"Hô....."
Nóng quá, như thế nào lại nhiệt như vậy......
Mở mắt ra, có chút mơ màng hỗn độn, hiện ra trước mắt nam nhân, là ngọn đèn ảm đảm, trần nhà màu trắng lay động không ngừng, khiến hắn có chút choáng váng.
Muốn dụi mắt, tay không cách nào nhúc nhịch, hơi hơi giãy dụa, trên cổ tay truyền đến cảm giác bị dây thừng ma sát. Hắn sao lại bị trói chặt như vậy ? Hướng Nhất Phương bắt đầu dần dần thanh tỉnh đồng thời cũng bắt đầu lâm vào mê hoặc, hắn nhớ rõ là sau khi hắn giáo huấn bốn tên kia liền mệt mỏi nằm ngủ trên sô pha, nhưng hiện tại.....
Không sai, hắn đích thật là nằm trên sô pha rộng rãi, nhưng vì cái gì tay hắn bị dây thừng trói lại ở sau lưng, vì cái gì kính mắt bị tháo ra, vì cái gì rõ ràng bốn tên bị hắn trừng phạt lại đứng ở phía trên đầu hắn, khóe miệng cong lên không hảo ý nhìn hắn ?
Cái bọn này, chẳng lẽ còn không tỉnh lại sao ? Đem hắn trói thành cái dạng này rốt cục là muốn làm cái gì ?
"Này ! Đừng náo loạn, mau thả ta ra." Trong lòng có hơi tức giận, Hướng Nhất Phương dương trang tức gâận nhìn bốn tên, bình thường coi như cho bọn họ vui đùa, nhưng không thể đến mức này.
Lúc thì nhà vệ sinh trên máy bay, rồi ngoài trời, rồi cái gì cái gì phòng mát xa, Hướng Nhất Phương đều sớm bị mấy tên khinh nhân tràn đầy tinh lực biến thành thần kinh phân liệt.
Tuyệt đối không thể dung túng đám dã lang đầy lòng tham này, tuyệt đối không thể ! Nam nhân nghiêm mặt, ra lệnh cho bốn tên : "Cởi trói cho ta !"
Mà đáp lời hắn, vẫn chỉ là những cái không biết có nên gọi là nụ cười hay không, ánh mắt ngả ngớn giống như đang nhìn chằm chằm lấy con mồi cùng đạm mạc, đột nhiên làm cho trong lòng Hướng Nhất Phương có chút chua xót, loại ánh mắt này hắn đã từng nhìn qua, ngay lúc ban đầu gặp bọn họ, chính là loại ánh mắt tản mạn như đang đối đãi với đồ chơi, nhưng, không nên như thế !
"A Phi ! Đừng náo loạn !" Hướng Nhất Phương đem mục tiêu chuyển sang Mộ Phi vốn thực nghe lời hắn, tựa hồ hy vọng Mộ Phi có thể cởi trói cho hắn.
Đối phương chỉ nở nụ cười một chút, sau đó liền rời khỏi tầm mắt của nam nhân, tùy ý vang lên, là tiếng vui đùa của Hắc Ngân : "Nha ! Đại thúc thật là vẫn tín nhiệm pmd nha, bất quá, tên kia thoạt nhìn thực yêu quý ngươi, nhưng cái tên càng quang minh này nội tâm càng hắc ám ! Nói không chừng, trong bốn người chúng ta, muốn thấy đại thúc bị tra tấn đến khóc lên nhất chính là Mộ Phi !"
"Hắc Ngân, ngươi đừng nói hươu nói vượn." Nam nhân rất không thoải mái giật giật thân thể, căn phòng u bế có chút oi bức, ngọn đèn nóng đến mức khiến người khó chịu, chiếc áo bị siết chặt khiến nam nhân khó có thể hô hấp.
"Nói hươu nói vượn sao ?" Thanh âm của Mộ Phi lại vang lên phía trên của nam nhân, mang theo vài tia trào phúng, vừa vươn ra lấy ly rượu nho, vừa khong chút để ý nói : "Nhưng hình như là thật, Nhất Phương à, ở sâu trong lòng tôi, thật sự rất nhìn thấy bộ dáng khóc ra nước mắt của anh, nhìn đến anh cầu xin tha thứ, nhìn thấy bộ dạng nhục nhã nhất của anh."
"A Phi ?" Trong đầu nhớ tới cảnh trong phòng mat xa, mặt nam nhân trở nên khô nóng, chẳng lẽ trong lòng Mộ Phi thật sự nghĩ như vậy ? Hướng Nhất Phương có chút chút bất khả tư nghị nhìn Mộ Phi đang cười giễu.
"Đừng nhìn tôi như vậy, Nhất Phương à....." Mộ Phi nở nụ cười hai câu, Lạc Văn ở bên cạnh một mực không nói gì nhẹ nhàng chạm đến vạt áo bị trói lại của nam nhân : "Đại thúc à, nhìn bộ dạng anh thật nóng, để tôi giúp anh cởi quần áo."
Trong phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng cúc áo bị xé rách, Lạc Văn thô lỗ cởi quần áo của nam nhân, cúc áo rớt ra, cạch cạch rơi rụng xung quanh.
"Lạc.... Lạc Văn ?" Lạc Văn luôn thực nhu thuận cư nhiên thô lỗ như vậy, Hướng Nhất Phương có chút thất thần, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười như thiên sứ dần hiện vẻ ma quỷ.
Còn không đợi Hướng Nhất Phương phản ứng lại hành động thô lỗ của Lạc Văn, ngực đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trái tim lập tức lạnh như băng mà co rút, nhịn không được phải hớp một ngụm khí, Mộ Phi thế nhưng đem ly rượu nho lạnh lẽo rưới xuống bộ ngực lõa lồ của hắn, chất lỏng màu đỏ tươi nhiễm trên chiếc áo trắng, giống như đóa hoa hồng màu máu diễm lệ mà mị hoặc.
"A Phi !" Nam nhân hơi tức gâận.
"Hướng Nhất Phương, ngươi đang xem thường ta." Thanh âm lạnh như băng từ trong cổ họng khàn khàn của Lạc Tư truyền ra, nam tử có chút bất mãn hừ một câu, đột nhiên một phen kéo lấy tóc nam nhân khiến cho đối phương ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của y. "Có phải ta đã làm hư ngươi, đến nỗi ngươi đã quên..... thân phận của chúng ta."
"Lạc Tư, ngươi làm sao vậy ? Đau quá, mau buông ra." Tóc bị kéo đến phát đau, nam nhân ngẩng đầu nhìn lên vẻ mặt khó chịu lạnh như băng của Lạc Tư, làm sao vậy, hôm nay tất cả mọi người làm sao vậy ? Vì cái gì đột nhiên biến thành như vậy ?
"Lạc Tư, sao lại thô lỗ với Trung y đại thúc như vậy ? Ha hả...." Hắc Ngân gỡ tay của Lạc Tư ra, nhìn thấy Hướng Nhất Phương nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng khẽ giơ lên : "Phải ôn nhu, thực ôn nhu thực ôn nhu, ha hả."
Một trận tiếng cười làm cho nam nhân không nhịn được da đầu run lên, thân thể không tự giác di chuyển về phía sau, Hắc chồn phía trên nhìn thấy hành động của nam nhân đột nhiên khanh khách cười, một phen đè lại nam nhân bả vai, cầm quần áo kéo đến khuỷa tay đồng thời thong thả tiết tấu bắt đầu cởi quần của Hướng Nhất Phương.
"Hắc Ngân ! Dừng tay ! Các ngươi đều làm sao vậy, đừng đối xử với ta như vậy !" Hướng Nhất Phương tức giận giậm chân, muốn ngăn cản Hắc Ngân, chân lại bị người khác bắt lấy, cho đến khi Hắc Ngân làm trò đem quần trong quần ngoài cởi ra, người bên cạnh lại mạnh mẽ tách hai chân của nam nhân, đem nơi nhục nhã nhất của Hướng Nhất Phương bại lộ trong không khí oi bức.
"Hình như là lần đầu cẩn thận quan sát nơi này của đại thúc, kỳ thật đại thúc cũng là một người không tồi, ha hả, nhất là.... ừm, bộ vị." Vừa cúi đầu cẩn thận quan sát, Hắc Ngân vừa xoa xằm phát ra thanh âm tán thưởng.
Không được ! Đừng xem như vậy !
Dùng sức duỗi chân, lại vẫn bị khống chế gắt gao như cụ, bộ vị không thể khép kin liền cảm thấy thẹn, Hướng Nhất Phương vừa tức vừa giận đồng thời cảm thấy nhục nhã khó chịu.
"Ha hả ! Ở mặt ngoài nhìn thực kiên cường, ai có thể cũng sẽ không tin được, ngươi ở trên giường thật là phóng đãng làm cho người ta khó có thể nhẫn nại, kỳ thật Nhất Phương à, thực thích bị chúng ta ôm phải không ? Cái chỗ kia, bộ dáng nhìn hình như rất cô đơn." Nói xong lời vũ nhục, bàn tay của Mộ Phi bao trùm lấy nơi yếu ớt của Hướng Nhất Phương, mạnh mẽ nắm chặt nháy mắt làm cho nam nhân phát đau kêu lên.
Đau quá.... Nhưng đau đớn lúc ban đầu lại tùy theo bàn tay trêu đùa của Mộ Phi mà chậm rãi sinh ra khoái cảm.....
"Ha hả, xem, anh không phải thực hưởng thụ sao ?" Mộ Phi tăng tốc, Hướng Nhất Phương nhưng lại như vậy phóng ra, đối phương có vẻ thập phần ngượng ngùng, thế nhưng cứ như vậy phóng ra trong tay Mộ Phi...
Hướng Nhất Phương quay đầu thở dôc, sợi tóc nhiễm mồ hồi hỗn độn khoác lên gương mặt, cổ họng bật ra âm thanh trầm thấp : "Đủ rồi, các ngươi dừng tay cho ta ! Không được tiếp tục, ta chịu không nổi."
Nhất là nơi thẹn thùng nhất giống như một thứ gì đó bị những người này không kiêng nể quan sát bình luận, lại ác ý trêu chọc, ký ức sớm quên mất hiện lên, cuộc sống không có tôn nghiêm lại như trình diễn, Hướng Nhất Phương có chút lờ mờ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Mới hôm qua, tất cả đều bình thường, tất cả mọi người thực bình thường, cùng nhau vui chơi, cùng nhau ăn cơm, cười cười nói nói, nhưng đột nhiên.... liền biến thành như vậy, bọn họ làm sao vậy ?
Hướng Nhất Phương còn không kịp nghĩ, hạ thân liền truyền đến một trận độn đau mãnh liệt, ngắt dòng suy nghĩ của hắn...
"A...." Một cơn độn đau từ dưới thân truyền đến, Hướng Nhất Phương nhịn không được kêu lên, thao sau đó là tiếng một thứ chất lỏng màu trắng lạnh lẽo chảy vào trong cơ thể.
"Đại thúc anh xem, đây là sữa mà tôi yêu thích đó, anh uống thấy có ngon không ? Ha hả." Vừa dùng ngón giữa tiến vào hạ thân của nam nhân, vừa đổ thứ sữa trắng tinh khiết lạnh lẽo vào bên trong, nụ cười của Lạc Văn thật ôn nhu, mà lại làm chuyện thật tàn nhẫn.
"Dừng tay ! A.... Mau dừng tay ! Lạc Văn, đau quá, đừng lộng...." Móng tay nho nhỏ khẽ đâm vào, hòa cùng chất trắng mịn lạnh như băng, đau đớn khó nhịn làm cho thân thể nam nhân hơi hơi run rẩy, nhưng tứ chi bị gắt gao giam cầm nên giãy dụa cũng vô dụng.
"Đại thúc, anh đây là đang cầu xin tôi sao ? Lần đầu tiên nghe được thanh âm của anh thực sự rất thích, trầm thấp mà từ tính, thật đẹp." Đem bình sữa vất qua một bên, thanh niên cúi đầu vương đầu lưỡi liếm dòng sữ lạnh như băng đang chảy dần ra. "Hỗn hợp hương vị của anh, thật là còn hơn cả mỹ vị...."
"Tiểu Văn, thật sự ngon đến thế sao ? " Lạc Tư đang giữ chặt một chân của nam nhân, khóe miệng khinh dương, nhếch lên thành một đường cong, ngón tay dài nhỏ khẽ xoa lấy một chút sữa trên đùi nam nhân, tình sắc đặt bên môi liếm liếm, ánh mắt nhíu lại, nói : "Cũng không tệ lắm, đáng tiếc anh không thích mấy loại sữa này, cho nên để lại cho em đó, Tiểu Văn."
"A, sữa à ? Hảo hữu tình thú." Ánh mắt dài nhỏ mị lại, nam tử giống như hồ ly liếc mắt nhìn nơi nào đó đang tràn đầy sữa, cười nói, "Nơi đó của đại thúc thực giống như rất thích uống sữa, Loa Văn, lại bón cho đại thúc đi ?"
"A..... !" Không lường trước được, một cái gì đó vừa thô lại vừa cứng đâm mạnh vào cơ thể, Hướng Nhất Phương cơ hồ từ trên sô pha nhảy dựng lên, nhưng lại bị mấy tên nam nhân này đè ép đi xuống, hai chân bị căng đến cực hạn, mở ra thật to bất đắc dĩ nhận lấy xâm phạm thô lỗ này, không có chút thương tiếc cùng ôn nhu, giống như luồn tiến công cường đạo mà lỗ mãng.
Theo tiếng thở dài vừa lòng tràn ra từ cổ họng của Lạc Văn, tiếng hít thở nguy hiểm mà mấy nam nhân khác phát ra, tiếng kéo khóa quần tây trang của đàn ông đâm vào trong tai của Hướng Nhất Phương, khi ánh mắt ướt át hơi hơi mở ra, thì một cái gì đó nhảy vào trong tầm mắt của hắn, Hướng Nhất Phương nháy mắt hiểu được Mộ Phi muốn làm gì.
"Không được ! A Phi, không được như vậy, đủ rồi, cậu điên rồi sao ?!" Hướng Nhất Phương quay đầu tránh né hung khí đang đến gần sát mặt, hai tay bị trói buộc vì giãy dụa mà sưng đỏ không thôi.
"np, loại thời điểm này như thế nào còn bảo không được ? Ha hả." Bấu lấy tóc nam nhân, Mộ Phi mở miệng nam nhân ra, đem dục vọng của bản thân đi vào, tiến nhập vào hầu gian của nam nhân.
"Ư ư...." Không thể nói chuyện, cỗ tinh vị cùng trước đại khiến hắn khó chịu, nhưng cái trong miệng chính là của Mộ Phi, hắn không có cách nào dùng răng cắn xuống, càng không có năng lực phun ra thứ khiến hắn khó chịu, mà cự đại của Mộ Phi lại lần lượt va chạm trong miệng hắn.
Hạ thân bị tàn nhẫn xâm phạm, hơn nữa còn bị bắt hàm nhập thứ đáng xấu hổ, nơi khác của thân thể thì giống như trò chơi bị Lạc Tư cùng Hắc Ngân thưởng thức, khi thì vuốt ve điểm nổi trước ngực, khi thì đánh vào cánh mông run rẩy....
Đau đớn cùng áp lực làm cho nam nhân rốt cục nhịn không được rơi lệ, nhưng so với tra tấn trên thân thể, nội tâm không muốn tin tưởng chuyện đáng sợ này đã xảy ra, mới là sự đau đớn hơn cả, đau đến nỗi dòng nước mắt từ trong lòng rơi ra.
Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tim nam nhân, hạnh phúc hằng mơ ước đến rất nhanh, cảm thấy được tình yêu sâu sắc này của bốn người thanh niên vĩ đại này giống như một giấc mơ.
Nhưng hạnh phúc rồi lại trong nháy mắt tan chảy ra, trở thành một ác mộng, vừa chịu đựng tra tấn trên thân thể, nam nhân phát ra tiếng nức nở đau đơn, hắn không cần như vậy.... không cần như vậy !
"Thực dâm đãng a, sữa liền uống ngon như vậy sao ?" Buông ra đột khởi đã bị cắn đến chảy máu, Lạc Tư liếm liếm huyết sắc bên môi, liếc mắt nhìn chất lỏng màu trắng ở nơi đang giao hợp kịch liệt.
"Đại thúc thích tôi bón sữa không ?" Gắt gao chế trụ xương chậu của nam nhân, Lạc Văn thở hào hển mạnh mẽ tiến lên, dòng sữa lạnh lẽo bắn ra, sau một trận run rẩy, đem chất lỏng của chính mình bắn vào trong cơ thể của nam nhân, pha lẫn với chất sữa.
Cùng lúc đó, Mộ Phi cũng đi ra khỏi miệng của Hướng Nhất Phương, cái trán khẽ thấm mồ hôi, đến bên cạnh cầm khăn tay chà lau sạch sẽ, sau lại một lần nữa kéo khóa quần, quần áo không có chút dấu vết phân loạn.
"Khụ khụ ! Khụ khụ !" Đem thứ trong miệng phun ra, hỗn hợp nước mắt cùng mồ hôi, nam nhân rốt cục cũng được thả ra nhanh chóng cuộn mình trong sô pha, vẻ mặt tiều tụy cùng đau đớn, quần áo trên người sớm bị xé rách thành mảnh vải rách nát, không thể che đậy cảnh xuân của thân thể, da thịt màu mật ong dưới ánh đèn chân không đỏ lên màu hồng mị hoặc như màu rượu vang vì vết roi.
"Khóc sao ? Thực đáng thương !" Rút khăn tay lau đi nước mắt trên mặt nam nhân, Hắc Ngân vừa lau thân thể của Hắc Ngân, vừa nén giận nói, "Các ngươi thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc à, muốn đem đại thúc chơi đùa đến hư hỏng sao ?"
"Hắc Ngân..." Hướng Nhất Phương nặng nề ngẩng đầu lên, ngóng trông một chút nhìn về phía tử hồ li đang cười đến quỷ dị, "Các cậu đều làm sao vậy ? Đừng náo loạn...."
"Đại thúc à, chúng ta sẽ không phá nữa !" Ôn nhu cười, Hắc Ngân vuốt ve thân thể mềm dẻo của nam nhân, chậm rãi nói, "Ta có cất giấu rất nhiều băng hình yêu yêu của đại thúc nha, cơ mà nói như thế nào đây, vẫn là chưa đủ...."
"Rất muốn nhìn xem lúc được chúng ta cùng nhau yêu là như thế nào ! Quả nhiên trong tưởng tượng thật gióng nhau, thật sự là quá truyệt vời ! Cho nên, kế tiếp phải để ta khoái lạc !" Hai tay vỗ vỗ, Hắc Ngân ôm lấy nam nhân kéo vào trong lồng ngực mình, hôn hai má nam nhân, nhỏ nhẹ nói, "Giờ thì, bắt đầu !"
"Ưm ư...." Bị đĩnh nhập từ phía sau, do vừa rồi có chất bôi trơn, giờ phút này tiến nhập vào thập phần thông thật, theo tác dụng của trọng lực đạt đến điểm sâu nhất, nam nhân thống khổ kêu lên đau đớn, cắn chặt môi, "Đủ rồi, đừng tiếp tục nữa, đừng.... A!"
Một chân bị nâng cao lên, nơi giao hợp bị phơi bày rõ ràng, những kẻ kia cũng tiến mặt đến gần.
"Ư.... Đừng tới đây...." Lý trí theo bản năng muốn lùi về, nhưng đã quên bản thân lại đang nằm trong lồng ngực của Hắc Ngân, hàm dưới của Hướng Nhất Phương bị nắm lấy, nghênh đón nụ hôn ướt át của những kẻ kia, cùng lúc nơi khác trên thân thể cũng bị hôn môi, có chút cắn, lại ôn nhu không ít, cùng với lỗ mang ban đầu lại rất đối lập.
Thân thể đã muốn tiến nhập dần dần bắt đầu nóng lên, đau đớn ban đầu chậm rãi chuyển thành ngứa ngáy khó nhịn....
"Ha hả, bộ dáng thoải mái như vậy, đại thức có phải hay không ở trong lòng thực hy vọng bốn người chúng ta cùng tiến vào ? Rõ ràng bộ dạng ngoài mặt luôn nghiêm cẩn như vậy, nhưng nội tâm thật đúng là cơ khát...."
"Câm miệng ! Đều đủ rồi !"
"Chẳng lẽ không đúng sao ?" Lạc Tư đứng lên, đi đến một bên từ trong ngăn kéo lấy ra một loại thuốc bôi, rồi đi đến bên sô pha lạnh lùng nói, "Hắc Ngân ngươi nhanh lên."
"Ai ! Đinh Ốc đại nhân của chúng ta đều chờ không kịp nha ?" Vừa vuốt ve thân thể của nam nhân, Hắc Ngân vừa cười nói, "Có muốn hai chúng ta cùng nhau tiến vào ?"
Ánh mắt dài nhỏ liếc qua thuốc bôi trong tay Lạc Tư, lộ ra mấy phần tiếu ý : "Muốn dùng thuốc sao ? Bộ dạng coi bộ chơi cũng được lắm, ta cũng muốn chơi, cùng nhau đến, thế nào ?"
Lời nói của Hắc Ngân làm cho Hướng Nhất Phương một trận lạnh lẽo, thoáng nhìn thấy Lạc Tư gật đầu cười, nam nhân bắt đầu mạnh mẽ giãy dụa....
"Đây là thứ tốt...." Xoa xoa cái thứ thuốc bôi dính nơi ngón tay, Lạc Tư hé miệng cười, đem thuốc bôi nhét vào bên trong cơ thể của nam nhân, "Lúc hỏi cung tù nhân, vô luận là nam hay nữ, chỉ cần dùng cái này, cái gì cũng phải khai. Cũng coi như là đồ dùng quân sự đi, ha hả."
Thuốc bôi màu trắng có hơi lành lạnh bị nhét vào, nơi sưng đỏ dần dần cảm thấy một tia mát lạnh, Hướng Nhất Phương đã không thể vô lực từ chối, vô luận hắn nói cái gì, bản thân lại không cố kỵ mà khoái lạc.
"Cho ta xem hiệu quả thế nào đi." Thuốc bôi còn thừa bị vất qua một bên, Lạc Tư cười đưa tay tiến vào nơi mềm mại, do đã được bôi trơn cùng thuốcôi hiện tại, giờ phút này tiến vào có vẻ thập phần thuông thuận, liêền đem cả ngón tay dò xét đi vào, nhưng nam nhân vẫn cảm thấy đau đớn như cũ, cúi đầu phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ.
"Có cảm giác không ?" Ngón tay linh hoạt vừa đâm vừa đè ở bên trong nơi ấm áp, đem thuốc bôi vẽ loạn đến từng nơi, Lạc Tư híp mắt chờ đợi phản ứng của nam nhân.
Một đợt đỏ mặt rất nhanh lan ra hai má vốn tái nhợt của nam nhân, ánh mắt đã muốn cạn khô lại trở nên ướt át, nhưng khác nhau ở chỗ, lần này không phải vì thống khổ cùng sỉ nhục mà là tình dục thiêu rụi.
Thật là khó chịu..... Một cỗ lửa nóng tê dại bốc lên trong cơ thể của nam nhân, giống như con rắn đang gắt gao bám lấy tinh thần và thể xác, dục vọng sớm bình ổn lại ngẩng đầu, giống như tro tàn lại rực lửa thiêu đốt.
Con tim lại giống như bị người ta cày xới, trống rỗng không có cảm giác gì, dục vọng tiếp dục vọng gắt gao quấn lấy thần trí của nam nhân, thân thể cuộn mình ở sô pha bắt đầu không tự giác vặn vẹo, cổ họng cũng tràn ra tiếng rên rỉ bất mãn mà ngọt ngào.....
"Ư...." Nơi đó, như thế nào lại khó chịu như vậy ! Hướng Nhất Phương chưa bao giờ cảm giác được hư không như vậy, nghĩ muốn kêu lên, như hé miệng ra lại là chỉ là tiếng rên rỉ, thật dọa người, không được như vậy !
Thân thể đột nhiên bị dựng lên, chỉ nghe thấy một trận thanh âm cái gì đó rơi xuống, nam nhân bị đè đến bên mặt bàn, mặt hướng xuống bàn, tay lại vẫn bị trói sau người như cũ, không chờ hắn phản ứng lại, hai chân đã bị tách ra, một người đàn ông đã muốn cưỡi ở trên người hắn.
"Ưm ư..."
Không đủ.... Còn chưa đủ.....
Dưới sự khống chế của dược vật, nam nhân dần dần mất đi lý trí, nâng thắt lưng hướng lên trên tựa hồ muốn được xâm nhập, đồng thời thở dốc từng ngụm từng ngụm, mái tóc hỗn độn ướt đầm mồ hôi trên gương mặt ngẫu nhiên mê loạn con mắt của người ta, mấy giọt mồ hôi theo chóp mũi tích lạc trên mặt đất....
"Nha, hữu hiệu như vậy sao ! Cơ mà Đinh Ốc à, xem ra một mình người không thể thỏa mãn Trung y đại thúc rồi, ha hả...." Hắc Ngân cười đi tới, đem một ngón tay sáp nhập vào trong thân thể của nam nhân....
"A a...." kích thích bất ngờ khiến cho nam nhân ngẩng đầu lên kêu thảm thiết, nơi mềm mại bị Lạc Tư cùng Hắc Ngân đồng thời chà đạp đã bắt đầu chịu không nổi mà chảy ra chút tơ máu, hòa với chất lỏng trong suốt chảy ra.
Hai nam tử bên cạnh cũng không cam chịu, Mộ Phi cúi đầu ngậm lấy thứ yếu ớt của nam nhân, mà Lạc Văn lại chạy đến phía trước ôm lấy đầu nam nhân mà hôn lấy....
"Ư ư....." Sẽ chết, nhất định sẽ chết.....
thân thể như thế nào có thể thừa nhận tiến công cùng lúc của bốn nam tử ? Hướng Nhất Phương cảm thấy được chính mình sắp té xỉu, dục vọng ở trong cơ thể lại trướng lên thêm, cho dù hạ thân đau đớn vô cùng, khoái cảm khó nói thành lời kia vẫn như cũ mà áp chế thống khổ, đoạt lấy ý thức cùng lý trí của nam nhân, hoàn toàn kéo hắn vào sâu tỏng dục vọng, theo luật động không hề tiết chế của Lạc Tư mà vặn vẹo thân mình.
"Thực dâm đãng a ! Bị bốn người chúng ta đồng thời đùa giỡn lại thoải mái đến vậy sao ? ha hả, đại thúc thật là thành thực thật là đáng yêu..." Cùng lúc sáp nhập ngón tay thứ hai vào kích thích nam nhân đang bị mồ hôi làm ướt hết tóc, Hắc Ngân cười nói, "Giữa bốn người chúng ta, đại thúc thích ai nhất nào ?"
"Đều... đều thích.... A...."
"Đều thích ? Đại thúc thực là lòng tham quá a, một người như thế nào có thể đồng thời yêu cả bốn người ? Thật sự là lòng tham không đáy a !"
"A. nếu có người thứ năm, đại thúc kia phỏng chừng cũng sẽ yêu thích đi ? Thật thương tâm a, ta thật sự rất thương tâm a...." Hắc Ngân thở dài một tiếng, như trừng phạt phối hợp với tiến công của Lạc Tư, hung hăng đâm ngón tay vào, khiến nam nhân khóc lên một tiếng xé rách cả yết hầu.
"Không.... không phải như thế !" Hắn sẽ không như vậy, thật sự sẽ không.
"Hừ ! Về sau có người tốt với anh, anh cũng sẽ giống như bây giờ dâm đãng nằm ở nơi này đi ? Tựa như anh sau khi có tôi, vẫn như cũ cùng một chỗ với bọn họ." Mộ Phi không biết khi nào đã đứng một bên lạnh lùng nhìn nam nhân, ánh mắt khinh miệt kia giống như con dao nhỏ lạnh như băng đâm vào ngực nam nhân, đau đến mức không thở nổi.
"A Phi, không phải như vậy...." Không biết giải thích như thế nào, nam nhân chỉ có thể dùng sức lắc lắc đầu.
"Đại thúc thực bẩn thỉu, nư thế nào có thể để người cưỡi lên chứ ?" Hắc Ngân đã muốn rời khỏi nam nhân, đừng ở một bên chán ghét lau ngón tay, lạnh lùng nói ra, "Ngươi như vậy chỉ có thể làm sủng vật của chúng ta thôi, trên cổ buộc một cái vòng da thì thế nào ? Ha hả, mỗi ngày đều ở nhà chờ đợi chúng ta...."
"Ô ? Nghe cũng không tồi !" Rít một hơi thuốc, Lạc Tư tựa vào bên cạnh đạm mạc nói, "Hơn nữa nam nhân này cũng thích bị chúng ta đè đúng không ?"
"Đúng vậy, đại thúc, làm sủng vật của chúng ta chứ ? Ha hả, mỗi ngày đều bón sữa cho anh, thế nào ?" Lạc Văn ở bên cạnh ha hả cười.
Không cần, không cần ! Bốn nam nhân lạnh lùng mà nói lời cay nghiệt ác ý, Hướng Nhất Phương không muốn nghe, đầu hắn muốn nổ tung, thật là đáng sợ, không cần như vậy... Không cần như vậy....
Không cần đối xử với hắn như vậy ! Nam nhân dần dần lâm vào một mảnh hỗn loạn....
"Nhất Phương ! Nhất Phương ! Tỉnh tỉnh, ngươi làm sao vậy ?"
"A.... không cần !" Nam nhân mở lớn mắt hô lên, lạc vào trong tầm mắt là vẻ mặt quan tâm của Lạc Tư, không phải lạnh lùng, cũng không phải châm chọc, mà là lo lắng.
"Gặp ác mộng sao ?" Xoa xoa mồ hôi trên trán n, không biết Hướng Nhất Phương gặp ác mộng gì mà lại khóc.
"Mơ... là mơ sao ?" Đưa tay sờ sờ gương mặt Lạc Tư, quả thật một luồng ấm áp chảy vào đầu ngón tay, Hướng Nhất Phương tiến lên phía trước ôm chặt lấy nam tử, nói không ra lời, hóa ra chỉ là mơ.
"Đại thúc đều hơn ba mươi đi, gặp một ác mootnj lại sợ tới mức khóc lên, Đến ! Học tập ý chí của ta đi ! Để ta tới bảo hộ ngươi đi !" Tử hồ ly tiến lại, nếu là bình thường Hướng Nhất Phương đã có thể một cước đá đi, nhưng Hắc Ngân đang chuẩn bị bị đá lại gặp được một cái ôm khó có được của Hướng Nhất Phương, rồi còn hôn môi, gã mơ à.
"A Phi, Tiểu Văn đâu ?" Hướng Nhất Phương nói xong, hai người kia cũng đi vào.
Thanh âm lộn xộn trong phòng khiến hai người vừa mới tiến vào liền cảm thấy giống như nằm mơ, đại thúc thường ngày thực rụt rè lại chạy đến phía bọn họ ôm thật chặt, tươi cười sáng lạn....
Này.... rốt cục là xảy ra chuyện gì ?
Nhất Phương của bọn họ khi nào trở nên nhiệt tình đến vậy ?
Mặc kệ nguyên nhân gì, ôm trước nói sau, lại ôm ! Rồi lại hôn ! Ai da, nhân sinh thật đẹp !
Vì ngày quỷ dị nào đó, Hướng Nhất Phương tha thứ cho "ác hành" vài ngày trước của bốn người, trừng phạt cũng hủy bỏ, Lạc Văn không phải... mỗi ngày đều rửa bồn cầu nữa, Hắc Ngân không phải... mỗi ngày đều chà bể bơi nữa, Lạc Tư cũng không bao giờ phải... mỗi ngày đều đi tưới cây nữa, Mộ Phi không phải... mỗi ngày đều phải đối diện với tường hối lỗi cộng thêm ăn "cơm tình yêu" của Hướng đại thúc nữa.
Rốt cục là ác mộng gì ? Bốn người hỏi như thế nào Hướng Nhất Phương cũng không nói.
Đại thúc như thế nào có thể nói ra chứ ? �
Tóm lại, tuần trăng mật tiếp tục như trước....
Sự thật vẫn là hạnh phúc như trước.