Trong mơ, cô mơ thấy Chiến Thần nói với mình:"Hãy sống thật tốt, nàng vẫn mãi là Hàn Hàn đáng yêu nhất của ta.
Hãy sống để làm những điều nàng nên làm."Trong lúc nghe thấy lời nói đó cô đang đi trên một con đường đất nhỏ, ta đi mãi, đi mãi cũng không thấy Chiến Thần, càng không thấy Đại Lục.
Cô tự hỏi bọn họ chẳng ai ở lại chờ ta cùng đi hay sao? Đi đến lúc mỏi nhừ chân tay, cô ngồi xuống một vệ cỏ, bất chợt đám cỏ đó đột nhiên hóa thành những con rắn quấn lấy người cô, cô hốt hoảng la lên, hoảng sợ vô cùng, chính bản thân cô còn cảm nhận được minh đã la rất lớn, la đến đau cả cổ.
Rồi bỗng dưng có một làn nước nóng đổ lên ngực của cô, đó là thuốc của Tiểu Văn đút cho cô nhưng bị cô tung tay làm đổ.
Làn nước đó làm cô ở trong mơ có cảm giác như rơi thẳng xuống vực rồi quay liên tục mấy vòng, cuối cùng cô phải bừng tỉnh, cô đã tỉnh lại trong thân hình mèo, cô cảm thấy được mình đang bị bỏng.
Lúc này cô vẫn chưa biết mình còn sống nên lại tự hỏi, chết rồi vẫn biết nóng hay sao? Thử cử động một chút, cô ngọ ngoậy rồi biến trở lại hình dạng con người nhưng cơ thể trần trụi không hề có mảnh vải nào che thân cả.
Ngay thời khắc cô hóa hình người, Tiểu Văn liền mừng rỡ gọi tên cô:"Hàn Hàn! Hàn Hàn! Nàng tỉnh lại rồi sao?”Tiếng gọi của Tiểu Vân khiến cô giật mình ngồi dậy, tuy vẫn còn bàng hoàng nhưng cô vẫn nghiêng tai nghe cho kĩ là giọng của ai.
Lúc này cô lại ngỡ đó là giọng của Đại Lục, nghĩ rằng đã được đến bên Đại Lục, cô vô cùng mừng rỡ đưa bàn tay nhỏ bé ra trước để chạm vào người hắn, cô xúc động cố cất tiếng để nói rằng cô nhớ Đại Lục rất nhiều nhưng không thể, cô không phát ra tiếng được, mắt cũng không thấy gì.
Lúc này cô liền nghĩ, có phải chết rồi nên không nói chuyện được hay không? Tiểu Văn biết sự chờ đợi của mình đã được hồi đáp, hắn không nén nổi xúc động mà ôm chầm lấy cô, nói trong nước mắt:"Hàn Hàn, ta chờ nàng gần bốn ngàn năm rồi nàng có biết không? Ta nhớ nàng quá! Tại sao bây giờ nàng mới chịu tỉnh dậy hả?"Cô sờ lên vai Tiểu Văn rồi thử chạm vào đầu hắn, nào ngờ hắn rồi lại chạm vào cổ và phát giác ra vết sẹo cũ, cô liền biết ngay hắn là Sơn Tiểu Văn chứ không phải Đại Lục.
Cô hoang mang, sợ hãi cực độ, bởi vì cô nghĩ mình đang ở hoàng tuyền nên tự vấn: “ Sơn Tiểu Văn tại sao lại ở đây? Hắn tự sát theo ta sao?”Mọi thứ quá khó hiểu, một lần nữa cô lại cố gắng nói chuyện nhưng âm thanh phát ra lại là mấy tiếng kỳ quái:"Ti...e...a...a...a"Và rồi khi cố nói câu đó, cô biết mình không thể nói gì nữa ngoài chữ "a".
Tiểu Văn ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô trong vui sướng, hắn chạm tay lên mặt cô, nói:"Nàng sống lại rồi, ta chờ nàng không uổng công rồi Hàn Hàn...!Ông trời đã thương xót chúng ta."Khi nghe câu đó, nội tâm của Hàn Hàn thầm nghĩ: “Sống lại? Ai sống lại? Ta ư? Chẳng phải ta đã chết hay sao? Ta không nhìn thấy gì cả, cũng không nói được, đây là chuyện gì? Tại sao Tiểu Văn lại nói hắn chờ ta rất lâu?”Sau một hồi xúc động, Tiểu Văn nói tiếp:"Nàng tỉnh lại là tốt rồi.
Khi nãy nàng bất ngờ tỉnh lại làm ta lỡ đổ thuốc lên người nàng, có phải nàng bị bỏng rồi không? Để ta lau khô vết thương rồi bôi thuốc cho nàng."Nói rồi, hắn bỗng nhiên lấy khăn lau người cho cô.
Hành động đó làm cho cô phát giác ra bản thân đang không mặc quần áo, cô rất hoảng sợ đẩy hắn ra rồi cuộn người lại, định nói nhưng chẳng có lời nào được phát ra trọn vẹn, cô vịnh tay vào cổ của mình và nhận thấy có một vết sẹo dài ở đó.
Cô vô cùng rối loạn, còn không biết mình đã chết hay chưa? Cô nhào tới để túm lấy Tiểu Văn hỏi chuyện nhưng khi túm được hắn rồi cô lại không thể cất tiếng dễ dàng, rất lâu cô mới có thể định dạng lưỡi của mình để phát ra âm thanh:" T...a,...ch....t..a..."Cô không thể nói được, thế là cô bất lực la lên nhưng khi la, tiếng của cô cũng thay đổi hoàn toàn, nó rất khó nghe.
Lúc đó Tiểu Văn ôm lấy cô lại, cô kích động cắn vào vai hắn.
Nội tâm cô hoàn toàn rơi vào khủng hoảng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta không chết mà lại thành một kẻ câm thế này?”Trong khi cô dường như rơi vào khủng hoảng thì Tiểu Văn lại dịu dàng vuốt ve cô:"Vết thương ở cổ của nàng cắt vào thanh quản khiến nàng khó khăn khi nói thôi.
Có ta ở đây, ta vẫn sẽ luôn bên nàng dù cho nàng có xảy ra chuyện gì đi nữa, ta sẽ luôn yêu nàng..."Cô bấm mạnh móng tay vào vai hắn, rất muốn hỏi nhưng không thể.
Lúc này nghĩ đến giấy và bút, cô cần nó.
Cô đưa tay mò khắp nơi để nắm được bàn tay của Tiểu Văn rồi viết lên đó từ "giấy" nhưng đến cả tay khi viết chữ vẫn thấy rung mãi không tài nào kìm lại được.
Cố gắng rất nhiều cô mới viết cho Tiểu Văn hiểu được, hắn liền vội chạy đi lấy giấy và viết cho cô.
Ngay lập tức cô cầm bút lên để viết nhưng một lần nữa tay phải của cô không cử động được dễ dàng, cô lấy cả tay kia để kìm lại rồi viết lên đó ba chữ.
Những nét chữ lộn xộn nhưng vẫn đọc được rằng "Ta chết chưa?"Tiểu Văn đọc xong liền trả lời:"Nàng chưa chết."Cô lại viết tiếp: "Chiến Thần thì sao?"Hắn trả lời:"Ông ta chết rất lâu rồi, đã hơn 10 năm."Nghe tới đây, nước mắt cô liền giàn giụa, cô lại cố viết tiếp "Tại sao lại không cho ta chết?"Tiểu Văn cầm lấy giấy viết của ta ném đi.
Hắn ôm chặt ta vào lòng:"Nàng phải ở cạnh ta, nàng là người của ta nên nàng không được phép chết cùng lão già đó! Ta đau khổ chờ nàng bao nhiêu năm nay không phải để nàng nói tại sao không cho nàng chết theo Chiến Thần.
Cả đời này nàng phải là của riêng ta."Cô nằm trong lòng hắn mà khóc trong thổn thức và sự căm phẫn.
Tự hỏi rằng tại sao không cho cô được chết đi? Cô không muốn sống! Cô không muốn sống đau khổ như thế này nữa!Và thế là bước tiếp theo cô nhất thời nghĩ quẩn định cắn lưỡi để chết, nhưng còn chưa kịp cắn thì đã bị Tiểu Văn phát hiện, hắn nhét tay vào miệng cô, giận dữ vô cùng mà hét lớn:"Nàng làm cái gì vậy hả? Nàng muốn chết theo ông ta lắm hay sao? Nàng phải sống cho ta! Mạng của nàng bây giờ chính là của ta, ta không cho phép nàng chết nàng có nghe rõ hay không, hả?Trước sự bất lực của mình, cô dần nhã ngón tay của Tiểu Văn ra, và rồi cô cảm nhận được những giọt nước mắt của hắn rơi lên má mình, biết là nước mắt của Tiểu Văn nhưng cô chẳng còn muốn làm gì nữa.
Hắn khóc nức nở ngồi nằm lên vai cô:"Nàng muốn đi rồi bỏ ta lại lần nữa hay sao? Ta yêu nàng mà Hàn Hàn...tình cảm của ta không hề nhỏ hơn Chiến Thần cũng không nhỏ hơn Đại Lục...ta cầu xin nàng đừng rời bỏ ta..."Nước mắt cô chảy ngược qua hai bên “Tại sao muốn chết lại khó đến thế này? Ta chỉ muốn được chết mà thôi...”Tiểu Văn vẫn nằm đó mà khóc, hắn ôm cô rất chặt.
Một hồi sau, cô thấy mệt mỏi nên nắm xuống nghiêng người ôm cơ thê của mình.
Trong tâm cô vô cùng hoảng loạn, tự hỏi:“Ta phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây? Ta cứ tưởng đã chết trong êm đẹp, hóa ra lại chẳng như mong ước.
Hay là vì ta chưa trả nợ cho chúng sinh thiên hạ nên mới buộc phải sống tiếp tục? Ta phải trả nợ như thế nào mới phải? Chết thêm lần nữa ư? Hay là giờ ta sống tiếp?”...Từ lúc cô tỉnh lại đến nay cũng đã ba ngày hơn rồi, Tiểu Văn cho cô một bộ đồ để mặc, cô không thèm mặc nó chỉ quyết mặc đồ trắng để tang cho Đại Lục.
Tiểu Văn hết cách đành nghe theo cho cô một bộ đồ trắng.
Có được bộ đồ ấy rồi, Hàn Hàn chịu mặc vào và búi tóc kiểu người đã có chồng giống như ngày xưa Đại Lục luôn búi cho cô.
Nhưng điều này là những gì mà cô đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua, cô nghĩ mình đã sống lại thì vẫn phải trọn tình trọn nghĩa với phu quân của mình.
Làm xong những việc đó, cô liền nằm lỳ trên giường không chịu làm gì cả.
Cô không nói được, cũng không nhìn được, tay cũng không biết vì sao khó khăn khi cầm đồ đạc và càng không có bất kỳ thái độ lạc quan nào.
Tiểu Văn vẫn luôn túc trực bên cô, hắn hỏi cô có muốn gì không? Có cần gì không? Hắn nói gì thì cô cũng gật đầu rồi lắc đầu, tâm trạng cơ đã chẳng còn vui được nữa.
Khi mà cô viết lên tay hắn những câu như: Tại sao chỉ có một tay của ta cứ rung mãi thế? Chiến Thần chết rồi có được chôn cất cẩn thận không? Có còn nghe tung tích của Trác Liên và Mạt Xuyên không?Hắn không trả lời những câu hỏi đó, hắn bảo cô không được hỏi tới ai khác ngoài hắn.
Xem ra Tiểu Văn có chút thay đổi sau khi chờ ta mấy ngàn năm, có lẽ hắn ít nhiều gì cũng sẽ chiếm hữa hơn, không dịu dàng với cô nữa.Một hôm trời bên ngoài hình như có mưa rào, buổi tối không khí lạnh.
Sau 3 ngày liên tục thì cô mới dám tin mình còn sống.
Thật không hiểu nổi, đời này của Liên Hàn Hàn giết người vô số, muốn giết ai thì kẻ đó phải rơi đầu vậy mà tới lúc tự giết mình lại giết không được.
Cô thở dài rồi lau đi nước mắt.
Tiểu Văn ngồi bên cạnh thấy như thế liền dùng khăn lau cho cô, hắn dịu dàng nói:"Đừng khóc nữa.
Từ nay về sau nàng hãy yêu một mình ta, đừng nhớ nhung tới ai nữa, họ đều chết cả rồi."Cô nắm lấy tay Tiểu Văn lại, viết vài dòng chữ lên tay hắn "Tại sao không cho ta chết?"Tiểu Văn trả lời ta:"Vì ta muốn nàng ở cạnh ta.
Chúng ta như nơi bình yên thế này, chuyện đau khổ gì cũng sẽ tự khắc vơi đi thôi."Cô lại viết "Ta không muốn cả đời cô độc.""Nàng vẫn còn ta mà.
Ta chính là phu quân của nàng, nàng làm sao mà cô độc được? ".