“Phẩm cách cao thượng của bậc tri giả sẽ được hiền nhân truyền tục;
Mùi thơm của gỗ đàn hương trên núi Moroje sẽ được gió ngàn đưa đến muôn nơi.”
(Cách ngôn Sakya)
Dường như ai đó đang thì thào bên tai tôi, tiếng nói nhẹ bẫng, mênh mang như vọng lại từ miền không gian xa lắc. Tôi muốn mở mắt những không sao nhấc nổi mí mắt nặng như chì của mình, chỉ cảm nhận được vài tia sáng mờ mờ ảo ảo và bóng hình mơ hồ như sương khói của ai đó. Muốn nhìn cho rõ, muốn giơ tay ra để chạm tới thì như thể vừa chạm tay vào bóng mình dưới mặt nước, chiếc bóng vỡ ra thành từng mảnh, cơn gió ào tới, bóng hình tan biến, không để lại dấu vết.
Không biết mất bao lâu tôi mới lấy lại được chút sức lực nhưng đầu óc vẫn nặng nề, quay cuồng, cử động được mí mắt nhưng không sao mở mắt nổi. Tôi nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài trời và tiếng gió nhè nhẹ, xào xạc, mùi nồng nồng, ẩm thấp của không khí ngày xuân lan tỏa trong không gian, xen giữa hương thơm thoang thoảng của mùi gỗ đàn hương còn vương vất đâu đây trong căn phòng.
- Vẫn chưa tỉnh sao? Xem ra cô đã tiêu hao quá nhiều linh khí. – Giọng phụ nữ quen thuộc, người đó ghé sát vào tai tôi, thở dài. – Thôi được, ta làm phúc thêm một lần nữa vậy!
Đầu ngón tay của người đó chạm nhẽ vào trán tôi, một luồng hơi ấm truyền vào ấn đường rồi lan tỏa khắp cơ thể tôi. Luồng chân khí ấy giúp tôi mở mắt, tôi nhận ra người phụ nữ ăn vận quý phái đang ngồi bên cạnh mình.
- Là cô ư, Khabi?
Tôi thốt lên kinh ngạc, gượng ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh. Đó là căn phòng lạ lẫm, không có đồ dùng gì ngoài chiếc giường đơn sơ tôi đang nằm. Giọng tôi khô đắng:
- Sao tôi lại ở đây?
Khabi bình thản khép tay áo lại:
- Ta vừa bỏ tiền mua lại căn nhà này. Cô đừng lo, ở đây không có ai đâu.
Đầu tôi vẫn đau như búa bổ. Tôi khổ sở ôm đầu, nhăn nhó hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Điều duy nhất tôi còn nhớ là Chân Kim đã bế tôi lên, sau đó thì sao? Chân Kim đã đi đâu? Vì sao Khabi lại xuất hiện?
- Ta đang muốn hỏi cô đây! – Cô ấy hầm hè một tiếng, vẻ mặt dữ dằn như viên quan đang xét xử phạm nhân. – Cô đã hứa không bao giờ để Chân Kim gặp lại cô kia mà!
Đầu tôi như muốn vỡ tung, tôi làu bàu:
- Chỉ là vô tình thôi mà!
Nếu tôi không kiệt sức thì đời nào Chân Kim bắt được tôi!
Khabi cau mày, trách móc:
- Cô xem, thật không ai như nó! Vợ sắp sinh đến nơi rồi mà nó mất dạng. Ta phải tra khảo mãi người hầu của nó mới chịu khai sự thật, rằng nó tình cờ gặp một cô gái tóc xanh trước cổng chùa Khánh Thọ rồi như bị trúng tà, nó ôm cô gái đó đến trốn biệt ở nhà riêng.
- Cậu ta đưa tôi về nhà riêng ư?
Tôi vỗ đầu mình, cố nhớ lại nhưng không nhớ ra bất cứ chi tiết nào, rồi bất giác sợ toát mồ hôi:
- Cậu ta chưa làm gì tôi đấy chứ?
Khabi cốc cho tôi một cái đau điếng, khịt mũi khinh bỉ:
- Cô nghĩ con trai ta tệ đến thế sao? Thường ngày nó chẳng biết trêu hoa ghẹo nguyệt, một lòng yêu vợ thương con. Lúc Khoát Khoát Chân mang bầu, nó cũng không hề ra ngoài tìm của lạ, chỉ riêng điểm này thôi, nó đã hơn đứt ông bố của nó rồi. Làm sao nó có thể ra tay với một cô gái đang hôn mê kia chứ! Nó càng yêu thích cô thì càng không bao giờ làm trò hạ lưu đó.
Cũng phải. Hốt Tất Liệt muốn Chân Kim kế thừa đại nghiệp không chỉ đơn thuần vì cậu ta là con của vợ cả. Trong số các hoàng tử thì Chân Kim là người chính trực, ngay thẳng, hòa nhã và kiêm nhường nhất. Bên cạnh đó, cậu ta lại chịu sự ảnh hưởng của Nho giáo từ nhỏ nên không giống các quý tộc Mông Cổ khác chỉ biết cung kiếm, khiên đao. Cậu ta rất được lòng các đại thần người Hán trong triều.
Khabi thở dài:
- Ta dùng phép ẩn thân lẻn vào phòng nó, thấy nó đang ngồi ngơ ngẩn ngắm nhìn cô, nụ cười rạng rỡ trên môi. Ta thật không ngờ nó say mê cô đến thế, niềm hạnh phúc hiển hiện trên gương mặt nó không gì có thể che giấu. Khi ấy, ta đã nghĩ, hay là cứ cho nó được thỏa nguyện.
Tôi hoảng hốt, nắm lấy tay áo cô ấy:
- Cô từng nói Chân Kim không thích hợp với tôi kia mà!
Hàng lông mày xinh đẹp xô lại, cô ấy gạt tay tôi ra, chuốt lại nếp nhàu trên tay áo:
- Tất nhiên là ta biết cô muốn gì. Cô không có chút tình cảm nào với con trai ta thì ta đâu thể để nó lún sâu vào mối tình này được.
Tôi chợt hiểu ra:
- Nên cô đã lén đưa tôi trốn khỏi nhà riêng của cậu ta?
- Ta làm sao mà ra mặt làm việc đó được! Nó mà biết chuyện, nó hận ta cả đời mất.
Khabi trừng mắt lườm tôi, ngón tay búp măng ngọc ngà của cô ấy gõ vào vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, cất giọng “mát me”:
- Ta sai tên hầu cận thân thiết của nó đến thông báo rằng Khoát Khoát Chân sắp sinh, Đại hãn và Hoàng hậu đang cho người tìm kiếm nó khắp nơi. Nó là đứa hiểu chuyện nên đã lập tức về cung. Nhưng trước khi đi, nó không quên căn dặn bọn đầy tớ phải trông chừng cô thật cẩn thận. Nếu cô tỉnh lại, phải khéo lẽo khuyên nhủ, chăm sóc, cơm nước cho cô đầy đủ nhưng tuyệt đối không được thả cô đi. Và còn dặn thêm rằng, nó sẽ về ngay.
Tôi hậm hực:
- Rõ ràng là cậu ta muốn năm thê bảy thiếp đây mà!
Nhác thấy ánh mắt hình mũi tên đang xoáy vào tôi, tôi vội vàng bịt miệng lại. Ai mà dám nói nửa câu không phải về cậu con trai yêu quý của cô ấy chứ!
- Sau khi nó đi khỏi, ta đã làm phép khiến những người trong phòng lịm đi, sau đó đưa cô đi khỏi. Ta bỏ tiền mua ngay căn nhà này để tạm gửi cô lại đây. Ta cũng không quên mượn danh cô, để lại cho nó một tờ giấy, ghi rằng: “Chúng ta không có duyên, xin Hoàng tử đừng nhọc lòng tìm kiếm.”
Cô ấy vừa kể lại chi tiết vừa lấy khăn chấm miệng, có vẻ khá đắc ý:
- Như thế nó sẽ nghĩ là cô không chịu ở lại, khiến đám người hầu bị hôn mê rồi lẳng lặng bỏ đi.
Được thôi, đó là cách ổn thỏa nhất. Tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn ra, định rời khỏi giường:
- Cảm ơn cô. Tôi phải về thôi. Mất tích cả đêm thế này, Bát Tư Ba chắc sẽ rất lo lắng.
Nào ngờ, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, thong thả nói:
- Bát Tư Ba biết cô đang ở đây.
Sao kia? Tôi muốn ra khỏi giường nhưng đầu óc choáng váng, lại ngã nhào trở lại. Cô ấy mỉm cười nham hiểm, tôi vừa thở dốc vừa nhìn cô ấy, dò xét.
Biết tôi đang rất thắc mắc và sốt ruột, nhưng cô ấy cố tình chuyển đề tài:
- Khoát Khoát Chân vừa sinh cho Chân Kim một thằng cu nữa, Chân Kim đặt tên cho nó là Đáp Lạt Ma Bát Lạt. Khoát Khoát Chân thật có phúc, mỗi năm sinh một đứa, lại toàn là con trai. Hốt Tất Liệt ưng nàng dâu này lắm.
Tự nhiên lại chuyển sang đề tài con dâu, tôi bực mình ngắt lời cô ấy:
- Cô nói đi chứ, vì sao Bát Tư Ba biết tôi ở đây? Cô đã làm gì?
Không nhịn được, cô ấy lại bật cười, vẻ đắc ý:
- Đêm qua, lúc Khoát Khoát Chân sinh xong là khoảng nửa đêm. Ta đã đi tìm và đưa Bát Tư Ba đến đây.
Tôi quên cả cơn chóng mặt, túm lấy tay áo Khabi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, ta giúp cô một việc mà cô muốn làm nhất trong đời nhưng lại không dám. – Cô ấy vừa nhạo báng vừa trêu chọc tôi. – Ta nói rằng, hôm nay, lúc ở cổng chùa Khánh Thọ, vì muốn giúp cậu ta, cô đã sử dụng một trong số những phép thuật cấm kỵ nên giờ đây linh khí của cô bị phản ngược trở lại, cô sẽ phải chịu cơn đau đớn tột cùng, linh khí tiêu tan, trở lại nguyên hình, sau đó sẽ bị đày xuống địa ngục Vô gian, muôn kiếp không được đầu thai.
Tôi sợ hãi, vội biện bạch:
- Tôi có sử dụng phép thuật bị cấm nào đâu, sao linh khí có thể bị phản ngược được sao?
- Ta biết chứ, nhưng ta cứ muốn dọa cậu ta. Thấy cô hôn mê mãi không chịu tỉnh lại, cậu ta đã tin.
Cô ấy bật cười ha hả, chẳng còn đâu vẻ đoan trang, thùy mị lúc trước.
- Cậu ta rất sợ hãi, ta chưa từng thấy Bát Tư Ba mất bình tĩnh như thế bao giờ. Cậu ta lo lắng, cuống cuồng như kiến trên chảo nóng, gạn hỏi ta mãi làm thế nào để hóa giải. Cậu ta còn khảng khái bảo rằng sẽ là mọi thứ, kể cả phải đổi bằng tính mạng cũng không sao.
Tôi ngẩn ngơ, sống mũi cay sè, không ngờ trong lòng chàng, tôi lại quan trọng nhường vậy.
Khabi ghé vào tai tôi, thì thào:
- Ta đã nói với cậu ấy, cách duy nhất có thể hóa giải là phải nhờ vào tinh khí của đàn ông.
Phải mất một lúc lâu tôi mới hiểu ra ý đồ của Khabi, tôi bật dậy, mặt đỏ như gấc, chỉ tay nạt nộ:
- Cô... cô nói bậy! Sao chàng có thể... có thể...