Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Chương 32




“Vậy lấy một cân đi, em qua hàng khác.”

“Được!” Chị gái lưu loát gói lại cho cô: “Tổng cộng mười ba đồng.”

Trả tiền xong, cô đi đến hàng thịt trước mặt mua nửa cân thịt thăn và một miếng ức gà.

Nhìn thấy thịt gà, cô lại nghĩ đến cám gạo ở nhà, dù sao cũng là cám gạo thần, vứt đi thì phí, vừa vặn dùng để nuôi gà chăn heo. Không biết thịt nuôi bằng đồ trong linh điền sẽ ngon đến mức nào?

Nghĩ đến đây, cô nóng lòng muốn mua gà con.

“Gà con á? Bây giờ chưa phải lúc, đợi đến tháng sau thời tiết ấm hơn gà con mới nở.” Thím bán thịt gà cũng bán gà con.

“Trời lạnh, nuôi gà con cũng khó sống.”

“Vậy khi nào có gà con thì thím nói ông chủ cửa hàng tạp hóa nhà họ Từ phía trước bảo cháu một tiếng, cháu lại đến mua.”

“Không thành vấn đề.”

Cô xách rau thịt về nhà, cẩn thận quan sát, so với thời điểm căng thẳng trước đây, mặc dù bây giờ mọi người đều đeo khẩu trang, không tụ tập trò chuyện, làm xong việc liền đi, nhưng bầu không khí đã tốt hơn rất nhiều.

Trước khi về nhà, cô đến chính quyền thị trấn hỏi thăm chuyện nhận thầu đất, người phụ trách không có ở đó, bảo cô ngày mai đến hỏi lại nên cô chỉ đành về trước.

Vừa về đến nhà, Lâm Hoài Hạ đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ ở cổng.

“Cô Lâm, cô chủ của chúng tôi bảo tôi mang đồ đến cho cô.”

“Điền Thanh bảo anh mang máy ảnh đến à?”

“Vâng.”

Tài xế mở cốp xe lấy ra một cái thùng lớn.

Lâm Hoài Hạ: “Đúng lúc tôi có chút đồ cho cậu ấy, đây là một thùng táo và quýt, đây là mười cân gạo, phiền anh mang về cho Điền Thanh.”

“Được, tạm biệt cô Lâm.”

Sau khi tiễn tài xế nhà họ Điền, cô khử trùng thùng giấy rồi bê vào nhà, trong thùng có một chiếc máy ảnh và mấy cái camera.

“Đỉnh, Thanh Thanh mua hẳn cái camera đắt c.h.ế.t người này.”

Nghe nói đây là mẫu hợp tác giữa một công ty quang học của Đức và một bậc thầy của Nhật, mẫu hợp tác này đắt gấp đôi loại camera có cùng thông số, đúng là quá hố!

Chậc chậc, phú bà đúng là lắm tiền!

Hina

Cô cất máy ảnh cẩn thận bỏ vào trong phòng, chuyển rau xanh ra sân, phơi nắng rồi từ từ xử lý.

Nắng hôm nay dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy ấm áp, gió thổi từ ngọn núi phía sau xuống cũng không thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy không khí trong lành.

Bà Táo từ trong nhà chạy ra, kích động nói: “Cô có một triệu mốt fan rồi!”

Lâm Hoài Hạ cười nói: “Vui quá, vậy cháu có mười một mảnh đất rồi. Cháu nghĩ rồi, cháu muốn trồng một cây vải thiều trên mảnh đất này.”

Bà cụ hơi đắc ý: “Mảnh này khác, mảnh này có tác dụng làm trắng dưỡng da.”

Lâm Hoài Hạ kinh ngạc: “Thật sao? Vậy cháu muốn trồng thứ gì đó làm trắng da, chúng ta trồng nấm tuyết đi, vừa ngon vừa đẹp.”

“Tốt lắm, tốt lắm, nhưng nấm tuyết mọc trên cành cây khô, không trồng được.”

“Không sao, ngọn núi phía sau nhà mình có nấm tuyết hoang, chiều nay cháu sẽ lên đó tìm một ít.”

Tiếng thái rau giòn rụm nhịp nhàng vang lên không ngừng, dù tốc độ của cô rất nhanh nhưng vẫn phải bận rộn đến tận trưa mới xử lý xong đống rau xanh, mệt tới mức buổi trưa cũng không muốn nấu cơm.

Đến trưa cô làm cho mình một tô mì kiều mạch đơn giản, rắc thêm một nắm ngọn hà lan tươi mua ở chợ hôm nay, thêm chút mỡ heo đông, xì dầu, dấm, hương vị khá nhẹ nhàng khoan khoái.

Lâm Hoài Hạ cầm tô mì đứng ăn bữa trưa trước bếp.

Nghĩ lại thấy ngọn hà lan tươi có vị rất ngon, nhưng dạo này cô đã quen ăn đồ ăn trong linh điền nên bát mì kiều mạch ngọn hà lan này cũng bình thường.

Nhìn xem, ngay cả bà Táo cũng không có hứng thú với bát mì buổi trưa của cô.

Cô bước ra khỏi bếp, vươn vai vuốt ve chú mèo con đang nằm phơi nắng trên cây quýt: “Cháu nấu cho bà một miếng ức gà, đói thì vào ăn.”

“Meo~”

Lâm Hoài Hạ ngáp một cái rồi trở về phòng nghỉ ngơi một lát.

Hơn ba giờ chiều, điện thoại của cô reo lên, cô mơ màng trả lời: “Alo.”