Dục Thần Chi Quả (Yêu Hồ)

Chương 2




Hắc Chước một lần nữa thỏa mãn dự định của Vệ Đình, toàn bộ nam sủng bị  đày vào lãnh cung, tất cả mọi việc đã khôi phục nguyên trạng.

Tử Nhã không biết lúc nào Hắc Chước sẽ trục xuất toàn bộ bọn họ. Thế nhưng ngoài việc ngồi khoanh tay chờ chết thì hắn cũng không còn cách nào khác. Chính là hắn tuyệt đối không cam lòng bị đuổi đi như thế. Đừng nói việc lòng tự tôn bị xúc phạm, tình yêu say đắm giành cho Hắc Chước căn bản là hắn không thể dứt bỏ. Tại một lần tụ họp khác của chúng nam sủng, Tử Nhã đã nghe được một truyền thuyết thần bí–.

“Dục thần chi quả?” Tử Nhã đang suy nghĩ xem (cụm-) danh từ này còn có thâm ý nào khác.

Nam sủng khơi mào nói quả thực trước đây là một tiểu tế ti (thầy tế), biết rõ rất nhiều truyền thuyết cổ xưa li kì cổ quái, hắn kể một cách sống động như thật:

“Theo một vài lão tế ti kể lại, mấy vạn năm trước, thần sinh sản Cai Á (như nữ thần Hera của thần thoại Hy Lạp) đã đem cuổng rốn của Thiên Đế chôn ở cấm viên lý (vườn cấm) của Thiên đình, không lâu sau, phía trên chỗ đó mọc lên một cây quả thụ thần kì, chỉ cần ăn quả của cây quả thụ này, rồi cùng người yêu thương  giao hợp, vô luận nam nữ đều có thể hoài thượng hài tử, trái cây này chính là dục thần chi quả.” (quả của cây Dục thần)

Chỉ cần cùng người yêu giao hợp, bất kể nam nữ đều có thể mang thai hài tử...

Tử Nhã suy tư về ẩn ý của lời này. Nói như vậy... chỉ cần hắn ăn Dục thần chi quả, hắn cũng có thể hoài thượng hài tử của Hắc Chước sao?

Tâm tư của các nam sủng khác với hắn cũng không khác biệt lắm. Vào thời xa xưa yêu hồ bộ tộc đã bị nguyền rủa, nữ tộc nhân vô cùng ít, càng là chủng loài bậc cao nữ nhân càng ít, khi Hắc Chước đứng đầu tộc ngân hồ, nữ nhân đã tuyệt tích (không còn), bởi vì từ khi Hắc Chước sinh ra, đã không có một đứa trẻ nào ra đời. Chỉ cần có năng lực sinh hạ một nam hoặc nữ hài vì Hắc Chước, tất nhiên giá trị bản thân sẽ tăng gấp trăm lần, lại không phải sợ địa vị bị ảnh hưởng.

Tiểu tế ti kia thấy tất cả bọn họ rơi vào trầm tư, đại khái cũng đoán được mấy ý nghĩ ấy, hắn thở dài một hơi, nói:

“Ta khuyên các ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, Dục thần chi quả đều không phải đoạt được dễ dàng như vậy.”.

“Vì sao?” Một vài nam sủng không cam lòng mà hỏi lại, tiểu tế ti liền giải thích rõ ràng mạch lạc:

“Thứ nhất, Phù U Giới cùng Thiên Giới trở mặt với nhau đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, các ngươi tưởng rằng đi vào Thiên Giới là chuyện đơn giản sao? Thứ hai, tiến nhập Thiên Giới đã trùng điệp trắc trở (khó khăn), hơn nữa cấm viên lại là nơi nghỉ chân của các Thiên thần, các ngươi mỗi người chỉ là yêu hồ nho nhỏ có thể tùy tiện đi vào sao? Thứ 3, cho dù ngươi có thể trà trộn lẻn vào, hộ vệ trông coi cấm viên sẽ cho người mang quả đi sao? Muốn thành công đi vào, hái quả xuống, bình an ly khai... Toàn bộ quá trình này, các ngươi làm được sao? Chỉ e rằng các ngươi mới bước chân vào cấm viên đã bị chúng Thiên thần dùng sấm sét đánh chết.”

Nguyên bản mọi người đang tràn đầy lòng tin, nghe xong liền á khẩu không thể trả lời được, tiểu tế ti thấm thía chân thành mà nói:

“Nếu như thực sự đơn giản như vậy, ta đã sớm đi hái xuống Dục thần chi quả, còn đứng đây nói cho các ngươi sao? Các ngươi phải thực tế một chút, hãy suy nghĩ biện pháp khác giữ lại hồ vương a.”

“Ai... Ngươi nói rất đúng.” Nhiều người nhụt chí mà nói: “Nếu như dễ dàng nhận được quả vậy, yêu hồ bộ tộc chúng ta từ trước đến nay số lượng cũng không ít ỏi như thế.”

“Đúng vậy, Hồ vương đã sớm muốn có hậu duệ, nhưng vương cũng không có cách nào lấy được quả.”

“Ngay cả Hồ vương cũng không chắc chắn đạt được, chúng ta lại càng không cần phải nói”.

Tử Nhã không phụ họa theo, chỉ là trầm mặc vặn xoắn ngón tay. (~là do đang suy nghĩ thôi)

Từ khi biết đến sự tồn tại của Dục thần chi quả, tư tưởng an phận của Tử Nhã bắt đầu rung động cả lên.

Lời cảnh cáo của tiểu tế ti đối với hắn mà nói  không đáng kể chút nào. Chỉ cần có thể vì Hồ vương hắn yêu thương nhất mà sinh hạ hậu duệ… Tử Nhã vuốt ve bụng mình mà tưởng tượng, nếu như hắn có thể hoài thượng hài tử của Hắc Chước, thì sẽ tuyệt vời biết bao. Hắn không phải muốn lợi dụng hài tử để đổi lấy địa vị vững chắc, hắn chỉ có khát vọng được cùng người yêu tạo nên một sinh mệnh mới.

Hắn hảo khát vọng, hảo khát vọng chính mình cùng Hắc Chước có một hài tử, một hài tử chảy trong mình dòng máu của hai bọn họ, người thực sự là kết tinh tình yêu của họ.

Khát vọng  ngay trên Thiên Giới, khát vọng này hình thành giữa nguy hiểm trùng điệp, nhưng cũng không phải là xa không thể với.

Khát vọng có được Dục thần chi quả một ngày lại một ngày gặm nhấm tâm tư Tử Nhã, hắn cỏ thể tiêu tốn thời gian cả ngày để suy nghĩ chuyện này.

Hắn nên như thế nào thực hiện nguyện vọng của chính mình? Hắn nên như thế nào triển khai  hành động? Hắn chỉ có thể theo thư tịch có ghi chép truyền thuyết để tìm kiếm đáp án, hắn trong thư khố tìm được càng ngày càng nhiều thông tin.

Dục thần chi quả là loại quả cấm kỵ, được ghi lại rằng chưa từng có yêu hồ hay thiên thần nào ăn nó mà thành công mang thai. Nó bị phong ấn tại cấm viên lý trên Thiên đình. Mấy nghìn năm qua không một ai nhìn thấy hình dáng thật của nó, mà nó có thực hay không tồn tại, đều là chỉ là mơ hồ. Tất cả xem ra chỉ là lời kể lại, lòng tin của Tử Nhã cũng bắt đầu dao động.

Lẽ nào nguyện vọng của hắn không có ngày được thực hiện? Hắn nhất định chỉ có thể trở thành vật hi sinh vì tình yêu của Hắc Chước cùng Vệ Đình? Hắn đời này chỉ có thể bị xua đuổi ra khỏi thế giới của Hắc Chước, nhìn vương cùng người khác ân ái sao? Bi ai biết bao, tình cảnh lúc này, hắn không thể thay đổi được bất luận điều gì…

Trong khoảng thời gian một tháng, Tử Nhã hầu như đã xem xong sách trong Tàng thư khố, thế nhưng như trước vẫn không tìm được thông tin thực tế nào về Dục thần chi quá. Hắn thở dài, đem sách để lại vào trên giá.

Tử Nhã hướng gian phòng mình mà đi, vừa đi vừa suy tư …

Không biết những người khác có tính toán gì không, nếu như Hắc Chước thực sự muốn đánh đuổi những nam sủng khác trừ Vệ Đình, bọn họ sẽ đi đâu? Hắn từ trước đến này không có người thân thích. Từ sau khi gặp Hắc Chước, người ấy đã trở thành chúa tể trọn kiếp này của hắn, nếu li khai Hắc Chước, hắn thật sự không biết sẽ tồn tại như thế nào.

Bên dưới cầu thang truyền đến tiếng vang rất nhỏ, đập tan suy nghĩ của hắn.

“Ân... Ân a...”.

Kinh nghiệm quen thuộc nói với Tử Nhã, đó là tiếng rên rỉ lúc giao hoan. Hắn nhớ lại chuyện trải qua lần trước, bản thân bắt gặp Hắc Chước cùng Vệ Đình thân mật, kết quả là bị đuổi đi không chút lưu tình. Tử Nhã lần này thông minh hơn, không hề đi dò tìm thanh âm. Hắn nhanh chân dời bước đi, nhưng tiếng rên rỉ kia dường như đối nghịch lại mà nhẹ nhàng tiến gần hắn.

“Hảo bổng... Ngươi quá lợi hại... A... A... Lại dùng thêm chút lực...”.

“Hô hô... Thực sao? Ta còn lợi hại hơn Hồ vương sao?”.

“Ngươi so với hắn lợi hại hơn... A... Cố sức thao ta đi... Xuyên thủng ta đi... A...”.

Cước bộ Tử Nhã bình ổn lại, nội dung lời đối thoại này cùng thanh âm quen thuộc của người kia khiến hắn chú ý. Hắn nín thở, di chuyển bước chân đi ngang qua. Trong góc phòng âm u dưới chân cầu thang, một đôi nam tử không nhìn rõ mặt đang làm chuyện … (câu đương:”>)

Nam tử cường tráng vóc dáng khôi ngô đang ôm một thiếu niên xinh đẹp, đứng ở bên cạnh góc tường mà kịch liệt rung động. Tử Nhã thấy đầu thiếu niên kia là tóc vàng mĩ lệ rựa rỡ, trong lòng liền căng thẳng.

Là Mạc Cẩn.

Mạc Cẩn mở rộng hai chân kẹp lấy thắt lưng tinh tráng của người kia, phần eo phối hợp với đồn bộ nam nhân đang lay động mà vặn vẹo, tinh khí to lớn của nam nhân hung hăng đâm vào trong cơ thể hắn, chỉ còn hai khối cầu cứng rắn ở bên ngoài đong đưa, tựa hồ cũng muốn chen vào dung đạo ấm áp chật hẹp mà hưởng thụ một phen.

Tiếng va chạm lạch cạch lách cách hòa hợp với thanh âm dâm đãng lộ liễu của Mạc Cẩn, tứ chi tuyết trắng mềm dẻo vẫn dây dưa quấn quýt lấy cơ thể nam nhân, tạo nên một hình ảnh khiến huyết mạch người ta sôi sục.

“Nóng quá... Ngươi rất mãnh liệt... A! Đâm chết ta... A... Nam căn ngươi so với đại vương còn khỏe hơn... A...” Tiếng kêu phóng đãng của Mạc Cẩn kích thích màng tai Tử Nhã (trở nên ai đỏ mặt đỏ a~), Tử Nhã che lỗ tai thụt lùi về phía sau, hắn không nên nghe! Hắn không nên thấy!

Tử Nhã ôm đầu chạy trốn trở về phòng. Hắn đóng cửa lại, lưng áp trên ván cửa thở dốc, tâm tình kích động rất lâu không thể hồi phục.

“Vì sao để cho ta thấy…” Hắn che mặt ngã ngồi dưới đất.

Nam nhân cùng Mạc Cẩn giao hợp hẳn là thị vệ trong cung, không cần hoài nghi, nhất định là Mạc Cẩn chủ động câu dẫn đối phương. Hành vi hai người kia quả thực là tự sát! Tử Nhã sợ hãi nghĩ, mọi người đều biết, Hắc Chước bản thân tuy rằng phóng đãng, ưa thích chơi đùa giao hoan, nhưng hắn trói buộc chúng nam sủng phi thường nghiêm khắc, nam sủng không được lén lút thân mật tiếp xúc với bất luận ai, nếu như cùng quan viên hoặc binh sĩ trong cung vụng trộm sẽ tăng thành tội cao nhất.

Nam sủng sau lưng Hắc Chước cùng người khác giao hoan đều bị cực hình trừng trị, chịu đựng giày vò muốn sống không được muốn chết không xong.

Mặc dù Tử Nhã  từ trước đến nay cùng Mạc Cẩn bất hòa, nhưng hắn cũng không hi vọng đối phương gặp phải kết cục thê thảm. Thực ra hắn cũng có thể hiểu được cảm nhận người kia, Tử Nhã là “Đạo huyền hồ tiên” (cáo đen), đòi hỏi chuyện chăn gối rất ít, cho nên bị thất sủng cũng không gặp ảnh hưởng lớn. Nhưng với Mạc Cẩn lại khác, hắn là “Bích động yêu hồ”. chính là loài yêu hồ dựa vào việc hấp thụ tinh khí người khác mà sống. Đối tượng bọn họ hút tinh có thể là con người cũng có thể là yêu hồ. Tính dục của loại yêu hồ này đặc biệt mãnh liệt, không được thỏa mãn thì toàn thân khó chịu, tinh thần không phấn chấn.

Hắc Chước đã lâu chưa từng chạm qua Mạc Cẩn, trách không được hắn cần tìm người an ủi... Thế nhưng hành động như thế chỉ dồn hắn vào đường cùng! Mạc Cẩn rốt cuộc có biết rõ tình cảnh nguy hiểm của mình hay không?

Bản thân có nên khuyên hắn kịp thời quay đầu lại không? Tử Nhã day trán mình, khổ não suy nghĩ. Bản thân hắn đã khó bảo toàn, còn đi lo việc vớ vẩn? Hơn nữa Mạc Cẩn trước nay luôn làm theo ý hắn, chính mình khuyên hắn chưa hẳn đã được.

Nhưng mà … Muốn hắn khoanh tay đứng nhìn đối phương đi vào con đường cùng… hắn lại không thể làm được.

Phiền não của Tử Nhã không duy trì được lâu, chuyện Mạc Cẩn vài ngày sau đã bị bại lộ! Mạc Cẩn hành vi lớn mật, hơn nữa căn bản không có tận lực giấu diếm, gian tình của hắn cùng thị vệ kia rất nhanh đã bị mấy kẻ nhiều chuyện truyền đến tai Hắc Chước.

Phản ứng của Hắc Chước có thể nghĩ được, nên kết quả của Mạc Cẩn từ lâu đã định trước… Hắn cùng thị vệ bị áp giải đến trước mặt Hắc Chước chịu thẩm vấn, ở đây còn có Vệ Đình, Tử Nhã với mấy nam sủng từng được sủng ái.

Hắc Chước ngồi trên vương tọa, cao cao tại thượng nhìn bao quát kẻ yêu đương vụng trộm này, Vệ Đình dựa sát vào bên cạnh hắn, một bộ dáng không quan tâm. Tử Nhã cùng các nam sủng khác lần lượt ngồi vào chỗ ngồi bên dưới, hắn hạ thấp đầu, không dám nhìn Hắc Chước cũng không dám nhìn Mạc Cẩn.

Hắn nghĩ chính mình đã hại Mạc Cẩn… Nếu như hắn sớm đi khuyên bảo đối phương, nói không chừng tình hình sẽ không phát triển đến nước này...

“Là ai chủ động?” Hắc Chước lạnh lùng đặt câu hỏi.

“Là ta.” Mạc Cẩn hùng hồn đáp (~lẽ thẳng khí hùng-ngu không sợ chết =)) Hắc Chước hừ lạnh một tiếng.

“Không sai, ngươi còn rất thành thật. Các ngươi phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, không cần ta phải nhiều lời nữa chứ?”

Mạc Cẩn không tỏ rõ thái độ, thị vệ cùng hắn thông dâm từ lâu đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hắn liều mạng cầu xin tha thứ:

“Cầu đại vương tha mạng! Tiểu nhân chỉ là nhất thời hồ đồ, là hắn chủ động tới câu dẫn ta! Không liên quan tiểu nhân! Cầu đại vương tha ta một mạng a!”.

“Phi.” Mạc Cẩn phun một ngụm (nước bọt) vào hắn, hối hận chính mình thế nào lại chấp nhận một người nhát gan như vậy. Thị vệ kia thái độ một mực trốn tránh cũng làm Hắc Chước coi thường, hắn lạnh lùng nói:

“Ngươi biết rõ Mạc Cẩn là ai, còn chấp nhận để hắn câu dẫn, ngươi dám nói không liên quan tới ngươi?”

[to be continued]

***

[Next]

“Ngươi biết rõ Mạc Cẩn là ai, còn chấp nhận để hắn câu dẫn, ngươi dám nói không liên quan tới ngươi?”

“Đại vương tha mạng! Tiểu nhân biết sai rồi!” Thị vệ mãnh liệt dập đầu, Mạc Cẩn dám làm dám chịu mà nói:

“Đại vương, là ta tự mình chạy đi dụ dỗ hắn, Người muốn phạt thì cứ phạt”.

Hắc Chước thở dài một hơi, dù như thế nào thì Mạc Cẩn cũng là một trong những nam sủng trước đây hắn yêu thương nhất. Hắn cũng không muốn quá tuyệt tình, nhưng nếu như hắn nói không phạt nặng thì lại khó có thể tạo nên uy nghiêm.

“Mạc Cẩn, ngươi đừng trách ta vô tình. Là do ngươi tự chuốc lấy”.  Hắc Chước cau mày nói. (kết cục này do ngươi tự tìm lấy =.=”)

“Là ta tự chuốc lấy a?” Mạc Cẩn tự giễu mình, cười nhạt “Ai kêu ta trời sinh dâm đãng chứ? Đại vương tròn nửa năm không có đụng ta một lần. Ta khó chịu muốn chết, lại không thể lên tiếng, không thể khóc nháo. Càng không thể quát ngươi rằng ngươi không chạm ta thì ta sẽ bỏ đi, không thể làm gì khác hơn là tự tìm tử lộ mà đi mê hoặc người khác”.

Lời ấy của Mạc Cẩn “ Không thể lên tiếng, không thể khóc nháo. Càng không thể quát ngươi rằng ngươi không chạm ta thì ta sẽ bỏ đi!” là thanh minh hay chế nhạo hành vi đàn bà đanh đá của Vệ Đình. Làm người phía sau trừng cả hai mắt, tức giận liếc ngang Hắc Chước một cái.

Mà Hắc Chước cũng bị hắn chọc giận, trầm giọng nói:

“Mạc Cẩn! Đây là ngươi muốn trách ta?”

“Ta làm sao dám trách Người”- Mạc Cẩn cười quái lạ, ngữ khí càng thêm châm chọc mà nói: “Ta chỉ là loại bích động yêu hồ thấp kém. Sao dám trước mặt Người tự cao tự đại, ta còn biết rõ phân lượng bản thân. Học không được người nào đó động một tí lại khóc lại nháo kêu sống kêu chết”.

Tử Nhã nghe mà khâm phục cúi đầu. Hắn cũng vẫn nghĩ hành vi của Vệ Đình vô liêm sỉ, thế nhưng cho hắn gan lớn tày trời hắn cũng không dám nói ra những lời như thế. Chí khí nhất thời của Mạc Cẩn cũng không thể cứu vãn hắn, mà Vệ Đình vốn có tâm tình không tốt lại dễ bị kích động.

“Tiện nhân! Ngươi nói lung tung cái gì!” Hắn chỉ vào Mạc Cẩn mắng to.

“Nói chính là ngươi, còn nghe không hiểu sao? Ta thấy ở đây cũng chỉ có ngươi phân lượng bản thân không rõ ràng nhất.” Mạc Cẩn ác độc mà cười nói, hắn không đếm xỉa đến, cũng không sợ đắc tội Vệ Đình nữa.

“Ngươi...” Vệ đình tức giận đến mức muốn nhảy ra bạt tai Mạc Cẩn, hắn chuyển hướng Hắc Chước khóc lóc om sòm: “Ngươi cũng nghe được hắn nói cái gì! Ngươi còn không đem đầu lưỡi đê tiện của hắn rút ra đây!”.

“Đình nhi trước tiên ngồi xuống, ta sẽ xử lý…”- Hắc Chước đau đầu dỗ dành hắn, Vệ Đình được nuông chiều thành một thân tính bướng bỉnh, không chịu bỏ qua lúc ấy.

“Ngươi gạt người! Ngươi mỗi lần đều nói ngươi sẽ xử lý! Kết quả ngươi mấy lần xử lý qua?!”-  Hắn than thở khóc lóc mà la lối: “Nếu như ngươi sớm một chút đánh đuổi bọn họ thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy! Ngươi còn muốn dung túng bọn họ tới khi nào? Rốt cuộc ai đối với ngươi quan trọng hơn a!”.

Tử Nhã phẫn nộ nắm chặt nắm tay, đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, hận không thể xông lên đánh ngã Vệ Đình. Người như thế hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng bọn họ! Chỉ biết hô đánh đuổi đánh đuổi, hắn rốt cuộc có nghĩ tới khó khăn của người ta hay không?

Những nam sủng khác cũng có cùng ý nghĩ với hắn, thế nhưng ngoại trừ Mạc Cẩn, không ai dám bạo phát –.

“Đại vương, muốn chém muốn giết tùy ngươi.”-  Mạc Cẩn lẫm liệt đứng lên- “Ta toàn tâm toàn ý theo sát bên ngươi, đã ba mươi năm rồi. Kết quả còn kém hơn vài giọt nước mắt của con người mới đến nửa năm qua. Loài người có một câu nói thật hay… “chỉ thấy người mới cười, sao thấy người xưa khóc” (chích kiến tân nhân tiếu, na văn cựu nhân khóc). Cho dù ta có khóc hay có cười vẫn đều thua kém hắn. Tốt thôi, ta trời sinh mệnh tiện, ngươi nghe hắn nói rồi, đem tiện nhân ta xử lí cho xong.”

Lúc Mạc Cẩn nói những lời như vậy, chúng nam sủng hoàn cảnh giống hắn mắt đều ứa lệ, bởi từng chữ từng lời Mạc Cẩn nói ra là tiếng lòng bọn họ. Tử Nhã cũng nhịn không được nữa, hắn chạy đến, phịch một tiếng đã quỳ rạp xuống trước mặt Hắc Chước.

“Đại vương... Tử Nhã không biết tự lượng sức mình, Tử Nhã khẩn cầu đại vương tha Mạc Cẩn một mạng!” Hắn vừa khóc vừa tự dập đầu mình.

Khuôn mặt căng thẳng của Hắc Chước co giật lại, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, các nam sủng khác cũng quỳ xuống theo.

“Đại vương! Van cầu Người khai ân! Van cầu Người tha Mạc Cẩn một mạng!”.

“Đại vương! Mạc Cẩn cũng là bất đắc dĩ a! Cầu Người tha thứ cho hắn...”.

Vệ Đình ít không địch nổi nhiều, cũng không dám giở trò dương oai nữa,  hắn tức giận hừ một tiếng, xoay người đi. Mà Hắc Chước cũng trở nên lưỡng lự, nhưng tôn nghiêm đế vương của hắn lại không thể dao động, hắn sợ để Mạc Cẩn mở ra tiền lệ, những người khác sẽ đi theo mà tạo phản.

“Các ngươi đều đứng lên cho ta!”-  Hắn gầm lên, mọi người vẫn một mực giúp Mạc Cẩn cầu xin tha thứ, Mạc Cẩn thấy bọn họ đều vì hắn cầu tình (xin tha thứ), dù rất cảm kích, nhưng hắn từ lâu đã chuẩn bị cho cái chết.

“Tất cả mọi người đứng lên đi.” Hắn thì thầm-  “Đại vương không có sai, đây đều là ta tự chuốc lấy, cho dù chịu bất kì nghiêm phạt nào, ta cũng không có một câu oán hận.”

Tử Nhã lắc lắc đầu: “Mạc Cẩn, không nên như vậy... Ngươi còn có thể cầu xin được…”

Mạc Cẩn cười thảm thương, nói: “Cảm tạ ngươi, nhưng ta không nên cầu xin nữa.”.

“Mạc Cẩn...!”.

Hắc Chước chỉ sợ càng xuống nước lại càng không thể trừng phạt, hắn rất nhanh ngầm ra lệnh:

“Người đâu, đem hai người gian phu này dẫn đi.”.

Tử Nhã bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Cẩn bị thị vệ áp giải đi, Hắc Chước nói:

“Chiếu theo lệ cũ bọn họ sẽ bị ném vào thần long cốc, nếu như không chết … ta sẽ thả bọn họ ly khai, các ngươi cũng không cần cầu tình, bất luận nam sủng nào thông dâm đều phải chịu nghiêm phạt, Mạc Cẩn cũng không là ngoại lệ.”

Tử Nhã toàn thân run rẩy, vừa vì phẫn nỗ cũng vừa vì bi thương, hắn cắn chặt răng kiềm chế chính mình, dùng sức đến nỗi lợi hầu như chảy ra máu.

“Các ngươi đi xuống đi.” Hắc Chước ôm Vệ Đình rời đi. Chúng nam sủng cũng lần lượt tản ra, Tử Nhã đứng yên tại chỗ thật lâu, hắn hít sâu một hơi, liền xông ra ngoài.

Hắn chạy băng băng, chạy ra cửa thành ở sườn đông Vương cung, hướng một tòa sơn cốc âm trầm (âm u) phía trước chạy đến. Đây là “Thần long cốc”, một vài phạm nhân mắc vào tử tội sẽ bị ném vào bên trong. Chỗ ấy là nơi ở của ma thú hung tàn, bọn nó sẽ nghiền nát phạm nhân thành từng mảnh vụn, đến nay chỉ có rất ít người may mắn mới có thể sống sót từ nơi ấy trở về.

Từng tiếng kêu thảm thiết thanh thanh thê lương ở trong sơn cốc truyền tới, Tử Nhã lo lắng vì Mạc Cẩn mà cầu khẩn, bước chân tăng tốc nhanh hơn. Khi hắn vào đến cửa vào sơn cốc, vài tên thị vệ ngăn cản hắn đi xuống tiếp.

Tử Nhã không cách nào đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài đợi, tiếng kêu thảm thiết trong sơn cốc cùng tiếng gầm gừ của thần thú không dứt bên tai, Tử Nhã nghe được sợ nổi cả da gà, trái tim cũng rung động đau nhức.

Chờ đợi buồn chán trôi qua, lúc sau bọn thị vệ đi vào sơn cốc, đem hai yêu hồ huyết nhục mơ hồ đan xen đi ra, Tử Nhã nhìn trong đó thấy một con hồ ly bộ long ánh lên sắc hoàng kim (màu vàng bạch kim), đó là Mạc Cẩn! Trọng thương khiến hắn khôi phục hình dáng hồ ly nguyên thủy, Tử Nhã khóc hô phủ phục xuống ôm lấy hắn, không quan tâm tiên huyết người kia nhiễm đỏ mình.

“Mạc Cẩn, là ngươi sao? Mạc Cẩn –!” Tử Nhã vô cùng đau đớn khóc hô, một bên mặt Mạc Cẩn bị cắn nát, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, một bên chân cũng bị bẻ gãy, lồng ngực cùng bụng bị tổn thương nghiêm trọng, tính mệnh cũng chẳng còn bao lâu. Mà thị vệ cùng hắn đi vào kia từ lâu đã tắt thở.

Tử Nhã hướng về phía miệng Mạc Cẩn, nghĩ muốn đem tinh khí của mình truyền cho hắn, thị vệ đứng một bên lạnh lùng nói:

“Đừng uổng phí sức lực, đã không thể cứu được!”

Tử Nhã biết cứu không được, nhưng hắn không thể cứ như vậy nhìn Mạc Cẩn chết đi! Hắn cố chấp tiếp tục vì người kia mà truyền tinh khí. Mạc Cẩn thoi thóp mở ra đôi mắt bị máu che mờ, nước mắt Tử Nhã từng giọt rơi ướt trên mặt hắn.

“Đừng để ý tới ta……” Mạc Cẩn khó khăn mấp máy môi,  ”Không nên lãng phí tinh khí của ngươi… Quên đi…”

Tử Nhã nức nở rời khỏi bờ môi hắn, hỏi: “Vì sao ngươi lại ngu như vậy? Vì sao ngươi lại lựa chọn con đường này…”

Mạc Cẩn nở nụ cười thê lương, gian nan trả lời:

“Có lẽ … Ta đã đánh cược một phen…”

“Ngươi đã cược cái gì?” Tử Nhã vừa hoài nghi vừa bi thương “Có cái gì đáng giá mà phải dùng sinh mệnh đánh cược chứ…?”

“Ta đã cược … Ta trong suy nghĩ vương … rốt cuộc được coi trọng là gì …” Mạc Cẩn chưa nói hết lời tâm ý trong lòng, không cách nào để không bận lòng mà tắt thở, hắn ngập ngừng từng chữ từng chữ gian khổ thốt lên lời nói vụn vỡ “Ta đem … tất cả của ta đều dâng hiến cho vương … Nếu như … Ta ở trong lòng hắn chỉ như thế … chỉ ở vị trí như thế … Ta đây còn sống làm gì… Là ta quá không biết tự lượng sức mình… Cho rằng chính mình có thể chống lại người nọ…”

Tử Nhã không ngừng lắc đầu, thầm thì nói:

“Không phải… Không phải…” Rốt cuộc cái gì không phải, chính hắn không cách nào đoán ra được.

“Hắn vì người nọ phá lệ đến mức này … Ta cho rằng… Hắn cũng sẽ để ta ngoại lệ…” Trong thanh âm Mạc Cẩn hàm chứa hối tiếc vô tận cùng bi ai thương tâm, “Ta chính là dùng sinh mệnh bản thân … đi đánh bạc … cược hắn có hay không sẽ tha thứ ta … có hay không thương tiếc ta … Kết quả, ta thua…”

“Ngươi quá ngu … quá ngu ngốc …” Tử Nhã ôm chặt hắn, khóc không thành tiếng.

“Đúng vậy…” Mạc Cẩn khép mắt lại, khóe miệng cuối cùng hé ra một tia mỉm cười, “Ta là một đứa ngốc… đi yêu thương một người khiến ta diệt vong…”

Tử Nhã không cách nào trả lời, hắn làm sao có thể nếm qua sai lầm như vậy?  Hắn vẫn cho rằng tình cảm Mạc Cẩn giành cho Hắc Chước chỉ là nịnh nọt, mãi cho đến lúc này, hắn mới hiểu bản thân cùng người kia giống nhau. Trái tim người kia yêu say đắm Hắc Chước tuyệt không thua kém hắn, bọn họ đều đã yêu thương một người nam nhân-khiến chính mình diệt vong.

Mạc Cẩn hơi thở mong manh nói:

“Ta biết… Ngươi cũng như thế thương hắn… Chúng ta đều thương hắn, nhưng hắn lại yêu con người kia… Tình cảm chúng ta nỗ lực vun đắp với hắn … tại trước mặt người nọ lại thành rác rưởi, thua kém hơn …”

Tử Nhã ôm hắn, lệ đọng trên mắt mà thì thầm chửi mắng:

“Ta rất hận bọn họ… rất hận bọn họ…”

Vệ Đình yêu thương Hắc Chước, hắn cùng Mạc Cẩn đều không phải cũng như vậy sao? Hắn rất hận hai người đã coi thường tình cảm của người khác! Vệ Đình nghĩ bọn hắn là chướng ngại cản trở tình yêu của mình, cho nên muốn loại bỏ hoàn toàn. Hắc Chước bị tình yêu che mờ hai mắt, lãng quên tất cả nỗ lực trước đây của bọn hắn, sẽ thẳng thừng giết chết sự tồn tại của bọn hắn!

“Tử Nhã…”

“A…?” Tử Nhã mở hai mắt đễm lệ mơ hồ.

“Ngươi nghìn vạn lần đừng giống như ta vậy… Ngươi không thể … không thể bại dưới tay người kia…”

“…” Tử Nhã kinh ngạc mà nhìn hắn, nhìn hô hấp của hắn càng ngày càng yếu ớt, nhìn mãi đến khi thân thể hắn như một đóa hoa điêu tàn, vô lực rơi rụng xuống.

Tử Nhã cơ hồ không nhớ rõ phản ứng tiếp theo của mình, hắn chỉ biết bản thân khóc nức nở không một tiếng động, khóc đến hai mắt đều tê dại, đến khi hắn khôi phục tỉnh táo, mới phát hiện mình đã bị đuổi về Vương cung.

Di ngôn cuối cùng của Mạc Cẩn không ngừng vang vọng nơi lỗ tai hắn, Tử Nhã biết, chính mình cũng không thể trốn tránh nữa.

Dù là bùng phát, hay là diệt vong, thay vì đem vận mệnh giao cho người khắc, chẳng bằng như Mạc Cẩn dùng chính sinh mạng mình làm tiền đặt cược nhiều một chút.

Hắn không thể thua Vệ Đình, càng không thể bại trước số phận chính hắn.