Dựa Vào Mặt Ăn Cơm

Chương 13: 13: Gia Đình Tôi Có Một Cậu Con Trai Sắp Trưởng Thành






Nhà Thẩm.
Đó là một ngày thứ bảy khác, Tạ Chỉ Thiên đúng giờ đến nhà họ Thẩm để tiến hành trị liệu tâm lý cho thiếu gia nhà họ Thẩm.
Vào cửa, một người hầu được đào tạo bài bản mang trà cho cô, dẫn cô vào phòng tư vấn.
Việc này đã được Thẩm Diễm sắp xếp trước đó, có thể nói nó được xây dựng theo tiêu chuẩn cao nhất của nước ngoài, tiên tiến, khoa học và hơn nữa còn thoải mái dễ chịu.
Tạ Chỉ Thiên một lần nữa cảm thấy địa vị của Thẩm Thanh trong gia đình này đã không còn như trước đây.
Có đôi khi cô thậm chí còn sẽ hoài nghi, Thẩm Thanh của lúc trước không được coi trọng và có cũng như không có đó có phải là tồn tại trong tưởng tượng của cô không.
Cô nhìn lão quản gia đang dẫn đường, thăm dò hỏi: "Tình hình của A Thanh gần đây sao rồi, có thay đổi gì không?"
Lão quản gia nhướng mi liếc nhìn cô một cái, một đôi mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng sắc bén khiến Tạ Chỉ Thiên sững sờ.
Nhưng lại nghe giọng điệu nghiêm túc của lão quản gia, chậm rãi nói: "Cậu chủ của chúng tôi, mọi chuyện đều ổn."
Chỉ một lúc thôi mà Tạ Chỉ Thiên gần như nghĩ đối phương đã nhận ra tâm tư của cô.
Nhưng chỉ là một ông già mà thôi.
Cô cố gắng gượng cười nói: "Vậy là tốt rồi, với là tư cách là bác sĩ điều trị của A Thanh, tôi rất lo lắng cho tình trạng của em ấy sẽ tiếp tục chuyển biến xấu."
Lão quản gia hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chuyển biến xấu."
Tạ Chỉ Thiên suy nghĩ kỹ rồi trả lời: "Nhìn tình hình của A Thanh, nếu tiếp tục chuyển biến xấu, em ấy có khả năng sẽ bị trầm cảm, đương nhiên, đó là trường hợp xấu nhất chỉ cần em ấy sẵn sàng hợp tác điều trị thì tôi tin chắc có thể chữa khỏi."
Lão quản gia chẳng ừ hử gì cả: "Đã đến phòng tư vấn."
"Cảm ơn."
Phòng tư vấn.
Tạ Chỉ Thiên đẩy cửa bước vào, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhất thời cô vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Trong phòng có một chiếc ghế sô pha lớn màu trắng nhạt mà Thẩm Thanh thì đang nằm ngủ trên đó.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang nằm nghiêng, trên người mặc chiếc áo len trắng tinh, quần jean sáng màu, mái tóc mềm mại buông xuống thuận theo bên tai, lông mi dày hơi rủ xuống, đôi môi hồng khẽ hé mở còn có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng.
—— dáng vẻ ngủ vừa đẹp lại yên bình.
Mà thiếu niên đang gối đầu trên đùi người đàn ông.
Người đàn ông này, không nghi ngờ gì nữa chính là chủ nhân của ngôi nhà này, chủ nhân của tập đoàn Thẩm, cha của thiếu niên, Thẩm Diễm.
Khi nào một người đàn ông xưa nay luôn lãnh đạm và xa cách lại có thể trở nên dịu dàng như vậy?
"..."
Tạ Chỉ Thiên đang định nói thì người đàn ông ngước mắt lên, ánh mắt không sắc bén nhưng có sức mạnh khiến cô không dám tủy tiện mở miệng.
Cô ngồi bên cạnh và kiên nhẫn đợi đứa trẻ đang say ngủ thức dậy.
Còn người đàn ông quyền cao chức trọng đó, từ đầu đến cuối không hề thay đổi tư thế mà chỉ cụp mắt nhìn người đẹp nhỏ đang say ngủ bằng ánh mắt "Yêu thương".
Đôi mắt của Tạ Chỉ Thiên lướt qua khuôn mặt cậu bé, một lần nữa cảm thán cho vận mệnh bất công.
Thiếu niên đó đã trở nên xinh đẹp hơn.
Cậu giống như một kiệt tác hoàn hảo, tuyệt phẩm tối cao không có khuyết điểm được đặt vào một chiếc hộp đơn giản mà không ai quan tâm.

Cuối cùng hộp bao bì từ từ bị xé mở và ánh sáng bị rò rỉ ra từ trong khe.
Mà Thẩm Diễm rất có thể đang tận hưởng quá trình này.
Trên thực tế, Tạ Chỉ Thiên đã đoán đúng không sai, Thẩm Diễm hoàn toàn chính xác đang hưởng thụ.
Đứa trẻ này đã được giấu dưới mắt hắn hơn mười năm rồi, cỡ nào không thể tưởng tượng nổi nhưng thực sự đã xảy ra.
Hắn đã từng nghĩ đây là một loại trái cây khô héo, thấp kép, vô dụng và định sẵn sẽ bị vứt bỏ.

Sau đó khi hắn nhấc bỏ lớp vỏ sần sùi và xù xì của trái cây, hương thơm thoang thoảng trong lúc lơ đãng bay ra lại ngọt ngào và lôi cuốn hơn bao giờ hết.
Chưa trưởng thành nhưng vẫn tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Thẩm Diễm chờ đợi, tưởng tượng hương vị trong miệng sẽ tuyệt vời như thế nào khi trái cây thật sự chín muồi.
Vì thế, hắn bằng lòng dùng hết kiên nhẫn của mình.
Sau nửa tiếng, cậu bé đang ngủ đã tỉnh dậy.

Mở một đôi mắt đen như sương mù chứa đầy hơi nước, cậu mơ màng cọ cọ chân người đàn ông.
Trong mắt Thẩm Diễm hiện lên một nụ cười, nhéo má cậu bé rồi nói: "Tỉnh rồi?"
Thẩm Miên gật đầu và gọi: "Dạ thưa cha."
Khác với nhút nhát và ngượng ngùng trước mặt những người khác, giọng điệu của đứa bé này đầy vẻ mềm mại lấy lòng và còn có một chút làm nũng như có như không.
Cứ như thể hắn là chỗ dựa duy nhất và tồn tại duy nhất mà cậu không cần phải phòng bị.
Thẩm Diễm vuốt ve mái tóc của cậu bé, trong mắt đều là cưng chiều và hỏi: "Tối hôm qua con đã làm chuyện xấu gì mà buồn ngủ như vậy?"
Chơi game.
Thẩm Miên mở to mắt nhìn rồi nói: "Đọc sách."
Tạ Chỉ Thiên ở một bên cười nói: "Tính toán thời gian thì kỳ thi cuối kỳ quả nhiên đang đến gần, A Thanh chắc chắn muốn đạt điểm cao trong kỳ thi."
Thẩm Miên nhìn thấy cô thì có vẻ sợ hãi, bám vào người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Con, con không muốn làm cha mất mặt."
Chỉ cần có người xung quanh, cậu bé sẽ không thể kiểm soát được lo lắng, hoang mang và nhìn hắn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Điểm này trong mắt Thẩm Diễm không nghi ngờ gì là một điểm tốt.
Con cưng của hắn, chỉ cần có hắn là đủ mà không cần ai khác nữa.
—— có lẽ, bệnh này nếu không chữa khỏi thì tốt hơn.
Ngay khi ý tưởng đáng sợ này vừa mới chớm nở đã bị hắn dập tắt.
Điều này là không đúng, đứa trẻ này nên có một cuộc sống bình thường, những mối quan hệ bình thường, không ai có thể tước đi.
Hơn nữa, đứa trẻ hết lòng tin tưởng và dựa dẫm vào hắn.
Hắn không thể làm như thế.
Thẩm Diễm cụp mắt xuống, kiên nhẫn an ủi: "A Thanh, con thi rớt cũng không sao, không ai dám chê cười con đâu."
Cậu bé chỉ khẽ lắc đầu và nhỏ giọng ngập ngừng nói:
"Có, họ đều sẽ..."
Thẩm Diễm nói: "Từ nay về sau sẽ không có nữa.

Cho nên, con không cần vất vả như thế."
Cậu bé cắn môi, im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Dạ, thưa cha."
Người đàn ông ôm cậu vào lòng, nhặt đôi tất bên cạnh rồi mặc vào cho cậu.
Chân của đứa trẻ này nhỏ hơn nhiều so với những cậu bé cùng tuổi, nước da trắng trẻo được chạm khắc tinh xảo, Thẩm Diễm cầm trong lòng bàn tay xoa nhẹ có chút không muốn buông ra.
Thẩm Miên rất bối rối.
Người đàn ông này gần đây dường như mắc chứng bệnh khao khát da thịt, hở một tí là xoa xoa sờ sờ, nếu không có ý chí kiên định thì có lẽ cậu sẽ lại phạm sai lầm một lần nữa.
Hệ thống nói: [Đã từng có một streamer, HE với em gái có cùng huyết thống trong quá trình livestream, sau này không ai gặp streamer đó nữa.]
Thẩm Miên: "..."
Một bên khác Tạ Chỉ Thiên đã xấu hổ đến mức không đành lòng nhìn thẳng.


Tại sao trước đây cô không phát hiện ra, người đàn ông này có tiềm chất trở thành nô lệ.
Thẩm Miên mang giày và tất vào, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, nói nhỏ: "Xin lỗi bác sĩ Tạ vì đã để chị chờ lâu."
Nghề nghiệp dày công tu dưỡng tốt đẹp khiến Tạ Chỉ Thiên vẫn giữ nụ cười tươi, cô nói: "Không sao đâu, chị cũng mới vừa đến không lâu."
Theo thói quen hỏi một số vấn đề, làm kiểm tra xong lại để cho Thẩm Miên làm một bảng câu hỏi.
Tạ Chỉ Thiên cầm kết quả, cười nói: "Kết quả kiểm tra cho thấy tình trạng của A Thanh đã cải thiện đáng kể, không còn chống đối trường học như trước nhưng đừng vì điều này mà mất cảnh giác nhé.

Đề nghị của tôi là phụ huynh hãy làm bạn ở bên cạnh em ấy nhiều hơn để em ấy cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của gia đình, tốt nhất là giữa người thân và con cái có sự tương tác nhiều hơn."
Khi nói đến đây thì cô cảm thấy mình đã quá lắm miệng rồi.
Người đàn ông gật đầu đầy ẩn ý và nói: "Được, tôi hiểu rồi."
***
Đưa Tạ Chỉ Thiên đi, Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm.
Bảng câu hỏi vừa rồi suýt chút nữa đã bị bại lộ nhưng may mắn thay hệ thống đã điều chỉnh bảng câu hỏi kịp thời cho một người có các triệu chứng tương tự như nguyên chủ nên mới suôn sẻ vượt qua bài kiểm tra.
Lúc này, lão quản gia lên lầu nói: "Cậu chủ, bạn học của ngài đến rồi."
Thẩm Miên khẽ giật mình rồi hỏi: "Là ai ạ?"
"Cậu Vương và bạn học Lục cùng lớp."
Thẩm Miên không tin, quan hệ của hai người đó hẳn là như nước với lửa, cậu nói: "Họ đến cùng nhau hả?"
Lão quản gia nói: "Có vẻ như là tình cờ gặp nhau ở cửa."
Ồ.
Cha ở một bên nhíu mày nhìn cậu, đôi mắt không nhìn ra được cảm xúc nhưng chắc là cũng không mấy vui vẻ..