Các bước làm mì lạnh rất bình thường, quan trọng nhất là phải nắm bắt được gia vị, sử dụng nguyên liệu chất lượng cao, tất cả đều đạt tiêu chuẩn thì món mì lạnh sẽ không có gì để chê.
Đây là lần thứ hai Phương Siêu quay video cho Quán ăn vặt nhà họ Lâm, ấn tượng chung của anh ấy là tổng giám đốc Lâm này có cách làm những món ăn bình thường trở nên ngon miệng.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Làm xong mì lạnh, Điền Thanh ở một bên cầm đũa nhìn chằm chằm.
Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Điền Thanh, Phương Siêu kiểm tra toàn bộ cảnh quay, gật đầu: “Đủ tài liệu rồi.”
Điền Thanh không nói hai lời, trực tiếp lấy đi món mì lạnh vừa quay, bưng bát đứng đấy ăn.
Phương Siêu cũng thèm, đáng thương nhìn Lâm Hoài Hạ.
Lâm Hoài Hạ cười, ánh mắt của anh ấy là khen ngợi tay nghề của đầu bếp.
“Đợi chút, tôi làm cho anh một bát lớn.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”
Điền Thanh ăn xong một bát, vẫn muốn ăn tiếp nhưng bị Lâm Hoài Hạ cản lại.
“Chờ lát nữa tớ trộn nguyên liệu, gói mì lạnh riêng cho cậu mang về nhà ăn tối!”
“Cảm ơn chị em, ôm một cái!”
Lâm Hoài Hạ ghét bỏ đẩy cô ấy ra: “Người cậu toàn mồ hôi bẩn, đừng có ôm tớ.”
Điền Thanh dậm chân, rất đáng yêu: “Tớ là tiểu tiên nữ thơm tho, cậu còn dám nói tớ hôi, tớ sẽ không mang đồ cho Lục Nghiên của cậu nữa.”
Khoảng thời gian này, Lục Nghiễn đi công tác nước ngoài, nghe nói hai ngày này sẽ về, cô vẫn không biết anh đã về chưa.
“Phì, ai bảo anh ấy là của tớ! Không cần mang cho anh ấy, anh ấy không ở thành phố Lưỡng Giang.”
“Ê, nhìn giọng điệu này của cậu đi, cãi à?”
“Cãi cái đầu cậu, tớ ăn ngay nói thật.”
Hai người vừa thấy mặt liền ríu rít nói mãi không hết chuyện.
Buổi chiều, Phương Siêu tới nhà biên tập video, Lâm Hoài Hạ rửa cho anh ấy một chậu vải thiều lớn.
“Ăn thoải mái nhé!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Hoài Hạ và Điền Thanh ở trước sân bật điều hòa không khí, không có chút hình tượng nằm trên sofa, vừa ăn vải vừa trò chuyện.
“Rau cậu trồng ăn được chưa.”
“Rau xanh vẫn non, bắp cải chắc cũng sắp chín rồi, cà chua bi cũng đang nở hoa.”
“Cậu đăng ký thương hiệu thực phẩm tươi sống chưa?”
“Đăng ký rồi, tên là ‘Bé tươi xanh’, đáng yêu không.”
“Ha ha, tên hay lắm, cậu định bán thế nào?”
“Đỗ Duy đang liên hệ, sau khi thực phẩm bổ sung rau xanh được gửi đi thử nghiệm, rất nhiều siêu thị lớn đã liên hệ với tớ, nhưng cậu biết đấy, số lượng ít, chỉ bán sản phẩm chất lượng cao, những hợp đồng các siêu thị đó đưa ra đều không phù hợp với tớ.”
Điền Thanh gật đầu: “Cậu bán những loại rau đó thì không cần lo lắng, cứ cẩn thận lựa chọn thật kỹ, chờ rau chín nhớ báo cho tớ biết ngay, tớ dẫn cả nhà đến hái.”
“Được, lâu rồi không gặp gia đình cậu, bây giờ thời tiết nóng bức, đưa bọn họ đến thị trấn Liễu Giang ở lại hai ngày cho mát mẻ, tiện thể nếm thử tay nghề của tớ.”
“Ok!”
Đỗ Duy nói với cô, lô gà choai choai cỡ một trăm con đã nuôi được mấy tháng, thịt mềm, vừa lúc nấu, bây giờ có thể ăn ngay.
Cô rất mong chờ hương vị của đợt gà này.
Sau khi video mì lạnh được đăng tải, những fan hâm mộ theo dõi Quán ăn vặt nhà họ Lâm lập tức dán mắt vào màn hình, nước miếng chảy đầy đất.
Hu hu, cảnh quay cận cảnh này muốn g.i.ế.c người à.
Hina
Sành ăn Lưỡng Giang đã lưu Quán ăn vặt nhà họ Lâm vào mục yêu thích, vừa thèm chảy nước miếng vừa bình luận.
Không giống những cư dân mạng ăn mì trực tuyến khác, anh ta đã được ăn mì lạnh trực tiếp ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.
Xem đi xem lại video, nhớ lại mùi vị lúc đó, đúng là không thể chịu nổi. Anh ta vội vàng gửi tin nhắn cho người bạn đam mê ẩm thực của mình, hẹn ngày mai đi ăn ở thị trấn Liễu Giang tiếp.
Điền Thanh gói một phần lớn mì lạnh và nước sốt về nhà, cả nhà vừa húp mì lạnh vừa xem video. Cảm giác thỏa mãn đó, cả đời này không có gì hơn thế.