Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Chương 75




Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lục Nghiễn ăn mặc chỉnh tề, bỏ một thùng tôm hùm nhập khẩu vào cốp xe, chuẩn bị ra ngoài.

Ông Lục đang tập thể dục trong hoa viên chạy tới: “Đợi đã, cháu đi đâu sớm thế?”

Quần tây đen dài, áo sơ mi trắng, trông không khác gì thường ngày, nhưng nhìn mái tóc được anh cố ý tạo kiểu, râu cạo sạch sẽ và chiếc đồng hồ đặc biệt trên tay, ông cụ nhận ra có gì đó sai sai.

“Cháu hẹn ăn trưa với bạn, bây giờ chuẩn bị đi ra ngoài.”

“Bây giờ mới bảy giờ thôi.” Ông cụ phát hiện hôm nay cháu trai mình không thành thật lắm.

Ông cụ đứng ở đầu xe không cho đi, Lục Nghiễn đành phải nói mình cần đến thị trấn Liễu Giang.

“Gặp cô gái thường xuyên gửi trái cây và gạo cho cháu à? Chờ chút, ông cũng phải đi.”

Không cho giải thích, ông cụ thay quần áo, ngồi vào ghế phụ, liếc nhìn cháu trai: “Ngây ra làm gì? Lái xe đi!”

Lục Nghiễn đành phải gửi tin nhắn cho Lâm Hoài Hạ, nói sẽ đưa ông nội đi cùng.

Lâm Hoài Hạ: Không sao đâu, ông bà nội Điền Thanh cũng tới, vừa vặn cho người già bọn họ có chuyện để nói. Ông nội anh có đặc biệt thích ăn món gì không, em sẽ chuẩn bị trước.

Lục Nghiễn: Không cần chuẩn bị gì đặc biệt, cái gì ông ấy cũng thích ăn.

Ông cụ nhà họ Lục vươn cổ nhìn thấy tin nhắn, không khỏi gật gật đầu, cô gái này khá tốt! Mỗi tội thằng cháu này của ông ấy không có tâm, chậc chậc, nuôi tốn cơm tốn gạo.

Tám giờ sáng, Đỗ Duy mang gà, vịt, ngỗng đến, bà Vương và ông Từ giúp cô xử lý gia cầm, anh cả, anh hai và ông ba đều đến.

Ngay sau đó, cả nhà Điền Thanh và ông cháu Lục Nghiễn cũng đến.

Lâm Hoài Hạ tươi cười đứng chờ bọn họ ở cổng: “Mọi người tới vừa kịp lúc, cháu đang chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Lâm Tùy Tâm nhéo má em gái mình: “Sáng nay ăn cái gì?”

“Có cháo rau xanh, cháo bí đỏ, bánh bao thịt sốt măng, bánh bao tôm sốt đậu, sủi cảo chiên, bún dưa chua.”

“Oa, chuẩn bị phong phú quá.” Điền Thanh xuống xe chạy tới.

Lâm Hoài Hạ cười chào mọi người: “Ông Điền, bà Điền, chú Điền, dì Điền, đã lâu không gặp ạ.”

Vợ chồng Điền Chính bế con trai đến: “Ơ, sao không chào anh.”

Tử Tử hất tay cha mẹ ra, chạy tới ôm chân cô, ngẩng đầu lên, nũng nịu nói: “Chị Hoài Hạ, người ta muốn ăn vải thiều.”

Lâm Hoài Hạ xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé: “Ăn sáng xong rồi ăn trái cây nha.”

Người nhà họ Điền và người nhà họ Lâm đều quen biết nhau, ông Điền cũng từng trò chuyện với ông ba rồi.

“Hoài Hạ bây giờ giỏi thật, cái gì cũng biết làm, nhà họ Lâm các anh có người kế nghiệp rồi.”

Ông ba cười lớn: “Cháu gái ông cũng giỏi, vừa hiếu thảo vừa thông minh, Hoài Hạ nói Thanh Thanh đã giúp đỡ nó rất nhiều, chuyện kiểm tra thóc gạo lần trước còn phải cảm ơn nhà ông nhiều.”

“Ông anh này khách sáo quá.”

Lúc hai ông cháu Lục Nghiễn tới nơi đã thấy hai ông cụ nịnh bợ lẫn nhau. Ông cụ Lục xuống xe, cũng không thèm để ý đến cháu trai mà chủ động tham gia cùng.

“Ông Điền à, chúng ta đã nhiều năm không gặp, còn nhớ ra tôi không?”

Ông Điền nhìn ông già quen mắt này một lượt, sau đó dậm chân vỗ tay: “A, ông Lục, bao nhiêu năm không gặp, tôi còn tưởng rằng…” Ông ấy đã đi rồi.

Hina

Ông cụ Lục nhanh chóng ngắt lời ông ấy: “Ai da, là tôi đây, thằng cháu tôi không chịu thua kém, mấy năm nay đều nhờ nó xử lý sản nghiệp trong nhà, tôi mới có thời gian thoải mái về hưu dưỡng lão.”

“Lục Nghiễn, lại đây, ông nội giới thiệu cho con.”

Vừa đi tới anh vừa tranh thủ liếc nhìn Lâm Hoài Hạ, hôm nay cô gái nhỏ mặc váy dài màu trắng, trông rất ngoan ngoãn dịu dàng. Khoé miệng Lục Nghiễn hơi nhếch lên, lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối.

Ông ba hỏi ông Điền: “Ông quen Lục Nghiễn à?”

Từ “à” cuối cùng, với giọng điệu kéo dài, có ý nghĩa sâu sắc.

Bọn họ đều là những con cáo già sống đến mấy chục tuổi, nghe xong liền biết có vấn đề.