Dục Lạc

Chương 75: Quá Khứ Tiền Kiếp






"Đồ hồ ly tinh! Dám dụ dỗ chồng người khác! Ả hồ ly thông đồng với con yêu thú trong núi hại người."Cư dân xung quanh bắt đầu xôn xao, đầu Di Nhi bị chảy máu, cô sợ hãi nhưng vẫn cố gắng phản kháng lại, cô lấy chân đạp mạnh vào bụng nữ nhân đó:"Các người là ai? Tại sao lại đánh ta?"Ả đàn bà chỉ tay vào mặt Di Nhi:"Ta là thê tử của cái người đòi lấy cô làm thiếp đây này.

Đồ hồ ly tinh!"Di Nhi đứng dậy, tay bụm vết máu chảy trên đầu:"Người muốn lấy ta có rất nhiều, làm sao ta biết là ai? Bà không có quyền gì đánh ta cả!"Ả đàn bà: "Hay lắm! Cô nhất định là con hồ ly tinh có liên quan tới con quái thú bị phong ấn trên núi.

Ta đã theo dõi cô hai ngày nay, cô không giấu được nữa đâu! Hương thân phụ lão tới đây mà xem, ả ta thông đồng với yêu quái, mê hoặc toàn bộ nam nhân ở đây để hút tinh khí đó!"Tới đây, gương mặt của những người xung quanh đột nhiên rất giận dữ.

Di Nhi lùi lại rồi sợ hãi bỏ chạy.

Đám người đó tiếp tục cầm theo gậy mà đuổi theo cô.

Ta đứng một bên nhìn thấy cảnh này mà đau lòng tột độ.

Kiếp nào ta cũng phải sống cơ cực vậy sao? Cả Di Nhi và ta đều đáng thương, giá như nhung nhan này bình thường một chút, không quá xinh đẹp thì đã không phải chịu khổ như vầy rồi.Ta đi theo đoàn người đuổi giết Di Nhi.

Di Nhi chạy một mạch lên núi rồi chạy thẳng vào trong động.

Đám người kia đứng ngoài động liên tục đập phá kết giới.

Lúc này ta len qua họ, đi thẳng vào bên trong.

Di Nhi đang nằm trong lòng Quỷ Thiên Vương mà khóc.

Tội cho cô ấy, phải chịu khổ nhiều rồi.


Quỷ Thiên Vương căm hận nhìn ra ngoài cửa, hắn hỏi Di Nhi:"Họ dám đánh nàng sao?"Di Nhi khóc tức tưởi: "Ta rõ ràng không phải hồ ly tinh.

Ta chẳng hại ai cả.

Tiểu Văn, tại sao ta luôn bị đối xử như vậy? Ta làm gì sai?"Quỷ Thiên Vương: "Nàng chẳng làm gì sai cả.

Nàng cứ mặc kệ họ, nàng chỉ cần biết có ta yêu nàng là được rồi."Di Nhi vẫn khóc, Quỷ Thiên Vương ôm cô trong lòng rồi tung chiêu về phía kết giới, đám người bên ngoài bị kết giới phản ngược, kẻ thì bị văng thẳng xuống vực, kẻ thù phun máu, vỡ đầu mà chết.Đang đứng trong hang thì đột nhiên ta bị ai đó dùng lực kéo ngược ra sau, rồi lại thấy một cảnh tượng khác, ta lại ở trên phố nhưng còn phố này tấp nập phồn hoa hơn nhiều.

Ta đứng cạnh một cô gái ăn mày đang co rút trong một góc tường, hình như người đó chính là Di Nhi.

Có một người đi chợ ngang qua dừng lại hỏi thì có kẻ trả lời:"Cô gái Di Nhi này được người ta gả đến nhà Trần viên ngoại, sau đó trong đêm tân hôn không chịu nghe lời, còn suýt làm mất của quý của Trần viên ngoại.

Nhà đó giận quá nên đánh cô ta suýt chết rồi bán cô ta vào kỹ viện, chắc hôm nay lại trốn ra chứ gì!"Ta nhìn Di Nhi mà bất bình thay.

Cô ta là ta ở hạ giới, nếu không phải Mạc phu nhân nhúng tay vào, ta cũng không phải 12 kiếp khổ sở như vậy.Ngay lúc đó có một đám binh sĩ đi ngang, thấy Di Nhi, chúng dừng lại trêu chọc, còn xé y phục của cô ấy.

Ta nhìn mà tức đến không chịu nổi nhưng không làm được gì cả.

Di Nhi ra sức phản kháng, bị bọn chúng kéo lê trên đường, làm rách váy, áo cũng rách để lộ da thịt ra ngoài.

Người xung quanh không ai đến giúp cả, đám lính nhỡn nhơn xé y phục của Di Nhi:"Cô gái này làm ở kỷ viện.

Ở kỷ viện hầu hạ, người ta cho tiền thì không chịu.

Hôm nay đại gia phải vui vẻ với cô miễn phí mới được."Giọng cười của hắn và đồng bọn vô cùng đáng ghét, chúng bước đến kéo Di Nhi vào hẻm.

Ta tức giận đánh đá và hắn nhưng không được, cả nói cũng không lên tiếng.

Đây là thời gì mà lại vô phép tắc như vậy? Công lý ở đâu?Di Nhi không nằm yên chịu nhục, một lúc sau cô bỗng nhiên vùng dậy dậy.

Trên người cô y phục tả tơi cô cũng mặc kệ.

Cô đứng dậy, chạy thật nhanh, cầm lấy một khúc gỗ lớn, đánh vào bọn chúng bỏ chạy.

Cô ấy đang nghĩ "Ta phải tìm đường quay về quê.

Ta phải sống!"Đám người đó đuổi theo cô, cô cũng ra sức mà chạy rồi cuối cùng lấy một con dao chặt thịt trong quầy chợ ném thẳng về tên kia, một nhát xuyên đầu.

Cả khu phố lập tức bỏ chảy tán loạn.

Di Nhi này mạnh mẽ hơn người, cô lấy một cây dao khác, chém loạn xạ, giết hết từng người một vừa mới định hại cô.

Máu người bắn tung tóe trên mặt, ánh mắt ấy đầy lửa hận.

Cô ném dao xuống đất, hét lên:"Các người đừng ép ta! Rồi có một ngày ta sẽ bắt lũ vô tâm các người trả giá muôn đời.

Ta quyền rũa nơi này!"Nói rồi, cô ấy bỏ chạy thật nhanh.

Ta không biết cô ấy chạy tới đâu, nhưng vẫn chạy theo.


Di Nhi tính cách quả thật mạnh mẽ, có phần rất giống ta.Đùng một cái, ta lại ở trong động.

Vừa kịp thích nghi ánh sáng thì đã thấy Di Nhi trong bộ dạng tiều tụy nằm trong lòng của Quỷ Thiên Vương, chỉ có đều là đã ngất đi.

Quỷ Thiên Vương chạm tay vào những chỗ hở trên cô, nước mắt rơi dài:"Chỉ mới một năm mà thôi..

Làm sao nàng lại thành ra thế này? Ta đã rất khó khăn để thoát khỏi phong ấn tìm nàng.

Ta đến muộn rồi sao?"Quỷ Thiên Vương đã không còn phong ấn nữa.

Hắn nắm chặt tay Di Nhi, nằm trên người cô, rồi từ từ cởi y phục cô ấy ra, hôn lên bụng của cô.

Ta có hơi bất ngờ một chút, lại là vị trí yêu thích của hắn, xem ra Tiểu Văn cũng vì vậy mà thích nhất nơi này.

Nhưng chẳng lẽ hắn muốn làm chuyện đó với một phàm nhân hay sao? Ta liền nghĩ cho cảm giác của Di Nhi.

Cô ấy xem Quỷ Thiên Vương là vật nuôi, nếu sau khi tỉnh dậy biết mình hắn đã làm chuyện đó với mình cô ấy sẽ khủng hoảng thế nào? Ngay lúc đó ta chạy tới, kéo Quỷ Thiên Vương ra nhưng cũng giống như lần trước, vô dụng.

Ta không dám nhìn tiếp nữa, quay lưng che mắt lại.

Sao lại cho ta nhìn thấy cảnh này chứ? Cô ấy là ta, là cơ thể của ta mà! Đừng làm gì mà!Ta còn đang vô cùng khó xử, trong lòng còn có chút ấm ức, cứ tưởng là Quỷ Thiên Vương làm thật rồi nhưng ngờ đâu lại nghe thấy giọng của Di Nhi:Tiểu Văn..

làm gì vậy? "Ta vui mừng quay lại nhìn.

May quá Di Nhi dậy rồi! Di Nhi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh:" Sao ta lại ở đây? Ta rõ ràng đang ở kinh thành mà.

"Quỷ Thiên Vương liếc mắt nhìn Di Nhi, trả lời:" Nàng đã bị chúng làm gì rồi phải không? Ta tìm được nàng ở giữ rừng rồi đem về.

Một năm đi khỏi đây, nàng đã xảy ra chuyện gì? "Di Nhi suy nghĩ một chút, cô phủi bụi trên áo mình, nhìn những vết máu và những vết vải bị xé.

Cô không khóc lấy một tiếng:" Ta bị người ta ép gả đi.

Lại bị người ta ép vào kĩ viện.

Ta lại quyết không chịu bán thân, bọn họ đánh ta, mắng ta, có kẻ còn muốn cưỡng bức ta.

Ta sợ quá nên tìm cách trốn chạy nhưng không biết đi đâu cả.

Ta ngồi ở góc tường để nhớ đường về đây thì có một đám binh lính triều đình đi ngang.

Ta chẳng làm gì họ cả, đột nhiên họ nhảy vào động chạm vào người ta, còn xé y phục của ta.

Ta giết hết rồi..

giết hết tất cả! Ở đó người rất đông nhưng chẳng ai giúp ta cả! Bọn họ không xem ta là người! Ta thề sẽ khiến chúng phải trả giá! "Quỷ Thiên Vương đầy căm phẫn ôm xiết lấy cô:" Vậy là nàng không bị chúng làm nhục sao? "" Chuyện có ai làm gì ta chưa quan trọng lắm hay sao? Hay là ngươi cũng như họ, nghĩ ta vào kỹ viện thì đã bán thân rồi, không còn trong trắng nữa.

"" Không có.

Ta không nghĩ như vậy.


Cho dù nàng có thành ra thế nào ta cũng ở cạnh nàng.

"Nói rồi, hắn đè cô nằm xuống, liếm lên người cô, nói:" Để ta làm sạch người cho nàng.

Ta không muốn mùi của những nam nhân khác ở trên người nàng.

Từ nay hãy là nữ nhân của ta, ta sẽ bảo vệ nàng.

"Di Nhi hốt hoảng nảy người lên, cô nắm vào sừng của Quỷ Thiên Vương:" Ngươi sao vậy? Đừng đùa nữa.

Ta không thích đâu.

"Hắn không nghe cô nói, vẫn cứ nhụi mặt vào bụng của cô, hai tay nâng chân Di Nhi lên gác lên cổ mình:" Ta không đùa.

Ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.

Ta đã không bị nhốt nữa, ta không cần phải kìm chế nữa.

"" Ngươi nói gì vậy Tiểu Văn? Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là vật nuôi của ta mà.

"" Ta không phải vật nuôi.

"Quỷ Thiên Vương thở hòng hộc, mở áo của Di Nhi ra, hai tay ôm sát bụng của cô, và còn đang định động tới chiếc váy mà cô đang mặc.

Di Nhi chóng tay ngồi dậy nhưng lại bị đè nằm xuống.

Di Nhi bỗng bật cười rồi dùng hai chân kẹp cổ của Quỷ Thiên Vương, giống hệt như đang chơi đùa." Đừng làm nữa.

Ta nhột quá! Tiểu Văn, ta không có gì cho ngươi ăn đâu.

Ha ha ha..

Nhột quá!..

"Quỷ Thiên Vương có vẻ rất ngạc nhiên.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn Di Nhi:" Nàng cười sao? "" Ngươi làm ta nhột quá sao mà không cười cho được.

Lâu lắm không gặp ta nên nhớ phải không?"Quỷ Thiên Vương lặng người..