Đã có tuổi rồi nên cuộc sống không có gì đặc biệt, buổi sáng đi chợ và dọn dẹp nhà cửa, không bận việc gì khác. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, kiếm chút tiền tiêu vặt cũng tốt.
Hơn nữa, không phải chỉ là rửa bát lau bàn thôi sao, việc này căn bản không có gì khó khăn.
Hina
Bà Dịch ở phía tây thị trấn nhìn thấy tin tức, cũng không đợi đến hai giờ chiều, dù sao bà ấy cũng sắp đi chợ nông sản nên quyết định đi hỏi thăm luôn.
Lâm Hoài Hạ cũng rất ngạc nhiên, mới phát tin tuyển dụng được nửa giờ đã có người đến cửa xin việc.
“Bà ơi, bà đừng vội, hai giờ chiều rồi tới cũng được.”
Bà Dịch khoát tay: “Bà biết rồi, bà tiện đường ghé qua nên hỏi luôn xem có được hay không thôi, buổi chiều không cần đến nữa.”
Bà lão kiên quyết này thực sự khiến Lâm Hoài Hạ rất có cảm tình.
Nhìn lại một lần, tóc bà ấy uốn xoăn kiểu tây, quấn quanh đầu, quần áo gọn gàng sạch sẽ, tinh thần cả người cũng tốt.
“Bà ơi, bà tên gì, bao nhiêu tuổi ạ?”
“Bà tên Dịch Phương, sáu mươi hai tuổi, tuy hơi già nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, nếu cháu không tin thì bây giờ bà dọn dẹp phòng bếp cho cháu xem? Bà hơi mắc chứng sạch sẽ, phải dọn dẹp nhà cửa gọn gàng mới thoải mái.”
Thế thì không cần dọn dẹp ngay!
Lâm Hoài Hạ trò chuyện với bà lão một hồi, tính tình bà ấy rất tốt, lúc nói chuyện trên mặt luôn tươi cười, rất thích hợp với công việc này.
“Nếu bà không có ý kiến thì bảy giờ sáng ngày mai đến đây chúng ta thử xem sao?”
“Được, không có vấn đề, bà sẽ đến đúng giờ.” Nhận được xác nhận, bà Dịch vui vẻ rời đi.
Bà ấy đi tới cổng, không biết nghĩ gì mà lại quay lại.
Lâm Hoài Hạ: “Còn có chuyện gì sao ạ?”
“Bà đã thành công xin việc ở đây, cháu cũng nên thông báo với mọi người một tiếng chứ?”
“A, cháu sẽ gửi tin nhắn vào nhóm ngay.”
Bà Dịch hài lòng: “Vậy cô chủ nhỏ làm việc đi, bà đi trước nhé.”
Lâm Hoài Hạ cười cười, gửi một tin nhắn vào nhóm: Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã tuyển được nhân viên phục vụ!
Tin nhắn vừa được gửi đi, mọi người trong nhóm đã bắt đầu trả lời.
“Ai nhanh chân thế? Tôi còn định chợp mắt một lát rồi dậy đi xin việc.”
“Tôi cũng muốn biết ai lại nhanh chân như vậy.”
“A a a, tôi cũng muốn đi, làm việc nửa ngày, rất phù hợp với tôi.”
“Nghe nói đồ ăn ở quán ăn nhà họ Lâm rất ngon, sau này còn được ăn sáng miễn phí, tính mỗi tiền ăn sáng cả tháng thôi cũng đã rất nhiều tiền rồi.”
“Nghe nói sẽ tăng giá sau một tuần ăn thử?”
“Vậy ngày mai tôi phải ăn nhiều hơn.”
“Mọi người mất cơ hội rồi, là ai nhanh chân vậy?”
“Ngày mai đi xem một tí là biết ngay mà.”
Bà Dịch đi chợ về nhà, vừa mở cửa đã tức giận hét lên: “Ông già đâu, mau tới giúp tôi một tay.”
Một ông lão gầy gò từ trong nhà đi ra: “Hôm nay bà mua gì thế?”
“Có mắt mà không biết nhìn à, khoai sọ đấy! Hôm nay gặp được một người nông dân bán khoai sọ, mới đào, vừa tươi vừa rẻ, tôi mua mười cân.”
“Mua nhiều như thế làm gì? Ở nhà chỉ có hai người chúng ta, bao giờ mới ăn hết.”
“Không ăn hết thì làm thành bột gửi cho con trai.”
Đúng vậy, hai vợ chồng bọn họ đã về hưu, có một cậu con trai làm việc ở thành phố, cũng may là ở ngay thành phố Lưỡng Giang, cuối tuần có thể lái xe về nhà.
Bà Dịch rất phấn khởi: “Tôi nói ông nghe, hôm nay tôi còn tìm được việc làm.”
“Việc gì?”
“Ha ha ha, tôi thấy Quán ăn vặt nhà họ Lâm tuyển nhân viên phục vụ nên chạy đi đăng ký xin việc trước bọn họ, còn thành công được nhận nữa.”
Ông lão nhíu mày: “Bà cũng già rồi, nhà chúng ta không thiếu chút tiền này, bà đến đó làm gì?”
“Tôi thích!” Bà lão bước nhanh vào bếp lấy d.a.o gọt vỏ khoai sọ: “Tôi nghĩ rồi, dù sao buổi sáng cũng không có gì làm, buổi sáng đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm làm việc g.i.ế.c thời gian, buổi chiều đi đánh mạt chược với đám ông Dương, thế là xong một ngày.”