Dục Lạc

Chương 128






Đã đến ngày xuất quan mà không thấy ta ra nên họ lo lắng đi vào tìm.

Lúc bấy giờ đi vào có Cảnh Khang và Tiểu Văn, họ tìm thấy ta trong khi ta đang trong ma cảnh, khi ấy ta còn nghe thấy tiếng gọi lo lắng của họ.

Ta cố gắng hết sức dừng hoạt động của Sơn Linh lại như không được.

Đúng lúc nguy cấp nhất thì Tiểu Văn chạy đến, hắn vừa thấy Sơn Linh thạch thì liền dùng nửa mảnh còn lại hút nó vào.

Ta như được cứu sống lần 2, quá mệt mỏi nên ta ngã lăn ra rồi thổ huyết.

Tiểu Văn vội chạy lại đỡ lấy ta, hắn rất tức giận:"Sao ta bảo nàng không được dùng Sơn Linh thạch luyện công mà nàng không nghe? Nàng muốn chết lắm hay sao?"Ta lại thổ huyết tiếp, ta không nói được lời nào thì đã ngất xỉu.Đến lúc tỉnh lại thì thấy Cảnh Khang ngồi bắt mạch, bên cạnh còn có Tiểu Văn.

Vừa thấy ta mở mắt, Tiểu Văn liền vội định hỏi ta nhưng bị Cảnh Khang ra hiệu ngồi lại.

Mặt Cảnh Khang rất căng thẳng.


Đúng lúc ta còn chưa kịp hết mơ hồ thì Tiểu Văn lại mở miệng trách ta vụ Sơn Linh thạch, hắn giận vô vùng:"Nàng chịu tỉnh rồi đó hả? Ta đã căn dặn nàng không được dùng Sơn Linh thạch để luyện công kĩ như vậy sao nàng lại còn làm? Lỡ bị gì rồi sao? Từ nay ta không cho nàng dùng nó nữa.

"Ta không biết phải nói gì với hắn nên chỉ có thể im lặng nhìn mà thôi.

Hắn cứ như vậy mà chửi ta xói xả, ta nghe đến điên cả não.

Mãi đến khi Cảnh Khang đưa đơn bảo hắn đi sắc thuốc hắn mới chịu im cái miệng lằng nhằng mà rời đi.

Ta cũng hết thuốc chữa cho hắn rồi!Sau khi về từ cái chết, ta không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi mà lập tức nghĩa ngay tới cách giúp mình mạnh hơn trong trận chiến sắp tới.

Lúc này ta chợt nhớ đến thanh Vạn Sát kiếm mình đang giữ, dường như nó vẫn còn phong ấn chưa giải hết, ta phải tìm cách để nó giải phóng toàn bộ sức mạnh mới được.

Khi nghĩ đến cách giải phong ấn kiếm ta liền nghĩ ngay đến Ma quân, Ma quân là người rất giỏi khoảng này, có lẽ ta nên đi tìm ông ta.Nghĩ là làm, ngay hôm sau ta trốn Cảnh Khang và Sơn Tiểu Văn, cưỡi bạch hổ tìm đến Ma điệnKhi vừa tới cửa Ma điện, ta còn chưa kịp bước khỏi lưng hổ thì một con chim khổng lồ bay tới xà vào mặt ta, ta hốt hoảng rút kiếm ra đâm thẳng về phía nó thì bất ngờ có tiếng Ma Quân vang lên:"Dừng lại!"Con chim đó đang lao tới gần mặt ta thì dừng hẳn lại, nó kêu tiếng giống như một con đại bàng rồi quay đầu đáp xuống phía sau Ma Quân.

Ta nhìn thấy thế liền phóng xuống đất, cất kiếm vào và hỏi:"Con chim lắm lông đó ở đâu ra nữa vậy? Ông đang có mưu đồ gì đây?"Ông ta vừa cười vừa trả lời:"Chỉ có cô lúc nào trong đầu cũng có âm mưu.

Ta nuôi một con thú cưỡi không được sao?""Nếu ông nuôi con vật bình thường thì ta nói làm gì? Ông còn nhớ nửa tháng trước ông bị ác linh điều khiển chém ta một nhát không? Sẹo còn đây này! Không biết nuôi mấy thứ ác thú này thì đừng có làm rồi mang họa cho ta.""Lần đó là ta bất cẩn.

Con vật đó đi rồi thì bỏ đi! Cô xuất quan được mấy ngày vậy mà tới gặp ta chỉ để nói chuyện bị ta làm bị thương sao? Muốn trả thù thì vai này! Chém đi!""Thách ta? Tưởng ta không dám sao?"Ta lập tức rút kiếm ta nhưng vừa bước lên 1 bước thì mẫu thân ta từ trong bước ra, ta liền vội bỏ kiếm xuống, bà ấy liền hỏi ta:"Con rút kiếm ra làm gì vậy? Hai người định đánh nhau nữa sao?"Ta cười hề hề cho qua chuyện, rồi nhặt kiếm lên, nói:"Chỉ vô tình làm rơi kiếm thôi.

Không có gì, không có gì."Ma Quân cười đắc chí đưa tay ôm lấy mẫu thân ta, nũng nịu làm ta mắc ói:"Khấu Nhi, nàng nấu cơm rồi phải không? Chúng ta vào ăn đi, ta đói lắm rồi."Nhìn lão già đó nũng nịu với mẫu thân ta mà ta muốn xĩu.

Sao mà ông ta giống Sơn Tiểu Văn, nhìn gớm quá! Thấy vậy ta mới lóe lên ý định làm cho gia đình này xào xáo một chút.

Chỉ ta vào mặt Ma Quân, ta nói:"Hồi nãy ta gọi ông ta là cha mà ông ta mắng ta đó! Ta tức giận quá nên mới rút kiếm ra thôi.

Bà coi đi, ông ta không coi ta là con kìa! Phu quân bà có coi bà ra gì không? "Nghe ta nói thế, mặt Ma Quân tái lại: "Cô nói cái gì hả? Mau im đi!"Ngay lúc đó, ông ta bị mẫu thân ta véo tai kéo xuống, bà ấy rất giận:"Sao chàng không cho con gọi chàng là cha? Có phải chàng xem thường ta đã có một đời phu quân không? Chàng không coi ta là thê tử sao?"Ma Quân khốn đốn la lên:"Khấu Nhi, ta đau quá! Ta già rồi, nàng giữ cho ta chút thể diện đi! A a a, đau quá đi! "Mẫu thân ta dữ quá đi mất! Bà ấy kéo tay Ma Quân đi đến chỗ ta rồi lại nắm tay ta kéo cả hai bọn ta vào trong điện.

Ma Quân vừa bị kéo tai vừa tức giận nhìn ta:"Cô dám hại ta sao? Rồi có một ngày ta sẽ trả mối thù này.


Cô nhớ đó!"Mẫu thân kéo ta lại bàn ăn để ta và Ma Quân ngồi gần nhau.

Ta nhìn lên bàn ăn, lại có tôm, toàn tôm thôi.

Mẫu thân nhìn Ma Quân rồi lớn tiếng nạt ông ta:"Mau gọi là con gái rồi xin lỗi con đi!"Ma Quân nhìn sang ta, ông ta tức lắm rồi nhưng cố nhịn, hạ giọng”"Con gái ngoan, cho cha xin lỗi."Ta chỉ lo nhìn vào mấy mòn trên bàn rồi gật đầu:"Ừm."Ông ta tức giận nói với mẫu thân ta:"Nàng coi nó có coi ta ra gì không?"Ta vẫn nhìn chằm vào mấy món ăn rồi chen vào lời của ông ta:"Ý ông nói ta không có ai dạy chứ gì? Mắng thì nói thẳng ra đi."Ông ta tức muốn nghẹn cổ nhưng không nói được gì cả.

Lúc này mẫu thân ta mới gấp một con tôm vào chén cho ta:"Kệ ông ấy đi, con cứ ăn thoải mái."Ta đẩy chén ra, lúc này ta không muốn ăn nữa, ta liền nghiêm túc nhìn bà ấy rồi hỏi:"Bà đến đây khi nào? Thành của ta là nơi muốn vào là vào muốn ra là ra sao? Bà muốn lấy bí mật trong thành của ta rồi nói với phu quân bà phải không? "Mẫu thân trả lời lại ta:"Ta chỉ đi một chút rồi về.

Dù sao hai người cũng hợp tác với nhau, ta..."Ta có chút bức xúc: "Đủ rồi.

Đừng nói nữa.

Ta nuốt bữa cơm này không trôi đâu, hai phu thê bà ăn đi."Mẫu thân ta liền hạ giọng năn nỉ: "Hàn Hàn, con ăn một chút cho mẹ vui đi con.

Con đừng cộc cằn với mẹ nữa."Đã đến nước này thì chắc ta phải nói thật thôi, giấu mãi cũng bực bội trong người.

Ta ngồi chéo chân lại, nhình bà ấy và đáp:"Đáng lẽ ta không định nói đâu nhưng ta thấy bữa cơm nào bà mời ta ăn cũng toàn tôm nên ta mới phải nói đây.

Ta từ nhỏ bị dị ứng tôm rất rất nặng, ăn xong một con tôm thì ta có thể chết đó.

Bà hiểu tại sao ta không ăn rồi đó."Mẫu thân ta ngạc nhiên:"Con bị dị ứng tôm giống Miêu Quân sao? Thế con có ăn cà được không?"Ta trả lời:"Ăn thì được.

Nhưng ăn xong thì coi như tắc giọng.

Ta tưởng bà quên mất rồi chứ, ai ngờ vẫn còn nhớ."Nghe nói đến đây Mẫu thân ta đột nhiên không vui nữa, có lẽ là nhớ Miêu quân chăng? Thấy vậy ta đứng dậy rời khỏi bàn rồi quay lại nói với Ma Quân:"Ăn nhanh đi.

Ta có việc cần hỏi ông đây.

Ta chờ ở chính điện."Nói xong, ta liền rời khỏi nơi đó và tới chính điện vừa đợi vừa uống trà.Đợi nửa canh giờ thì lão già đó mới xuất hiện.

Ông ta vừa ngồi vào bàn ta đã hỏi ngay:"Ông với Miêu Quân không đánh nữa sao?"Ma Quân trả lời:"Tạm thời thôi.


Lão già đó bị tổn thương thất rất lớn nên không có động tĩnh.""Vậy còn chuyện hôm đó ông cho tên yêu thú có viên ngọc quỷ tới chỗ ta gây chuyện là gì đây? Lúc trước rõ ràng ta đã phá nát viên ngọc đó rồi, ông làm sao gom lại được?""Ta chỉ tiện tay thôi.""Hứ! Trên đời lại có chuyện tiện tay vậy sao? Ta hiểu rõ mục đích của ông rồi, ông không đủ sức dùng binh phù nên mới định đưa qua cho ta phải không? Đợi lúc ta sơ ý ông liền lấy hết công sức của ta chứ gì?""Cô nói gì vậy chứ! Ta và cô đang đi chung một thuyền, ta hại cô làm gì?""Hứ! Lão già mưu mô như ông ta còn gì mà không hiểu nữa.

Bây giờ chỉ còn nửa tháng nữa thôi, ta cũng không muốn gây xung đột.

Ta tới đây cũng không phải hoàn toàn vì chuyện này.

Ta định hỏi ông về Vạn Sát kiếm, ông biết nó không? ""Nó chẳng phải thanh kiếm cô đang dùng sao?""Phải.

Ta muốn hỏi ông làm sao để phát huy toàn bộ ma lực của Vạn Sát kiếm.""Phải cho kiếm thấm máu của 100 con yêu thú mới đủ, kèm theo đó máu của một người có huyết thống với cô.

Điển hình như...!Miêu Quân chẳng hạn.""Ra là vậy… Ta hỏi xong rồi, ta về đây."Nói dứt lời, ta lập tức đi ra ngoài rồi lên lưng hổ mà quay về Đan Điểu Thành.

Trên đường đi về thì lại tình cơ thấy người dân gặp nạn ngoài khơi kêu cứu, ta dừng lại xem thử rồi bực mình mà nói.”"Dân làng chày mà không biết chèo thuyền hay sao? Mắc gì gặp bão hoài vậy?"Ta thấy cũng khá đáng thương nên ra tay giúp họ dặt vào bờ, tính từ trước tời giờ cũng không biết cứu bao nhiêu thuyền bè rồi nữa.

Xong việc ta lại tiếp tục đi.Về tới thành thì trời cũng trưa rồi.

Thời gian trôi qua còn nhanh thật, một ngày chỉ đi được mấy chỗ.

Ta đi vội đền nhà bếp để tìm coi có gì ăn không, đang đói meo rồi! Ta rất vui vẻ đi đến bếp nhưng khi vừa bước vào cửa thì từ đâu một cung nữ cầm thao nước chạy ra đâm thẳng vào người ta làm nước văng tung tóe, ướt sũng cả quần áo.

Cô gái đó vội vã xin lỗi.

Ta cũng không trách mà chỉ hỏi:"Sáng giờ có nấu gì cho ta ăn không? Đem ra đây cho ta.".