Dục Lạc

Chương 108: Chấp Niệm Không Buông






"Hàn Hàn, nàng tới rồi."Ta ngồi xổm xuống, đưa tay xuống khung sắt chạm vào sừng của hắn:"Nếu như từ đầu ngươi đồng ý làm tay sai cho ta thì cũng đâu ra nông nỗi này.

Ngươi hối hận chưa? Đáng lẽ ngươi đã mất cơ hội ở bên ta rất lâu rồi nhưng ta vẫn cố chịu đựng cho tới bây giờ.

Ngươi tưởng trước đây ngươi thị uy với ta thì là giỏi sao? Ta chỉ là đang trong ngóng binh phù của ngươi mà thôi, bây giờ không còn binh phù nữa, ngươi vô dụng rồi.

Có muốn đi không?""Ta chỉ muốn ở cạnh nàng..""Được, ta sẽ cho ngươi tiếp tục ở lại nhưng ngươi không có quyền nói bất cứ điều gì trước mặt ta cũng không có bất kì quyền đòi hỏi hay mong muốn chuyện gì với ta.

Ngoài kia có Liêu Kỹ đang chờ, ngươi đi ra đó dùng cách nào không biết nhưng phải khiến hắn đi theo ta, quay mũi giáo về Ma quân.

Ngươi hiểu không?""Ta..

hiểu rồi.

Hàn Hàn, ta..""Ta cấm ngươi gọi tên ta.

Từ nay về sau hãy gọi ta là chủ nhân.

Còn cái tên Tiểu Văn kia, khi trước ta yêu thương ngươi nên đặt, cho dù là Di Nhi hay là Liên Hàn Hàn bây giờ, ta đặt cái tên đó cho ngươi đều xuất phát từ sự yêu thương.

Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy cái tên này không thích hợp với ngươi nữa rồi."Nói rồi, ta nắm tay hắn kéo lên, hắn to lớn vạm vỡ đứng như một tản đá lớn chắn trước mặt ta.

Rồi bỗng nhiên hắn xúc động nói:"Ta vì nàng mà không cần gì cả, cái mạng này ta cũng không cần, nhưng tại sao ta cứ làm sai mãi thế? Làm ơn, nàng nói cho ta biết, ta yêu sai cách rồi sao?"Hắn đã hỏi thì ta xin đáp, ta khoanh tay lại, cao ngạo cất giọng:"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi có quyền yêu sao? Ngươi chỉ là một con yêu thú.

Nằm mơ đi! Liêu Kỹ đang chờ ngươi, lo mà nói chuyện với hắn.


Ở đây khóc cho ai xem?"Ta vừa nói xong thì đột nhiên hắn kích động nói, hét lên:"Nàng đến bao giờ mới chịu hiểu cho ta đây? Ta đã không còn gì nữa rồi, ta chỉ còn nàng mà thôi.

Nàng không yêu ta thì ta biết sống sao đây hả? Hàn Hàn..

ta yêu nàng, yêu nàng đến không thể thở nổi nữa rồi, bây giờ không phải chỉ là tám vạn năm của Sơn Tiểu Văn mà là mười mấy vạn năm của Quỷ Thiên Vương, ta mòn mỏi yêu nàng quá mệt rồi!"Ta liếc mắt mà nhìn hắn, lạnh lùng đáp lại:"Mệt thì cứ chết đi.

Chết là hết, không còn đau khổ nữa, không phải yêu ta nữa.

Chết giống như lần trước đi, uống độc dược tự sát đấy."Hắn bắt đầu suy nghĩ rồi buông ta ra: "Phải rồi, ta nên chết.

Nhưng mà không được, ta chết thì cũng không được bên nàng."Ta nhếch môi cười lướt đi qua vai hắn để rời khỏi Thủy lao nhưng vẫn nói lời cuối với hắn:"Phải đó, ngươi chết rồi thì cũng không được ở bên ta.

Nếu như ngươi cứ một mực muốn cái quan hệ yêu đương đó thì sau này cả việc đi theo rửa chân cho ta cũng không có.

Nếu như cứ tiếp tục mấy trò ngu ngốc như đòi chết chung, đốt nhà hay đánh ta thì đừng mơ mộng được ta coi là con người.

Ngươi cứ tìm cách tự đẩy mình ra đi, biết đâu những cách đó của ngươi lại vô tình đẩy ta cho nam nhân khác.

Không biết chừng, yêu yêu hận hận cuối cùng ta lại quay về với Chiến Thần, người ta thường nói tình đầu khó quên mà phải không? Cái gì tới nó cũng tới thôi.

Ha ha ha ha!"Ta đi chừng vài bước thì Tiểu Văn hét ầm lên:"Nàng bảo ta chết rồi lại nói quay lại với Chiến Thần làm gì? Nàng làm vậy làm sao ta yên tâm mà ra đi hả?"Ta quay lại, nhếch môi lên cười:"Ta thích vậy đó, ngươi làm gì được ta? Sau này mỗi lần ngươi nói muốn chết ta sẽ nói như vậy.

Coi ngươi chết thế nào? Ngoan ngoãn làm con chó cho ta, sau này ta vui sẽ cho ngươi liếm chân.

Còn muốn làm chủ, muốn đứng đầu, muốn điều khiển ta thì cứ mơ đi.

Muốn bên cạnh ta thì làm chó là hợp với ngươi nhất rồi.

Phải không?"Nói xong, ta ngạo mạn rời đi.

Biết chắc chắn hắn sẽ đi theo nên ta cứ hiên ngang mà bước đi, ra tới cửa, ta nhìn lại, đúng như ta đoán, hắn quả thật đi theo.

Ta mỉm cười bẻ một sợi cỏ đưa lên miệng ngậm rồi đi tiếp.* * *Một lát sau ta lại lên đài thành, Đại Lục vừa nhìn thấy ta dẫn theo Tiểu Văn liền lập tức chạy tới, tức giận vô cùng nói với ta:"Sao cô dẫn hắn ra rồi?"Ta mỉm cười chạy tới đưa tay choàng qua vai Đại Lục nghiêng nhẹ đầu trả lời:"Ta nói bao nhiêu lần rồi, hắn có tác dụng.

Bớt nóng tính lại, chứ chờ xem ta để hắn phát huy thế nào."Đại Lục nhéo tai của ta kéo lên: "Ta không biết hắn có tác dụng gì nhưng cô mà dám day dưa tình cảm với hắn thì đừng trách ta."Ta xiết xoa kéo tai mình lại: "Đau đau! Buông ra đi, giữ chút mặt mũi cho ta chứ!"Hắn bỏ tai ta ra, dằn mặt ta: "Cô liệu hồn đấy!""Biết rồi mà."Dứt lời, ta lập tức bước tới đá vào chân Tiểu Văn, gắt giọng quát "" Đi nói chuyện đi, đứng đây làm gì? "Tiểu Văn ngó qua nhìn ta một cái đầy ghen tức:" Nàng nói gì với hắn mà đứng gần vậy? "Vừa nghe câu hỏi đó, ta lập tức đá thêm cái nữa vào chân Tiểu Văn:" Đi nhanh! "Lần này hắn nghe lời bước đi ra trước đài thành nhìn xuống đó rồi chẳng nói lời nào cả, thấy vậy ta bước đến gần hắn, hắn nhìn sang ta rồi thở dài.

Liêu Kỹ vừa lúc đó bỗng nhiên quỳ xuống, cả đám binh lính kia cũng quỳ theo.

Liêu Kỹ cất tiếng:" Thần đã hiểu.

Từ nay về sau các huynh đệ ở đây chính là người của Hàn Trung Động.

"Liêu Kỹ nói xong rồi, Tiểu Văn liền quay lại nói với ta:" Vừa lòng nàng chưa? "Ta không trả lời hắn, ta nhìn qua Đại Lục rồi hô to:" Mở cổng thành! "Cổng thành được mở ra, Liêu Kỹ và đám người đi cùng vào thành.

Ta đang chăm chú suy nghĩ thì đột nhiên Đại Lục vỗ vai ta, hỏi:" Cô đi tới đây vậy Trác Liên và Mạt Xuyên thì sao? Cô giao cho ai rồi? "Ta quay người trả lời hắn một cách chạm rãi:" Ở Đan Điểu Thành chắc nhũ mẫu sẽ lo.

Ta không ở lại đây nữa, ta về đây.

"Nói với Đại Lục xong, ta quay sang nhìn Tiểu Văn:" Tiểu Văn, ngươi đến thủy lao tìm một con chó nhỏ cho ta, ta để nó ở bụi rậm.

Từ nay ngươi phải chăm sóc nó.

"Tiểu Văn nghe xong liền lặng lẽ bỏ đi tìm.Tiều Văn vừa đi ta liền kéo Đại Lục ngồi xổm xuống đất bàn chuyện, ta nói với hắn:" Không có Quỷ tộc rồi, Ma quân hơn chúng ta một bước.


"Hắn đáp lại ta:" Nếu cô không day dưa với Sơn Tiểu Văn, có lẽ giờ này binh phù đã trong tay cô.

Trong lòng cô từ lúc đầu đã nhường hắn.

"" Ta sẽ không lo ngại nữa.

Sau này phải thẳng tay và tuyệt tình hơn.

"" Nếu cô muốn dùng Sơn Tiểu Văn, ta khuyên cô, cô nên dùng cách nào đó để dập tắt hoàn toàn ý muốn làm chủ trong lòng hắn, dẹp hết tất cả niềm tin và tinh thần của hắn.

Hãy khiến hắn tự nguyện dâng hiến hết cho cô chứ không phải đổi lại cô phải làm gì cho hắn.

Ngay bây giờ trong ánh mắt của hắn vẫn còn có chút suy nghĩ sẽ phục thù được cô.

Dập tắt nó đi, ánh mắt đó rất nguy hiểm.

"" Làm sao để biết hắn không còn ý nghĩa đó đây? "" Rất đơn giản thôi.

Vùi dập hắn cho đến khi nào cô bảo hắn làm gì thì làm đó mà không hề dám hé môi.

Đến khi nào cô ngủ với nam nhân khác ngay trước mặt hắn, hắn cũng không dám trách cô.

Hãy khiến hắn sùng bái cô, yêu là một chuyện, kính sợ, tôn sùng là một chuyện.

Làm được cả hai, cô không sợ sau này hắn tạo phản.

"" Sơn Tiểu Văn không phản, vậy còn ngươi? "Tới đây, ta và hắn đều dừng lại, trên nền đất ta vẽ một hình, hắn cũng bắt đầu vẽ một hình, đến khi cả hai bọn ta đều vẽ một mặt trời, ta liền biết mình không cần câu trả lời nữa, ta phá lên cười, vỗ vai hắn:" Ha ha ha ha! "Ta và hắn đập tay rồi nắm lấy tay nhau như hai người đàn ông, ta nói:" Vẽ cùng một mặt trời, sáng thì cùng tỏ, đêm thì cùng tắt.

Huynh đệ tốt, sống chết có nhau.

"Hắn nhìn vào mắt ta:" Sa trường không nói trước sống chết.

Sau này sung trận, ai chết trước thì kiếp sau làm tay sai vặt cho người kia.

"" Được! "Ta và Đại Lục cùng ngắm nhìn ánh hoàng hôn hôm đó.

Thật đẹp làm sao! Tri kỷ tâm giao ba đời mới có một, nam nữ tình trường kiếp nào chẳng gặp.

Giây phút này mới đáng nhớ muôn đời.* * *Nói chuyện với Đại Lục xong thì ta về Đan Điểu Thành lúc trời đã về khuya.

Sơn Tiểu Văn bay ngay sau lưng, tay ôm một con chó trắng đó.

Hắn im lặng chẳng nói gì cả chỉ có tiếng con chó đó cứ ẳng ẳng kêu lên.

Thấy hơi yên ắng ta mới hỏi Sơn Tiểu Văn:" Ngươi nghĩ gì mà đưa binh phù cho mẫu thân ngươi? "Hắn không trả lời.

Ta lại hỏi tiếp:" Ngươi đã nghĩ gì ma cho rằng Ma quân đánh bại ta thì sẽ tha mạng cho ta? "Vẫn im lặng.

Ta quay lại nhìn hắn, hắn đâm chiêu nhìn về phía mặt trăng.

Ta để cho hắn nhìn tiếp và không hỏi nữa.


Lát sau hắn đột nhiên cất lời:" Chín vạn năm nhanh thật.

Kỷ niệm vui đã quên gần hết rồi chỉ còn gì phiền muộn là ở lại.

Đời người vô thường, bao giờ mới là hạnh phúc? "Ta bật cười:" Tiếc nuối thanh xuân rồi sao? Ta đã bảo còn trẻ thì thử yêu nhiều vào nhưng đừng có đâm đầu hết mình vào một người.

Ngươi yên tâm đi, có ta là tiền bối đi trước, ta dám khẳng định với ngươi trên đời không có hạnh phúc.

Bất cứ thứ gì cũng là tạm bợ đến mức quá thảm.

Thử tưởng tượng đi, xây cả bức tường thành gần xong rồi, nào ngờ gió nhẹ một cái liền đổ.

Dựng lại thì phí thời gian, không dựng lại là tốt nhất.

"" Nàng suy nghĩ như vậy..

cả đời cũng không thể có hạnh phúc.

"" Ăn ngày 2 bữa, sáng có trận đánh, tối có rượu uống cùng tri kỷ là vui rồi.

"" Ta thấy nàng chưa bao giờ mơ về tình cảm cả.

Bằng hữu quan trọng vậy, nhưng có lúc nào cũng chăm lo cho nàng không? "Ta nhăn mặt lại, khó chịu nói:" Ngươi nói hơi nhiều rồi đó.

Là chó thì không biết nói! "" Chó không phải không biết nói mà là vì con người không nghe được, chỉ có đồng loại mới nghe và hiểu thôi.

Hôm nay nàng nghe và hiểu rồi.

"Ta lập tức quay lại, ghim mắt vào bản mặt của hắn:" Ngươi dám nói ta là chó sao? "Hắn điềm tĩnh trả lời ta:" Nàng đang nói chuyện với chó đấy.

"" Khốn kiếp! Dám nói móc ta.

"" Một con chó không phải lúc nào cũng biết nói móc người khác.

Không phải ai cũng đủ trình độ mà nghe hiểu đâu.

"" Ngươi trả lời với ai vậy hả? "" Ai nghe hiểu tiếng chó thì là người đó.

"" Ngươi..

Hôm nay dám trả treo với ta sao? To gan lắm rồi đó! "" Ta là chó, chó không biết trả treo.

"" Được, nếu đã nhận là chó thì ta cho ngươi làm chó.".