“Bác ba đừng lo lắng, hiện tại việc trồng trọt đã được cơ giới hóa, cháu thuê chuyên gia quản lý, không có vấn đề gì đâu. Nếu mọi người lo lắng, có thời gian cứ đến thị trấn Liễu Giang là biết thôi.”
Lâm Tùy Tâm hỏi thẳng: “Em có đủ tiền không?”
Anh cả cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy, không đủ tiền thì có một chút ở chỗ anh.”
“He he, cảm ơn anh cả anh hai, em có đủ tiền rồi.”
Lâm Tùy Tâm lườm cô một cái: “Em đủ anh đi đầu xuống đất, em mới làm việc được mấy năm, cho dù ông hai để lại cho em một ít tiền thì cũng chỉ có vài trăm nghìn. Không có mấy triệu thì sao kinh doanh nổi một nông trường hơn trăm mẫu đất? Ngại với các anh em làm gì, đưa số tài khoản đây, anh chuyển tiền cho.”
“Ha, coi thường em đúng không.”
Lâm Hoài Hạ trực tiếp mở điện thoại ra, bấm vào ứng dụng ngân hàng, đưa điện thoại vào mặt anh ấy: “Nhìn xem, đằng sau có bao nhiêu số 0?”
Anh cả và chị dâu tò mò tiến lại gần, sau đó trợn tròn mắt.
“Trời đất, Hoài Hạ giỏi thật, có nhiều tiền như thế.”
Lâm Tùy Tâm: “Lấy ở đâu?”
“Bán gạo đó. Gạo tơ vàng, một cân một nghìn đồng, trong nhà kho còn mấy trăm cân.”
“Kiếm được nhiều như thế?”
Lâm Hoài Hạ đắc ý nói: “Rõ ràng, bao nhiêu người muốn còn không có.”
“Lâm Hoài Hạ, ba anh em chúng ta xem ra em là người phát tài đầu tiên rồi.”
Lâm Hoài Hạ làm bộ khiêm tốn: “Không dám, không dám!”
“Không dám cái rắm, chờ khi nào thu được vụ lúa đầu tiên rồi quay lại khoe khoang trước mặt ông đây!”
Lâm Hoài Hạ chạy tới mách bác gái ba: “Anh hai nói bậy.”
Bác gái ba lườm con trai một cái: “Làm anh trai kiểu gì đấy?”
Lâm Tùy Tâm không dám tranh cãi với mẹ, hầm hừ ôm cải ướp bỏ vào xe mình.
“Ơ, thằng hai Lâm, xấu hổ chưa kìa, cháu mang hết đi thì nhà ta ăn cái gì?”
Hoài Hạ về nhà, ngày mai anh cả và anh hai phải đi, tranh thủ lúc này, buổi trưa cả nhà ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Lâm Hoài Hạ khoe khoang nói chuyện linh tinh với anh cả anh hai, buổi chiều mới trở về thị trấn Liễu Giang.
Hina
Tình hình dịch bệnh mới cải thiện đôi chút nhưng dịch bệnh ở một số thành phố vẫn rất nghiêm trọng, Đỗ Duy tranh thủ thời gian tìm người sửa chữa nhà kho, đường sá, kênh mương của nông trường trước xuân phân, lắp đặt điện, nước, đồ dùng trong nhà, thiết bị giám sát, thuê công nhân, mua máy móc nông nghiệp đều đã đến nơi.
Nói đến chuyện mua máy móc, Lục Nghiễn cũng giúp cô một tay.
Lục Nghiễn quen một người trong công ty Đỗ Duy chọn, biết cô đang xây dựng nông trường muốn mua máy móc nông nghiệp nên liên hệ qua, được giảm giá 20%, giúp cô tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Lâm Hoài Hạ vui vẻ cảm ơn và gửi cho anh một ít rau củ.
Lục Nghiễn cũng không khách sáo với cô, cô cho thì anh nhận, có nguyên liệu nấu ăn tốt cũng lấy cớ không biết nấu gửi tới cho cô.
Theo lý thuyết bây giờ một người ở thành phố, một người ở thị trấn, khoảng cách càng xa hơn, nhưng vô tình hai người lại có nhiều tương tác hơn.
Biết cô đang ở thị trấn Liễu Giang, cuối tuần có thời gian Lục Nghiễn đều sẽ ghé qua, hôm nay anh lại đến.
Xe đỗ bên ngoài cổng nhà họ Lâm, cổng khóa chặt, Lục Nghiễn quen đường đi đến nông trường phía đông.
Lâm Hoài Hạ kinh ngạc kêu lên: “Đỗ Duy, thóc nảy mầm rồi.”
Đỗ Duy nhảy xuống máy kéo, thuận tay giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi chạy nhanh đến phòng nhân giống: “Bắt đầu nảy mầm từ đêm qua rồi, nghe nói lúa tơ vàng năng suất thấp, tôi sợ tỷ lệ nảy mầm cũng sẽ thấp, không ngờ lại rất bình thường, tỷ lệ nảy mầm cũng tương tự như lúa lai thông thường.”
“Vậy là tốt rồi. Rau xanh và cà chua cũng đã nảy mầm, hai ngày nữa có thể chia thành cây con được không?”
“Đợi thêm một chút, khi nào cây con phát triển mạnh hơn rồi trồng xuống đất sau.”