàng Phủ thúc thúc đi cùng con mà. Nghĩa mẫu nghe nói, hội hoa đăng có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp đi ngắm đăng. Đến lúc đó, tiểu Dạ Dạ nhìn trúng người nào, nghĩa mẫu sẽ lập tức bắt lấy, à không, là ‘mời’ nàng đến cho tiểu Dạ Dạ. Đương nhiên tiểu Dạ Dạ muốn bao nhiêu người cũng được, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng bình thường mà.”
‘Ầm’ một tiếng, cái bàn cùng toàn bộ ấm chén đặt trên đều tuyên bố từ trần, chỉ còn đúng bốn cái ghế may mắn có người chắn bên trên là sống sót được. Cùng lúc đó, nhiệt độ bao quanh giảm xuống đột ngột, còn có khả năng xuất hiện bão tuyết.
Thượng Quan Tử Duyệt giả bộ kinh hách vỗ ngực: “Hạo Hạo, ngươi làm ta sợ quá nha.”
Hoàng Phủ Bình Hạo nhẹ vỗ lưng hắn: “Duyệt Duyệt, đừng sợ, có ta ở đây.”
Thất Dạ toát mồ hôi, không dám nói gì, chỉ biết nhìn hai người kia. Thình lình, Thất Dạ bị Lãnh Dực Lăng từ phía sau ôm lấy hướng thẳng cửa chính mà đi. Hoa Tình đắc ý vẫy tay ý bảo hai người còn lại mau theo. Thế là ba người bọn họ theo sau Lãnh Dực Lăng thẳng tiến trên đường lớn.
Thất Dạ hoàn toàn bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn, nào là những chiếc đèn ***g đỏ được treo trước cửa nhà mỗi hộ dân, nào là những gian hàng bày bán đủ các loại đèn màu khác nhau, lớn có, nhỏ có, có cái còn như bảy sắc cầu vồng. Rồi lại có cái làm cho người ta có cảm giác phù phiếm, hào nhoáng hoặc là ấm áp.
Chưa kể đến rất nhiều đồ ăn nóng sốt hương bay ngào ngạt khiến Thất Dạ không khỏi nuốt nước miếng. Còn ngọc hồn lúc này thì đã xiên sà vào đâu đó kiếm ăn mất tiêu rồi.
Hoa Tình cầm trong tay hai xiên thịt dê đưa cho Thất Dạ, hai người bọn họ vui vẻ ăn từng miếng.
Trên đường thỉnh thoảng còn bắt gặp một số đôi tình nhân nắm tay thân thiết, cười cười nói nói vui vẻ. Không chỉ là những đôi nam nữ mà còn có cả nam nam. Ấy vậy mà bọn họ vẫn đường đường chính chính đi qua đi lại. Xem ra dân phong (phong tục người dân) nơi này cũng không đến nỗi cổ hủ.
Điều đáng ngạc nhiên nhất chính là trên đường không hiểu sao xuất hiện ở đâu năm người tuấn mỹ đi cùng nhau khiến cho mọi người đều ngây ngốc mà nhìn. Đặc biệt là một người tay ôm tiểu hài tử tựa như tiên tử giáng trần, cả người tản ra một cỗ ngạo khí khiến mọi người không thể không ngước nhìn. Còn có cả tiểu hài tử được y ôm giống như một tiên đồng. Hai con người đó làm cho người ta không thể không hoài nghi bọn họ có phải là thần tiên hạ phàm hay không.
Năm người bọn họ vừa xuất hiện liền bị vây chặt lại, nhưng cũng rất nhanh mọi người cũng biết ý mở đường để bọn họ đi qua.
Có một số nhân vật không thể vắng mặt trong những hội hè như thế này, đó chính là vài ba tên đầu trư thực hiện công tác đùa giỡn ‘con gái nhà lành’.
Và tất nhiên, lần này cũng không ngoại lệ, tên đầu trư không may mắn nào đó đã xuất hiện, mặt thì to bè, trên tay lại phe phẩy cái quạt, phía sau còn có mấy con chó săn to lớn, thô kệch. Đám người đó đang tiến lại chỗ năm người bọn họ.
“Yêu, mỹ nhân đây đi đâu vậy?”
Hoa Tình sờ sờ mặt, ôi, xinh đẹp quả nhiên bị chú ý, ai bảo mình thân là một người thiên sinh lệ chất như thế chứ.
Song, trên thực thế, lời này không phải nói với Hoa Tình, bởi vì tên đầu trư nào đó đang nhìn Lãnh Dực Lăng đến nhỏ nước miếng.
Hoa Tình cực độ khó chịu, trời sinh mình đoan chính như vậy mà lại không bằng một nam nhân sao?
“Uy, đầu trư, đem bổn cô nương ta quăng một bên ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Đầu trư liếc nhìn Hoa Tình một cái, ừm, không tồi, tuy không xinh đẹp bằng vị này những cũng có thể liệt vào loại thượng thừa. Đầu trư lau lau nước miếng, nói: “Mang về hết, cả đứa nhỏ kia cũng mang luôn.” Nói xong hắn còn tẹp tẹp miệng y chang con heo vừa mới ăn cám.
Quả nhiên là trư, Thất Dạ thầm mắng một tiếng, đồng thời sớm ngăn cản Lãnh Dực Lăng phóng sát khí. Thất Dạ hắn cũng không muốn lạm sát người vô tội mà.
“Mang về hết cho ta!”
Hoa Tình nhíu nhíu lông mày, khẩu khí thật lớn, ha ha, thật không biết lượng sức. Đương chuẩn bị giáo huấn cho tên đầu trư một bài học thì Thất Dạ liền lên tiếng ngăn cản: “Hoa cô cô, để Dạ nhi.”
Thất Dạ nổi hứng muốn chơi đùa, bởi vì mấy tháng nay được điều dưỡng vô cùng đặc biệt nên thân thể hắn cũng dần chuyển hóa tốt đẹp hơn. Cũng vì thế mà hắn đã có thể luyện tập một ít pháp thuật. Song cái chính là chưa có đủ linh khí nên hắn chỉ có thể luyện chút ít pháp thuật đơn giản để chỉnh người. Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng có thể hảo hảo vui đùa một lát.
Thất Dạ khẽ phất tay một cái, ánh mắt đầu trư bỗng chốc trở nên mê mang, tay chân lần mò tự thoát y, những tầng thịt thừa bóng nhẫy theo từng cử động của thân thể mà rung lên.
Lãnh Dực Lăng vẻ mặt không chút biểu tình nói với mấy tên chó săn theo sau đầu trư: “Muốn sống thì cút mau.”
Thất Dạ dựa vào ngực Lãnh Dực Lăng vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa ăn một số đồ ăn vặt Lãnh Phong mua đến.
“Phụ thân.” Thất Dạ giật nhẹ tay áo của Lãnh Dực Lăng. “Dạ nhi muốn chơi cái kia.”
Nương theo tầm mắt của Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng liền nhìn thấy một xạp hàng. Trong đó được đặt ba con thú vải theo thứ tự ba bậc thang. Phía trước mỗi con thú vải có đặt một cái bình nhỏ.
Lãnh Dực Lăng khẽ gật đầu ra hiệu cho Lãnh Phong. Lãnh Phong đi tới chỗ lão bản đưa một ít bạc để đổi lấy mấy thanh gỗ rồi mới cẩn thận đưa cho Thất Dạ. Thất Dạ rút ra một thanh đưa cho Lãnh Dực Lăng, còn phần hắn thì ôm số còn lại hào hứng nhắm thẳng cái chai bé nhất ở trên cùng mà phi, ta ném, ta ném, ta ném đổ này.
Thất Dạ thập phần chán ghét bởi không biết vận khí của hắn bay vào xó nào mất tiêu rồi. Số gậy trong tay đã phi hết mà không có nổi lấy một cây trúng, lúc này hắn mới quay sang nhìn Lãnh Dực Lăng.
“Phụ thân sao còn chưa ném?”
Lãnh Dực Lăng tiến về phía trước một bước, đứng sau vạch trắng được kẻ sẵn vung tay một cái, thanh gậy một đường lao thẳng về phía trước. Thất Dạ đứng một bên thầm nghĩ,phụ thân ném mà không trúng mới là lạ.
Tất nhiên, Lãnh Dực Lăng một khi ra tay thì có khi nào không thành. Lần này cũng không ngoại lệ, không những cái chai ở bậc cao nhất đổ mà cả hai chai còn lại cũng đồng loạt gục ngã. Lão bản mặt mày đen hơn đáy nồi ngậm ngùi giao cả ba con thú vải cho Thất Dạ.
Ôm lấy thú vải trong người, Thất Dạ ngưỡng mộ thầm nói, phụ thân không phải người a~
Hướng đám nhỏ đứng gần đó khao khát nhìn chằm chằm vào ba con thú vải trong tay, Thất Dạ giơ tay vẫy gọi ý bảo chúng đến. Đám tiểu hài tử liền chạy đến xúm quanh Thất Dạ. Hắn giao toàn bộ thú vải cho đám tiểu hài tử trên chợ kia, bởi vì hắn nghĩ rằng hắn chỉ cần ôm phụ thân mình là quá đủ.
Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng chiêng giòn giã…..
Người qua đường A: “Nghe nói tiểu thư nhà Trần viên ngoại ném tú cầu, chỉ cần là người chưa có gia đình đều có thể đến tham dự.”
Người qua đường B: “Đúng vậy, nghe nói toàn bộ tài sản của Trần viên ngoại sẽ cho hết người con rể này.”
Người qua đường C: “Thảo nào, chuyện tốt như vậy có ai không muốn đi chứ.”
Ném tú cầu? Tính ham chơi của Thất Dạ lại nổi lên, hắn ra sức lôi kéo Lãnh Dực Lăng tới trước tòa nhà được giăng đèn sáng trưng.
Dưới hiên nhà chật ních toàn người là người, Thất Dạ đẩy Lãnh Dực Lăng xuống đứng phía cuối đám người rồi ngửa cổ nhìn lên tòa nhà. Bất quá, thân thể hắn hiện giờ thực sự quá nhỏ, cái gì cũng không thể nhìn thấy nổi. Lãnh Phong thấy vậy liền nhấc Thất Dạ lên đặt trên vai để hắn có thể thấy rõ hơn.
Dưới bao cặp mặt chờ mong, Trần tiểu thư cuối cùng cũng xuất hiện trên tầng hai. Từng bước nhẹ nhàng, uyển chuyển đi đến bên thành hiên, ánh mắt nhu tình của nàng lướt quanh toàn bộ đám người phía dưới để chọn ra được lang quân như ý. Dưới sự huyên náo, bàn tán của mọi người, người cầm kẻng gõ lên một tiếng thật to ý bảo mọi người giữ trật tự.
Thất Dạ gãi gãi cằm, không tồi, nàng rất xinh đẹp, song vẫn còn thua xa cả dặm so với phụ thân.
“Phụ thân có hứng thú không?”
Lãnh Dực Lăng tuy đứng giữa đám người phàm phu tục tử kia nhưng không hề bị che khuất bởi lẽ ngạo khí của y quá lớn, tức thì đám người khác không dám lại gần, buộc phải duy trì một khoảng cách nhất định với y.
“Không.” Hiện tại, y chỉ mong muốn được mau chóng rời khỏi cái chốn bát nháo này mà thôi.
Thất Dạ như muốn kiểm tra độ kiên nhẫn của Lãnh Dực Lăng mà cứ một mực đòi ở lại xem trò vui.
Trần tiểu thư cuối cùng cũng tung tú cầu, trái tú cầu tựa hồ bị giật dây lao thẳng tới chỗ Lãnh Dực Lăng, nhưng Lãnh Dực Lăng nhẹ nhàng lách người tránh qua. Thất Dạ không khỏi ngao ngán thở dài, xem ra phụ thân thật không có hứng thú rồi. Thất Dạ âm thầm dùng pháp thuật đẩy tú cầu lại chỗ đám người nọ để nó bay tới bay lui. Trần tiểu thư thấy vậy mặt liền đổi sắc. Điều đó càng làm cho Thất Dạ cảm thấy vui vẻ.
Thất Dạ cũng không ngờ tới, phía sau hắn lại là Lãnh Dực Lăng đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Thật không ngờ bảo bối nhi lại có năng lực này, xem ra Dạ nhi còn có rất nhiều điều gạt ta. Chẳng lẽ ta còn chưa đủ tín nhiệm trong lòng Dạ nhi sao? Không sao, ta sẽ chờ, chờ một ngày nào đó Dạ nhi sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói cho ta biết.
Tú cầu đột nhiên rơi trọn vào người Lãnh Phong, Lãnh Phong há hốc miệng nhìn Trần viên ngoại đang chạy vội tới trước mặt hắn không ngừng gọi hiền tế. Thất Dạ hả hê cười lớn kéo Lãnh Dực Lăng rời đi bỏ lại Lãnh Phong đáng thương một mình, xem ngươi giải quyết việc này như thế nào, nếu Lãnh Phong thực lấy Trần tiểu thư kia, chỉ sợ Dương Liễu sẽ bay tới giết hết cả đám người này mất.
Đối với hành động nghịch ngợm này của Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng cũng chỉ có thể ở trong lòng chia buồn với Lãnh Phong.
“Phụ thân, người không muốn tìm nương cho Dạ nhi sao?”
Lãnh Dực Lăng cúi nhìn tiểu bảo bối, ánh mắt lạnh thấu xương, “Dạ nhi muốn có nương?”
“Dạ.” Thất Dạ gật gật đầu.
Lãnh Dực Lăng bỗng nhiên buông tay Thất Dạ ra, “Dạ nhi muốn nương, phụ thân sẽ tìm cho con.”
Thất Dạ lặng nhìn bóng lưng Lãnh Dực Lăng đang nhỏ dần, trong ký ức lại thoáng qua hình ảnh một nam nhân đã đưa hắn tới cô nhi viện ở kiếp trước, nhưng không hiểu sao sau này hắn lại quên mất nam nhân nọ. Cố tìm kiếm lại hình ảnh nhạt nhòa của nam nhân kia, thẳng đến lúc Lãnh Dực Lăng hoàn toàn biến mất trong dòng người. Thất Dạ đứng trân trân tại chỗ, ta đã nói sai gì sao?
Lãnh Dực Lăng khoanh hai tay đứng một mình nhìn trăng sáng. Vầng trăng lén lút trốn vào tầng mây như ái ngại diện mạo của y. Lãnh Dực Lăng đăm chiêu suy nghĩ, chẳng lẽ ta đối với hắn còn chưa đủ? Muốn nương? Hay là vẫn hận ta đã giết chết nương của hắn?
“Lăng Lăng.” Hoa Tình từ xa đã trông thấy Lãnh Dực Lăng liền chạy tới.
“Lăng Lăng, ngươi ngắm trăng sao?”
“Ừ.”
“Tiểu Dạ Dạ đâu? Ngủ rồi sao?”
Lãnh Dực Lăng bất chợt nhớ tới Thất Dạ, y ban đầu còn định nói rằng Thất Dạ ở chỗ Lãnh Phong, không đúng, Lãnh Phong còn đang bị cuốn lấy.
Hoa Tình thấy lãnh Dực Lăng không trả lời, cứ tưởng y chưa nghe thấy liền hỏi lại.
Một trận gió thổi qua, Lãnh Dực Lăng đã biến mất.
Vội vàng chạy tới chỗ đứng ban nãy, nhưng không thấy bóng dáng y đâu.
Cont…