Âm thanh bốn bề dần dần xa rời, ý thức của hắn trở nên hỗn độn trôi giạt. Toàn thân buông lơi, tứ chi khoan khoái. Hắc Chước biết, bản thân lại bắt đầu nằm mơ.
Cũng như vô vàn kí ức bốn năm qua trải dài trong màn đêm, Hắc Chước chờ đợi giấc mơ kia, chờ mong nhớ nhung những ngày những đêm ấy dáng hình ấy xuất hiện.
Bầu trời đen kịt, dù ánh trăng sáng tỏ, những cánh hoa tự như một đám đom đóm nghịch ngợm lóe lên tia sáng, lượn vòng xoay quanh mái tóc dài màu ngân bạch của bản thân. Hắn đi tới vùng đồng dã ấy trên nền bức họa tựa như trăm hoa rực rỡ, thấy được thê nhi của bản than đứng trú dưới ánh trăng sáng.
“Tử Nhã…” Mặc dù biết đây chỉ là mộng, hắn vẫn như trước kìm lòng không được, mừng rỡ như điên.
Dáng hình mỹ lệ, vẫn như trước chỉ đứng lặng im, mặc cho gió nhẹ nhàng thổi loạn mái tóc đen mượt của Tử Nhã. Trong lòng Tử Nhã ôm một đứa trẻ nhỏ khoảng chừng bốn tuổi, đứa trẻ được ẵm y chang như người cha có mái tóc ngân phát sinh đẹp là hắn đây, giống mẹ cũng có đôi mắt tựa như màn đêm đen. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của nó cười toe toét, hướng Hắc Chước vươn đôi tay nhỏ bé mập mạp ngắn ngủi, dùng thanh âm trẻ con ngọt ngào tinh thế hô một tiếng:
“Cha…”
Hắc Chước cảm thấy bản thân như sắp khóc, liều mạng bổ nhào tới, ôm mẫu tử bọn họ kéo vào trong lòng, liều chết dùng hết sức mạnh mà ôm lấy, hận không thể đem bọn họ nép vào trong cơ thể mình mà vân vê.
“Tử Nhã… Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Vị đế vương cao ngạo chảy nước mắt, cho dù muốn hắn xin lỗi bao nhiêu lần, đều không đủ để bù đắp sự áy náy về những gì hắn đã đối xử với Tử Nhã.
“Đừng rời bỏ ta… Van cầu em trở về bên ta… Van cầu em…”
Vô luận hắn cầu xin thế nào, dáng hình trong sự nhớ nhung của hắn vẫn thủy chung không trả lời một câu nào.
Ngay cả trong mộng, ta cũng không thể có được sự tha thứ của em sao?
Ngay cả trong giấc mơ của ta, ta cũng không có cách nào nhận được sự khoan dung của em sao?
Hắc Chước nhịn không được cúi đầu nhìn Tử Nhã, một trận cuồng phong thổi qua, cánh hoa bay loạn che mất tầm nhìn của hắn, thân thể ấm áp trong lòng tức khắc tiêu tán, hóa thành vô số cánh hoa hồng nhạt, bay về phía chân trời…
Hắc Chước tuyệt vọng nhìn những cánh hoa lượn vòng bên vầng trăng sáng, ngực truyền đến cơn đau nhức như bị khoan lỗ trong tâm, đau đớn này còn muốn tiếp tục duy trì đến lúc nào nữa? Vì sao bản thân không đau lòng mà chết luôn đi?
Hắn không ngừng hết lần này đến lần khác ở trong tâm khảm hò hét:
Cho ta chết đi… Cho ta đi theo bọn họ đi… Vì sao ta còn phải đợi chờ ở nơi này…
“Đại vương, đại vương…”
Một thanh âm kêu gọi vội vã vang lên, đưa hắn thoát khỏi khung cảnh bình nguyên đau thương, hắn chậm rãi mở đôi mắt ẩm ướt đẫm lệ, thấy chùm bạch quang chói mắt. Thiếp thân thị tòng của hắn cung kính đợi chờ bên giường.
“Đại vương, thuyền chuẩn bị cập bờ, hàng ngũ chào đón của Hôi Hồ Tộc ngay trên bến tàu.”
Cảm giác được dưới thân mình mạn thuyền hơi lắc lư, một lần nữa ý thức Hắc Chước lại trở về trong người.
Hắn lặng lẽ đứng dậy mà không lên tiếng, thị tòng cẩn thận dè dặt hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu thay y phục. Y biết hồ vương bọn họ mỗi lần tỉnh giấc, là lúc tâm tình đều trở nên dị thường sầu muộn. Nhưng lại vẫn cứ thích ngủ, hầu như cứ có cơ hội là lại nhắm mắt vào ngủ. Nghe một vài lão quan nhân nói, là bởi vì vị Hồ Vương thường mơ thấy ái thê cùng nhi tử bị mất tích, chỉ có trong mộng, mới có thể cùng thê nhi gặp mặt…
Hắc Chước mặc cẩm bào chỉnh tề, đi ra khỏi khoang thuyền. Sau giờ ngọ ánh nắng tỏa ra liên tục trên làn sóng, ánh sáng phản xạ toát ra so với mái tóc bạc của Vương còn chói mắt hơn.
Chợ trời bờ bên kia con sông sầm uất phồn thịnh tươi tốt, chốn chốn tràn đầy sức sống, Hắc Chước híp mắt, nhìn ra xa cảnh tượng phồn hoa trên bến tàu, một lần nữa lại kiên định quyết tâm tiếp tục hành trình của bản thân.
Đã bốn năm qua… Tử Nhã rời bỏ hắn đã bốn năm. Cho tới tận ngày hôm nay, hắn vẫn như trước không tin Tử Nhã lại có thể chết đi như thế, hắn tin chắc rằng Tử Nhã còn sống, tại một nơi nào đó mà bản thân không biết mà sống cho thiệt tốt, có lẽ, ngay cả cục cưng trong bụng Tử Nhã cũng còn sống.
Hắc Chước nhắm mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa xuất hiện trong giấc mơ.
Con của hắn… Con của hắn và Tử Nhã… Nếu như còn sống, năm nay đã bốn tuổi rồi? Nó đã có thể nói ra rất nhiều thứ tinh linh cổ quái… Rồi còn có thể sôi nổi chạy nhanh … Nó lớn lên sẽ giống hắn chứ? Hay là giống mẹ hơn? Tính cách nó có hoạt bát không? Cởi mở không?
Tưởng tượng bề ngoài đứa con của mình, tưởng tượng cảnh mẹ con bọn họ sống ra sao, viền mắt Hắc Chước lần thứ hai đỏ lên. Đau đớn trong ngực tựa hồ chưa hề tan biến cả ngày cả đêm, nhớ nhung sẽ không thôi dày vò hắn. Bị đào rỗng cả tâm hồn, cũng không có bất kể là thứ gì có thể cho hắn cảm thấy vui sướng, thứ còn lại, chỉ là sự tĩnh mịch vô biên, với sự hổ thẹn không ranh giới…
Tất cả nam sủng hậu cung, có người chết, có người rời đi. Tường thành đổ nát còn có thể xây dựng lại từ đầu không?, người rời đi rốt cuộc sẽ không quay về.
Vệ Đình yếu đuối bởi vì trải qua việc quân giặc bắt làm tù binh mà tan vỡ, ngày nào hắn cũng gào thét phải về gia trong tiếng khóc, Hắc Chước cuối cùng đuổi hắn về Nhân Gian Giới. Đối với bản thân đơn giản chỉ là buông tay, Hắc Chước cũng cảm thấy bất ngờ. Bản thân có thể đối với Vệ Đình cũng không còn si mê như trong tưởng tượng, cũng có thể hắn thực sự quá mệt mỏi, chán ghét…
Từ khi Tử Nhã mang theo con rời bỏ hắn, hắn cũng không thể lại lần nữa quyến luyến người khác. Đây là sự nghiêm phạt ông trời dành cho hắn, vì nghiêm phạt tội hắn không hiểu được và quý trọng hạnh phúc.
Tử Nhã… Em sẽ không chết, đúng không? Em cứng cỏi như vậy, ngoan cường như vậy … Em sẽ không rời bỏ ta đi như thế, đúng hay không?
Mặc kệ thời gian có trôi qua lâu đi chăng nữa, hắn phải tìm Tử Nhã về, hắn muốn tìm Tử Nhã và con về.
Một năm trước, hắn bắt đầu hành trình. Hắn bắt đầu từ cửa khẩu nhánh con sông đông nơi Tử Nhã nhảy xuống, dọc theo nhánh sông quanh co xuôi đi. Mỗi lần tới một thị trấn, hắn đều ở nơi này lưu lại vài ngày, hy vọng nhờ thời gian đó tìm được một chút tin tức từ Tử Nhã về. Mặc dù liên tục đều không có một chút thu hoạch nào, nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần bản thân kiên trì không ngừng, cuối cùng sẽ có một ngày có thể một lần nữa đạt được hạnh phúc.
Thuyền cập bờ, thị tòng của Hắc Chước vây chặt cho hắn xuống, bước trên vùng đất này mang theo hi vọng mới.
Tộc trưởng Hôi Hồ Tộc cùng quan viên đối với việc hắn đến biểu thị sự hoan nghênh nhiệt liệt, Hắc Chước leo lên mã xa bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, đi trước tộc trưởng về chỗ ở nghỉ ngơi.
Đoàn xe chào đón trên con đường rộng lớn đi trước, tộc trưởng Hôi Hồ Mễ Trù Đại Nhân dọc đường đi giới thiệu cho Hắc Chước phong thổ địa phương, hắn báo cho Hắc Chước, xung quanh chủ thành năm mươi dặm cùng bên trong có tới tận bảy thôn trang to nhỏ, tổng nhân khẩu hơn nghìn, dân đông sống bằng nghề chăn nuôi cùng nông nghiệp.
Hắc Chước kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố phồn hoa, phố xá hai bên đường thương gia san sát mọc lên, còn có các quán nhỏ bán thức ăn hàng mỹ nghệ. Hắn không thể không cảm thán, cuộc sống tộc yêu hồ càng ngày càng giống xã hội nhân loại, bọn họ cũng dần dần hình thành hình thức sản xuất tổng thể tự cấp tự túc, không hề đơn thuần chỉ là yêu quái lấy xâm phạm nhân loại mà sống.
Mã xa đến phủ của Mễ Trù, Hắc Chước bước xuống xe ngựa. Thê tử Mễ Trù dẫn con út năm tuổi ra nghênh tiếp, Hắc Chước vừa nhìn đến đứa bé nam có cái bím tóc dài kia, lập tức nhớ tới con của mình không biết đang ở nơi nào.
“Con của ngươi…?” Hắn dùng thanh âm mang chút run rẩy hỏi, bên cạnh Mễ Trù tươi cười hớn hở.
“Đúng vậy, ta có phúc hơn mấy người huynh đệ ta, cưới được thê tử tốt.” Mễ Trù dốc tâm trí mà khen ngợi ái thê của mình, vóc người phu nhân Mễ Trù có vẻ hơi chút mập mạp thẹn thùng cúi đầu mỉm cười. Bộ tộc Yêu Hồ thiếu phụ nữ, có thể lấy được đến một người vợ đồng thời sinh con, quả thật là rất khó có được phúc khí đó. Trong mắt Mễ Trù dào dạt niềm kiêu hãnh thái độ của một người cha, lôi kéo cánh tay nhỏ bé của nhi tử phân phó: “Tiểu Đan, tới tham kiến đại vương.”
“Tham kiến đại vương.” Tiểu Đan nhu thuận vái chào.
“Tiểu Đan thật ngoan.” Bàn tay to lớn của Hắc Chước liền xoa lên mái tóc màu tro mềm mượt trên đầu, khó nén được xúc động trong lòng. Con của hắn… Con của hắn cùng Tử Nhã, hẳn là lớn lên cũng như vậy…
Mễ Trù ở bên và thị tòng hoang mang nhìn thần sắc Hắc Chước vừa vui vừa đau buồn, vẻ mặt mờ mịt.
“Đại vương, chúng ta nên đi vào nghỉ ngơi.” Mễ Trù nói.
“Được.”
Đoàn người vừa trò chuyện vừa đi vào phòng trong, Hắc Chước hiển nhiên phi thường thích đứa bé, hắn chủ động lôi kéo Tiểu Đan đi, dọc theo đường đi hỏi han, tỷ như “Con mấy tuổi rồi?” “Thích chơi cái gì? Thích ăn cái gì?”, Mễ Trù cùng thê tử thấy chính con mình có thể làm cho Vương vui vẻ, cũng rất vui mừng.
Vì Hắc Chước mà Mễ Trù cử hành yến hội chào đón, Hắc Chước vẫn cho Tiểu Đan ngồi bên cạnh, còn không ngừng hỏi phu nhân Mễ Trù về những chuyện thú vị xung quanh sự lớn lên của Tiểu Đan. Mễ Trù phu nhân không tiếc rẻ chút nào đem kinh nghiệm sinh nở của mình ra chia sẻ, Hắc Chước nghe xong càng hứng thú, không hề có vẻ tự cao tự đại của bậc đế vương, toàn bộ bầu không khí yến hội đều hài hòa, tất cả mọi người với một Hắc Chước ôn hòa khen không dứt miệng.
Cuối cùng giữa lúc mọi người tản mác ra, Hắc Chước một mình trở về phòng khách chính hoa mỹ.
Tối nay hắn không thể cùng thê nhi gặp gỡ trong mộng, chỉ vì trong lòng rầu rĩ phiền muộn sự mất mát kia khiến hắn khó có thể nhắm mắt ngủ.
Hắn đã bỏ lỡ bốn năm phát triển của chính con mình, lẽ nào sau này hắn sẽ còn phải tiếp tục bỏ lỡ? Còn phải chờ bao lâu nữa, tự tay hắn mới có thể ôm con của hắn? Còn phải chờ bao lâu, hắn mới có thể một lần nữa nắm giữ được hạnh phúc của bản thân…
Hạnh phúc, vốn dĩ xa vời đến thế…
Hắc Chước một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, hắn dẫn theo thiếp thân hầu hạ đi tới đoạn đường náo nhiệt nhất trấn. Sau khi đi loanh quanh một vòng trên con đường, hắn đi tới một quán trà. Trên lầu hai tầm nhìn mở rộng, đến ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, nhìn cảnh vật bên dưới không bỏ sót cái gì.
Đây là chuyện hắn nhất định sẽ làm khi đến mỗi một thị trấn nào đó, không hiểu vì sao, hắn luôn luôn nghĩ, chỉ cần tự bản thân nhìn những hình dáng ấy, một ngày nào đó sẽ thấy người nọ cùng đứa trẻ đi vào tầm nhìn của hắn — mặc dù kỳ tích vẫn chưa xuất hiện.
Khi tới buổi trưa, trên đường phố dần dần náo nhiệt hẳn lên, người đi đường cũng càng ngày càng nhiều, tiếng rao hàng của người bán hàng rong mới bắt đầu cất lên thưa thớt.
Hắc Chước thờ ơ mà uống trà, say mê nhìn nhìn dòng người qua lại trên đường. Hắn vừa nhìn trong đầu vừa lẩm nhẩm duy nhất một lời khẩn cầu–
Xin cho ta thấy em… Xin cho ta thấy Tử Nhã… Xin cho ta và em tương phùng…(tương phùng: gặp lại. Tự nhiên analih nhớ đến bài hát “nghìn năm tương phùng >. <”)
Trên con phố đủ các loại màu tóc lẫn lộn ở cùng một nơi, có màu vàng, màu đỏ, màu tro… Trên con phố đủ loại tuổi tác hỗn tạp ở cùng một chỗ, có người già, thanh niên, thiếu niên…
Tử Nhã của ta có thể ở trong đó chứ?
Kỳ tích thường phát sinh vào thời khắc làm cho người ta trở tay không kịp, trong tích tắc hắn đảo mắt qua một nơi — trời! Bản thân thấy cái gì? Hắc Chước trừng lớn hai mắt, tập trung vào một thân ảnh mảnh khảnh trong dòng người.
Chiếc đầu kia với mái tóc dài đen nhánh hiếm thấy, dáng người gầy yếu đó…
Là em ư? Là em ư?!
Hắc Chước bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, trên mặt đan xen giữa kinh ngạc và sự vui mừng.
“Đại vương…” Thị tòng theo hầu còn chưa nói ra thắc mắc, Hắc Chước đã từ lầu hai phi thân nhảy xuống. Hắn rơi vào đám người đang hoảng loạn rồi nhanh chóng vượt qua, luống cuống tìm thân ảnh kia.
Ở bên đó!
Hắc Chước hướng về hướng người nọ bỏ đi mà nhanh chóng lao theo, cũng chẳng quan tâm có đụng ngã mấy người đi đường người vô tội hay không.
Ngay phía trước! Em ở ngay phía trước! Những người khác toàn bộ hóa thành không khí, trước mắt Hắc Chước chỉ thấy có bóng lưng người nọ mà lo lắng gọi em.
“Tử Nhã!”
Hắn tiến lên, kéo tay đối phương…
Thiếu niên ngạc nhiên xoay người lại — khuân mặt tròn tròn, lông mày cong cong, thiếu niên trông chắc phải rất thanh tú, nhưng người này không phải Tử Nhã, trên mặt Hắc Chước ý cười nhất thời đờ đẫn ra, tâm tư sôi nổi một lần nữa té xuống đáy vực sâu.
Hắn vô lực buông tay ra, tim đập mạnh và loạn nhịp đứng tại chỗ. Thiếu niên sợ hãi hỏi:
“Xin hỏi có chuyện gì?”
Hắc Chước vô thần lắc đầu, đối phương thở dài một hơi, bước nhanh rời đi. Hắc Chước đứng giữa đường người đến rồi người lại đi qua bản thân, một mình nhấm nháp cảm giác cay đắng thất vọng.
“Đại vương… Đại vương…” Thị tòng theo hầu thở hồng hộc chạy đến, cẩn thận hỏi: “Ngài sao vậy…?”
Hắc Chước lắc đầu, xoay người không nói một lời, như người mất hồn vía đi trở về quán trà. Thị tòng nhìn về hướng thiếu niên rời đi, lặng lẽ thở dài, nhắm mắt theo sát bước tiến Hắc Chước.
***
Hai gã nam tử trẻ tuổi đi lướt qua bọn họ, bọn họ vừa ngoặt quẹo ở một khúc cong, đi tới đâu con ngõ hẻm nơi có một người nhỏ bé đã trải thảm ở đấy, tiểu quán kia bán nhiều đồ chơi nhỏ thuộc nhân gian rất đặc sắc. Có bài chí con cọp, ông già thỏ, tượng đất bé, mèo hoa gốm sứ nhỏ…
Vị thanh niên nhìn qua hào hoa phong nhã khom người nhìn một chút vuốt lên món đồ chơi, thất vọng hỏi thăm:
“Ở đây không có đại a phúc sao?”
Lão bản quán nhỏ, một người đầu đầy tóc bạc, tiếc nuối trả lời:
“Công tử đã tới chậm, đại a phúc sáng nay đã bán hết.”
“Ai…” Thanh niên bất đắc dĩ dòm người đi cùng với mình, “Ta đã gọi ngươi đi sớm một chút nha, búp bê đều bị người khác mua rồi.”
Nam tử cao gầy tóc nâu bên cạnh hắn sủng nịch ôm hắn dỗ dành:
“Đừng lo a, ngày mai anh lại cùng em đến đây là được rồi.”
“Lão bản, ngày mai có hàng không?” Thanh niên không quên hỏi.
“Có, ta đang dự định đi bổ sung thêm hàng hóa, công tử thích kiểu như thế nào? Ta có thể giúp công tử nha.”
“Thật sao? Thật tốt quá, ta muốn phải là một con búp bê nữ, tốt nhất là tóc nâu, trong lòng ôm con thỏ non nhỏ.”
“Tốt, không thành vấn đề, để ta bảo thợ cả dựa vào yêu cầu làm một con.”
“Được được được.” Ông lão miệng thỏa mãn ưng thuận, thanh niên cáo biệt lão bản, hài lòng mà kéo tay tình nhân rời đi.
Quán nhỏ này của ông lão buôn bán rất đắt khách, lần lượt có khách nhân đến vào xem, hàng hóa trên thảm trải dần dần từng chiếc từng chiếc được bán đi. Trước lúc mặt trời xuống núi, những đồ chơi nhỏ của quán đã được bán tất. Ông lão nhỏ người thoả mãn thu hồi thảm, đấm đấm vai, nhấc đòn gánh nhấc luôn hai cái sọt khoác vào, lảo đảo lúc lắc rời khỏi chợ, trên đường đi hắn còn mua mấy khối bánh nướng, nhưng hắn không ăn, mà tự đắc cẩn thận đem chúng cho vào lồng ngực.
Ông đón mặt trời lặn, bước trên con đường nhỏ quanh co. Vừa đi vừa rên rỉ điệu hát dân gian, rất chi mãn nguyện. Đi hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một thôn xóm nhỏ, nơi đó là chỗ ở của gia đình ông.
Lúc ông vào thôn, rất nhiều người dân trong thôn đều khách khí chào hỏi ông.
“A Tài thúc, hôm nay sao về sớm vậy?” Trước cửa phòng vị đại nương đang giặt quần áo thân thiện hỏi.
“Đúng nha, hàng hóa bán rất tốt ấy chứ.” A Tài thúc tươi cười hớn hở.
“Hiện tại thúc muốn đến nhà Hồng Phát sao?”
“Ừ, muốn giao tiền cho tẩu tử(*) ấy, còn muốn lấy hàng mới từ hắn.”
“Tiểu tử Hồng Phát này mệnh tốt a, có thể lấy được người vợ thật tốt…”
“Nói đúng nha, ta đi trước.”
“Được, gặp lại sau.”
A Tài thúc đi tới trước một gian nhà nhỏ xây bằng bùn đất cao hai tầng, hướng lầu hai cất cao tiếng hô: “Tẩu tử! Tẩu tử Tử Nhã — ta đến –”
Hai khối đầu bé bé nâng cao lộ ra trước cửa sổ, bọn chúng sinh ra đã có khuân mặt tròn tròn giống hệt nhau, đôi mắt to y chang nhau, cái miệng nhỏ nhắn mím lại giống nhau, đặc biệt nhất là bọn chúng có mái tóc ngân sắc bạch kim rực rõ chói lóa mắt. Tiểu đệ đệ hoạt bát nghịch ngợm vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn với A Tài thúc, hưng phấn mà kêu to:
“Bá bá!”
“Hắc, Đằng Lam ngoan, mẹ không có nhà sao?”
Cô chị nhỏ tương đối nhu thuận nhỏ giọng nhẹ nhàng trả lời:
“Mẹ bên sát vách nặn búp bê.”
“Như vậy hả, Phi Lệ đi gọi mẹ được không?”
“Được.” Bé Phi Lệ nhanh như chớp chạy đi, Đằng Lam ở phía sau hô: “Em cũng đi!”
A Tài thúc vừa cười vừa đi vào phòng trong, một người thanh niên khoảng 30 tuổi bộ dáng hiền lành ra đón.
“A Tài thúc, vất vả cho thúc rồi.” Hồng Phát chủ động tiếp nhận đòn gánh trên vai lão nhân.
A Tài thúc cười nói “Đừng lo “, thoải mái tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế gỗ, Hồng Phát rót cho ông chén trà, A Tài thúc đem bao tiền bằng vải bố cùng mấy chiếc bánh nướng trước đó mua được lấy ra, đặt tất cả trên bàn.
“Hồng Phát, đây là thu nhập ngày hôm nay, chú thay chị dâu nhận đi.”
“A, không được…” Khuân mặt đen thui của Hồng Phát đỏ lên, “Hãy cứ để Tử Nhã xuống rồi sẽ nhận đi…”
“Ai, chú xem chú đây là cái dạng gì? Việc nhỏ ấy chú có thể tự làm chủ mà.” A Tài thúc quở trách, “Hiện tại chú chính là chủ gia đình, sao không học cách độc lập đi? Nếu không vì Tử Nhã đủ khôn khéo, cũng không biết chú còn ngu muội đến bao giờ nữa.”
Hồng Phát gãi gãi chiếc đầu với mái tóc màu tro lộn xộn, thẹn thùng cười cười. Tiếng mấy bước chân dồn dập từ thang lầu truyền đến, bé Đằng Lam là người đầu tiên lao xuống, khuân mặt đỏ bừng mà lao đi, hấp dẫn mê người như trái táo. Hồng Phát ôm cổ nó, cái miệng nhỏ nhắn của Đằng Lam đỏ tươi líu lo kêu gào:
“Cha, mẹ xuống rồi!”
A Tài thúc cùng Hồng Phát cùng quay đầu, một thân nam tử y phục lam sắc trắng mỏng manh thanh lệ chậm rãi bước xuống thang lầu, bé Phi Lệ thì đi theo phía sau.
“A Tài thúc.” Tử Nhã ôn nhu cười, phong tình vạn chủng, A Tài thúc mỗi lần thấy mỹ nhân giống như tiên nữ này đều cảm thấy hâm mộ Hồng Phát một phen, lúc này cũng không phải ngoại lệ, ông líu ríu mà lắc đầu, trêu chọc Hồng Phát cũng giống như hắn đang dại ra mà nhìn chính thê tử của mình.
“Tên tiểu tử này tu đạo được mấy kiếp hả, lấy được một mỹ nhân như thế làm vợ, nếu như ta còn trẻ hơn năm trăm tuổi nhất định phải tranh giành với nhà ngươi.”
Hồng Phát lúng túng xấu hổ cúi đầu, Tử Nhã xua tay cười khẽ: “A Tài thúc lại chọc ta rồi.”
“Ta không dám a, một trăm dặm quanh đây còn có người nào có thể so sánh được với mỹ mạo (khuân mặt đẹp) của tẩu tử?”
Tử Nhã không muốn thảo luận thêm về vấn đề này, ngồi xuống cạnh chiếc bàn, cầm lấy bao bằng vải bố hỏi: “Vậy đây là thu nhập của ngày hôm nay sao?”
“Đúng vậy, tẩu tính chắc chắn xem có đúng hay không.”
“Vâng, không cần, ta tin A Tài thúc.” Tử Nhã không nhỏ nhặt liền đem tiền giao cho Hồng Phát.
“Nghe tẩu nói vậy làm ta mắc cỡ rồi, tẩu làm đồ chơi nhỏ cũng mệt nhận được sự chào đón nhiều lắm, bằng không tiểu quán kia của ta làm sao kiếm được tiền a?”
“A Tài thúc khách khí rồi.”
“Nhớ lại, búp bê đại a phúc Tử Nhã làm là bán chạy nhất, tẩu có muốn làm nhiều thêm một ít để các huynh đệ ta mang đến các thành trấn khác bán? Cũng coi như giúp tẩu mở mang phát triển đi.”
“Không cần, ta không muốn nhiều người biết, ở đây bán là được.” Tử Nhã có dụng ý khác nói.
“Thực sự là đáng tiếc… Được rồi, có một khách nhân đặt trước làm một đại a phúc.”
“Nga? Muốn kiểu dáng như thế nào?” Tử Nhã cầm lấy bút than luôn đem theo bên mình ra cùng giấy bút, chuẩn bị ghi lại.
“Chính là một đứa bé gái, phải tóc nâu…”
Người lớn đang trò chuyện, chị em nhỏ đôi song bào thai ngồi bên buồn chán đung đưa đôi bàn chân nhỏ. Chiếc mũi nhỏ của Đằng Lam vểnh vểnh phập phồng, nó ngửi thấy được từng đợt hương thơm ngon từ bánh nướng trên bàn bay tới.
“Bá bá, cái kia là cái gì?” Đằng Lam hút hít nước bọt hỏi, A Tài thúc bừng tỉnh hiểu ra quay đầu.
“Nga, đây là bánh nướng bá bá mua cho các cháu, quên cho các cháu rồi.”
Bé Đằng Lam cùng Phi Lệ vui vẻ chạy tới, không quên trưng cầu ý kiến mẹ.
“Mẹ mẹ, có thể ăn chứ?”
“Có thể, nhưng mỗi đứa chỉ được ăn nửa chiếc bánh thôi nga, bởi vì sắp ăn cơm tối rồi.”
“Vâng!” Đằng Lam nghe lời tiếp nhận bánh nướng, Tử Nhã nhắc nhở:
“Quên cái gì không?”
Đằng Lam cùng Phi Lệ vội vàng hướng về phía A Tài thúc cúi khom lưng:
“Cảm ơm bá bá.”
“Ha ha, không cần khách khí…” A Tài thúc sủng nịch vân vê mái tóc ngân phát lóng lánh của bọn chúng, khen: “Phi Lệ cùng Đằng Lam càng ngày càng ngoan.”
Hai chị em cười ha ha cầm bánh nướng chạy về chỗ, A Tài thúc nhìn bọn họ lại một hồi cảm thán.
“Ai, nhìn trong nháy mắt hai tiểu tử kia lớn nhanh như vậy, nhớ lại khoảng thời gian năm đó bọn họ vừa tới đứng còn không vững, chỉ biết đói phải giương cái miệng nhỏ nhắn oa oa khóc…”
Tử Nhã cười mà không nói gì, A Tài thúc lại một lần nữa hướng về Hồng Phát nói: “Hồng Phát tiểu tử ngươi thật gặp may, Tử Nhã cùng hai búp bê dễ thương kia toàn bộ bị thu hút mà theo sát con bò sữa lớn nhà ngươi nuôi dưỡng mà đến được đây, sớm biết thế ta cũng nuôi bò…”
“A Tài thúc đừng nhắc lại nữa…” Hồng Phát thẹn thùng nhìn sắc mặt thê tử, vẻ mặt Tử Nhã rất bình thản, thu hồi trang giấy trên bàn, đứng dậy nói:
“A Tài thúc, búp bê bằng bùn cùng những đồ chơi nhỏ khác sáng mai cháu sẽ đưa cho thúc.”
“Được được, ta cũng nên cáo từ rồi.”
“Hẹn gặp lại A Tài thúc.”
“Hẹn gặp lại.”
“Lệ nhi, Lam nhi, cùng chào tạm biệt bá bá.”
“Bá bá hẹn gặp lại!”
“Ngoan ngoan…”
***
Cách một ngày, buổi sáng
Hắc Chước ở chỗ Mễ Trù chờ quan viên để chính thức đi tham quan chợ ở đây, tuy rằng ngày hôm trước hắn đã từng đi xem, nhưng mà ngày hôm nay mới chính thức là ngày họp chợ, trên đường phố so với ngày hôm qua phải càng náo nhiệt hơn.
Cả ngày hôm qua không thu hoạch được gì khiến tâm tình Hắc Chước xấu đến tận bây giờ, Mễ Trù ở bên hết sức phấn khởi giới thiệu các sản phẩm nổi tiếng ở địa phương, nhưng biểu hiện của hắn từ tự đắc hăng hái dần dần hụt đi.
“Đại vương, tuy rằng nơi đây chúng ta là nhỏ, thế nhưng của cải tuyệt không thua các thành trấn lớn khác, ngay cả đồ chơi nhỏ hiếm thấy ở Nhân Gian Giới cũng có đủ …”
“Nga.” Hắc Chước có vẻ không hứng thú.
Nếu nói Tử Nhã cũng không có ở thành trấn này, đêm nay mình phải chuẩn bị khởi hành đi tiếp tới khu vực khác trong danh mục, bản thân không muốn lãng phí quá nhiều thời gian lưu lại tại một địa phương không có hi vọng có người ấy sống. Mễ Trù phát hiện ra liền không yên lòng, tiếp tục tích cực ra vẻ giới thiệu:
“Đại vương người xem, bên này là thức ăn nhẹ nổi danh xa gần chỗ chúng ta, bánh tráng cuốn tôm chiên, còn có điêu khắc lên tre trúc nha sừng, thủ công cũng khá thợ cả nhân giới cũng không thể so sánh bằng nga.”
“Ừ.”
“A, cái này là đồ thêu thùa sơn thủy, rất độc đáo, trong nhà hạ quan cũng treo một bức.”
“Ừ…”
Hắc Chước vô cùng buồn chán liếc nhìn hai bên sạp hàng quầy quán, ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng lại trên một quán nhỏ trên vỉa hè nhìn không chớp mắt. Mễ Trù chờ đến lúc thấy hắn dừng lại cước bộ, vội vàng theo sát.
“Đây là…” Hắc Chước không kìm lại được đi về phía quán nhỏ.
A Tài thúc đang bày hàng hóa ra liền giật mình nhìn vị hồ vương cao quý đi tới trước sạp hàng nhỏ mộc mạc của bản thân, Hắc Chước hơi ngồi xổm xuống, nhìn kỹ đồ vật hàng hóa của mình đang bày ra. Hai tay Vương phát run cầm lấy một con búp bê bé nhỏ lùn mũm mĩm, bộ dáng mỉm cười đó, cảm nhận đó… Mình không nhận sai! Đây là búp bê đại a phúc Tử Nhã thích nhất!
“Cái này là của ngươi?” Trong đầu nảy lên ngàn băn khoăn vạn tâm tình, trong cổ họng Hắc Chước như có một tảng tắc nghẹn lại, cơ hồ không nói được nên lời.
“Đây…” Cả đời A Tài thúc chưa bao giờ bắt chuyện qua với người có thân phận cao, bị hù dọa mãi sau vẫn không nói được nên lời, bọn Mễ Trù hét:
“Đại vương hỏi ngươi nói đó, mau trả lời.”
“Đừng làm hắn sợ.” Hắc Chước quay đầu cảnh cáo, hắn nhàm chán ra lệnh không ngại lần thứ hai hỏi A Tài thúc: “Lão nhân gia, trò chơi này nhà ngươi lấy từ đâu?”
Ngoại trừ Tử Nhã, Hắc Chước nghĩ không ra trong Phù U giới còn có người nào có thể làm ra các đại a phúc quen thuộc thế này, nhất định những búp bê này là ông trời gợi ý cho hắn!
“Đúng… Cái này là do một người khéo tay cùng thôn với ta làm ra, ta giúp người ấy mang đi bán…” A Tài thúc không dám giấu diếm một chút nào.
“Người cùng thôn của ngươi?” Hắc Chước tựa hồ thấy một tia sáng hi vọng, hắn tiếp tục hỏi: “Người cùng thôn của ngươi là nam hay nữ? Cái này là hắn tự tay làm ra sao?”
“Ách, là hắn tự tay làm ra… Tuy rằng hắn là nam, nhưng chính xác mà nói, hắn là thê tử một người cùng thôn của ta… Bản thân hắn từ nơi khác tới…”
“Thê tử…? Từ nơi khác tới?” Hắc Chước cầm búp bê, kích động mà đứng lên yêu cầu: “Xin ngươi dẫn ta đi gặp hắn!”
“A?” A Tài thúc cùng bọn Mễ Trù đều choáng váng hoảng sợ, Hắc Chước ôm chặt búp bê, phấn khích kiềm chế nội tâm không được.
“Tất cả hàng hóa của ngươi ta đều mua hết, xin ngươi lập tức đưa ta đi gặp vị sống cùng thôn kia của ngươi!”
***
Ngồi hai bên chiếc bàn gỗ đơn sơ, một nhà bốn người đang hạnh phúc ăn điểm tâm. Tử Nhã cầm cái muôi múc một bát canh cá, đặt ở trước vẻ mặt đầy chán ghét của Đằng Lam.
“Lam nhi, ngoan ngoãn ăn canh.”
“Hu…” Đằng Lam cái miệng nhỏ nhắn môi dẩu lên, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, kháng nghị: “Canh cá ăn không ngon…”
“Con xem tỷ tỷ con đã uống hết canh kìa, con không thể thua tỷ tỷ nga.” Tử Nhã chỉ ngon tay vào đứa con gái ở bên nhu thuận biết vâng lời nói, Đằng Lam kéo dài cái cổ liếc nhìn, quả nhiên thấy tỷ tỷ Phi Lệ uống một chén canh giờ chỉ nhìn thấy đáy. Nó hít hít mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn cầm lấy chén gỗ, lầm bẩm càu nhàu mà uống hết.
Tử Nhã thoả mãn mỉm cười với nó, xoay người lại chan nước canh cho phu quân.
“Ấy, chàng cũng uống đi.”
“Nga… Cảm ơn.” Hồng Phát hốt hoảng giang tay tiếp nhận, hắn cùng Tử Nhã lấy nhau sắp được hai năm rồi, nhưng bệnh cũ vẫn không đổi được mỗi lần nói với hắn liền đỏ mặt.
Cả gia đình đang vui vẻ hòa thuận ăn, bên ngoài truyền đến thanh âm hỗn loạn, bác nhà ở sát vách cao giọng hô:
“Mau tới xem! A Tài thúc dẫn theo một nhóm người trở về –”
Lần lượt có người khác đáp lại: “Trời ạ! Chính là đại nhân Mễ Trù! Người tới đây có việc gì?”
“A Tài thúc cư nhiên có thể đưa đại quan này theo về sao?”
“Mau đi xem đi…”
Tử Nhã cảm thấy khác lạ, cảnh giác buông xuống chén đũa. Hồng Phát nhìn nhìn sắc mặt Tử Nhã, nói: “Ta ra ngoài xem đi.”
“Ừ.”
Đằng Lam hô hoán: “Con cũng đi!”
“Trước tiên phải uống hết bát canh đã.” Tử Nhã chỉ chỉ chén nhỏ của nó, hai tay Đằng Lam nhanh chóng nâng bát lên, nhắm mắt lại dồn sức uống.
Hồng Phát đi tới gian ngoài, chỉ thấy một gã nam tử anh tuấn khí phách bức người dẫn một đám người đi về phía bản thân, đi bên cạnh hắn chính là A Tài thúc.
Hắc Chước nhìn kĩ nam nhân từ phòng trong đi ra, cau mày hỏi A Tài thúc: “Chính là hắn?”
“Không phải, là…” A Tài thúc đang muốn giải thích, một đứa trẻ con bé nhỏ từ trong phòng chạy theo ra, lao thẳng đến bên chân Hồng Phát.
“Cha!” Đằng Lam làm nũng mà bám chặt quần Hồng Phát, hiếu kỳ nhìn những người đứng trước cửa.
Hắc Chước chết lặng nhìn chằm chằm mái tóc ngân phát giống như đúc bản thân, cơ hồ quên luôn làm sao để hô hấp. Hắn run rẩy bước một bước, từ bước thứ hai bất thình lình hắn bắt đầu gia tốc điên cuồng lao lên.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn đế vương bọn họ oai vệ giờ lại nửa quỳ trước mặt nam hài như búp bê bộ dáng dễ thương, kích động đến mức vành mắt đục đỏ ngầu.
Đằng Lam bị thúc thúc kỳ quái hù dọa, đề phòng mà lui lại bên chân Hồng Phát. Bàn tay to của Hắc Chước run lên xoa xoa mái tóc ngân phát mềm mại trên đầu nó, gương mặt trắng nõn nà, cái miệng hồng phấn nhỏ nhắn… Đằng Lam chống cự “Ô” một tiếng, đem khuân mặt đổi hướng Hồng Phát cầu cứu:
“Cha…”
Vậy đây là thanh âm “Cha” tựa như có một cái thiết chùy kịch liệt mài nghiền đâm lên ngực Hắc Chước, đau đớn khiến hắn trấn động toàn thân, hắn mất khống chế mà kéo Đằng Lam từ bên dưới Hồng Phát lại, một mực ôm lấy thân thể mềm mại nho nhỏ của nó.
“Ta mới là cha con! Là ta mới phải!” Hắc Chước gầm thấp, hắn không cần chứng thực, khư khư cố chấp mà cho rằng Đằng Lam chính là cốt nhục của hắn.
Đằng Lam bị hắn gào thét như thế, sợ đến toàn thân run cầm cập, Hồng Phát đang muốn tới giúp, liền bị thiếp thân thị vệ của Hắc Chước cản đường đi. Đằng Lam vươn tay hướng Hồng Phát, dùng thanh âm trẻ con tinh tế mang theo tiếng khóc hô:
“Cha…”
“Không! Ta mới là cha con!” Hắc Chước vội vàng nói, Đằng Lam khóc lớn:
“Thúc không phải! Ô… Mẹ mẹ –!”
Hắc Chước vừa nghe nó gọi mẹ, lập tức căng thẳng kỳ vọng xoay người nhìn cửa — một thanh niên tuấn tú y phục trắng xuất hiện bên cánh cửa, đi theo bên cạnh hắn còn có một cô nương nhỏ tóc ngân phát…
Đôi mắt đối phương khiếp sợ nhìn lại bản thân, Hắc Chước cảm giác máu mình đang từng đợt sục sôi, liền đứng lên, hắn đã bao nhiêu lâu không thử qua loại cảm giác toàn thân bị tình cảm thiêu đốt mãnh liệt rồi?
Người đó chính là Tử Nhã sao? Tất cả đều không phải ảo giác của hắn sao? Tất cả những cảnh tượng này không phải là trong giấc mơ của hắn sao? Tử Nhã thoạt nhìn đẹp như vậy, mờ ảo như vậy…
Bé kia cũng là của ta? Đứa con của ta không chỉ sống mà còn sống rất tốt, hơn nữa là song bào thai? Hắc Chước nhớ khi Tử Nhã mang thai thì lão ngự y có nói “Không xác định được”, hóa ra chính là chỉ cái này! Hắc Chước vì quá vui mừng mà xung lên não căng đầu choáng váng, hắn hiểu được vận mệnh của mình phải rất tốt nên mới có ngày hôm nay!
Thế nhưng tâm tư Tử Nhã và hắn hoàn toàn tương phản, Tử Nhã chỉ cảm thấy ngày hôm nay của bản thân hết sức xúi quẩy… Vì sao đến tận giờ vẫn không buông tha bản thân…? Vì sao còn muốn khiến bản thân gặp…
Hắc Chước vô thức buông Đằng Lam, hai chân không tự giác đi về phía Tử Nhã.
Lúc Đằng Lam rời Hắc Chước lập tức chạy ào vào trong lòng mẹ, Tử Nhã ôm nó, ngẩng đầu nhìn tới Hồng Phát đang bị thị vệ ngăn cản, Tử Nhã rất nhanh đã nắm giữ tình hình hiện tại, vội vàng dặn dò con gái:
“Lệ nhi, đưa đệ đệ trở về gian phòng, không được tùy tiện xuống.”
“Vâng!” Phi Lệ hiểu chuyện kéo tay Đằng Lam, rầu rĩ đi vào phòng trong. Hắc Chước từ từ đi tới trước mặt Tử Nhã, Tử Nhã rất muốn duy trì sự bình tĩnh, nhưng là không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.
Hắc Chước vừa muốn khóc vừa muốn cười, hắn không biết nên nói hay không nữa, hắn đã từng vô số lần huyễn tưởng qua khoảnh khắc khi bản thân gặp mặt Tử Nhã, bản thân nên biểu đạt sự áy náy cùng thương nhớ Tử Nhã như thế nào, thế nhưng cái ngày này thực sự đã tới rồi thì, hắn lại không biết nên nói cái gì. Hắn hưng phấn nói năng lộn xộn, tùy tiện nói:
“Tử Nhã… Em còn sống, em quả nhiên còn sống, ha ha… Đấy là con của chúng ta… Song bào thai, ta lại có thể có một đôi song bào thai…”
Tử Nhã né tránh được đôi tay hắn đang vươn tới, lạnh lùng mà nói với hắn:
“Xin lỗi, hồ vương bệ hạ tôn kính, bọn chúng đều không phải con của ngài.”
Trong óc Hắc Chước một tiếng gầm vang.
“Em nói cái gì… Bọn họ tất nhiên là con của ta …” Vẻ mặt của hắn vừa như kinh hoảng vừa như bi thiết.
“Bọn chúng không phải, bọn chúng là con của ta cùng phu quân ta.” (em ngốc! Ai tin???)
“Phu quân?” Hắc Chước không ngờ tới tiếng cao chót vót. Tử Nhã gật đầu, chỉ vào Hồng Phát nói:
“Xin người thả phu quân ta ra.”
“Em…” Thanh âm Hắc Chước nghẹn tắc lại trong cổ họng, hắn nhìn Hồng Phát lại nhìn Tử Nhã, không có cách nào tin được mà lắc đầu: “Em gạt ta…”
“Ta không có lừa người.” Thấy thần sắc hắn chịu đau đớn như vậy, Tử Nhã lại có thể có một niềm khoái cảm ác ý, cao giọng nói: “Xin các vị thôn dân nói cho hồ vương bệ hạ biết, Hồng Phát có đúng hay không là phu quân của ta?”
A Tài thúc và thôn dân cùng Tử Nhã quen biết lâu mồm miệng nói theo: “Đúng vậy…”
Hắc Chước dùng ánh mắt kiểu cách giết người liếc nhìn dân chúng ở đây, nhóm người bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng không nói nữa. Hắc Chước bỗng nhiên giống như phát cuồng rít gào:
“Tử Nhã là thê tử của ta!”
Mọi người nghẹn họng trân trối liếc nhìn hắn, bao gồm cả khuôn mặt trong nháy mắt đã đỏ lên của Tử Nhã, nhưng Tử Nhã không tiêu trừ đi mà chỉ trong chốc lát liền khôi phục thái độ bình tĩnh. Hắn lạnh nhạt nói:
“Bệ hạ, ta và Hồng Phát, dưới sự chủ trì của trưởng thôn danh chính ngôn thuận mà thành hôn, hai đứa trẻ là cục cưng của ta và Hồng Phát, với bệ hạ không có một chút quan hệ, xin ngài thả phu quân ta ra, cho cả nhà chúng ta đoàn tụ.”
Hắc Chước nghe được câu “Cho cả nhà chúng ta đoàn tụ”, gần như tức giận đến nỗi toàn thân muốn nổ tung — hắn và Tử Nhã cùng cục cưng mới là người nhà đó!
Hắn nhịn không được lại muốn bạo phát, Mễ Trù thấy việc này càng ồn ào càng lan rộng ra, người vây xem cũng tụ tập lại ngày càng nhiều, vì lo nghĩ cho danh dự hồ vương, bản thân ôn hòa xử lý vẫn là tốt hơn.
“Hồ vương, thuộc hạ cả gan, hồ vương cùng mấy vị đây…mấy cố nhân này vào trong nhà trao đổi không phải sẽ tốt hơn sao?”
Hắc Chước cũng phát hiện thôn dân xung quanh đến xem náo nhiệt, cuối cùng hắn dựa vào một tia lý trí, hướng về phía thị vệ đang giữ Hồng Phát nói: “Để hắn trở vào.”
Sau khi nói xong liền kéo Tử Nhã vào nhà trong, sau đó Hồng Phát bị thị vệ thúc mạnh đi, cửa gỗ ngâm lên một tiếng đóng vào. Mễ Trù dẫn thị vệ đứng giữ ngoài cửa, thôn dân bên ngoài bị cách li mấy trượng không thể nào tiến gần lại được.