Dưa

Chương 32




Sau cuộc điện thoại với Adam hôm thứ Ba ấy, tôi cố hết sức để quên cậu. Cứ thoáng nghĩ đến cậu là tôi lại cố gạt cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu và nghĩ đến những thứ hay ho khác, như cái nhộn nhịp, sôi động của London. Như được trở về căn hộ tiện nghi, ấm áp của mình. Rồi gặp lại lũ bạn. Rồi được đi làm lại. Và nhất là sắp được trở lại cái thành phố mà các cửa hiệu bán giày cứ thế hiện ra như nấm trong mưa. Và mọi chuyện với James sẽ tốt đẹp. Tôi nên hạnh phúc mới phải. Tôi đã có tất cả những gì mình mòn mỏi trông đợi trong suốt cái tháng đầu tiên anh ta bỏ tôi.

Cuộc đời tôi sẽ tươi đẹp hơn. Như thể cái va vấp nho nhỏ kia của James chưa từng có. Rồi tôi sẽ xóa sạch dấu vết của ba tháng rồi khỏi bộ nhớ của mình mà tiếp tục sống như đã định. Kate sẽ có cha. Tôi sẽ có chồng. Chúng tôi sẽ làm lại từ đầu. Và nếu tôi có phải chú ý nhỏ nhẹ hơn, ít lời hơn, bớt phù phiếm mà nghiêm túc hơn, quan tâm đến James nhiều hơn thì đó cũng chỉ là một cái giá khiêm tốn tôi phải trả.

Tôi biết chắc mình sẽ làm được. Sẽ không kinh khủng như thế đâu. Tôi sẽ làm quen với con người mới của mình. Như thế sẽ tốt cho tôi. Và nỗi sợ hãi trong tôi lúc này đây sẽ không còn nữa.

Và dĩ nhiên, tôi cũng buồn vì phải xa gia đình mình. Cho dù họ có xấu thói hay thế nào đi nữa thì tôi cũng đã phần nào quen được. Cái kiểu sống vô trật tự này dường như vẫn hay hơn rất nhiều cái sự bình lặng, nề nếp đang bày ra trước mắt tôi khi trở về sống với James.

Tôi sẽ nhớ mọi người. Sẽ nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ Anna.

Trời đánh thánh vật, thậm chí chắc tôi sẽ nhớ cả Helen nữa.

Mà cũng có thể không.

Tôi vẫn thấy vật lộn với chính mình. Tôi vẫn thấy dồn ứ nỗi tức giận, thấy mình bị James xử tệ. Tôi phải vô cùng kiềm chế không cầm điện thoại lên mà bảo cho anh ta biết anh ta đúng là một tên đốn mạt ích kỷ. Rằng anh ta không có quyền khiến tôi phải thấy như mọi chuyện xảy ra chính do lỗi ở tôi. Rằng tôi không phải đứa tệ. Rằng tôi thậm chí không ích kỷ, hay hời hợt.

Nhưng rồi tôi có thể thấy rõ mồn một anh ta sẽ phản ứng lại như thế nào. Anh ta sẽ đưa ra đủ các loại chứng cớ buộc tội vô cùng hợp lý. Khi đó tôi sẽ chỉ cảm thấy tồi tệ hơn. Tức giận hơn. Như thể tôi càng thất vọng về mình hơn.

Điều duy nhất giúp tôi có thể kiềm chế được nỗi giận dữ này là tôi lờ mờ nhận ra đâu đó mình đã sai. Những lời anh ta nói tối hôm ấy ở cái nhà hàng Ý cứ vang vang trong đầu tôi: “Nếu mọi chuyện tốt đẹp như thế, tại sao tôi lại phải bỏ cô đi?”

Nên tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi phải nhìn nhận mình có lỗi. Anh ta đã không bỏ tôi, không ngoại tình, không tưởng rằng mình yêu người khác, nếu đó không phải lỗi của tôi.

James không phải loại đàn ông lăng nhăng. Không phải loại người phù phiếm. James luôn nghĩ rất lâu và kỹ - chó chết, quá lâu và kỹ, nếu phải nói chính xác - về bất cứ chuyện gì. Anh ta không làm những chuyện dại dột, tác tệ chỉ để cho vui. Ắt hẳn anh ta đã không còn lựa chọn nào khác. Ắt hẳn anh ta đã bị dồn đến đường cùng.

Mọi chuyện sẽ ổn. Sau cùng mọi chuyện với James rồi cũng sẽ trở lại bình thường. Chỉ cần chút thời gian.

Tôi đang làm đúng.

Cuối cùng, tôi quyết định sẽ bay về London vào thứ Ba tuần sau.

Như vậy tôi sẽ có đủ thời gian để thu vén đồ đạc. Nhưng quan trọng hơn là để quên đi nỗi uất ức với James, để chuẩn bị một tinh thần lạc quan khi về với anh ta.

Trưa thứ Sáu, sau hai ngày điên cuồng chất tất cả quần áo vào vali để rồi sau đó thấy chúng treo trong tủ quần áo của Helen, lại lôi ra khỏi tủ, lại nhét trở vào vali để rồi vài tiếng sau lại phát hiện ra chúng nằm dưới gầm giường Helen, lại nhét trở vào vali, v.v. và v.v., tôi quyết định gọi cho James báo giờ bay. Mà rất kỳ quặc. Từ hôm thứ Ba ấy anh ta đều đặn gọi tôi mỗi ngày ít nhất một lần, tra vấn khi nào tôi mới về. Anh ta có vẻ gần như là... lo sợ. Như thể anh ta e tôi sẽ không quay về. Dĩ nhiên, cái phần ngờ vực đáng ghét trong tôi đã nhất định là anh ta không được chăn gối hay giặt giũ gì kể từ khi dọn ra ngoài với Denise, nên chẳng lạ gì chuyện anh ta trông đứng trông ngồi tôi quay về. Nhưng đồng thời, tôi không sao cảm thấy được là anh ta muốn tôi, hay cần tôi, sau khi anh ta đã ra vẻ kẻ cả bề trên, hùng hổ như thế lúc ở Dublin mà khiến tôi có cảm tưởng như anh ta đang làm ơn nhận tôi. Giờ đây, mặc dù khá giỏi che giấu, anh ta vẫn lộ vẻ lo lắng, không tự tin.

Nhưng anh ta cần gì phải lo.

Tôi về mà.

Có thể tôi không muốn thế. Nhưng tôi sẽ về.

Tôi gọi đến văn phòng anh ta. Một giọng nam trả lời máy: - Không, anh Webster không có trong văn phòng chị ạ.

Giờ thì ai lại không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đến đoạn này bạn sẽ nghe cái giọng nói trên mây ấy tiếp tục: “Không, anh Webster đến phòng khám phụ sản với bạn gái Denise rồi” hay “Không, anh Webster xin nghỉ chiều nay để về vui vẻ với cô bạn gái ngốc nghếch Denise rồi”, đại loại thế. Rồi tôi sẽ thì thầm vào trong máy điện thoại: “Cám ơn. Không, anh không cần phải nhắn lại đâu”, rồi tay run lẩy bẩy cúp máy, hủy vé về London.

Tuy nhiên, không có chuyện gì đại loại thế xảy ra cả. Cái giọng trên mây ấy hỏi: - Ai đang gọi đấy ạ?

Tôi đắn đo suy nghĩ.

Ai đang gọi? Rồi tôi nhớ ra.

- Ồ, à, tôi là vợ anh ấy.

- Claire! - người đàn ông ồ lên, trên cả mừng rỡ. Có thể chỉ để khỏa lấp sự ngượng ngập. - Khỏe không? George đây mà. Hay quá, chị đây rồi.

George là cộng sự của James. Cũng là bạn. Và có thể nói, với cái kiểu ham bia bọt, ham vui ấy, anh này cũng là bạn của tôi nữa.

George là người dễ thương. Nếu chấp nhận không tranh cãi một vài đặc điểm ở anh, thì chắc bạn cũng sẽ rất dễ thân với anh chàng. Ví dụ như tôi sẽ không bao giờ bôi nhọ George bằng cách bảo là anh chàng có chơi bóng bầu dục, nhưng cũng không lảng tránh việc anh có xem.

Nhưng Geroge là người dễ thương. Tôi quý George, cô vợ Aisling cũng khá tiếu lâm. Chúng tôi đã có rất nhiều dịp say bí tỉ với nhau.

- Chào George, - tôi hơi ngượng.

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh này kể từ khi tôi và James xảy ra chuyện. Tôi không biết nên nói gì. Tôi có nên nhắc đến chuyện ấy không?

Tôi có nên vờ như chẳng có gì xảy ra? Rằng mọi chuyện vẫn tốt đẹp.

Hay chắc tôi cứ tỉnh như không đi vậy. Cứ đường hoàng mà đối mặt với nó thôi, bằng cách đùa, làm bộ thiểu não, hạ mình nói những câu như thế này: “Chào anh, Claire đây. Nhưng anh gọi em là Denise cũng được nếu tên đó dễ nhớ hơn.”

Tôi hiểu ra mình sẽ thường xuyên lâm vào tình cảnh này trong vài tuần đầu trở lại London.

Trời ạ, thật bẽ mặt.

Nhưng George đã lên tiếng trước, cứu tôi khỏi cái cảnh dở khóc dở cười.

- Vậy là chị đã quay lại với cậu ấy, - George cười hềnh hệch. - Ôi, ơn trời. Vậy là giờ chắc tụi này được thấy cậu ấy làm việc cho ra hồn rồi.

- Ồ, - tôi lịch sự đáp.

- Phải đấy, - George nói tiếp, rất vui vẻ và hồ hởi, khiến tôi ngờ là anh ta đã lê la bữa trưa và có chút men. Dù sao cũng là thứ Sáu rồi mà. - Nói thế nào nhỉ? Thôi thì cứ nói là chuyện chẳng dễ dàng gì đi. Chị biết cậu ấy mà. Dễ gì chịu nói thẳng ra là mình thấy thế nào. Ừ mà chắc ai chả thế. Và quá tự hào bản thân nữa. Nhưng đến một thằng mù cũng thấy được cậu ta yêu chị đến cỡ nào. Cứ nhìn cậu ấy suy sụp thế nào thì quá rõ. Suy sụp! Ôi trời! Chị chẳng cần phải nói thêm tiếng nào nữa đâu! Tôi chỉ có thể nói chị chấp nhận cho cậu ấy quay lại là phước đức lắm rồi. Không thì ở ở đây cũng phải đuổi cậu ta thôi. - George cười ồ ồ, giọng cười của Bữa Trưa Với Ba Chai Bia.

George đang nói cái quái quỷ gì thế?

Anh ta không... anh ta không thể nào... chắc chắn không phải anh ta đang nhạo tôi, đúng không?

Những giọt nước mắt giận dữ và xấu hổ nóng hổi ngập đầy trong mắt tôi.

Phải chăng tôi đã trở thành đề tài cho thiên hạ cười nhạo?

Phải chăng họ đang cười trên nỗi đau của tôi?

Vâng, vâng. Thôi được rồi, tôi xin thú nhận là ở vào những cảnh ngộ khác, tôi chắc đã là kẻ đầu tiên cười sặc sụa trước một cô vợ bị ruồng rẫy hấp tấp dang hai cánh tay biết ơn đón anh chồng lang chạ trở về. Và tôi có là con ngốc mới không nghĩ thiên hạ đang cười sau lưng tôi vì, sao mà tội nghiệp, tôi đã vô tư đón James quay trở về.

Nhưng tôi không tin George lại trắng trợn chế giễu tôi như thế. Tôi thừa biết James không hề suy sụp vì thiếu tôi. Và George biết là tôi biết thế. Thì anh ta phải biết chứ. Tôi biết cả hai đều là đàn ông cả, nhưng chắc chắn thi thoảng họ cũng phải thậm thụt chuyện gì đó ngoài bóng đá với xe hơi ra chứ.

George thường vẫn rất dễ thương. Tôi không hiểu tại sao anh ta phải đem chuyện của tôi và James ra làm trò cười. Sao anh ta lại tàn nhẫn thế?

Tôi thấy bị xúc phạm. Nhưng tôi không được khóc. Tôi phải đứng thẳng lưng lên vì chính mình. Phải diệt trừ cái sự ủy mị này ngay từ trong trứng nước. Vì nếu không thiên hạ sẽ cho là họ có quyền chế giễu tôi.

- Vậy sao? - tôi đáp, giọng biểu lộ rõ sự mỉa mai.

Cố cho George hiểu, chỉ trong hai từ ấy, rằng mặc dù James đã coi tôi không ra gì, thì tôi cũng không phải đích nhắm của búa rìu dư luận. James có thể đã xử tệ với tôi - không, không hẳn thế, bạn hiểu ý tôi mà - nhưng điều đó không có nghĩa là họ được quyền đem tôi ra làm trò cười. George cả gan thật! Tôi lại còn cứ quý hắn ta.

Nhưng George không phản ứng với hai tiếng “Vậy sao?” của tôi.

Có vẻ như anh chàng không lấy làm phật lòng.

Bởi vì chàng vẫn tươi cười nói tiếp.

- Tôi chẳng phải chuyên gia tâm lý gì, nhưng tôi mừng là hai người đã giải quyết ổn thỏa cái sự việc lung tung không đáng này. Tôi chỉ có thể nói là chị đã rất cao thượng mà tha thứ cho cậu ta. Chắc phải kinh khủng lắm. Nhưng tôi nghĩ nếu trông thấy cậu ấy - dật dờ như xác chết ấy, phải không nhỉ? - thì chị sẽ hiểu cậu ấy đã vô cùng hối hận.

Đầu tôi càng lúc càng đặc cứng lại. Không hiểu nổi.

Chuyện gì thế này?

George đang đùa tôi?

Tôi không chắc lắm. Nghe có vẻ rất chân tình. Nhưng nếu không phải bỡn cợt tôi thì anh ta đang nói cái quái gì?

Anh ta nói “như xác chết” nghĩa là sao? Chúng tôi đang nói về cùng một anh James đúng không? Đúng cái anh James cao ngạo, thao thao kết tội đã đến Dublin gặp tôi?

Nhưng tôi còn chưa kịp hiểu được gì thì George đã lại tiếp.

Anh này đang ham nói. Cảnh buồn chiều thứ Sáu cộng với ba chai bia lúc trưa rõ ràng đã khiến lưỡi anh chàng mềm hơn.

- Claire này, - George làm bộ lả lướt. - Tôi hy vọng chị đáng mặt “chị em”. Đừng vội tha thứ ngay cho cậu ấy. Phải cò kéo ra cho đến khi có được ít nhất là vài món trang sức ra trò với một chuyến nghỉ mát ở đảo Maldives ấy.

Anh đang đùa à? tôi bối rối nghĩ thầm. Tôi còn may là được anh ta chấp nhận tôi trở lại. Tôi suýt phải hứa cho anh ấy cả đồ trang sức với chuyến nghỉ mát ấy chứ.

- Ừm...

Nhưng George lại tiếp tục.

- Cậu ấy yêu chị lắm và nghĩ mình chẳng còn cơ may nào, chị biết không? Cậu ấy nghĩ chị sẽ chẳng còn gì mắc mứu đến cậu ấy nữa. Mà nói cho cùng, ai trách được chị?

- George! - tôi chen vào. Tôi phải hiểu cho được chuyện gì đang diễn ra ở đây. - Anh đang nói cái gì thế?

- Nói James, - George ngạc nhiên.

- Anh nói anh ấy hối hận vì anh ấy và tôi thôi nhau?

- Ừ thì, nói “hối hận” cũng được, - George cười. - Dù tôi nghĩ “suy sụp” thì đúng hơn.

- Nhưng sao anh biết? - tôi dè dặt hỏi, không biết George lấy đâu ra thông tin này. Vì rõ ràng anh này đã hiểu sai sự việc.

- James nói với tôi. Thỉnh thoảng tôi với cậu ấy cũng nói chuyện này nọ chị ạ. Không phải chỉ đàn bà con gái các chị mới có cái độc quyền được mở lòng mở ruột với nhau đâu.

- Ừ, nhưng... ý tôi là, anh chắc không?

- Dĩ nhiên chứ, - George có vẻ giận. - Cậu ấy bị giày vò vì thiếu vắng chị. Giày vò đấy chị ạ! Cậu ấy cứ lặp đi lặp lại với tôi thế này: “George! Tôi yêu cô ấy quá. Làm sao để cô ấy quay về với tôi?”, rồi tôi nói: “James, cứ nói thẳng ra sự thật. Nói với chị nhà là anh hối hận”. Cậu ấy khiến tôi phát điên lên ấy chứ!

- Thật sao? - tôi lắp bắp.

Tôi chỉ cố nói được có thế. Đầu tôi như bị châm chích khắp cả. Chưa từng bao giờ đau như thế.

Vậy là chuyện gì đang xảy ra?

- Mà Claire này, - George nói giọng cảm thông. - Tôi biết chuyện này rất khó với chị. Tôi chắc với James cũng thế. Vì chị biết cậu ấy ghét bị sai mà. Thôi thì cứ nói trắng ra đi, cậu ấy gần như chẳng sai bao giờ. Nên phải thừa nhận mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng, rồi phải xin lỗi chắc chắn gần như là chuyện không thể với cậu ấy. Mặc dù tôi chắc nếu chị phải nghe tiếng “xin lỗi” lần nữa, chắc chị sẽ nôn mửa ra. Chị nghe nó chắc phải đến phát ốm rồi!

George lại cười ào ào.

Đến lúc này thì tôi đã dám chắc George không đùa nhạo tôi. Rằng đây không phải là một trò đùa tinh vi, tàn nhẫn. George nghe có vẻ rất nghiêm túc. Nhưng tôi không hiểu tại sao cái câu chuyện của anh ta lại quá khác với cái câu chuyện James đã nói với tôi.

Tôi không thấy phát ốm nếu nghe tiếng “xin lỗi”. Tôi rất mong được nghe tiếng “xin lỗi”. Nhưng tôi không nghĩ mình đã nghe được tiếng “xin lỗi” nào từ miệng James nếu nó thậm chí có vọt thẳng vào tai tôi.

Nhưng tôi phải tập trung nghe vì George đã lại nói tiếp.

- Lạ một cái là James luôn nghĩ chị là người sẽ lăng nhăng chứ không phải cậu ấy.

- Tại sao thế? - tôi phần nào đoán được ý George. Trong mắt mọi người tôi lúc nào cũng là đứa ồn ào, nhiều chuyện trong khi James là cậu bé lúc nào cũng ngoan ngoãn để được cô tiên ban phép cho.

- Vì chị là người của tiệc tùng. Một người sôi nổi, thu hút sự chú ý. Và James chưa bao giờ nghĩ cậu ta đủ hấp lực với chị. Chưa từng nhé! Lúc nào cũng sợ mình quá nghiêm nghị và chán ngắt. Dân kế toán chúng tôi chẳng sung sướng gì đâu chị ạ. Các chị em phụ nữ luôn quy kết cho chúng tôi là không đủ rộn rã, chị tin không?

- Tôi chưa từng biết James nghĩ trong mắt tôi, anh ấy quá nghiêm nghị và chán ngắt, - tôi mệt mỏi nói.

- Thôi nào, - George nói, vẻ không tin. - Chị có đồng ý là trong hai người, chị vẫn luôn là kẻ giữ lửa cho mọi chuyện không?

- Phải, - tôi thận trọng thừa nhận, mong cho George nói tiếp, nói tiếp nữa.

- Còn James, - George cười hô hố. - Chị chẳng tìm được gã nào khá hơn thế đâu, nhưng có điều cậu ấy cũng chẳng thể khiến mọi người phải vây quanh, đúng không nào?

- Đúng, chắc là đúng. Nhưng nếu tôi phải bớt ồn ào đi một chút, có thể anh ấy sẽ bớt thấy mình tẻ nhạt.

- Nhưng như thế thì nghĩa lý gì? - George kêu lớn. - Thế thì chị đâu còn là chị.

Tôi biết chứ, tôi hoảng hốt nghĩ. Nhưng ấy chính là điều James muốn.

- Thì có thể James không vui khi sống với một kẻ ồn ào, sôi nổi như tôi, - tôi dẫn dụ.

- Có thể tôi đã làm anh ấy phải lo lắng. Chuyện tôi đang làm thật không tha thứ nổi. Trắng trợn moi thông tin. Tôi đang động viên George khai ra bạn mình.

- Đừng ngốc thế chứ, - George lại cười lớn. - Dĩ nhiên chị đâu có làm cậu ấy phải lo lắng. Cậu ấy đúng là có thấy việc này đôi khi khó chấp nhận. Nhưng đó là cái tôi của cậu ấy thôi, và cái sự bất an của cậu ấy bị động đậy. Sống cạnh một người được lòng thiên hạ hơn mình nhiều có dễ bao giờ.

- Ồ. Tôi hiểu rồi.

Bạn biết gì không? Tôi nghĩ là tôi biết đấy. Tôi nghĩ mình đã bắt đầu hiểu ra.

Tôi có nên nói với George?

Nhưng tôi phải ngẫm nghĩ lại về những điều mình vừa nghe. Tôi không thể nghe thêm gì nữa, đầu tôi vỡ tung mất.

Tôi bắt đầu tìm cách kết thúc cuộc nói chuyện.

- Sao bỗng dưng anh rành mấy chuyện này thế? - tôi trêu. - Anh tâm lý và đàn ông một cách lạ thường.

- Ồ, ờ, - anh ta nghe có vẻ vừa thẹn vừa sung sướng. - Aisling mua cho tôi một cuốn sách nói mấy cái chuyện tâm lý này ấy mà.

- Thảo nào, - tôi cười. - Thôi, cám ơn anh nhiều lắm, George. Anh tốt với tôi quá.

- Tốt. Tôi cũng mừng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, rồi chị xem.

Ồ không đâu, tôi nghĩ bụng.

- James bị sự sôi nổi của chị đe dọa (ngôn ngữ tâm lý học được George diễn lại một cách thiếu tự nhiên). Thay vì nhận thấy cái sôi nổi ấy bổ sung (lại thiếu tự nhiên) cho tính trầm lặng của cậu ấy, - George nói, nghe có vẻ như đang trích dẫn lời từ một cuốn sách dạy tâm lý.

- Nhưng biết đâu nhờ cái chuyện kinh khủng này mà hai người có thể trở nên chín chắn hơn và - ngừng một chút, ngượng ngùng - xác định lại những giới hạn trong cuộc sống hôn nhân của mình.

- Ôi George! - tôi cố làm cho George ngưng. Tôi không chắc mình có thể tiếp tục câu chuyện này đến bao giờ. - Rõ ràng anh đã thấm lắm rồi đấy.

- Ừ, - George bẽn lẽn nói. - Tôi cũng đang thử thăm dò cái phần nữ tính của mình nữa đây.

Nếu đang không trong tâm trạng rối bời và hoảng sợ, chắc tôi đã thấy chuyện này cực kỳ hài hước.

- George. Được nói chuyện với một người tâm lý như anh tôi vui lắm. Anh hiểu rõ các động lực của James và tôi. Không phải anh đàn ông nào cũng sâu sắc đến thế đâu.

- Cám ơn chị, - George hãnh diện. Tôi gần như “nghe” được anh chàng đang bừng mặt rạng rỡ. - Tôi thấy mình học được nhiều lắm. Và tôi không còn sợ khóc nữa.

- Tốt, tốt, - tôi nói giọng vui vẻ, lòng nơm nớp lo George sẽ lại đưa ra dẫn chứng này nọ.

Làm cách nào cho anh ta ngưng nói mà không phải mang tiếng xem thường cái cảm xúc đang được đẩy lên cao độ của anh ta đây?

Rồi tôi buột miệng hỏi George một câu nữa.

- Mà anh có chăm chút, nuôi dưỡng cái phần con trẻ trong anh không? - tôi dịu dàng.

- Ờ, cái gì?

Vậy là tôi đã đi quá tầm George. Aisling đã không đưa cho George cuốn tiếp theo.

- Tôi chưa có đứa nào. Chị biết mà, Claire.

- Tôi biết, - tôi tử tế đáp. Chẳng có lý do gì đẩy anh này đi quá xa, phá hỏng toàn bộ công sức của Aisling.

- George, - tôi ngắt lời George, vẫn đang thao thao bất tuyệt chuyện James phải đánh vật với bản thân như thế nào vì đã nghe theo lời khuyên của anh chàng, và James với tôi sẽ lại hạnh phúc ra sao, và...

- George, - tôi nói to hơn, cốt cho anh chàng ngừng lại.

- George, thôi để tôi nói lại xem tôi hiểu có đúng không nhé? James yêu tôi. James lúc nào cũng yêu tôi. James lo sợ trong mắt tôi anh ấy là người tẻ nhạt. Đúng không?

- Nhưng, chị biết rõ thế mà, - George nghe có vẻ ngạc nhiên.

- Cho chắc thôi.

George vẫn cứ lải nhải. Không rõ là tôi đang tưởng tượng hay thế nào, nhưng hình như anh chàng đang nói đến thứ gì đó gọi là “kỳ kinh của đàn ông”.

Nhưng tôi gần như không nghe nổi anh ta nói gì. Tôi còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải lo nghĩ.

Đó là, tại sao James nói với Geroge là anh ta yêu tôi điên dại, là sợ mất tôi và tại sao anh ta lại nói với tôi rằng tôi là kẻ không ai chịu đựng nổi, nhưng anh ta phải mở rộng tay làm từ thiện mà đón tôi về? Đến một người mù cũng thấy được có một điểm không nhất quán nho nhỏ giữa hai câu chuyện.

Anh ta hoặc nói dối George, hoặc nói dối tôi.

Và đâu đó trong tiềm thức, tôi cảm nhận rằng anh ta đã nói dối tôi.

Tôi phải nói chuyện với anh ta. Tôi phải tìm ra sự thật.

- George, - tôi lại ngắt. - Tôi cần nói chuyện với James. Anh nói anh ấy gọi lại cho tôi nhé? Rất quan trọng.

- Ừ. Chắc nửa tiếng nữa là cậu ấy về thôi.

- Cám ơn. Chào anh.

Rồi tôi cúp máy.

Tôi cố gắng để hiểu được những gì Geroge vừa vô tình cho tôi hay. Vậy là James luôn yêu tôi. Và James lo sợ trước sự hiện diện của tôi, ừm... tôi, chắc vậy, đại loại vậy.

Phải chăng vì thế mà anh ta cần đến một cuộc tình ở bên ngoài? Và tại sao anh ta lại phải nói lỗi hoàn toàn ở tôi? Tại sao anh ta lại nói tôi phải thay đổi hoàn toàn nếu muốn cuộc hôn nhân của chúng tôi có tương lai?

Tôi không chắc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Nhưng tôi biết một điều. Một điều gì đó.