Đức Dương Quận Chúa

Chương 104: Bái Đường Thành Thân






"Tân nương lên kiệu." Lễ quan cao giọng nói "Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão."
Tiếng pháo nổ vang dội, Ân Trường Hoan được Ân Lôi đưa lên hỉ kiệu.

Màn kiệu buông xuống, trong kiệu lập tức tối sầm lại, một khắc trước Ân Trường Hoan còn rất chờ mong đột nhiên trong lòng có chút cảm giác nói không ra lời, rất khó chịu, nàng thậm chí có suy nghĩ xốc khăn cô dâu lên, xông về phủ quận chúa, nàng không lấy chồng nữa.

Tiếng pháo nổ dừng lại, Ân Lôi ở phía ngoài hỉ kiệu nói "Trường Hoan yên tâm tiến cung, phủ Anh Võ hầu mãi mãi là nơi để muội dựa vào, muội vĩnh viễn là thân muội của Ân Lôi ta."
Ân Trường Hoan vốn đang khó chịu nghe Ân Lôi nói xong thì càng khó chịu hơn, chảy nước mắt "Đa tạ đại ca."
Nghe ra tiếng Ân Trường Hoan nghẹn ngào, Ân Lôi ôn nhu cười một tiếng, an ủi "Yên tâm, cả nhà đại ca sẽ đi đằng sau kiệu hoa đưa muội vào cung."
"Ừm."
Ân Trường Hoan nhắm mắt, không cho nước mắt chảy ra làm trôi mất lớp trang điểm.

Hôm nay là Chu thị cùng Anh Võ hầu xem như người nhà mẹ đẻ Ân Trường Hoan đưa nàng xuất giá.

Sau khi Ân Trường Hoan lên xe ngựa, Diệp Hoàn chắp tay vái chào Anh Võ hầu cùng Chu thị, Anh Võ hầu lập tức tránh lễ, Chu thị lại không tránh đi, thật sự thu lễ này của Diệp Hoàn, sau đó hốc mắt ửng đỏ nói "Đem Trường Hoan giao cho người thì ta rất yên tâm bất quá, chỉ mong các ngươi phu thê hoà hợp, bên nhau đến đầu bạc."
"Sẽ."
Diệp Hoàn nghiêng đầu nhìn thoáng qua hỉ kiệu, thần sắc ôn nhu như nước, người khác vừa nhìn liền biết hắn đối với Ân Trường Hoan tình sâu nghĩa nặng.

"Lên kiệu.

" Diệp Hoàn trở mình lên ngựa, lễ quan hát đạo "Phượng hoàng vu phi, cử án tề mi."
"Thái tử đối với Ân Trường Hoan thật là tốt." Hỉ kiệu dần dần đi xa, Kỷ Oánh Oánh xoa xoa nước mắt, vừa khóc lại cười "Ta sao phải khóc chứ, nhất định là bão cát quá lớn làm cay mắt."
Cố Nguyên đứng bên cạnh nàng nhíu mày, hắn cũng rất muốn biết tại sao nàng lại khóc.

Bão cát? Mặc dù bây giờ có gió, nhưng cát từ đâu tới.

Kỷ Oánh Oánh thật sự vẫn khó hiểu như trước, thừa nhận nàng cảm động thì thế nào chứ, cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

"Nàng yên tâm.


" Cố Nguyên nhìn hàng dài đồ cưới nói "Mặc dù ta không cho được nhiều sính lễ như vậy nhưng ta nhất định sẽ đối với nàng thật tốt, sẽ không thua thái tử đối với Đức Dương quận chúa."
Kỷ Oánh Oánh đỏ chóp mũi quay đầu nhìn Cố Nguyên, bĩu môi, rất không có tình cảm ồ một tiếng, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn đồ cưới, sợ hãi than nói "Thật nhiều, thật nhiều đồ cưới, Ân Trường Hoan cũng quá có tiền."
Cố Nguyên:...!
Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không nói câu vừa rồi.

Hắn vẫn là quá mềm lòng, quên mất Kỷ Oánh Oánh này là loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, căn bản cũng không cần sự nhẹ dạ của hắn.

Hai vị khách đứng phía sau bọn họ nhìn nhau: Thật xấu hổ thay Cố Nguyên!
Người kinh thành đều biết Đức Dương quận chúa thừa kế tài sản của mẫu thân là Gia Di trưởng công chúa nên cực kỳ nhiều tiền, nhưng vẫn luôn không có số liệu cụ thể, mãi đến khi thấy được mười dặm hồng trang, mỗi một rương đều trĩu nặng, nam nhân nữ nhân đều hâm mộ.

Nhìn đồ cưới vừa nhấc lên, một người rất không có cốt khí nói "Mẫu thân của ta sao lại không sinh ta ra là nam tử nhỉ."
Một tiểu thư khác nghe vậy liếc mắt, không khách khí nói "Kể cả ngươi có là nam nhân có thể cưới được Đức Dương quận chúa, cũng không nhìn một chút xem ngươi cùng thái tử điện hạ chênh lệch bao nhiêu."
"Lại nói." Nàng xoa cằm "Ta thế nào cảm giác hôm nay thái tử điện hạ cực kỳ tuấn lãng nữa."
Da dẻ khuôn mặt nhỏ kia thật đẹp.

"Mặc hỉ phục có thể không tuấn lãng sao, đều nói nam tử trong cuộc đời chỉ có ngày thành thân là đẹp nhất!"
Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn lại, từng người đều thấy vi diệu, lời này làm sao nghe cứ kỳ quái.

"Nguyên bản phải là nữ nhân đẹp nhất trong cuộc đời là lúc thành thân chứ." Một người nhỏ giọng nói.

Kỷ Oánh Oánh trùng hợp đi ngang qua nghe được câu này, hất cằm, khẽ nói "Ai nói nữ nhân chỉ có thành thân mới là đẹp nhất, mặc y phục, mang đồ trang sức, chúng ta mỗi ngày đều là đẹp nhất."
Hoàng hôn, ánh ráng chiều khiến toàn bộ hoàng cung như được chiếu sáng kim quang lóng lánh.

"Giờ lành đã đến, nhất bái thiên địa!"
Ân Trường Hoan quay người, quỳ xuống đất cúi đầu, nàng hiện tại một chút thương tâm cũng không có mà rất vui, Diệp Hoàn sắp thành người của nàng rồi.

Dập đầu xong, nàng nghiêng đầu muốn nhìn Diệp Hoàn nhưng vẫn bị khăn cô dâu cản trở không nhìn thấy.


Ân Trường Hoan không vui bĩu môi, thật là, vì sao tân nương thành thân phải đội khăn, nam tử thì không, thật đáng giận.

"Nhị bái cao đường."
Hoàng đế, hoàng hậu ngồi ở chủ vị, nhìn hai người trước mặt, hoàng đế cười đến không thấy mắt.

Hoàng hậu cũng luôn từ ái mỉm cười, bà không có thân tử, cho nên trong các vương gia này vô luận là ai kế vị bà đều không quan tâm, nhưng một thái tử trọng cảm tình dù sao cũng tốt hơn kẻ tâm cơ thâm trầm.

Huống chi Bình Dương cùng Trường Hoan giao hảo, Trường Hoan trong tương lai sẽ là hoàng hậu, Bình Dương của bà cũng được thêm một chỗ dựa.

Bái xong cao đường, lễ quan đang muốn nói phu thê giao bái thì hoàng đế đột nhiên nói "Lại bái mẫu hậu.

Mẫu hậu nuôi lớn Trường Hoan không dễ dàng!"
Lễ quan sửng sốt một chút, thành thân chỉ bái ba lần, hiện tại nhiều thêm một bái...!
Lễ quan mặc dù kinh ngạc nhưng rất nhanh hoàn hồn, hoàng đế là lão đại, lão đại định đoạt.

"Ba bái thái hậu nương nương."
Trịnh thái hậu cũng không ngờ hoàng đế sẽ làm như vậy, nhìn Diệp Hoàn và Trường Hoan dập đầu, bà đỏ cả vành mắt.

Năm đó nữ nhi qua đời, chỉ để lại cho bà ngoại tôn nữ này, rốt cục cũng không phụ sự nhờ vả của nữ nhi, đem ngoại tôn nữ nuôi dưỡng lớn lên, bây giờ cũng đã gả chồng.

"Tốt! Tốt! Tốt!" Trịnh thái hậu liên tiếp nói tốt, Triệu thái hậu có chút nhìn mà thèm, đợi Oánh Oánh thành thân bà cũng muốn Oánh Oánh bái đầu với bà.

Triệu thái hậu lại không nghĩ tới Kỷ Oánh Oánh gả vào Cố gia cũng không phải hoàng gia, sao có thể lúc thành thân bái với bà được.

"Phu thê giao bái!"
Cấp tốc cất giấu sự cảm kích ngoại tổ mẫu vào trong, Ân Trường Hoan khom lưng cúi đầu, sau đó cố ý hướng thân thể lên phía trước, đụng phải đầu Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn nào biết Ân Trường Hoan là cố ý, hắn kéo lụa đỏ trong tay đáp lại nàng.


Cảm giác được sức kéo của lụa đỏ đối diện, Ân Trường Hoan cong cong khóe miệng, nghe được lễ quan hát đưa vào động phòng, khóe miệng cong càng sâu hơn.

Rời khỏi chính điện bái đường, Diệp Hoàn đỡ lấy cánh tay Ân Trường Hoan "Cẩn thận một chút."
Ân Trường Hoan nói "Yên tâm, ta biết võ công mà, nhắm mắt đi đường cũng sẽ không bị ngã."
Nói thì nói như thế nhưng Ân Trường Hoan lại không né tránh tay Diệp Hoàn, ngược lại đặt tay mình vào tay Diệp Hoàn, hai người mười ngón đan xen.

Hỉ nương nhìn thấy, nghĩ thầm tình cảm thái tử cùng thái tử phi thật tốt.

Cảm giác được bàn tay Diệp Hoàn ẩm ướt, Ân Trường Hoan nhỏ giọng nói "Lòng bàn tay chàng toát mồ hôi."
"Ừm." Diệp Hoàn thản nhiên nói "Vừa rồi có chút khẩn trương."
Không ngờ Diệp Hoàn lại thẳng thắn như thế, Ân Trường Hoan sững sờ, nhẹ nhàng nở nụ cười "Không sao, ta không cười chàng."
Nhược Vân ho nhẹ hai tiếng, quận chúa gia của nàng ơi, ngài lúc này nên nói là không cười sao?
"Mũ phượng thật nặng." Ân Trường Hoan phàn nàn với Diệp Hoàn "Ta cảm giác cổ như bị đè gãy."
Diệp Hoàn quay đầu nhìn Ân Trường Hoan, khăn cô dâu che kín nên hắn không nhìn thấy bên trong, nhưng người luyện võ như Ân Trường Hoan còn cảm thấy nặng vậy nhất định là rất nặng "Rất nhanh sẽ đến hỉ phòng, đến lúc đó sẽ lấy xuống."
"Có thể chứ?"
"Có thể!"
Đến hỉ phòng, đỡ Ân Trường Hoan ngồi vào mép giường, Diệp Hoàn quay đầu hỏi hỉ nương có thể xốc khăn cô dâu, gỡ xuống mũ phượng xuống không.

Hỉ nương khó xử, bà mới vừa rồi có nghe thấy Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan đối thoại nhưng khăn cô dâu đều là lúc động phòng mới vén, mặc dù không có nói xốc trước là không tốt.

"Gỡ xuống đi." Diệp Hoàn cầm lấy gậy hỉ trong khay, nhẹ nhàng xốc khăn của Ân Trường Hoan lên, nhìn thấy nàng so với ngày thường tinh xảo xinh đẹp hơn nhiều.

"Trường Hoan, nàng thật đẹp." Diệp Hoàn kinh diễm khen!
Ân Trường Hoan nhếch khóe miệng, lông mày nhíu một cái "Ta bình thường khó coi sao?"
"Bình thường cũng rất đẹp.

" Diệp Hoàn không do dự nói "Nhưng hôm nay là đẹp nhất."
Ân Trường Hoan mỉm cười, vẫn không chịu buông tha.

Tiếp tục hỏi "Vậy chàng thích ta hôm nay hay là ta bình thường?"
Diệp Hoàn ôn nhu thay Ân Trường Hoan gỡ mũ phượng "Đều thích, bình thường cũng thích, bây giờ cũng thích, thích nàng mặc áo gấm, ăn mặc đơn giản cũng thích.


Chỉ cần là nàng, thế nào cũng đều thích."
Ân Trường Hoan cười cong mắt, xem ra Diệp Hoàn là thực sự rất vui mới nói ra loại lời này.

Cất kỹ mũ phượng, Diệp Hoàn hỏi Ân Trường Hoan "Thái tử phi còn gì muốn hỏi?"
"Tạm thời không có." Đeo mũ phượng lâu làm cổ Ân Trường Hoan đau nhức, không nhịn được xoa nhẹ hai lần, phàn nàn nói "Thật sự là không công bằng, nữ tử thành thân lại phải mang mũ phượng còn che khăn." Nàng liếc qua buộc tóc quan của Diệp Hoàn, vừa hâm mộ lại bất bình "Làm sao nam nhân các chàng lại không cần, nếu chàng mà đeo lên mũ phượng nhất định đẹp hơn ta đeo."
Không dám giảo biện, Diệp Hoàn thay Ân Trường Hoan bóp bả vai "Đấm bóp giúp nàng."
Hỉ nương nhìn Nhược Vân, im ắng hỏi thăm, các nàng hiện tại còn cần tiếp tục đợi không.

Luôn cảm thấy tiếp tục đợi sẽ rất vướng bận, nhưng không nghĩ tới thái tử sẽ sủng ái thái tử phi như thế, một chút uy nghiêm thái tử cũng không có, bà làm hỉ nương lâu như vậy, dạng phu thê này ít đến thương cảm.

Nhược Vân cũng không biết hiện tại nên làm thế nào cho phải, nàng là người bên cạnh quận chúa nhưng lại không hiểu rõ thái tử, nào dám tùy ý hạ quyết định, cũng may tiểu Cao công công tới, trước chúc Ân Trường Hoan, sau đó lại nói với Diệp Hoàn nên đi tiếp khách.

Ân Trường Hoan nghe vậy đẩy Diệp Hoàn "Vậy chàng đi đi, đi sớm về sớm, vừa vặn ta phải đi tắm, y phục quá dày làm ta đổ một thân mồ hôi."
Diệp Hoàn nguyên bản còn cảm thấy dù không ra ngoài chiêu đãi tân khách cũng không sao, kết quả nghe Ân Trường Hoan nói xong, hắn cũng có chút không muốn đứng lên.

Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan, rất muốn hỏi nàng có phải là cố ý hay không.

Ân Trường Hoan vô tội nháy mắt mấy cái "Làm sao vậy, chàng không nỡ xa ta sao?"
"Chờ ta, ta sẽ rất nhanh sẽ trở lại."
Nhìn Diệp Hoàn nhanh chân rời đi, Ân Trường Hoan rốt cục không nhịn được bật cười một tiếng, nàng chính là cố ý, mà phản ứng của Diệp Hoàn làm nàng rất hài lòng.

"Ta chờ chàng!"
Không ngạc nhiên khi thấy Diệp Hoàn dừng bước, Ân Trường Hoan cười lớn tiếng hơn, Hoàn Hoàn của nàng đáng yêu quá đi.

Diệp Hoàn đi tiếp tân khách trở lại hỉ phòng đã là nửa canh giờ sau.

Đi vào bên trong điện, Ân Trường Hoan một thân hỉ phục màu đỏ tươi nằm trên giường, hô hấp rất hài hoà.

"Trường Hoan.

" Tắm rửa xong, Diệp Hoàn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ân Trường Hoan, tối nay là đêm động phòng của họ, không thể lãng phí thời gian!
"Hả?" Ân Trường Hoan mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Diệp Hoàn nàng liền mỉm cười một tiếng, đưa tay ôm lấy, dịu dàng nói "Thái tử điện hạ của ta về rồi!".