Đức Dương Quận Chúa

Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai






Loại ôn nhu này Ân Trường Hoan rất quen thuộc, Diệp Hoàn thường nhìn nàng như vậy.

Diệp Hoàn là hôn phu của nàng, nhìn nàng như thế cũng rất bình thường, Lâm An là ca ca của Lâm Giai, dù không có quan hệ máu mủ nhưng cũng là quan hệ huynh muội.

Ân Trường Hoan hơi kinh ngạc nhìn Lâm An cùng Lâm Giai, nhìn thấy Lâm Giai lại dần đỏ mặt nhìn Lâm An, ẩn ẩn có ý e lệ.

Chẳng lẽ không chỉ có trong lòng Lâm An có ý mà Lâm Giai cũng có.

Ân Trường Hoan giật mình, lại tưởng tượng, Lâm gia chưa từng giấu diếm thân thế Lâm Giai, một người là học sinh thanh lãnh, một người là giai nhân thanh tú, sẽ sinh ra cảm tình cũng không kỳ quái.

"Khụ khụ.

" Ân Thành ho nhẹ vài tiếng, hắn cũng nghe ra ý Ân Trường Hoan, liếc mắt qua Lâm An và Lâm Giai, hắn nói "Tiểu muội mới trở về không lâu, mẫu thân ta muốn giữ con bé thêm hai năm."
Nữ tử thời kỳ nở hoa ngắn, qua tuổi tác làm mai thì không tốt, Ân Trường Hoan không tin Đồng Thục Tĩnh lại bởi vì không muốn rời xa Lâm Giai mà chậm trễ việc hôn sự của Lâm Giai.

Trước đó nàng đại khái nghĩ không ra nguyên nhân, nhưng bây giờ, Ân Trường Hoan nghĩ không chừng Đồng Thục Tĩnh cũng biết chuyện giữa Lâm An và Lâm Giai, cũng không biết hai người bọn họ cuối cùng có thể đến với nhau không.

Nói chuyện với mấy người Diệp Hoàn một hồi, Ân Trường Hoan lại dẫn Lâm Giai xuyên qua chỗ chúng phu nhân, tiểu thư.

Gặp người quen thì nói hơn hai câu, đụng phải kẻ đáng ghét thì một ánh mắt cũng không cho các nàng, tùy hứng cực kì, nhưng không ai dám nói nàng một chữ.

Lúc Lâm Giai đi thay quần áo không cẩn thận nghe thấy có mấy tiểu thư đang nói Ân Trường Hoan sắp trở thành thái tử phi càng lúc càng không chút kiêng kỵ, ngôn ngữ vừa ghen ghét vừa bất đắc dĩ.

Kết quả khi nàng trở về thì nhìn thấy mấy người này cùng một đám phu nhân vây quanh Ân Trường Hoan, ngôn ngữ rất lấy lòng.

Lâm Giai trở về không lâu thì Ân Ly đến, nghe nói Ân Trường Hoan ở chỗ này nên tới gặp nàng.


Ân Ly dù còn nhỏ nhưng dung mạo và khí độ lại bất phàm, lại có giao hảo với Ân Trường Hoan, vừa tiến đến liền được rất nhiều phu nhân tán dương, còn có phu nhân nói muốn Ân Trường Hoan nghe ngóng Ân Ly đính hôn chưa.

Ân Trường Hoan tuy là tỷ tỷ Ân Ly nhưng thân phận bất phàm, muốn làm chủ cho việc hôn nhân Ân Ly cũng không phải không thể, nhưng Ân Ly có mẫu thân, lại có gia nãi, Ân Trường Hoan đương nhiên sẽ không nhúng tay vào việc chung thân của hắn, lấy lý do Ân Ly còn nhỏ uyển chuyển từ chối mấy phu nhân.

Ân Ly mới đến một lúc, đã có hai vị tiểu thư được nha hoàn dẫn đến vườn cho khách.

Ân Trường Hoan liếc qua, là Ân Lâm và thứ nữ Ân Trân của Ân Bác Võ.

Một đích một thứ, nhưng thứ nữ ăn mặc còn tốt hơn đích nữ, Ân Trường Hoan liếc qua, cây trâm vàng trên đầu Ân Trân hình như là của Ân Lâm.

Ân Ly nhỏ giọng nói "Tam thúc dẫn bọn họ tới."
Phủ Anh Võ hầu mặc dù đã phân gia nhưng dù sao cũng là huyết mạch thân nhân, chuyện thành thân đại hỉ này Ân gia không có khả năng không có người đến.

Ân lão phu nhân trúng gió đương nhiên là không thể tới, tiểu Kim thị chỉ là một di nương, Ân Bác Võ còn không hồ đồ đến mức bảo một di nương tới tham dự tiệc cưới của cháu gái, cho nên hôm nay chỉ có Ân Bác Võ mang theo mấy tiểu bối tới.

Ân Trường Hoan đang nói chuyện với mọi người, ngẩng đầu một cái, hai người bọn họ vậy mà lại đi về phía nàng, Ân Lâm không có biểu cảm gì, nhưng Ân Trân lại luôn cười tươi, ánh mắt còn mang theo tự tin, không giống như tưởng tượng của Ân Trường Hoan.

Ngẫm lại cũng không kỳ lạ, hiện tại Ân Bác Võ mới là trụ cột Ân gia, Ân Thành cùng Lâm Giai lại không ở Ân gia, Ân Trân sẽ có biến hóa cũng bình thường.

Hai người bọn họ đến hành lễ với Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan lãnh đạm lên tiếng.

Nàng không thích Ân Lâm, nhưng cũng không có hảo cảm với Ân Trân.

Ân Trân có chút không vui vì Ân Trường Hoan mặt lạnh, nàng ta cảm thấy là đại phòng có lỗi với Ân Trường Hoan, nàng ta là tiểu thư tam phòng, Ân Trường Hoan có thể ôn hoà với Ân Kỳ, lại giúp Ân Kỳ gả được cho một người tốt nhưng lại không nguyện ý cho nàng ta một sắc mặt tốt.

Ân Trân bất mãn thì bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nhìn thấy Lâm Giai, nàng ta chạy đến khẽ chào, gọi một tiếng tỷ tỷ.

Lâm Giai nhìn Ân Trân một chút, nàng dù sinh trưởng ở nơi thôn dã nhưng đối mặt với Ân Trân lại không hiện hèn mọn, đạm mạc nói "Mẫu thân của ta chỉ có ta cùng đại ca, vị tiểu thư này vẫn là không nên tùy tiện gọi tỷ tỷ."

Thần sắc Ân Trân cứng đờ, tựa hồ không nghĩ tới Lâm Giai sẽ không nể mặt mũi như thế, nàng ta quay đầu nhìn Ân Trường Hoan, ánh mắt sợ hãi, bộ dạng cố tình tỏ ra đáng thương.

Ân Trường Hoan a một tiếng, nàng cũng không phải nam tử, Ân Trân giả vờ yếu đuối với nàng làm gì chứ.

Đúng lúc Trần Tử Thiến đến, Ân Trường Hoan nghênh đón chạy lên, một ánh mắt cũng không cho Ân Trân.

Ân Trân bây giờ đây mới thật sự là cứng đờ, thấy mọi người chung quanh đều như muốn xem kịch nàng ta, nhất thời mặt đỏ như gấc.

Khoé miệng Ân Lâm cười mỉa mai, Ân Trân cho rằng mấy chiêu trò nàng ta hay dùng trước mặt tam thúc sẽ có tác dụng với Ân Trường Hoan sao? Ảo tưởng hão huyền.

Cũng không gọi Ân Trân, chính Ân Lâm đi đến nơi hẻo lánh ngồi xuống, nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng thảo luận chuyện nàng ta từng bị giam ở Đại Lý tự mấy ngày, nàng ta lại không cảm thấy phẫn nộ, phảng phất như không nghe thấy gì.

Nhìn Ân Hoài Di phủ khăn cô dâu được Ân Lôi cõng lên kiệu hoa, Ân Trường Hoan quay đầu nhìn phía đối diện, liền thấy được Diệp Hoàn cũng đang nhìn nàng.

Rõ ràng đối diện đứng nhiều người như vậy, nhưng giờ khắc này, những người khác phảng phất đều không tồn tại, trong mắt nàng chỉ có Diệp Hoàn.

Ân Trường Hoan cười một tiếng, kiếp trước nàng chấn kinh thương tâm chuyện Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết, hiện tại thật sự chờ mong ngày mình mặc áo cưới.

Chuyện gả cưới, bình thường nhà cưới phu nhân đều náo nhiệt hơn nhà gả nữ nhi nhưng phủ Anh Võ hầu lại không phải, yến tiệc ở phủ Anh Võ hầu mười phần náo nhiệt, mãi đến buổi chiều kiệu hoa khiêng đi cũng không thấy yên tĩnh.

Lúc Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn rời đi thì Anh Võ hầu và Chu thị còn tự mình tiễn bọn họ ra cửa lớn.

Thiên địa quân thân sư, hai người bọn họ tuy là vãn bối, nhưng quân là ở trên nên lễ tiết vẫn không thể thiếu.

Cáo biệt Anh Võ hầu cùng Chu thị, Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn ngồi xe ngựa rời đi.


Lúc xe ngựa dừng ở trước phủ quận chúa thì trời đã bắt đầu tối, Ân Trường Hoan không bảo Diệp Hoàn xuống xe, nàng xuống xe ngựa ngẩng đầu tạm biệt Diệp Hoàn, bỗng nhiên cảm giác có cái gì lành lạnh rơi trên mặt.

Nàng vươn tay, có hạt tuyết lớn rơi trên tay, rất nhanh hóa thành nước đá.

"Tuyết rơi!" Ân Trường Hoan kinh hỉ nói, những năm qua vào tháng mười sẽ có tuyết rơi, nhưng năm nay vẫn mãi không có.

Nàng duỗi hai cánh tay ra đón tuyết, ngẩng đầu, cười lúm đồng tiền với Diệp Hoàn "Ta còn tưởng rằng năm nay sẽ không có tuyết."
Diệp Hoàn buông rèm xuống, Ân Trường Hoan đang muốn nói thì đã nhìn thấy hắn ra khỏi xe ngựa, đi đến bên cạnh nàng, thay nàng sửa sang lại áo choàng "Đây là tuyết đầu mùa, nghe nói hôn phu thê mà cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa thì sẽ phu thê hòa thuận, sống đến đầu bạc."
Đèn đuốc trước cổng chính phủ quận chúa bắt đầu thắp sáng tỏ, trong phủ quận chúa vừa ấm áp lại thoải mái dễ chịu, trời đang rất lạnh không quay về nằm đắp chăn mà lại ra ngoài cửa hứng gió lạnh, trước đây nàng còn nghĩ những người này có vấn đề, vậy mà lại không biết ngắm tuyết đầu mùa còn có cái tác dụng này.

Ân Trường Hoan yên lặng thầm nghĩ, mở miệng nói "Thật tốt!"
Sắc đẹp mê người, Ân Trường Hoan ngẩng đầu chạm vào chóp mũi Diệp Hoàn, thở dài một tiếng nói "Chàng nhất định là một người duy nhất có thể khiến ta ngắm tuyết ở ngoài trời thế này."
"Một người duy nhất?" Diệp Hoàn nhíu mày, nghĩ nghĩ hỏi "Nếu như về sau con của chúng ta muốn ngắm tuyết thì sao?"
"Hài tử?" Ân Trường Hoan đầu tiên là sững sờ sau đó bĩu môi, mặc dù nàng cũng từng là một đứa bé lớn lên, nhưng nghĩ đến một tiểu hài tử hay khóc oa oa, nàng cảm thấy vẫn là ở cạnh Diệp Hoàn tốt hơn.

"Ta và hài tử của chàng nhất định rất ngoan rất hiểu chuyện, trời lạnh như vậy, nó khẳng định sẽ đau lòng cho ta, sẽ không nhẫn tâm bắt ta đi ngắm tuyết cùng đâu.

" Ân Trường Hoan cười híp mắt nói "Cho dù nó nhất định bắt ta đi, ta tin tưởng Hoàn Hoàn chàng cũng sẽ đứng ra, thay thế ta đúng không?"
Diệp Hoàn nói không nên lời, cảm xúc hỗn tạp, chỉ là hắn có chút đồng tình với hài tử còn chưa ra đời của bọn họ.

Trận tuyết này rất mạnh, mặt đường vốn trơn bóng nay đã phủ đầy tuyết trắng, Ân Trường Hoan nắm lấy áo choàng, nói với Diệp Hoàn "Bỏ đi, chàng vẫn là nên mau trở về, trời lạnh quá, ta không muốn ngắm tuyết với chàng nữa."
Hả...!Diệp Hoàn giật giật, không, hắn vẫn nên đồng tình với bản thân trước.

"Trường Hoan nói đúng.

" Diệp Hoàn tán đồng gật đầu, ân cần nói "Trận tuyết này sợ là sẽ rơi vài ngày, nàng cẩn thận chút, đừng để bị nhiễm phong hàn."
"Yên tâm đi.

" Ân Trường Hoan không thèm để ý nói "Ta là người luyện võ, nào có dễ dàng bị ốm như vậy, chàng mới là phải chú ý."
"Diệp Nhiên.

" Nàng gọi Diệp Nhiên cách đó không xa "Sau khi trở về nhớ kỹ phải nấu cho thái tử một bát canh gừng, thời tiết lạnh thế này, chàng ấy lại bận rộn như vậy, ngã bệnh sẽ rất phiền toái."

Diệp Nhiên cung kính nói vâng.

Trên đường trở về, hắn cưỡi ngựa đến bên cạnh xe, rất hiếu học hỏi "Thái tử, thật sự ngắm tuyết đầu mùa với nhau là có thể bên nhau đến bạc đầu sao?"
Nếu như là thật, chờ hắn có vị hôn thê hắn cũng muốn mang vị hôn thê đi cùng ngắm tuyết đầu mùa.

"Giả." Giọng Diệp Hoàn lãnh đạm vang lên trong xe ngựa.

Diệp Nhiên:...!
Giả còn lý trực khí tráng nói ra, không sợ hắn đi cáo trạng với quận chúa sao.

Trận tuyết lớn này rơi ròng rã suốt ba ngày.

Ba ngày sau mây đen tản đi, dương quang xán lạn.

Không có Gia Hòa cùng Ân Bác Văn, Ân Trường Hoan bình an vượt qua thời điểm bản thân qua đời ở kiếp trước.

Qua hôm đó, Ân Trường Hoan yên tâm hạ khối đá lớn trong lòng xuống, nàng đi Hộ Quốc tự ba ngày để cảm tạ thần linh cho nàng sống lại, không chỉ cứu được mạng của ngoại tổ mẫu mà còn tìm được nam nhân mà mình yêu.

Ngày thoải mải luôn trôi qua tương đối nhanh, chớp mắt cái đã đến năm thứ hai.

Đông đi xuân tới, vạn vật khôi phục, kinh thành nghênh đón hai lễ cưới.

Tháng ba Bình Dương công chúa gả cho trạng nguyên Hứa Ngạn, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho.

Tháng tư Đoan vương gia cưới đích nữ phủ quận vương Nam Dương-Cố Như Nguyệt, thái tử dẫn theo thái tử phi tương lai-Đức Dương quận chúa đến chúc mừng.

Hôm sau, Phó Dịch cùng Cố Như Nguyệt tiến cung tạ ơn.

Sau khi gặp hoàng đế, Phó Dịch cùng Cố Như Nguyệt đi Khôn Ninh cung.

Trong Khôn Ninh cung có hoàng hậu và các nữ quyến hoàng gia, từ hôm nay trở đi, Cố Như Nguyệt chính là Đoan vương phi, con dâu hoàng gia..